Đám người Thiên Diệu Linh Vũ nghe vậy thì lập tức dập đầu xuống, vẻ mặt hổ thẹn, không dám lên tiếng.
“Cút đi, sau này tự đi mà giải quyết chuyện của gia tộc, đừng có làm phiền tôi. Nếu còn vô dụng như thế thì gia tộc Thiên Diệu cũng không cần phải tồn tại làm gì”.
Đám Thiên Diệu Linh Vũ nghe như sét đánh ngang tai.
Khi Thiên Diệu Linh Vũ còn muốn nói gì đó thì sân thượng bỗng cuốn lên gió tuyết đầy trời, cuồng phong gầm thét, những bông tuyết như muôn vàn lưỡi dao sắc bén thổi về phía bọn họ.
Bọn họ kinh hãi, bị cơn gió này thổi cho lăn ra mấy vòng, rơi khỏi sân thượng.
Đám Thiên Diệu Linh Vũ chật vật đứng dậy, ngơ ngác nhìn sân thượng một lát rồi thở dài một tiếng, bất đắc dĩ rời đi.
Trên đường xuống núi, mọi người đều tái xanh mặt mày. Gia chủ không những mặc kệ bọn họ, lại còn nói như thế. Đây rõ ràng là thất vọng về bọn họ, nếu họ không thu dọn được cục diện này thì gia tộc Thiên Diệu e là sẽ bị chôn vùi trong tay họ.
“Chúng ta nên làm thế nào đây?”
Một chấp sự to gan hỏi.
Thiên Diệu Linh Vũ sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hẹn chiến Lục Thiên Hành, khởi động sát trận, liên hợp với Diệp Phùng Xuân và toàn bộ thế lực của chúng ta, không tiếc mọi giá, tiêu diệt kẻ này”.
Đám người nghe vậy, đều gật đầu, sắc mặt quyết đoán.
Lục Thiên Hành phải chết, nếu không gia tộc Thiên Diệu sẽ phải rơi xuống vực sâu, mà bọn họ cũng sẽ phải đối mặt với hình phạt vô tình của gia chủ.
Mà lúc này, trên sân thượng.
Đống tuyết tan vỡ, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Người này nhìn xuống dưới, lạnh lẽo nói: “Đúng là một đám vô dụng”.
Sau đó, người này ngưng tụ ra một cái nón trắng trên đỉnh đầu, rồi một lớp mạng che mặt màu đen phủ kín mặt, sau đó thì bay xuống núi.
…
Lúc này, Lục Hi đang ở trong khách sạn xem cuộc thi hát.
Lúc này, top 3 đã biểu diễn xong, đến vòng chấm điểm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!