*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nơ
Tiếng pháo nổ ăn mừng "đùng đùng" bốn phía, đôi tai cô được bao phủ bởi lòng bàn tay ấm áp, giống như một màn chắn thần kỳ, thay cô ngăn mọi tiếng ồn từ thế giới bên ngoài.
Tất cả động tác này diễn ra trong thời gian rất ngắn, ngắn đến nỗi Hình U không kịp phản ứng ngay, chỉ thấy Minh Trầm cúi đầu tiến lại gần mình, nhưng không nghe thấy tiếng nói chuyện.
Người dân trong thôn tổ chức tiệc mừng thọ, ánh sáng của pháo bao trùm cả thửa ruộng bậc thang, tiếng nổ liên hồi không dứt, vô cùng đinh tai nhức óc.
Giây tiếp theo, Hình U đưa hai tay lên, áp sát vào tai Minh Trầm.
[Đây là cách thức thể hiện tình cảm gì zậy...]
[Sống hai mươi mấy năm trên đời mà vẫn chưa có ai che lỗ tai cho tui]
[Mịa, hóa ra lúc nghe pháo nổ là phải che như vầy, chả trách mị còn độc thân]
Đây là lần đầu tiên Hình U nghe thấy tiếng pháo nổ lâu như vậy, cô cảm giác bàn tay đang giơ lên của mình đều đã cứng đờ.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng âm thanh ồn ào cũng dừng lại, bọn họ vẫn giữ nguyên động tác che tai cho nhau, tư thế vừa kỳ lạ vừa ái muội.
Nhiếp ảnh gia chụp hình một cách điên cuồng, không hề có ý định nhắc nhở hai người họ.
Một lúc sau, Hình U cảm thấy tai mình đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cô từ từ buông tay ra, xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình.
Có đứa trẻ nghịch ngợm chạy ra đồng nhặt xác pháo rơi vãi xung quanh chưa nổ hết, nó lấy bật lửa đốt lên rồi ném ra xa, "Đùng" một tiếng, tiếng nổ đến bất ngờ tới mức không kịp chuẩn bị tinh thần.
Hình U che tai lại theo bản năng, cơ thể hơi đổ về phía trước.
Minh Trầm thuận thế vòng tay qua người cô, ôm cô vào trong ngực mình.
[Nhất thời không biết nên mắng đứa trẻ này không hiểu chuyện hay là nên cảm ơn nó đã trợ giúp]
[Aisss cảm giác an toàn chít tiệt này]
[Cái này là dựa dẫm theo bản năng đúng không, chứ không thân thì sẽ không làm được]
Tiếng pháo nổ khiến những người bên cạnh giật mình, người lớn trong nhà gọi con mình trở về.
Ống kính không quay trúng người dân, chỉ thấy Minh Trầm bảo vệ Hình U rời đi.
Dần dần tránh xa tiếng ồn ào, đôi tai cũng lấy lại được sự yên tĩnh, Hình U nhận thấy tâm trạng của anh thay đổi rõ rệt so với trước, tò mò hỏi: "Hình như hôm nay cậu rất vui?"
"Tôi vẫn luôn vui vẻ."
[Câu truyện cười《Tôi vẫn luôn vui vẻ》]
[Cũng không biết cái bản mặt khó ở hai ngày trước là của ai]
[Đại Cẩu Cẩu tự dỗ mình vui vẻ]
Khu bình luận viết ra tiếng lòng của Hình U.
Ngày nào hai người họ cũng chạm mặt nhau, chẳng lẽ không nhận ra người kia có thật sự vui vẻ hay không vui vẻ sao?
Có lẽ là do không tiện nói trước ống kính, nên Hình U cố tình lại gần một chút rồi hỏi lại.
Minh Trầm tỏ vẻ thần bí: "Đột nhiên thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn."
Hình U thuận thế hỏi: "Là gì vậy?"
"Bí mật." Lúc Minh Trầm nói câu nói đó với cô, khóe môi cong lên đầy ẩn ý, đuôi mắt cũng hếch lên.
Biết anh cố ý nhử mình, Hình U càng không mắc mưu.
Nơi này cách điểm dừng chân cũng không xa, trước khi về nhà, trong lòng Hình U đều đang nghĩ đến nhiệm vụ: "Vẫn còn hai nhiệm vụ chưa hoàn thành."
"Vậy là đủ rồi." Minh Trầm cho cô xem số tiền anh kiếm được, là ba trăm sáu mươi tệ.
Tổ tiết mục tạo hiệu ứng cho show truyền hình, nhưng cũng không thật sự muốn làm khó khách mời hay để khách mời chịu khổ. Cả ngày mai hoạt động bên ngoài, ngày mốt sẽ lên đường trở về, nhiêu đây kinh phí là dư sức chi tiêu.
Hai người đã kiếm đủ "lúa" nên dứt khoát kết thúc công việc để về nhà chuẩn bị cơm tối, buổi sáng học được bài học nhóm lửa nấu cơm, nên lần này không bị thất bại.
Nam nữ làm việc cùng nhau thì không biết mệt là gì, với điều kiện túng thiếu như thế này, bọn họ chỉ nấu hai món đơn giải.
Hai người ngồi đối diện nhau trong nhà ăn, càng nhìn càng thấy giống một cặp vợ chồng già.
Nắng chiều gió nhẹ, năm tháng bình yên.
Cho đến khi ——
"Anh Trầm, U U." Tiếng kêu kéo dài của Phó Diệc Bạch xuất hiện ở cửa.
Nghe tiếng mà không thấy hình, trong nhà số 5 không có nồi niêu này kia, Phó Diệc Bạch đành ngậm ngùi dùng tiền để mua chúng từ tổ tiết mục, sau đó dứt khoát sang nhà hàng xóm ăn chực với lý do là thăm nhà.
Hai người nào đó đang trong thế giới hai người không muốn nhìn thấy cậu ta: "Chỗ bọn tôi không có nhiều bát đũa."
Phó Diệc Bạch cười he he, bàn tay ở sau lưng chìa ra, một tay cầm bát, một tay cầm đũa: "Không phiền hai anh chị, em tự mang."
Mọi người: "..."
Thao tác này đúng là không lường được thật.
Đến cũng đã đến rồi, dù sao cũng không thể đuổi người ta ra ngoài, cứ như vậy, Phó Diệc Bạch liền hào phóng ở lại.
Thấy cậu ta nghèo đến nỗi không có cơm để ăn, Hình U thử hỏi: "Hôm nay cậu kiếm được bao nhiêu?"
Phó Diệc Bạch giơ hai tay, năm ngón tay đều mở ra.
Hình U thuận miệng suy đoán: "Một trăm?"
Phó Diệc Bạch lắc đầu, im lặng làm ra động tác dấu chéo.
Hình U nhìn không hiểu.
"Haiz." Phó Diệc Bạch thở dài, thật sự ngượng ngùng mà báo ra con số xấu hổ kia, "
250*."
*Ở Trung Quốc, con số 250 (èrbǎi wǔ) đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện.
Hình U: "..."
Thật không hổ danh là cậu, đến kiếm tiền cũng buồn cười như vậy.
Phó Diệc Bạch đóng đô ở nhà số 3 một lúc, sau đó chạy đến nhà số 2 của Ôn Tuấn và Liễu Thanh Vận gây rối, như thể chuyên đi phá hư thế giới hai người của các cặp đôi.
Ôn Tuấn thản nhiên tiếp đãi, bày tỏ sự hoan nghênh, ánh mắt nhìn xem Phó Diệc Bạch đang kiếm cái gì.
Một lúc lâu sau không nhìn thấy người thứ hai xuất hiện, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: "Hạ Úy Lam đâu?"
"Chị ấy..." Phó Diệc Bạch do dự lắc đầu, "Không biết, lúc em làm nhiệm vụ thì không nhìn thấy chị ấy."
[Bạch Bạch là trai thẳng]
[Nói thật, ai gặp phải đại sư Hạ cũng đều không muốn chăm sóc]
[Dù sao cũng là một đội, EQ của Phó Diệc Bạch cũng thấp quá đi]
Vừa mới nói xong, liền thấy Phó Diệc Bạch có "EQ thấp" chủ động giúp Liễu Thanh Vận làm việc.
Người xem: "..."
Vậy nên, không phải trai thẳng tụi nó đầu gỗ, chẳng qua là người ta không ấm áp với bạn mà thôi.
Hạ Úy Lam vốn đã yếu đuối, lại gặp phải Phó Diệc Bạch không đáng tin cậy, Ôn Tuấn có chút lo lắng: "Để anh đi tìm xem sao."
Nhà số 5 thậm chí còn không có nồi, mà Hạ Úy Lam thì không thể đến ăn chực một cách thoải mái như Phó Diệc Bạch.
[Không được anh Tuấn ơi, làm người không thể không có nghị lực như vậy]
[Có drama để hít rồi]
[Trong thời đại này, ngay cả dốc lòng yêu một người cũng bị châm biếm?]
Các bình luận đều có quan điểm khác nhau, lúc này Liễu Thanh Vận đang lặt rau đứng dậy: "Thầy Ôn, để em đi với anh."
Hai chủ nhân của căn nhà phải đi ra ngoài, làm sao Phó Diệc Bạch có thể yên tâm thoải mái ở lại?
Cậu ta phủi tay đứng lên: "Được rồi được rồi, hai anh chị cứ chơi với nhau đi, em quay về tìm chị Úy Lam."
Những chuyện xảy ra sau đó, tạm thời không được biết.
Đêm ở nông thôn sớm hơn đêm ở thành phố, tám giờ là đã muộn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hình U quay lại phòng và nhìn thấy bộ đồ đôi mà mình đã thắng được hồi sáng còn nằm trên giường, cô vẫn chưa kịp dọn.
Cô cúi xuống cầm lên, sau đó lại đặt xuống rồi gọi Minh Trầm vào: "Có muốn mặc thử áo không?"
Áo thun đã được giặt trước khi đưa đến, mở ra là có thể mặc.
Hình U nóng lòng muốn thử, biểu hiện thật sự tích cực.
Tâm tư nhỏ bé này của cô đều lộ rõ ra ngoài, Minh Trầm liếc mắt một cái là đã hiểu được ý nghĩa trong đó —
Hình U muốn nhìn thấy anh mặc áo thun hồng phấn.
Anh dựa vào cạnh cửa, lười biếng duỗi chân ra: "Đã gấp gáp muốn mặc đồ đôi với tôi như vậy rồi sao?"
Tiểu Khổng Tước kiêu ngạo cầm áo lên: "Tôi đây thắng bằng bản lĩnh, không mặc cũng phải mặc."
Minh Trầm đưa mắt nhìn: "Cậu thắng?"
Tiểu Khổng Tước là người biết co biết duỗi, muốn lừa người nào đó mặc áo hồng phấn, cô bật cười khanh khách phụ họa: "Chúng ta là một đội, cậu thắng thì cũng là tôi thắng."
Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, những lời nói của Hình U khiến Minh Trầm rất vui khi nghe thấy, anh tự động sửa thành: "Ừ, chúng ta là một đôi."
Hình U vừa nói vừa mở túi đóng gói: "Ngày mai sẽ phải mặc cái này, bây giờ thử một chút, nếu không vừa thì còn kịp đi đổi."
Minh Trầm chắc chắn: "Tôi thấy nó rất vừa."
"Chỉ nhìn thôi thì không chính xác." Hình U phản bác ngay lập tức, cố gắng tẩy não anh, "Cậu chính là ngôi sao lớn, ngày mai sẽ mặc nó lên hình, nếu không xuất hiện trong trạng thái tốt nhất thì liệu có xứng đáng với sự kỳ vọng của fan hâm mộ không?"
Minh Trầm nghe cô nói bậy nói bạ.
Ngay tại thời điểm Tiểu Khổng Tước sắp mất kiên nhẫn, anh mới chậm rãi nói: "Được rồi, thỏa mãn cậu một lần."
Đang là mùa hè nên thay quần áo rất nhanh, cởi ra mặc vào cũng không mất nhiều thời gian. Hình U để lại áo thun nam cho anh, sau đó chạy ra ngoài đóng cửa lại, để anh thay đồ trước.
Nói thật, lớn như vậy rồi, Hình U chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Minh Trầm mặc đồ màu hồng, ngẫm lại thì anh thường xuyên treo nụ cười tính kế người khác trên khóe miệng, đó có phải là...
Càng mặc quần áo màu hồng thì càng làm chuyện xấu? (?)
(?) Câu gốc: 穿最粉的衣服, 干最坏的活儿? Hình như vế đầu "穿最粉的衣服" này là trend bên đó hay sao ấy, mình search thì thấy để là Càng mặc quần áo màu hồng + hành động gì đó. Nên trong trường hợp này thì mình hiểu là Càng mặc màu hồng thì càng làm chuyện xấu, nên Minh Trầm hiếm khi mặc. Mình không chắc lắm nên ai biết thì chỉ giúp mình với nhé, mình cảm ơn ~Hình U tựa lưng vào cửa, cánh cửa bất ngờ mở ra khiến cô không kịp phòng bị. Cô quay đầu lại theo bản năng, một màu hồng hiện ra trong tầm mắt.
Màu sắc trang phục ôn hòa không chói mắt, cổ áo có thiết kế giả sơ mi hai lớp, màu trắng bên trong phối với hồng phấn dịu dàng, cảm giác trẻ trung trực tiếp kéo cao.
Hình U kìm lòng không đậu mà đưa tay lên vén mớ tóc trên trán anh, ngay giây tiếp theo, cổ tay mảnh mai đã bị tóm lấy.
Anh khẽ hé môi, hỏi: "Làm gì vậy?"
Hình U lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Minh Trầm là diễn viên, thế nên phối hợp với cô để hoàn thành một tiết mục nhỏ hẳn là không khó.
Mặc cũng đã mặc rồi, nếu cô không thỏa mãn bản thân thì thiệt thòi lắm.
Hình U chớp chớp mắt, giải vờ chắp tay cầu xin: "Thật ra tôi có một nguyện vọng nho nhỏ, cậu có thể giúp tôi thực hiện không?"
Minh Trầm nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
Hình U nhanh chóng liếc nhìn một cái, sau đó tiến lại gần anh rồi kiễng chân lên, thì thầm vào tai anh điều mà mình mong muốn trong lòng.
Nói xong, gót chân cô chạm xuống đất, sau khi đứng vững trên mặt đất thì lùi về sau một bước nhỏ, đôi mắt nhìn chăm chú, mong đợi câu trả lời của anh.
Giọng nói khẽ khàng truyền vào lỗ tai, vòng cung treo trên khóe miệng của Minh Trầm từ từ kéo thành một đường thẳng.
Kèm theo đó là một giọng điệu cà chớn quen thuộc, không chút lưu tình gạt bỏ suy nghĩ của Hình U: "Cậu đang nằm mơ cái gì vậy?"
Giọng điệu cùng với biểu cảm này, ngay lập tức phá vỡ hình tượng trong âm mưu của Hình U, kéo cô trở lại thực tại.
Đồ chó, dễ thương chưa được ba giây.
Tức!
Hình U khoanh tay, khuỷu tay hơi đụng vào người anh, còn cố ý chen từ bên cạnh để đi vào phòng, tự tin nói: "Không phải chỉ kêu một tiếng chị thôi sao, có cái gì khó?"
"Tôi còn không biết cậu có loại đam mê này đấy." Tiểu Khổng Tước đúng là chẳng sợ gì cả, trước đây thì gọi là "Anh", hiện tại lại muốn trở thành "Chị".
Nào có chuyện đơn giản như vậy?
Hình U hừ lạnh phản bác: "Đừng có nói chuyện khó nghe như vậy, tôi chỉ tò mò mà thôi."
Cô là một người đứng đắn và có tư tưởng trong sáng, cô chỉ đơn thuần là muốn nghe xem Minh Trầm gọi chị sẽ như thế nào? Phạm pháp sao?"
"Thật đáng tiếc, cả đời này tôi cũng không có cách nào thỏa mãn trí tò mò của cậu." Minh Trầm lười biếng dựa vào bên cạnh nói lời châm chọc.
Hình U càng không tin: "Nói chuyện cũng đừng chắc chắn quá, nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ cầu xin tôi để được gọi chị đấy."
"Kêu chị thì không có khả năng, nhưng kêu em gái thì có thể." Minh Trầm từ bên này bước tới, mỉm cười trêu cô, "Lúc Tiểu Khổng Tước gọi anh là nghe được nhất."
Hình U nhíu mày, đưa tay đẩy anh ta, "Cậu phiền quá, không kêu thì đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Như thế này đã muốn đi ngủ?"
"Sao, đến chuyện ngủ mà cậu cũng quản?"
"Cậu nói xem?" Minh Trầm cầm chiếc áo thun nữ hồng phấn ở mép giường lên, sau đó tiến lên hai bước, nhét vào tay cô, còn cố ý gõ vào áo thun hai cái để nhắc nhở: "Vị hôn thê của tôi."
Đồ đôi thì tất nhiên là hai người nên mặc cùng nhau.
*
Áo thun hồng phấn có thiết kế chui đầu cổ tròn, Hình U ngồi quỳ trên chiếu trúc, hai chân hướng sang hai bên, ngón tay sửa sang lại vạt áo.
Áo thun nữ có viền ren trắng hình tròn tô điểm ở cổ áo và ống tay áo, vừa đáng yêu lại tươi mát.
Cô có nước da trắng, phối với hồng phấn thì vô cùng mềm mại đáng yêu.
Kết hợp với áo thun là một chiếc quần jogger nữ, Hình U lười đến nỗi lúc mặc đồ xong thì chỉ thông báo với bên ngoài rằng: "Tôi xong rồi."
Khi Minh Trầm bước vào, anh thấy cô đang đưa tay ra sau gáy để vén mái tóc dài vướn trong áo ra sau lưng, để nó tùy ý trượt xuống vai.
Do dự một lát, Minh Trầm xoay người mở vali, lấy ra vài món đồ nhỏ từ ngăn đựng bên ngoài rồi đưa đến trước mặt Hình U.
Cố định tầm nhìn, là ba sợi dây buộc tóc.
Hình U kinh ngạc: "Hử?"
Trong thôn không có mấy món tinh xảo như vậy, làm sao anh biến ra được?
Thấy cô nghi hoặc, Minh Trầm mở miệng giải thích: "Hôm chụp ảnh mua ở trên đường."
Giữa bọn họ không cần giả vờ khách sáo, đôi tay Hình U cầm lấy: "Vậy tại sao bây giờ cậu mới đưa nó cho tôi."
Minh Trầm nhìn thoáng qua, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: "Quên."
Dù sao cũng không thể nói mình đã ăn giấm "giả" suốt sáu năm.
Đứng giữa lựa chọn ba chiếc buộc tóc, cuối cùng Hình U chọn được một cái có hình trang trí là lát quýt rồi đeo lên.
Minh Trầm cúi xuống cầm hai cái còn lại trên giường: "Hai cái này không cần?"
"Mua cũng đã mua rồi, không cần cũng phải cần." Hình U giật về từ tay anh, sau đó đeo dây buộc tóc có hình ngôi sao và mặt trăng vào cổ tay.
Hai món đồ này cũng rất tinh xảo, thậm chí có thể trực tiếp làm thành vòng đeo tay.
Minh Trầm nhướng mày, đứng ở mép giường đánh giá cô trong bộ đồ hồng phấn.
Thật ra, Hình U thích những gam màu ấm áp như thế này, nhưng hiếm khi mặc hồng phấn dịu dàng mềm mại như vậy.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, lập tức kéo ký ức trở về ngày trước.
Minh Trầm đưa tay sờ đầu cô: "Tiểu Khổng Tước, gọi anh đi."
Hình U lập tức đứng lên, trở tay ấn đỉnh đầu anh: "Gọi chị đi!"
Hai người chỉ vì một cái xưng hô mà tranh chấp không thôi, trong lúc đẩy qua đẩy lại, Minh Trầm đã trực tiếp nắm lấy cổ tay cô để ngăn cô làm loạn trên đỉnh đầu mình.
Hình U tiến lên không được, mà lùi xuống cũng không xong, lập tức bị anh kéo đến bên người.
Người nào đó có da mặt dày: "Gọi anh một tiếng thì sẽ tha cho cậu."
Cô cố ý dùng khẩu hình miệng khoa trương nhất, gằn từng chữ một: "Nằm! Mơ!"
Ngay lúc cô nói xong, Minh Trầm đột nhiên cúi đầu lại gần, áp trán mình lên trán cô, hơi thở sát gần nhau.
Khoảng cách gần như vậy, gần như có thể nghe thấy âm thanh lăn lộn của yết hầu.
Cũng rất giống với tư thế quấn quýt trong trí nhớ.
Cô nhắm chặt mắt, cánh tay buông thõng, sợi dây buộc tóc hình ngôi sao và mặt trăng trên cổ tay lướt qua trước mắt Minh Trầm.
Minh Trầm đột nhiên ổn định trở lại, ánh mắt khôi phục vẻ sáng tỏ.
Địa điểm không thích hợp.
Lực kìm hãm đột nhiên biến mất, Hình U nghe thấy tiếng cười bật ra từ chóp mũi: "Lần này tha cho cậu."
Hình U mở mắt ra, người nọ đã rời khỏi phòng.
Cô ngồi quỳ trên tấm chăn mềm một lúc lâu, sau đó lấy tay che đi khuôn mặt nóng bừng của mình.
*
Sáng hôm sau, năm cặp đôi đều thay quần áo theo yêu cầu.
Phát sóng trực tiếp đã được bật, các fan hâm mộ có thể nhìn thấy CP của mình xuất hiện trong bộ đồ đôi như mong muốn.
[Aaaaaaa hồng phấn! Anh của em đẹp trai vô địch, có cảm giác thời niên thiếu]
[Cảm ơn con gái yêu đã cho chúng ta đạt được mong muốn trong cuộc đời]
[Con chuột đất gào thét chói tai*, nhân tiện, tôi muốn hỏi một chút là cái gì trên ngực Minh Trầm Trầm vậy?]
(Con chuột gào thét đây:>> đó giờ tưởng con gấu không á -.-)Ngay tại thời điểm Minh Trầm đi ra khỏi phòng, ống kính lập tức zoom vào, các cô gái mắt tinh như kính hiển vi đã phát hiện trên áo của Minh Trầm có vật thể lạ.
[Hình như là ghim cài áo]
[Tui đã chụp màn hình và phóng nó ra để nhìn cho rõ, hình như là đàn violin!]
Đột nhiên nhớ tới, Minh Trầm đã mua một chiếc ghim cài áo hình đàn violin ở một cửa hàng nhạc cụ cách đây không lâu.
Cứ ngỡ rằng đưa cho Hình U, kết quả là tự mình xài?
Đàn violin đại biểu cho ai, mọi người đều biết.
Minh Trầm đeo đàn violin khi mặc đồ đôi, ý nghĩa vô cùng lớn.
Lúc này, Hình U buộc tóc đuôi ngựa đi ra từ bên trong.
[Gào thét mãnh liệt, Tiểu Khổng Tước hoàn hảo tuyệt đối]
[Cíuuuu, mấy thím nhìn xem trên tay con gái yêu có gì kìa!]
Vì là mùa hè nên ăn mặc ngắn tay, phụ kiện trên cổ tay hoàn toàn không được che đậy, ngôi sao vàng và mặt trăng vàng lập tức thu hút sự chú ý của khán giả.
Nếu nói hai người này là vợ chồng son mới cưới đi hưởng tuần trăng mật thì họ cũng tin.
Các khách mời tập hợp trong một khung cảnh quen thuộc và cho nhau cái nhìn về trang phục của đối phương hôm nay.
Chu Hủ Sinh và Tiêu Kỳ trong trang phục đen trắng, áo sơ mi phối với quần tây.
Khi Chu Hủ Sinh đeo kính thì trông càng nhã nhặn hơn, Tiêu Kỳ chải tóc ra sau, để lộ vầng trán no đủ, trông rất cá tính.
Thật ra, trang phục màu đỏ của Phó Diệc Bạch và Hạ Úy Lam là màu đỏ sẫm, tương đối trầm và không chói mắt.
Liễu Thanh Vận đứng bên cạnh Ôn Tuấn trong chiếc váy hoa dài bằng vải voan, dáng người thướt tha, làm người ta thương tiếc.
Hiếm thấy Ôn Tuấn mặc áo sơ mi hoa, không quá phù hợp với hình tượng thường ngày mà mọi người vẫn thấy, nếu chỉ đứng yên ở đó, thì trái lại sẽ hiện ra một chút khí chất nghệ thuật u buồn.
Cũng không biết là tổ tiết mục mời đến nhà thiết kế lười biếng hay sao đó, mà trang phục màu xanh lam và hồng phấn của hai đội còn lại đều có kiểu dáng gần giống nhau, đều là áo thun phối với quần thể thao, cách
phối màu macaron* khiến bốn người như một đội.
*Mọi người lên gg search cách phối màu macaron, sau đó bấm vào ảnh để dễ hình dung hơn nha (Thường trong bảng phối này người ta thường phối xanh lam với hồng phấn)
Tô Mông Mông đứng ở bên cạnh vẫn đang chạm vào phần ren trên ống tay áo của Hình U, lẩm bẩm nói, "Em thấy thiết kế của hai người trông đẹp hơn..."
"Trước khi nhiệm vụ hôm nay bắt đầu, mời mọi người hợp tác với chúng tôi để hoàn thành một trò chơi nhỏ."
Tổ tiết mục công bố quy tắc trò chơi: "Kiểm tra sự ăn ý, ở giữa sân có vẽ ba vòng tròn lớn, nam nữ đứng quay lưng vào nhau, sau khi kết thúc đếm ngược, các bạn phải dùng tốc độ nhanh nhất để chọn một vòng tròn và đứng vào đó."
"Xin hãy nhớ kỹ, một vòng tròn sẽ có tối đa bốn người và các bạn không được phép tách CP của mình."
"Nếu trong vòng năm giây mà các bạn không bước vào vòng, hoặc nếu có nhiều hơn bốn người trong một vòng, hoặc nếu các bạn không cùng CP của mình ở chung một vòng thì coi như thất bại."
Bắt đầu đếm ngược từ số ba.
Khi số một của loa thông báo vang lên, các khách mời nhanh chóng quay đầu cùng một lúc.
Bọn họ không chỉ tìm vòng mà còn phải tìm CP.
Màu sắc của mỗi đội tương phản rõ rệt, mọi người chợt hiểu ra ý đồ của tổ tiết mục khi đưa đồ đôi.
Trong lúc chạy, Hình U có va vào Tô Mông Mông ở bên cạnh, Tô Mông Mông thấy CP Hứa Hàn Thiên của mình thì lập tức lao đến, thuận tay kéo luôn Hình U vào trong vòng tròn.
Hình U quay đầu lại nhìn, một bàn tay to nắm lấy cô, ngón tay cả hai đan vào nhau.
Minh Trầm bước một chân vào vòng tròn, năm giây đếm ngược kết thúc.
Một vài giây trong trò chơi nhỏ đã tạo nên những tràng cười sảng khoái trước ống kính trực tiếp.
[Cười chết, tỷ muội tình thâm, Tô Mông Mông kéo Hình U đi qua rất dứt khoát luôn á]
[Tiểu Khổng Tước còn sững sờ mà, tui thấy cô ấy vốn dĩ muốn đi tìm Minh Trầm]
[Cũng may là Đại Cẩu Cẩu phản ứng nhanh]
[Xin đạo diễn, ngài nhất định phải chỉnh sửa biên tập khúc nắm tay, cho nó chậm lại!!]
Loa thông báo nhấn mạnh: "Được rồi, xin mọi người nhớ kỹ đội hình hiện tại."
Mọi người nhìn xung quanh, kết quả cuối cùng là:
Minh Trầm, Hình U, Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên chung một vòng tròn, Ôn Tuấn, Liễu Thanh Vận, Phó Diệc Bạch và Hạ Úy Lam chung một vòng tròn.
Còn lại Chu Hủ Sinh và Tiêu Kỳ, một người đứng trong vòng tròn bên trái, người còn lại đứng ngoài vòng tròn bên phải, cả hai nhìn nhau, không có sự ăn ý nào.
Lúc này mới vào chủ đề chính: "Hôm nay, mọi người sẽ nhận được một nhiệm vụ bí mật vô cùng ý nghĩa......"
Sau màn dạo đầu sinh động có thể sánh ngang với diễn thuyết, thì nhiệm vụ thực sự của ngày hôm nay mà mọi người nhận được là – Đến thăm các cụ già và các em nhỏ.
Tổ tiết mục đã ra thông báo, phát sóng trực tiếp sẽ đóng lại khi thực sự bắt đầu ghi hình, với điều kiện phải đảm bảo có sự đồng ý của người khác thì mới được áp dụng việc biên tập và đăng lại trên nền tảng.*
*Nghĩa là hoạt động lần này là thăm ngẫu nhiên, sẽ không ghi hình để đảm bảo quyền riêng tư của người dân.
Kế hoạch của tổ tiết mục được nhiều người khen ngợi.
Trước kia xem qua nhiều show truyền hình, nếu không phải xem người ta yêu đương ship CP thì cũng là xem người ta phiêu lưu hài hước, còn chuyện làm công ích trên show tình yêu thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hoạt động tích cực sẽ luôn nhận được sự ủng hộ của đông đảo quần chúng, đã có không ít người ngưỡng mộ đến đây, nhưng vì không xem được phát sóng trực tiếp nên đã vào xem lại các tập trước của "Tình yêu phi khoa học".
Mà các khách mời bên trong lại bị một trận hú vía.
Tổ tiết mục đã chuẩn bị rất nhiều đồ dùng cần thiết, mười khách mời được chia thành ba nhóm để hành động, số lượng của mỗi đội được xác định theo kết quả của trò chơi.
Bốn người mặc đồ đôi hồng phấn và xanh lam được cư dân mạng ưu ái gọi là – Tổ hợp macaron.
Tặng đồ ăn thì hơi bất tiện, nên sẽ chọn những đồ thiết thực như nhu yếu phẩm hàng ngày.
Sắp vào thu nên nhiệt độ sẽ hạ xuống, vì thế bọn họ chuẩn bị đồ ấm cho người già và đồ dùng văn phòng phẩm như sách vở, bút lông các loại cho trẻ em.
Thiết kế nhà ở trong thôn không theo quy luật, một số là nhà đơn lẻ hai tầng, một số được xây dựng liền kề với hai hoặc ba ngôi nhà cạnh nhau.
Đôi khi gặp phải người không giỏi giao tiếp thì có thể rời đi sau khi đã bày tỏ ý định tặng đồ, có đôi khi gặp được người niềm nở, hiếu khách thì sẽ ngồi lại trò chuyện, uống một ly nước rồi mới rời đi.
Bọn họ gặp được một nhà có hai người già và một cháu gái nhỏ, lúc tặng chăn bông và một hộp văn phòng phẩm thì hai cụ già liên tục nói lời cảm ơn, sau đó mang ra cho họ một cái ghế dài để ngồi.
Bốn người tạm thời ở lại.
Cô bé mặc quần áo cũ thẹn thùng đứng ở cửa, ló đầu ra nhìn bọn họ.
Hình U thương lượng với Tô Mông Mông, sau đó đi ra ngoài trò chuyện với cô bé.
Trên tay cô bé đang cầm bút màu, hai chị gái tốt bụng ngồi xổm bên cạnh chơi với cô bé, thỉnh thoảng nói đùa vài câu.
Cô bé nhút nhát dần dần thả lỏng.
Hứa Hàn Thiên không giỏi ăn nói, trái lại Minh Trầm giao tiếp với hai cụ già như không có khoảng cách thế hệ.
Để ứng phó với người lớn, đặc biệt là những ông bà cụ lớn tuổi, anh đều có vô số chiêu trò.
Trong lúc nói chuyện với ông cụ, Minh Trầm thỉnh thoảng quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một con chó to màu vàng đang chầm chậm đi đến phía sau hai cô gái.
Minh Trầm lập tức đứng dậy, Hứa Hàn Thiên bên cạnh đã lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận phía sau các em."
Hình U nghiêng đầu nhìn về phía bên phải, Tô Mông Mông nghiêng đầu nhìn về phía bên trái, ngay lập tức nhìn thấy con chó to màu vàng đang đi về phía mình, cô ấy sợ đến mức vội vàng đứng dậy.
Một chân đá vào cạnh ghế, từ không sao biến thành có sao.
Khi Tô Mông Mông ngã xuống đất, con chó to màu vàng giật mình, trực tiếp lủi vào trong nhà.
Lúc này ông cụ mới giải thích đây là chó nhà mình, tính tình hiền lành.
Bây giờ con chó không còn đáng sợ nữa, nhưng Tô Mông Mông đá trúng ghế ngã xuống đất, lỡ trẹo chân thì khổ, đi lại sẽ không tiện.
Trước tình hình đó, tổ tiết mục quyết định để Tô Mông Mông về nhà nghỉ ngơi, ba người còn lại tiếp tục.
Từ sáng đến chiều, đội của họ đã đến thăm khoảng mười hộ gia đình.
Khi phát sóng trực tiếp mở trở lại đã là năm giờ chiều, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy tổ hợp macaron thiếu mất một người.
[Tài khoản Official trên Weibo đã nói rằng Tô Mông Mông bị ngã, hiện đang tĩnh dưỡng]
[Ồ tiếc thế? Có đủ bốn người thì biến thành khung cảnh tàn khốc rồi]
[Gần đây Hứa Hàn Thiên không thể hiện gì hết nhở?]
Kể từ khi Hứa Hàn Thiên hoàn thành công việc của mình và quay trở lại chương trình, bọn họ phát hiện sự tồn tại của Hứa Hàn Thiên càng ngày càng thấp.
Không phải là sự tồn tại của anh ta thấp, mà là anh ta không tranh không giành, ngoại trừ gửi tin nhắn cho Hình U thì những cái khác đều nghe theo sắp xếp.
Không biết ba người đang nói gì, Minh Trầm đột nhiên rời khỏi ống kính, Hình U và Hứa Hàn Thiên đứng đợi ở bên đường.
Đúng lúc này, một cụ già hiền từ chống nạng xuất hiện, đứng ở bậc thang vẫy tay chào hai người họ.
Hình U và Hứa Hàn Thiên nhìn nhau, bước lên thềm đá rồi thử hỏi đối phương có cần giúp gì không.
Đợi hai người đến gần, cụ già cười nói: "Hai đứa làm hòa đi."
Hình U: "???"
Sau khi nghe cụ già luyên thuyên nửa ngày trời, cả hai mới nhận ra rằng hóa ra bà cụ đã nhận định cô và Hứa Hàn Thiên là hàng xóm trẻ tuổi sống ở bên cạnh, còn không ngừng nói hai người là vợ chồng son.
"Mấy người trẻ tuổi các cháu nên sống vui vẻ với nhau, đừng luôn cãi vã."
Qua lời kể của cụ, bọn họ biết được gần đây đôi vợ chồng trẻ của nhà bên cạnh luôn cãi nhau. Cụ tận tình khuyên bảo, nói mãi nói mãi, cuối cùng nhất quyết muốn hai người họ nắm tay làm hòa.
Hình U nhanh chóng giấu tay ra sau lưng: "Bà ơi, bọn cháu không phải..."
Không đợi Hình U mở miệng giải thích, bà cụ móc từ trong túi ra hai viên kẹo cứng màu đỏ đã đóng gói sẵn, kiên quyết đưa cho họ: "Vợ chồng son có cái gì mà không bỏ qua được, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa."
Một màn kịch gây cấn khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
[Bà ơi, bà ship sai CP rồi!]
[Minh Trầm: Tôi chỉ mới rời đi một lát mà CP đã bỏ chạy theo người ta]
[Ôi má ơi, Tiểu Khổng Tước, em quay đầu nhìn ra phía sau đi...]
Ở phía sau, người đàn ông mặc áo hồng phấn giống cô bước từng bước lên bậc thang, giọng nói từ tính như có sức xuyên thấu truyền vào tai một cách rõ ràng: "Bà ơi, bà nhận nhầm người rồi ạ."
"A?" Bà cụ không nghe rõ, ghé sát tai lại gần.
Ngay khi mọi người cho rằng anh sẽ nhẫn tâm chọc thủng mong muốn của bà cụ, thì Minh Trầm đã duỗi cánh tay dài ra rồi ôm Hình U đến trước mặt mình, anh cong môi cười: "Bọn cháu, vẫn đang rất tốt."