Ai đọc ở web reup mà thấy chương trước nó sai hay nó không khớp với chương sau thì là do các bạn chứ hỏng phải lỗi do tui à nhen. Hãy đọc ở link chính chủ đi trời ơi, tui đâu có set pass gì đâu ( ≖.≖)
————-
Đồng tử Phó Diệc Bạch tràn đầy khiếp sợ, còn có loại thao tác này nữa sao?
Xe hai bánh có thể ngồi sát vào nhau, tại sao cậu ta lại không nghĩ ra chứ!
[Thằng hề chính là tôi]
[Buồn cười Bạch Bạch vl, ai muốn ngồi xe thể thao với cậu, người ta muốn dính với nhau cơ]
[Tại sao biết là sẽ đau lòng nhưng tui vẫn xem hết cái này?]
Sự lựa chọn của Hình U đã rất rõ ràng, Tiêu Kỳ chủ động bước đến gần Ôn Tuấn, và tất nhiên Ôn Tuấn sẽ ngượng ngùng từ chối.
Hạ Úy Lam nhắm chuẩn mục tiêu Hứa Hàn Thiên, mỉm cười chìa tay về phía anh ta: "Lúc trước tôi với anh rất ít tiếp xúc, hôm nay chúng ta tìm hiểu nhau đi."
Sau khi thất bại, Phó Diệc Bạch chuyển mục tiêu sang người còn lại: "Mông Mông, đôi ta đi chơi đi."
"Không đi." Tô Mông Mông rút tay về, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Vừa rồi Phó Diệc Bạch còn muốn mời Hình U ở trước mặt Minh Trầm, ánh mắt sắc bén của quần chúng đã nhìn thấy rõ ràng.
Chìa khóa cuối cùng nằm trong tay Tô Mông Mông, nếu Phó Diệc Bạch không thể thuyết phục được Tô Mông Mông đi cùng mình, thì giấc mộng về một chiếc xe thể thao của cậu ta cũng sắp kết thúc.
Vài phút sau, người xem được chứng kiến cảnh Phó Diệc Bạch đi xung quanh người Tô Mông Mông, cầu xin một cách đau khổ, nói toàn lời hay ý đẹp: "Bà cô của tôi ơi, chúng ta ngồi xe thể thao đi ra ngoài dạo một vòng, ngài thấy có được không?"
"..." Tô Mông Mông móc ngón tay vào chìa khóa, xoay nó liên tục mấy vòng, dưới ánh mắt đầy mong chờ của Phó Diệc Bạch, cuối cùng cô ấy cũng từ từ đứng lên, "Được rồi."
*
Xe máy chuẩn bị khởi động, Hình U vốn có bản tính nhát gan nên đã túm lấy vạt áo của Minh Trầm, nhưng hiện tại đôi tay đã bị cưỡng chế vòng qua eo của anh.
Trước khi lên đường, Hình U không quên nhắc nhở tài xế: "Cậu chưa đội mũ bảo hiểm."
Minh Trầm đội mũ bảo hiểm bằng hai tay, kéo kính chắn gió xuống, nói với người phía sau: "Ngồi cho vững đấy."
Không hiểu sao, lúc đó Hình U đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút hồi hộp, khẽ nới lỏng ngón tay đang ôm lấy eo anh: "Ừ."
Bốn nhóm người sẽ đến cùng một điểm đến, còn về việc đến đó bằng cách nào và mất bao lâu thì tổ tiết mục không có quy định.
Trong khi các xe khác chậm rãi xuất phát, thì một chiếc xe máy đã nhanh chóng lao ra với tốc độ ánh sáng, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bên tai là âm thanh chạy như bay của xe máy, vừa mới bắt đầu tăng tốc, Hình U vẫn chưa chuẩn bị xong, trong lòng cố nặn ra một câu: "Chậm, chậm một chút."
Tốc độ xe máy hơi chậm lại, phía trước truyền đến giọng nói của Minh Trầm, mang theo một chút hài hước: "Tiểu Khổng Tước, đảm bảo cậu đi như thế nào thì sẽ trở về như thế ấy."
"Tôi chỉ cần một chút thời gian để thích ứng."
"Vậy cậu muốn thích ứng trong bao lâu."
Hình U điều chỉnh lại cảm xúc, hít một hơi thật sâu, hai tay ôm lấy eo anh dần siết chặt: "Được rồi."
Sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, Minh Trầm cúi đầu, nhìn đôi bàn tay trắng nõn gầy guộc dán vào eo mình, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên hỏi: "Có muốn chuồn ra ngoài chơi không?"
Hình U bỗng nhiên ngẩng đầu: "Chuồn ra ngoài?"
"Trước mắt vẫn còn nằm trong phạm vi ghi hình, nhưng tôi có thể đưa cậu ra ngoài."
"Được."
"Chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Tất nhiên."
"Vậy thì..." Minh Trầm hơi nghiêng người, khủy tay hướng ra phía ngoài hơi mở ra, "Đi thôi!"
Những hàng cây cao sum xuê ở hai bên đường, hai bóng người tự do xuyên qua bóng râm và cái nắng hè thiêu đốt, ngay cả bầu không khí khô nóng cũng trở nên trong lành và ngọt ngào.
Tiếng tim đập thình thịch dần khôi phục trở lại, nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, Hình U cẩn thận lắng nghe, ngoài tiếng gió thì còn có cả tiếng ve kêu vào mùa hè.
Cô nhắm mắt lại, những hình ảnh tưởng chừng đã bị đóng băng bởi năm tháng tươi đẹp lại hiện ra trước mắt cô.
*
"U U, xảy ra chuyện rồi." Khương Ngải Chanh chạy vọt vào trong lớp, vội vàng ngắt ngang hành động viết lời ca khúc của cô gái đang nằm bò lên bàn.
Hình U ngẩng đầu nghi hoặc, sau đó bị kéo lên, nghe thấy cô ấy nói: "Đội bóng rổ đánh nhau rồi."
Nghe nói hai đội đá giao hữu, nhưng lại có người chơi xấu đẩy ngã người trong đội, trong khi đội trưởng bên này yêu cầu xin lỗi, thì đội trưởng bên kia lại nhất quyết không chịu thừa nhận đồng đội của mình chơi bẩn.
Tuổi trẻ hiếu thắng, hơn nữa đều là một nhóm nam sinh có tính khí kiêu ngạo, hai bên nói chuyện không hợp nên đã lao vào đánh nhau, may mắn là có giáo viên phát hiện kịp thời, tách bọn họ ra.
Hình U nhanh chóng chạy đến, đúng lúc bắt gặp Minh Trầm đi ra từ văn phòng.
Khuôn mặt cậu thiếu niên lạnh lùng, nụ cười ngả ngớn thường ngày cũng không còn trong mắt.
Hình U: "Tình hình hiện tại như thế nào?"
"Không có gì đâu." Cậu thiếu niên lãnh đạm liếc nhìn cô một cái, sau đó đi xuống cầu thang.
Cô gái sửng sốt vài giây, chạy tới cạnh cầu thanh, hét xuống: "Minh Trầm!"
Cậu thiếu niên ở ngã rẽ đột nhiên dừng lại.
Cô gái chạy vội xuống cầu thang, cúi đầu, cầm bàn tay trái đang buông thõng bên người của anh, phía sau có một vết xước dài: "Tay của cậu."
Sau khi được cô nhắc nhở, Minh Trầm mới chú ý đến dấu vết trên mu bàn tay. Anh không quan tâm mà dùng ngón tay lau đi lau lại hai lần, như thể không cảm thấy đau: "Vấn đề nhỏ."
Vết xước tuy dài nhưng tơ máu hiện ra không rõ, nếu không để ý sẽ không phát hiện.
Minh Trầm không để vết thương nhỏ này ở trong lòng, đột nhiên quay đầu hỏi cô: "Có muốn chuồn ra ngoài chơi không?"
"Chuồn ra ngoài?" Hình U không thể hiểu được ý của câu này ngay lập tức.
Cô bị kéo đến sân thể dục, Minh Trầm rút chìa khóa xe ra, đôi chân dài vòng qua xe đạp, chỉ vào yên sau: "Lên đi."
"Cậu lấy xe đạp ở đâu ra vậy?"
"Tưởng Tử Dục."
Con đường gần cổng trường khá dốc, Minh Trầm giẫm chân lên bàn đạp, chở cô chạy thẳng ra ngoài.
Bảo vệ thấy anh cũng lười quản.
Mặt trời lặn ở đường chân trời, những rặng mây đỏ bao phủ khắp nơi.
Làn gió mạnh làm rối mái tóc dài của cô gái, Hình U đưa tay muốn vén lên, đúng lúc Minh Trầm vì tránh đường mà phanh gấp.
Cả người Hình U mất trọng tâm nên đã ngã nhào về phía trước, cơ thể mềm mại của cô gái áp vào tấm lưng rắn chắc và nóng hổi của chàng trai.
Ngay tại khoảng khắc xe đạp ngừng chuyển động, vành tai của hai người dần nhuốm màu của hoàng hôn.
Không biết trải qua bao lâu, Hình U chỉ vào chiếc tay cầm bị đập vào tường, lên án: "Thôi xong, cậu phải bồi thường tiền rồi."
"Đòi tiền thì không có, muốn mạng sẽ không cho." Minh Trầm nhai ngôn ngữ ấu trĩ trong miệng, chợt nổi lên ý đồ xấu trêu chọc cô: "A, không bằng đem Tiểu Không Tước đi thế chấp nhỉ?"
Vừa dứt lời, phía sau lưng anh đã phải chịu một đòn nặng nề.
Đây là Hình U đang dùng hành động để cảnh cáo anh rằng, Tiểu Khổng Tước không dễ chọc.
Cậu thiếu niên lại giẫm chân lên bàn đạp, tiếng cười cà lơ phất phơ trôi theo làn gió bay đến yên sau: "Quên đi, Tiểu Khổng Tước trân quý như vậy, cậu ta không xứng."
Có lẽ cả đời này Tưởng Tử Dục cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng, người anh em Minh Trầm lại cưỡi xe đạp của mình đi tán vợ, hơn nữa còn làm mình tổn thất thêm một mớ.
Hình U được anh dỗ đến vui vẻ, cô kéo vạt áo anh nhắc nhở: "Minh Trầm, bảy giờ."
Bảy giờ tối là giờ tự học buổi tối.
Động tác của Minh Trầm vẫn không dừng lại, chỉ hỏi cô: "Có muốn tham gia tiết tự học buổi tối không?"
Cô gái không trả lời, yên lặng ôm chặt eo chàng trai.
Sắc trời đã muộn, bọn họ đi theo hướng mặt trời lặn.
Không biết trải qua bao lâu, Hình U mở mắt ra, hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc xe đạp đã biến thành chiếc xe máy lao nhanh trong gió, đón lấy chùm sáng nứt ra từ khoảng không, xuyên qua đường chân trời.
*
Kiệt sức vì nắng nóng, Minh Trầm đậu xe ở bên đường, Hình U cởi mũ bảo hiểm ra, sau đó đưa tay vén mái tóc dính trên trán ra sau tai: "Nóng quá."
Minh Trầm đưa tay cầm lấy chiếc mũ của cô rồi để sang một bên, nhìn về phía tiệm tạp hóa cách đó không xa: "Uống nước gì?"
Hình U lấy tay quạt quạt, cổ họng khô khốc: "Nước gì cũng được."
Minh Trầm không hỏi thêm nữa, quyết định mua hai chai nước tăng lực.
Lúc anh cầm theo hai chai nước trở về, Hình U giơ điện thoại lên: "Tổ tiết mục gọi."
Minh Trầm vặn nắp chai, sau đó đưa cho cô: "Tôi thấy rồi, đã gửi cho họ định vị."
Vừa rồi trong lúc thanh toán bằng điện thoại anh đã nhìn thấy, nhân tiện báo cáo một chút tình hình. Trong thời gian ngắn, người của tổ tiết mục sẽ tìm đến.
"Cậu tùy hứng như vậy, nói không chừng Tưởng Tử Dục sẽ trừ tiền lương của cậu." Hình U cầm chai nước uống một ngụm, xung quanh miệng chai dính một màu đỏ nhạt.
Minh Trầm quay đầu, cố ý nhắc nhở một câu: "Cậu là đồng phạm của tôi."
Hình U không quan tâm lắm, cầm nắp chai vặn lại: "Đến lúc đó tôi sẽ nói cậu tự tiện trốn khỏi camera mà không có sự phép, còn tôi chỉ bị ép làm theo vì tôi không thể xuống xe được."
Lý do này quá hợp lý, người nghĩ ra nó khá đắc ý.
Minh Trầm nhìn chằm chằm vào gò má hơi phồng lên của cô, ngón tay lạnh lẽo véo lên gương mặt mềm mại.
Anh cụp mắt, khóe môi cong lên: "Tiểu Khổng Tước, sao cậu lại hư như vậy hả?"
Bị tay anh đánh úp, Hình U không tránh kịp, hàng mi dài lập tức run lên.
Cô trừng mắt theo bản năng, nhưng với động tác véo má này, trông cô cực kỳ đáng yêu.
Tiếng cười không ngừng bật ra khỏi cổ họng của Minh Trầm, càng ngày càng rõ ràng.
Cô gái không chịu thua, đưa tay muốn véo mặt anh, Minh Trầm ngả người ra sau, dễ dàng tránh được.
Hình U ra lệnh: "Không được tránh!"
Trước mặt Tiểu Khổng Tước đang xù lông, Minh Trầm lại đánh lén lần cuối.
Anh chỉ véo nhẹ, khuôn mặt liền để lại vết nước ẩm ướt.
Lúc này, Hình U mới để ý đến, cái chai trong tay Minh Trầm là đồ uống lạnh, mà cái cô uống vừa rồi chính là nhiệt độ phòng.
Người đàn ông này...
Trí nhớ đúng thật không tồi.
Cô rút tay về, cầm đồ uống đi sang bên cạnh, sau đó ngồi xuống.
Kế bên gốc cây cổ thụ có một bộ bàn ghế, trên đỉnh đầu có một chiếc ô nhiều màu sắc để che mưa gió. Hai người ngồi nghỉ một lúc, Hình U uống nước xong lại lấy cây son trong túi ra, sau đó nhìn vào điện thoại để dặm lại.
"Hôm nay, cậu..." Minh Trầm muốn nói rồi lại thôi.
Hình U ngước mắt, anh thu hồi tầm mắt: "Không có gì."
Ngày thường Hình U cũng rất thích làm đẹp, nhưng không đến mức phải thường xuyên trang điểm sau khi ăn uống, phần lớn là có việc gì đó.
Thỉnh thoảng Hình U lại di chuyển màn hình điện thoại, thừa dịp người nọ không chú ý mà lặng lẽ quan sát.
Không may, son bị lem ra ngoài viền môi.
"Ấy!" Hình U làm ra vẻ kinh ngạc, thu hút sự chú ý của Minh Trầm.
Đợi anh nhìn qua đây, Hình U ngượng ngùng giải thích, "Vừa rồi tay hơi run."
Cô dừng một chút, sau đó hỏi: "Cậu có mang khăn giấy không?"
Minh Trầm nói thẳng: "Không có mang."
Hình U chỉ vào tiệm tạp hóa: "Cậu đi mua giúp tôi một bịch đi."
Theo như quan sát trước mắt, hành vi và ngôn ngữ của cô không có vấn đề gì. Chuyện chỉnh lại lớp trang điểm, sau đó không cẩn thận bị lem son cũng rất bình thường, thậm chí mượn khăn giấy của anh cũng là chuyện bình thường nốt.
"Hình U, hôm nay cậu rất lạ."Minh Trầm hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng nhuận của cô, "Chẳng lẽ cậu..."
Hình U giả vờ bình tĩnh: "Chẳng lẽ cái gì?"
Anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thôi nghi ngờ: "Tôi đi mua khăn giấy giúp cậu."
Sau khi anh đi khỏi, Hình U thở phào nhẹ nhõm.
Bình thường làm cái gì cũng rất tự nhiên, nhưng khi có mục đích lại vô cùng chột dạ.
Không ngờ, sau khi người đàn ông quay đi, anh nhanh chóng mở công cụ tìm kiếm:【Một cô gái liên tục trang điểm trong lúc hẹn hò với bạn là có ý gì?】
Rất nhanh sau đó, một loạt đáp án nhảy ra.
Người đàn ông nhướng mày, bước chân càng trở nên nhanh hơn.
Hình U ngồi dưới tán cây tận hưởng bóng râm, trong đầu đã lên sẵn kế hoạch hoàn chỉnh.
Dù sao, trên tờ giấy của tổ tiết mục cũng không ghi rõ "Minh Trầm phải tự tay thoa son" hay là "Minh Trầm giúp người khác thoa son", đợi chút nữa tìm cớ để Minh Trầm lau khóe miệng giúp cô, như vậy cũng giống như anh đang chủ động thoa son rồi.
Mười điểm sắp nằm trong tầm tay, tâm trạng của Hình U trở nên vui vẻ. Một tay cô chống cằm, ngắm nghía cây son trong tay, vẻ mặt nhàn nhã.
Đây là những gì Minh Trầm đã nhìn thấy khi trở lại.
Cô gái nghiêng người ngồi ở đó, nụ cười trên mặt rạng rỡ, trông rất mãn nguyện với buổi hẹn hò hôm nay.
"Khăn giấy của cậu." Minh Trầm đưa bịch khăn giấy mới mua cho cô.
Hình U lấy khăn giấy ra, đang định nhìn điện thoại để lau, nhưng lại do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Nhìn màn hình điện thoại không tiện lắm, hay cậu giúp tôi lau đi."
"Tôi giúp cậu lau?" Minh Trầm được hời mà sợ hãi.
Cho đến tận bây giờ, trong lúc Hình U trang điểm vẫn không bao giờ cho anh chạm vào, đến gần đồ trang điểm một chút thôi là Tiểu Khổng Tước cũng sẽ gào ầm lên.
Hình U nào có biết hiện tại nội tâm của anh hoạt động phong phú như thế nào, còn sợ bản thân lộ tẩy, cho nên học theo giọng điệu ngày thường để che giấu, thúc giục nói: "Chút nữa phải lên hình, mau giúp tôi lau sạch đi."
"Được rồi." Minh Trầm cầm lấy khăn giấy, chuẩn bị giúp đỡ, nhìn chằm chằm vào đôi môi ấy, đột nhiên anh không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vết son bị lem trên khóe môi bên phải, Minh Trầm cầm khăn giấy bên tay phải, hai người đối diện với nhau.
Người đàn ông vừa muốn chạm lại vừa không muốn chạm, Hình U mất tự nhiên chớp mắt: "Cậu đứng gần một chút đi!"
"Đừng giục." Minh Trầm tiến lên một bước, dừng trước mũi chân cô, chậm rãi cúi đầu.
Vào lúc này, Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông đang ngồi trong xe thể thao đi dạo, cảm thấy vô cùng buồn chán, nên cuối cùng đã theo chân thợ chụp ảnh đến đây để theo dõi Minh Trầm và Hình U.
Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông đổi chỗ, lúc này Phó Diệc Bạch mới từ ghế phụ chuyển sang ghế lái.
Việc phát sóng trực tiếp trong chương trình đã trở nên quen thuộc, và Phó Diệc Bạch càng ngày càng giống một MC: "Nghe nói có hai người tự tiện tách khỏi ống kính để hẹn hò bí mật, bây giờ, tôi sẽ dẫn các bạn đi xem rốt cuộc hai người kia đang làm cái quái gì."
Nhìn thấy bóng dáng của hai người từ xa, Phó Diệc Bạch vô cùng hào hứng chở Tô Mông Mông chạy tới.
Sau khi nhìn rõ hành động của hai người, Phó Diệc Bạch sững sờ một lúc, đột ngột dời camera sang chỗ khác.
Nhưng mà, người xem ở trước màn hình đã hoàn toàn bùng nổ.