Nói xong, Lục Hi xoay người rời khỏi đó, Miwa Nozaki và Chân Nhi đi theo sau.
Lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu đều sửng sốt, bọn họ không bị xử phạt mà chỉ nhận được mấy câu nói nhẹ như lông hồng.
Nhưng những câu nói kia lại khiến họ nhục nhã và hổ thẹn vô cùng, đặc biệt là câu “không là cái thá gì cả” của Lục Hi khiến bọn họ xấu hổ muốn chết.
Thấy Lục Hi đã biến mất, Thiên Diệu Linh Vũ rơi lệ, bái một cái thật sâu về hướng Lục Hi rời đi.
“Cậu Lục đúng là người rộng lượng, Thiên Diệu Linh Vũ tôi xin bái phục”.
Thiên Diệu Linh Vũ rơi lệ khắp mặt, khó mà kiềm chế.
Tuy rằng lời Lục Hi nói khiến bọn họ xấu hổ, nhưng cũng đã bảo vệ cho thanh danh của gia tộc Thiên Diệu.
Điều này khiến lòng của Thiên Diệu Linh Vũ nhẹ đi một chút, cảm giác tội lỗi cũng bớt đi nhiều. Dù sao mọi chuyện cũng không tệ đến mức kia.
Nhóm Lục Hi về khách sạn, đến cửa phòng thì Hoắc Tư Duệ bật dậy từ ghế sô pha, hỏi.
“Anh Lục, anh không sao chứ?”
“Không sao, tôi vẫn khỏe thế này cơ mà”, Lục Hi cười nói.
Hoắc Tư Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mọi người ngồi xuống sô pha, Miwa Nozaki mới hỏi: “Chủ nhân, trừng phạt gia tộc Thiên Diệu như vậy có phải là hơi nhẹ không?”
Miwa Nozaki cho rằng Lục Hi nên giết toàn bộ người gia tộc Thiên Diệu mới có thể giải hận.
Bọn họ dám lập cạm bẫy như thế để hạ độc thủ với chủ nhân, tuyệt không thể tha thứ, chủ nhân thật sự quá nhân từ.
Mà Lục Hi lại lắc đầu nói: “Bỏ đi, Thiên Diệu Chân của gia tộc Thiên Diệu tọa trấn Hoa Hạ nhiều năm, không biết đã ngăn cản bao nhiêu khiêu khích từ cao thủ ngoại tộc, gia tộc bọn họ có công với Hoa Hạ, tôi không thể quá đáng được”.
Miwa Nozaki nghe vậy thì mới không nói thêm gì nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!