Có thể ngồi chung một bàn ăn cơm với Vân Khả Thiên, vậy thì đều là những người phải tôn kính, bọn họ muốn phát triển, còn không phải là chuyện một câu nói của Vân Khả Thiên, ai biết sau này bọn họ sẽ làm đến vị trí nào, trình độ nào.
Trương Kiến Dân vừa mới đặt mông ngồi xuống lại lập tức nâng lên, ông ta nhiệt tình bắt tay với Lục Hi, Trần Binh, Lý Tú Quyên.
Ngược lại Lục Hi cũng không có vấn đề gì, Trần Binh còn có chút câu nệ, Lý Tú Quyên liền thấp thỏm không dứt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, hồi hộp đến mức có hơi phát run.
Đây chính là người đứng đầu thành phố Bảo Phong đó, từ lúc nào mình có thể bắt tay với nhân vật như vậy.
Ngay lúc này, ông chủ khách sạn nhận được tin tức liền vội vã chạy tới tới, từ xa đã nhìn thấy Trương Kiến Dân đang bắt tay Lý Tú Quyên.
Trong lòng hắn ta kinh hãi, từ lúc nào nhân viên trong khách sạn của mình quen biết nhân vật lớn này, hắn ta đã âm thầm lưu ý.
Ông chủ khách sạn chạy tới bàn của đám người Lục Hi, cúi người gật đầu với họ, hắn ta cười nói: “Thư ký Trương đại giá đến chơi, thật đúng là rồng đến nhà tôm”.
“Cậu là ai?”, Trương Kiến Dân hỏi.
“Tôi là ông chủ của khách sạn này, tên là Chu Vệ Phong”.
Chu Vệ Phong vội vàng giới thiệu một chút về mình, bí thư thành ủy đến chơi, đó không phải chuyện nhỏ, ngộ nhỡ nếu có thể có cơ hội chụp chung bức ảnh, vậy thì sẽ là vốn liếng về sau, thanh danh khách sạn này của hắn ta cũng sẽ nổi tiếng.
“Ông chủ Chu, chúng tôi muốn mượn nơi này của cậu để xử lý chút chuyện, cậu không ngại chứ”, Trương Kiến Dân nói.
“Không ngại, không ngại, tùy ông sử dụng”.
Đùa à, Chu Vệ Phong chỉ mong những người này dùng chỗ của hắn ta càng lâu càng tốt.
“Được, chi phí liên quan xong xuôi sẽ có người tìm cậu hạch toán”.
“Bí thư Trương, ông nói cái gì vậy, các ông cũng là làm việc vì dân, sao tôi có thể thu tiền chứ”.
Trương Kiến Dân nghe xong nói: “Chuyện nào ra chuyện đấy, hóa đơn vẫn phải thanh toán”.
Chu Vệ Phong thấy Trương Kiến Dân kiên quyết như vậy cũng không dám nói nhiều, chỉ gật đầu một cái thật mạnh.
Lúc này, Lý Tú Quyên có chút đứng ngồi không yên, cô ấy thân là nhân viên phục vụ khách sạn mà ngồi ở đây, còn ông chủ của mình lại đứng đó cúi người gật đầu, cô ấy cảm thấy không thích hợp lắm.
Lý Tú Quyên đứng lên nói: “Các anh ngồi đi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi làm việc trước đây”.
Chào hỏi mọi người xong, Lý Tú Quyên chuẩn bị rời đi.
Bây giờ cô ấy cũng đã nhìn ra cậu Vân và Lục Hi kia lai lịch cực lớn, Trần Binh chắc hẳn sẽ không còn phiền toái gì, cô ấy cũng yên lòng chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Người ở đây không giàu thì sang, cô ấy cảm thấy mình ở đây có chút không thích hợp.
Nhưng cô ấy vừa đứng dậy, Lục Hi liền kéo cánh tay cô ấy, lại một lần nữa bảo cô ấy vào chỗ ngồi rồi nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!