Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cú kết hôn liều lĩnh

“Tiêu, cậu có ý gì? Bà xã của tôi là chân chạy của cậu?” Một cuộc điện thoại chất vấn gọi tới chỗ Doãn Tiêu Trác.

“Ha ha, không phải tôi tạo thêm cơ hội cho anh sao? Để cho cô ấy biết anh tên là Lãnh Ngạn, không phải Lãnh Dực.” Trong điện thoại, Doãn Tiêu Trác cười rất hả hê.

“Cậu có thể bớt lo chuyện bao đồng không?” Anh tức giận nhíu mày.

Doãn Tiêu Trác cười to, “Tôi rất ngạc nhiên, lúc các người xxoo, cô ấy gọi tên Lãnh Dực sao? Anh không cảm thấy không thoải mái?”

Anh rơi vào trầm mặc, lâu sau mới nói, “Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng nhìn thấy tôi.”

“Không phải chứ? Anh…” Doãn Tiêu Trác thiếu chút nữa kinh sợ đến mức đánh rớt điện thoại di động xuống đất.

Lãnh Ngạn nói phương thức chung đụng giữa anh và Duy Nhất cho Doãn Tiêu Trác nghe.

Doãn Tiêu Trác không nói gì, “Các người thật đúng là… không thể tưởng tượng nổi… Lãnh Ngạn, tiếp tục như vậy không được, không công bằng với Duy Nhất, cũng không nên với anh, anh yêu cô ấy thật sao? Đừng không thừa nhận, giữa chúng ta còn giấu giếm cái gì.”

Anh nắm chặt tóc mình, rơi vào chuyện cũ khổ sở, “Tiêu, tôi có thể yêu cô ấy sao? Tôi vốn không thể, tôi không muốn hại cô ấy, vốn chỉ nghe lời má Tằng nói tùy tiện tìm một cô gái lưu lại đời sau vì nhà họ Lãnh, vốn nói chỉ là giao dịch, nhưng tại sao lại như vậy?”

“Lãnh Ngạn, anh nghe tôi nói, anh có thể yêu, quên quá khứ đi, không có liên quan gì tới anh! Anh không cần cho mình gánh nặng như vậy!” Doãn Tiêu Trác thật lòng khuyên anh.

Anh không muốn nghe những lời này, vừa chạm đến quá khứ anh liền khổ sở không chịu nổi, cúp điện thoại, cuộn tròn trên ghế sa lon chỗ Duy Nhất vừa nằm, lòng đau như bị khoan…

Doãn Tiêu Trác nhìn điện thoại trong tay, thở dài, Lãnh Ngạn vẫn không dám rời khỏi bóng ma của mình, có lẽ anh nên nghĩ biện pháp gì đó, buộc anh ấy nhảy ra chân thành đối xử với Duy Nhất…

Màn đêm dần phủ xuống, tầng trên cùng của Kỳ Thịnh hoàn toàn tăm tối, anh ngồi một mình trong bóng đêm, không định bật đèn, cũng không muốn rời đi, cô độc, là bạn đồng hành từ xưa tới nay của anh, anh đã sớm thành thói quen…

Chuông điện thoại di động chói tai vang lên, phá vỡ yên tĩnh của anh, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Duy Nhất.

Điều chỉnh xong dòng suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng đáp lại, “Alo, Duy Nhất, anh đang làm thêm giờ.”

“À, vậy thôi, anh về sớm một chút, trở về sớm chút đi!” Dường như giọng nói của Duy Nhất rất thất vọng.

“Có chuyện gì không? Giọng nói không đúng?” Anh luôn có thể phân biệt ra Duy Nhất khác thường.

Duy Nhất do dự hồi lâu, hỏi một câu, “Anh có rất nhiều tiền sao?”

Anh không biết vì sao cô hỏi thế, thiếu tiền xài? Muốn mua đồ gì? “Cũng tạm…”

“Vậy anh thu mua công ty Kỳ Thịnh đi!” Duy Nhất tức giận nói.

Thu mua công ty của chính anh? “Tại sao?” Đề nghị này rất buồn cười.

“Người đàn ông núi băng đó, bắt nạt em! Là khắc tinh của em!”

Người nói vô ý, nghe có lòng…

Anh là khắc tinh của cô? Có lẽ vậy…

Như vậy, anh có nên buông tay không?

Đêm nay, anh ngồi một mình trong phòng làm việc đến khi trời sáng…

=======

Duy Nhất vẽ vẽ trên lịch ngày một vòng, đã là ngày thứ mười rồi, mười ngày liên tục anh không về nhà, gọi điện thoại cho anh luôn trả lời với cô rất bận, cô không hiểu, chẳng lẽ một người sẽ bận rộn đến không ngủ sao?

Cuộc sống không có anh, nhà họ Lãnh giống như tòa nhà cổ trống rỗng, không có sinh khí, mặc dù cô chưa từng gặp anh, nhưng chỉ cần biết rằng anh đang ở nhà, lòng của cô giống như được lấp đầy…

Hương thơm của hoa tulip trên bệ cửa sổ nồng nặc, con rối nhỏ cô đơn xoay tròn trong gió, hôm nay là chủ nhật, anh sẽ trở lại sao?

“Tíc tắc, tíc tắc,” đêm yên tĩnh chỉ nghe âm thanh chuyển động của đồng hồ báo thức, mười hai giờ đêm, cô tin chắc anh sẽ không về nữa, buồn bã tới cực điểm, thì ra, đây chính là mùi vị của nhớ mong…

Lãnh Dực, Lãnh Dực, nhớ tới cái tên này lại cảm gáic mình giống như bị toàn thế giới vứt bỏ…

Ôm gấu tiểu Bố rách nát, cô một mình đi tới phòng của anh, nhẹ nhàng xoay, cửa phòng liền mở ra, chứng minh quả thật anh không ở nhà, nếu ở nhà, gian phòng sẽ khóa trái, đây là kết quả kinh nghiệm của một lần cô không nhịn được lòng hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắt định rình coi.

Trong phòng luôn chỉnh tề, như có như không, còn lưu lại mùi vị của anh.

Mở tủ treo quần áo ra, áo ngủ của anh được xếp thật chỉnh tề trong ngăn tủ, Duy Nhất lại nhớ tới cảm giác ở trong lòng anh, gỡ xuống một bộ thay ra, lại chui vào trong chăn mền của anh, coi như ở trong lòng anh, rốt cuộc ngủ…

Trong vườn hoa, đèn xe sáng lên, một bóng dáng cao lớn tiến vào nhà họ Lãnh, đẩy gian phòng tầng hai, anh sững sờ tại chỗ…

“Cô bé ngốc, xin lỗi!” Anh khẽ vuốt tóc đen tán loạn của cô, giọng mũi hơi nghẹn ngào, lấy tay che kín ánh mắt của cô, ấn xuống một nụ hôn lên môi cô.

“Chúng ta chỉ có thể đi tới đây.” Một giọt nước mắt rơi trên mặt cô…

Đứng dậy, tắt đèn, lại rời đi…

Trong vườn hoa, đèn xe dần dần rời xa…

“Má Tằng! Má Tằng!” Duy Nhất vừa rời giường liền mặc áo ngủ của anh chạy tới chạy lui trong nhà họ Lãnh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!