Editor: Nơ
Hình U không bao giờ có thể ngờ rằng có một ngày Minh Trầm lại đứng trước mặt cô chất vấn về kỳ kinh nguyệt của mình.
Cô không thể hiểu nổi: "Tôi có nói ngày tôi đến tháng là ngày hai mươi sao?"
"Trước kia đều như vậy." Minh Trầm trả một cách tự tin, vô cùng chắc chắn rằng mình không nhớ nhầm.
"Shhh..." Hình U hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên nhận ra những gì Minh Trầm nói có lẽ là trước khi cô ra nước ngoài.
Nó lâu đến nỗi ngay cả bản thân cô còn không nhớ rõ.
Nhưng mà, anh thật sự cho rằng chu kỳ kinh nguyệt của con gái sẽ cố định cả đời sao!
Hình U nghiến răng cười gằn: "Tôi có thể lừa cậu chuyện này sao?"
"..." Đúng là không cần thiết.
"Được rồi." Minh Trầm lấy lại toàn bộ số kem, sau đó bỏ vào tủ lạnh.
[Trời ơi, tao cười ẽ]
[Minh Trầm cũng nhiệt tình ghê, đến "dì cả" mà cậu ấy cũng nhớ]
[Cảm ơn con gái yêu đã cho các mẹ nhìn thấy một mặt khác của Minh Trầm]
Lúc này, thanh "Cảnh báo đếm ngược mười phút" lướt qua phòng phát sóng trực tiếp, người xem nhanh chóng phản ứng lại, nháo nhào phản đối: "Mỗi người mười phút, hai người bọn họ cộng lại phải là hai mươi phút."
Tổ tiết mục cũng cân nhắc đến điểm này, nên không thẳng tay ngắt màn hình.
Đợi sau khi Minh Trầm thu dọn xong số kem kia, thì Hình U đã ngồi vào bàn ăn để chuẩn bị ăn mì.
Nhìn bát mì nhạt nhẽo của cô, Minh Trầm nhíu mày: "Tiểu Khổng Tước, cậu ăn..."
Hình U cầm đũa, ngẩng đầu nhìn anh, dưới cái nhìn lẳng lặng mà chăm chú của cô, Minh Trầm miễn cưỡng sửa lời: "Ngon quá vậy."
Trên mặt Hình U lộ ra vài phần đắc ý: "Thật sao? Cậu có muốn ăn một bát không?"
"Cũng được." Minh Trầm vui vẻ ngồi xuống vị trí đối diện.
Bàn ăn trong căn nhà gỗ không rộng, khoảng cách mặt đối mặt cũng rất gần, rất thích hợp để hai người trao đổi tâm tình.
Minh Trầm nhìn chằm chằm vào bắt mì, chờ cô mang cho mình một bát.
Dưới ánh mắt mong đợi của anh, Hình U giơ ngón tay lên, tàn nhẫn chỉ vào trong bếp: "Tự đi nấu đi."
Minh Trầm: "..."
Anh cố gắng đánh vào lòng thương cảm: "Chiều nay tôi chưa ăn cơm."
Vẻ mặt Hình U không hề thay đổi, cô "Ồ" một tiếng: "Cho nên?"
"Đói." Người nọ viện cớ nói dối vô cùng trôi chảy, anh nhíu mày, cúi đầu ấn xuống bụng mình, "Không còn sức nữa."
[Aaaaaa người đàn ông này chơi xấu]
[Đây có còn là anh trai lạnh lùng ngầu lòi mà chúng tôi từng biết không?]
[Từ khi tham gia show tình yêu, Minh Trầm thật sự không còn là Minh Trầm nữa]
Minh Trầm không còn là Minh Trầm nữa, đến Hình U cũng phát hiện ra điều này.
Kể từ ngày đó ở trong phòng sách... Những biểu hiện sau đó của Minh Trầm có chút kỳ lạ, mà cụ thể lạ ở đâu thì cô không nói được.
"Thấy cậu mua cho tôi mười hai vị kem, nên tôi sẽ chia cho cậu một ít." Hình U miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ, nói xong liền đi vào phòng bếp lấy bát cho anh.
Sau khi cô rời đi, Minh Trầm đưa tay vào trong túi mò mẫm, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt bên cạnh tô mì.
"Bát này vừa rồi đựng hành lá cắt nhỏ, vừa hay có thể cho cậu dùng." Hình U cầm bát đũa trở lại bàn, vừa định đặt xuống thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có thứ gì đó.
Sau khi nhìn kỹ hơn, bao bì màu vàng cam phía trên rất quen thuộc.
"Kẹo dẻo vị quýt?"
Hồi nhỏ cô rất thích ăn món này, nhưng sau khi ra nước ngoài thì không hay mua nữa, cho nên vừa nhìn thấy đã tràn ngập hoài niệm.
Thấy biểu cảm vui mừng và ngạc nhiên của cô, Minh Trầm thỏa mãn cong môi: "Món quà nhỏ này thưởng cho cậu."
Nhìn anh đắc ý như vậy, giống như đang chờ được khen ngợi.
Nụ cười trên mặt Tiểu Khổng Tước càng ngày càng gia tăng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Chỉ có một hộp thôi à, keo thế."
"Vậy, lần sau tôi sẽ nấu cơm cho cậu." Minh Trầm hào phóng hứa hẹn, lại hỏi cô, "Nói đi, cậu muốn ăn gì?"
"Ờm..." Nhìn bát nước mì trong vắt, Hình U đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, cô nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Sườn xào chua ngọt đi, hình như gần đây tôi chưa ăn thịt."
"Được, lần sau sẽ làm cho cậu."
[Hai người này ở riêng với nhau thật sự giống như mấy đứa con nít í]
[Anh em hãy nhớ kỹ, Tiểu Khổng Tước thích ăn kẹo dẻo vị quýt]
[Thêm nữa nè, U bảo bối muốn ăn sườn xào chua ngọt!]
Hai mươi phút sau, ống kính sóng trực tiếp khép lại đúng giờ, fan hâm mộ đổ xô vào tài khoản official để khủng bố, chủ đề "Nam Trầm Bắc U" lại một lần nữa đứng đầu bảng hot search.
Hiện tại Khương Ngải Chanh không tiện liên hệ trực tiếp với Hình U, có một bát quái hấp dẫn như vậy mà không thể chia sẻ cùng với chị em tốt của mình, nên dứt khoát đi quấy rối Tưởng Tử Dục: "Tổ tiết mục của các cậu đúng là biết cách chơi đấy."
Âm thầm mở phát sóng trực tiếp, chó quá chó.
Tưởng Tử Dục cố gắng ngụy biện: "Trước khi phát sóng bọn tôi đã xác nhận qua tình hình của các khách mời, nhưng ai mà ngờ hai cậu ấy vừa mở miệng đã nói về chủ đề bạo như vậy chứ."
Loại chuyện về chu kỳ kinh nguyệt này, đổi lại là ai cũng khó có thể nói ra.
"Cốc cốc —"
Đoạn đối thoại giữa hai người bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.
Tưởng Tử Dục không thể không kết thúc cuộc gọi sớm: "Bên tôi có chút việc, trước hết cứ như vậy đi."
"Ừ." Khương Ngải Chanh cúp máy trước, nhìn thời gian mười ba phút được hiển thị trên nhật ký cuộc gọi, thầm thở dài.
Trong tòa nhà cao tầng, đèn đóm sáng trưng.
"Tổng giám đốc Tưởng, dự định lần trước mời thêm vài vị khách mời, hiện tại đã được xác định được hai người." Người phụ trách show truyền hình đặt hai tập hồ sơ của tân khách mời đến trước mặt Tưởng Tưởng Dục: "Đây là tư liệu của họ."
Tư liệu có một nam một nữ, Tưởng Tử Dục cẩn thận xem trang thông tin cá nhân, ánh mắt nhìn chăm chú, ngay sau đó nở một nụ cười đầy mong chờ.
Sau khi lật xem các thông tin chi tiết ở mặt sau, anh ta hài lòng nói: "Được rồi, tìm thời điểm thích hợp để cho bọn họ lên sóng đi."
*
Cư dân mạng vô cùng háo hức mong chờ, mười giờ sáng ngày hôm sau, chương trình phát sóng trực tiếp trong "Biệt thự tình yêu" cuối cùng cũng được mở trở lại.
Thậm chí còn có người cố ý chạy tới trước máy quay để chào hỏi người xem.
Chẳng hạn như Phó Diệc Bạch: "Xin chào tất cả các bạn trong phòng phát sóng trực tiếp, chúc các bạn buổi trưa vui vẻ, tôi là người mà các bạn yêu nhất đây..."
"Phó Diệc Bạch, đừng đùa nữa, quản gia kêu cậu qua tập hợp kìa." Tô Mông Mông gọi to, suy nghĩ của Phó Diệc Bạch bị đánh gãy, cậu ta sờ sờ tóc, chào tạm biệt khán giả.
Trở lại biệt thự, mọi người đều có linh cảm rằng nhiệm vụ mới sắp bắt đầu.
Âm thanh quen thuộc của loa thông báo không có xuất hiện, nhưng quản gia biệt thự đã tập hợp bốn khách mời nam lại với nhau, cố ý tránh mặt các khách mời nữ.
Quản gia đặt tay ở trước người, mỉm cười lễ phép với bọn họ: "Rất vui được gặp lại các bạn, không biết các bạn có còn nhớ chuyện đầu tiên mà mình làm khi đến biệt thự "tình yêu" không?"
Chuyện đầu tiên?
Mọi người nhìn nhau, Ôn Tuấn thử trả lời: "Là nấu ăn sao?"
Quản gia gật đầu: "Đúng vậy."
Miệng của Phó Diệc Bạch há to đến mức có thể đặt một quả trứng ngỗng vào.
Nấu ăn là nhiệm vụ mà cậu ta ghét nhất, không gì sánh nổi.
"Hôm nay bốn người các bạn sẽ phụ trách bữa trưa, nguyên liệu trong bếp đều có thể sử dụng, nhưng đồ ăn mà mỗi người chuẩn bị thì không thể giống nhau, thời gian là một tiếng."
Yêu cầu vẫn như lần trước, bốn người nhận nhiệm vụ và cùng nhau vào bếp.
Trước lạ sau quen, Phó Diệc Bạch không còn hồi hộp như lần đầu tiên vào bếp, tâm trạng thoải mái đi theo phía sau: "Này, em biết rồi, nhất định là lại muốn để cho các chị ấy bí mật lựa chọn."
Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy, bí mật lựa chọn và thành lập đồng đội, sau đó sẽ thay phiên nhau làm bữa sáng.
Sau khi vào phòng bếp, bốn người loay hoay ở bốn bếp khác nhau.
Ôn Tuấn vẫn là Ôn Tuấn của trước đây, không làm bất cứ điều gì cầu kỳ, thành thành thật thật nấu những món ăn kèm mà anh ấy giỏi.
Hứa Hàn Thiên có mục tiêu rõ ràng, lấy rong biển và các vật dụng khác ra, dường như đang định làm sushi.
Lần trước Minh Trầm nấu sủi cảo, nhưng lần này không có lười biếng như trước, bắt đầu sơ chế sườn heo và chuẩn bị nguyên liệu.
Cả ba người biết nấu ăn đều đang nắm bắt thời gian, duy chỉ có "kẻ hủy diệt phòng bếp" là Phó Diệc Bạch lại chậm chạp không di chuyển, vẫn còn ngồi tại chỗ.
Món ăn kèm của Ôn Tuấn không quá phức tạp, nhưng giai đoạn đầu cũng phải chuẩn bị rất nhiều, cần phải chọn rau củ và gọt vỏ khoai tây.
Lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn mọi người, thấy Phó Diệc Bạch vẫn chưa di chuyển thì không thể không hỏi: "Diệc Bạch, cậu vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm gì sao? Cậu muốn làm món gì thì có thể nói ra, nếu anh biết thì anh sẽ chỉ cho."
"Không cần đâu, em đã biết mình muốn làm gì rồi." Vẻ mặt của Phó Diệc Bạch rất bình tĩnh, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta.
[Ôi mẹ ơi, đàn ông nghiêm túc quyến rũ thiệt sự]
[Lần này Minh Trầm đã ra tay! Liệu có thể thưởng thức tay nghề đầu bếp năm sao qua màn ảnh lần nữa không?]
[Bạch Bạch đã từ bỏ đấu tranh]
Cùng lúc đó, bốn cô gái ở ngoài phòng bếp cũng bị quản gia tập trung lại.
Quản gia cầm trên tay một chiếc hộp, bên ngoài có in logo quen thuộc của chương trình, ai cũng biết đã đến giờ "Rút thăm trúng thưởng".
Quản gia: "Bên trong hộp có bốn tờ giấy, mời các bạn tiến lên rút một tờ."
Lần này không có trình tự cụ thể, Hạ Úy Lam tỏ vẻ hào phóng, để các cô chọn trước.
Mấy người khác có tính cách tương đối chủ động, Tô Mông Mông là người xông lên đầu tiên, Tiêu Kỳ thuận tay sờ vào một cái, Hình U cũng cho tay vào lấy ra, còn dư lại một cái cho Hạ Úy Lam.
Mọi người nóng lòng muốn mở nó ra.
Trong lúc bọn họ xem tờ giấy, quản gia nói rõ quy tắc: "Tờ giấy mà các bạn rút được sẽ có nhiệm vụ khác nhau được viết trên đó, hãy nghĩ cách tiếp cận khách mời nam tương ứng để hoàn thành nó trước giờ bỏ phiếu tối nay."
"Đối với bốn nhiệm vụ này, nhiệm vụ mà các bạn lấy được trong hộp sẽ là nhiệm vụ chính và ba nhiệm vụ còn lại sẽ là nhiệm vụ phụ. Bạn có thể làm cả nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, 2 điểm cho nhiệm vụ phụ và 10 điểm để hoàn thành nhiệm vụ chính."
*Có 4 tờ giấy trong hộp => Hình U lấy được một tờ (Đây sẽ là nhiệm vụ chính của chị ấy) còn 3 tờ còn lại của người khác sẽ là nhiệm vụ phụ, chị ấy có quyền làm luôn 3 nhiệm vụ đó để lấy thêm điểm.
"Ngược lại, nếu một khách mời nam bị cả hai khách mời nữ hoàn thành nhiệm vụ cùng một lúc thì khách mời nam sẽ bị trừ 2 điểm, ba người thì bị trừ 4 điểm, bốn người thì bị trừ 6 điểm. Riêng nhiệm vụ chính là 10 điểm."
*Ví dụ Hình U có một nhiệm vụ với Minh Trầm => Ba người còn lại hỗ trợ chị ấy hoàn thành nhiệm vụ (gọi là nhiệm vụ phụ). Nếu nhiệm vụ của Hình U được hoàn thành thì lúc này Minh Trầm bị cả bốn người hoàn thành nhiệm vụ cùng một lúc (Chị Hình hoàn thành nhiệm vụ chính và ba người kia hoàn thành nhiệm vụ phụ)
"Ý là?" Tô Mông Mông mở tờ giấy ra, "Chỉ cần tôi làm cho người đó thoa kem lên tay là được tính sao?"
Quản gia lắc đầu: "Xin hãy lưu ý, những nhiệm vụ này là để đối phương hoàn thành, bạn có thể hướng dẫn, nhưng không được ép buộc họ."
Bốn người nghe xong đều nhíu mày.
Nếu thừa dịp đối phương không chú ý thì rất dễ hành động, nhưng yêu cầu đối phương chủ động làm việc này thì rất khó.
Giao nhiệm vụ xong, quản gia yên lặng rời khỏi, để lại ống kính cho các khách mời.
Thấy Tô Mông nhìn chằm chằm vào tờ giấy rồi thở dài, Hình U nghiêng đầu hỏi: "Em lấy được cái gì vậy?"
Tô Mông Mông đưa cho cô tờ giấy nhớ có nội dung: Hãy làm cho Phó Diệc Bạch thoa kem dưỡng lên tay.
"Còn hai người?"
Trên tờ giấy của Tiêu Kỳ viết: Hãy để Ôn Tuấn đưa cho bạn 100 Nhân dân tệ tiền mặt.
Trên tờ giấy của Hạ Úy Lam viết: Hãy để Hứa Hàn Thiên nói ra câu "Hôm nay trông em rất xinh đẹp", một chữ cũng không thể thiếu.
Trên tờ giấy của Hình U viết: Hãy để Minh Trầm thoa son cho bạn.
Ba cái kia còn nghe được, để Minh Trầm thoa son, tổ tiết mục nghĩ kiểu gì vậy hả!
Bốn người họ có thể làm tất cả các nhiệm vụ, nhưng trò chơi kiểu này làm một lần thì không sao, nhưng nếu làm hai lần thì có thể sẽ bị nghi ngờ.
Vì để tránh nhiệm vụ chính bị lãng phí, các cô thống nhất: "Đầu tiên chúng ta cứ nói chuyện bình thường trước đã, đừng giành lấy nhiệm vụ chính của người khác."
Nhìn nhiệm vụ của người khác, rồi lại ngó sang nhiệm vụ của mình, Hình U có chút sầu não: "Tôi cảm thấy... Sợ rằng mình sẽ không làm được."
Tô Mông Mông gắng gượng cổ vũ cho cô: "Em cảm thấy chị vẫn có thể
vùng vẫy* thêm chút nữa."
*Vùng vẫy ở đây nghĩa là biết không có kết quả nhưng vẫn cố gắng để níu kéo được phút nào hay phút nấy.*
Một tiếng sau, bốn món ăn xuất hiện trên bàn, phân biệt là: món Nhật tinh xảo, sườn xào chua ngọt, đồ ăn kèm tự làm, và... một bát canh sủi cảo.
Lịch sử lặp lại luôn khiến người ta kinh ngạc, lại là một bát canh sủi cảo nhạt nhẽo.
Khách mời nam đang ở trong phòng bếp chờ câu trả lời, khách mời nữ ngồi vào bàn ăn, nghi hoặc hỏi: "Sẽ phải lựa chọn như thế nào?"
Lúc này, rốt cuộc âm thanh quen thuộc của loa thông báo cũng vang lên: "Trước mặt có bốn đôi đũa, mỗi chiếc đũa tượng trưng cho một phiếu bầu, các khách mời nữ hãy dùng hai phiếu mà mình có được bình chọn cho món ăn mà mình yêu thích."
Hử? Lần này không phải là chọn CP.
Những ai đã xem qua tập đầu tiên thì sẽ biết ý nghĩa của sủi cảo, nhưng hôm nay, ngoài đồ ăn kèm ra, thì còn có hai món khác cũng hấp dẫn không kém.
Món Nhật hôm nay như món bít tết kiểu Tây ngày trước, được bày trí tinh tế trên đĩa. Còn món sườn xào chua ngọt, màu sắc óng ánh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng.
"Lần trước là Minh Trầm chỉ Phó Diệc Bạch làm lẩu, chẳng lẽ lần này cũng là do anh ấy chỉ?"
"Lần này chỉ là xếp hạng bình chọn, không phải chọn đồng đội, nên cứ làm những gì mình thích đi."
Nói là nói như vậy, nhưng vẫn có người suy đoán xem ai là người nấu ra món đó.
Tô Mông Mông đặt một chiếc đũa trước món Nhật, và một chiếc bên cạnh sủi cảo: "Cứ chọn đại thôi, ha ha."
Hạ Úy Lam chọn sủi cảo và sườn xào chua ngọt: "Một cái có hương vị đậm đà, còn một cái nhìn thanh đạm, đỡ ngấy."
Tiêu Kỳ bình chọn cho sủi cảo và món Nhật: "Chọn hai cái mà tôi không thường ăn."
Đợi họ chọn xong, Hình U đặt đũa trước món sườn xào chua ngọt và đồ ăn kèm: "Hai món này tương đối phổ biến nên chọn nó vậy."
Kết quả cuối cùng đã có:
Sủi cảo 3 phiếu.
Món Nhật 2 phiếu.
Sườn xào chua ngọt 2 phiếu.
Đồ ăn kèm 1 phiếu.
Tạm thời cũng không biết ý nghĩa của các sắp xếp này là gì, quản gia kêu mọi người đợi một lát, bữa trưa hôm nay sẽ lập tức được đưa đến.
Bốn chàng trai trong bếp cuối cùng cũng được thả ra, Phó Diệc Bạch nghe nói mình được ba phiếu, liền nắm chặt tay tỏ vẻ chiến thắng.
Nếu những người khác chưa lên tiếng, cậu ta cũng sẽ không mở miệng, chỉ là nụ cười trên mặt rạng rỡ như đóa hoa.
Lúc này, Tô Mông Mông bước đến bên cạnh cậu ta, trên tay đang cầm thứ gì đó: "Ấy chết, lỡ nặn kem dưỡng hơi nhiều rồi, Phó Diệc Bạch, cậu có muốn thoa một ít không?"
Hiện tại, cả người Phó Diệc Bạch như đang trên mây, chủ động đưa tay ra để lấy kem dưỡng từ Tô Mông Mông.
Thấy vậy, các cô gái khác lần lượt tiến lên, mỗi người nói hai câu, lừa Phó Diệc Bạch thoa kem lên tay.
[Cười mệt, mấy người này đang muốn
ngỗng ông lễ ông* Bạch Bạch đây mà]
Ngỗng ông lễ ông* Nghĩa ẩn dụ là nhìn bề ngoài thì như đang có lợi cho bạn, nhưng thực chất lợi ích này đã được tính vào cái thiệt mà bạn phải trả.[Hiện tại Bạch Bạch đang phiêu theo mây gió]
[Phó Diệc Bạch thoa kem nhiệt tình thiệt á trời]
"Không đúng, đột nhiên các chị để em thoa kem lên tay làm gì?" Đợi Phó Diệc Bạch nhận ra có điều gì đó không đúng, thì bốn cô gái đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Tô Mông Mông chống nạnh cười to: "Ha ha ha, nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi, cộng thêm mười điểm!"
Vừa dứt lời, một vài cặp mắt khác đồng thời bắn về phía này.
Tô Mông Mông nhanh chóng che miệng lại.
Toi rồi, các chị em khác vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Mông Mông cố gắng tìm cớ để cứu vớt tình hình: "Chuyện là, vừa rồi tổ tiết mục có phát cho bọn tôi một nhiệm vụ phúc lợi, nếu để cậu thoa kem dưỡng thì có thể cộng thêm điểm."
Phó Diệc Bạch gãi đầu: "Ra là vậy, thế sao mọi người không nói thẳng, em sẽ cho mọi người thêm điểm."
Hình U: "Khụ."
Đứa nhỏ ngốc này vẫn còn chưa biết, nếu bốn cô gái hoàn thành nhiệm vụ cùng một lúc thì cậu ta sẽ bị trừ 6 điểm, còn người có nhiệm vụ chính sẽ được cộng 10 điểm.
Tiêu Kỳ đi đến bên cạnh Ôn Tuấn: "À, anh có tiền mặt không?"
Ôn Tuấn: "Sao thế?"
"Chút nữa em có việc cần dùng, em sẽ chuyển khoản cho anh một trăm, rồi anh đổi tiền mặt cho em được không?"
"Anh cũng không có nhiều tiền mặt như vậy."
"Không ấy đi hỏi những người khác?"
"Ừm... Để anh đi hỏi thử."
Vay tiền không khó, nhưng muốn một trăm tệ tiền mặt trong tình huống đối phương không có thì hơi phiền phức.
Tiêu Kỳ chỉ có thể nghĩ cách khác.
Ôn Tuấn không hề phát hiện, một màn này đã bị Minh Trầm đứng dựa ở cửa nhìn thấy, ánh mắt anh từ từ nhìn sang chỗ khác, lại bắt gặp ánh mắt của Hình U.
Hình U làm ra vẻ bình tĩnh, quay đầu sang một bên.
Sau đó, ghế ngồi bên cạnh bị kéo ra, Minh Trầm ngồi xuống: "Tiểu Không Tước."
Cô quay đầu lại nhìn anh: "Chuyện gì?"
Minh Trầm gõ tay lên bàn: "Chẳng lẽ các cậu vẫn còn nhiệm vụ khác?"
Hình U giả ngu: "Nhiệm vụ gì?"
Thấy ánh mắt vô tội của cô, Minh Trầm không truy hỏi đến cùng, chỉ cười cười.
Trên bàn ăn, Phó Diệc Bạch nóng lòng muốn thể hiện bản thân nên đã tiết lộ đáp án, dạt dào đắc ý mà tuyên bố với mọi người: "Hôm nay sủi cảo là do em nấu đấy, không nghĩ ra đúng không, ha ha ha."
Khách mời nữ bỏ phiếu sai người: "..."
Bữa ăn này, Phó Diệc Bạch đã ăn rất vui vẻ, nóng lòng muốn biết các lựa chọn đó để làm gì.
Cho đến khi kết thúc bữa trưa, tiếng thông báo vang lên: "Trước cửa biệt thự có bốn phương tiện giao thông, thứ tự lựa chọn sẽ dựa theo số phiếu bầu vừa rồi, nếu có số phiếu giống nhau thì người có thời gian nấu ăn ngắn hơn sẽ được chọn trước."
Người xem đều đã thấy rõ hình ảnh trong bếp, Minh Trầm đã hoàn thành món sườn xào chua ngọt sớm hơn Hứa Hàn Thiên, vì Hứa Hàn Thiên còn bận trang trí món Nhật một cách tinh tế.
Mọi người đi đến trước cửa biệt thự, nơi đó quả thực có bốn chiếc xe, nhưng mà... Có sự biệt nhau vô cùng to lớn.
Lần lượt là: Xe thể thao, xe ô tô bình thường, xe máy, xe đạp.
Phó Diệc Bạch bị chiếc xe thể thao màu đỏ sành điệu thu hút: "Em chọn xe thể thao!"
Người thứ hai là Minh Trầm, anh chọn xe máy.
Hứa Hàn Thiên chọn xe đạp, chiếc ô tô còn lại cho Ôn Tuấn.
Phó Diệc Bạch đã rất ngạc nhiên về sự lựa chọn của hai người, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên hy sinh bản thân như vậy sao? Thế mà lại để xe ô tô cho Ôn Tuấn.
Nếu không phải vì xe thể thao này phong cách, thì chắc chắn cậu ta sẽ chọn xe ô tô, ngồi trong đó thoải mái biết bao.
Phó Diệc bạch dựa người vào xe, gấp gáp không chờ nổi: "Vậy CP của chúng tôi là ai?"
Loa thông báo: "Chìa khóa của bốn chiếc xe này nằm trong tay các khách mời nữ, nếu các bạn có thể khiến họ đồng ý lời mời của mình, thì các bạn có thể đưa họ đi hẹn hò trên chiếc xe đó."
Sau khi nghe thấy quy tắc hẹn hò, người xem đều kinh ngạc ồ lên.
Đương nhiên, ngoài việc các khách mời nam cố gắng hết sức để mời các khách mời nữ yêu thích của mình, thì các khách mời nữ cũng cần tìm mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ.
Bốn chàng trai đứng ở phía trước, bốn cô gái ngồi trên băng ghế dài cạnh cửa biệt thự.
Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm Ôn Tuấn, Hạ Úy Lam cầm một mảnh giấy mà mình đã viết.
Hình U lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ và một thỏi son có kích thước bằng lòng bàn tay, sau đó thoa lên.
Thời gian làm nhiệm vụ có hạn, hẹn hò là thời cơ tốt nhất, thật ra trong lòng bọn họ đã có sẵn lựa chọn.
Các cô gái trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đi đến bên cạnh đối tượng nhiệm vụ của mình, chỉ có Tô Mông Mông là không di chuyển, bởi vì cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ nên không hề lo lắng.
Hình U cầm chìa khóa xe máy đi tới: "Kỹ thật của cậu OK chứ hả?"
Minh Trầm nhướng mày tự tin: "Đương nhiên."
Hình U gật đầu, đeo ba lô nhỏ lên lưng, đội mũ bảo hiểm rồi ngồi lên yên sau của xe máy.
Phó Diệc Bạch đứng bên cạnh xe thể thao vẫy tay với cô: "Tiểu U U, chị có muốn cân nhắc đến xe thể thao của em không, em sẽ đưa chị đi lượn vài vòng."
Dám ngang nhiên đoạt CP, ai có thể nhịn được?
Minh Trầm quay đầu, tặng cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo.
Phó Diệc Bạch hơi rén, nhưng vẫn bất chấp mà chỉ vào xe của Minh Trầm: "Chị nhìn xe của anh ấy đi, không che được nắng mưa, nhưng nếu chị đến với em, chúng ta có thể nghe nhạc hóng gió."
Vì lời nói của cậu ta, Hình U tò mò quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên, một bàn tay nóng rực giữ lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước, Hình U bị mất đà nên va vào tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.
Tay bị kéo của cô đặt lên vòng eo rắn chắc, da thịt nóng hổi.
Tiếng cười hừ lọt vào tai, vừa từ tính lại quyến rũ: "Tiểu Khổng Tước, ôm lấy eo tôi."