Editor: Nơ
[Không cần trả tiền mà cũng có thể xem phim miễn phí là đây sao?]
[Cấn rồi hả? Cấn ở đâu? Cái gì cấn eo của chị dzậy?]
[Làm ơn nói rõ chi tiết đi ạ]
"Cái gì làm cấn eo?"
Vấn đề cố chấp của Minh Trầm chuyển từ "khóa tôi" sang "cấn eo", Hình U hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất để đạp anh xuống.
Là một người trưởng thành khỏe mạnh, không nhìn thấy nhưng cũng có nghe qua, buổi sáng là thời điểm nhạy cảm.
Những thay đổi trên cơ thể khiến cô cảm nhận được rất rõ ràng, rằng mình đang quanh quẩn trong khu vực nguy hiểm.
Vành tai cô đỏ bừng, hai má cũng nóng hổi, trong lòng có một luồng khí nóng vừa bất an lại khó chịu.
Trong lúc nhất thời, cô không biết rõ người đàn ông có thực sự không tỉnh táo, hay là vẫn đang giả vờ mơ màng.
Có trời mới biết, lúc cô nói câu nói đó không hề mang theo sắc thái gì khác, chỉ một lòng muốn thoát khỏi tư thế không ổn này thôi: "Minh Trầm, cậu..."
Minh Trầm giơ tay lên định chạm vào cổ của cô, chợt phát hiện máy quay nằm ở góc.
Anh nheo mắt, đưa tay chặn lại những gì Hình U định nói.
Hình U nằm trên lồng ngực rắn chắc của anh "Ưm" lên hai tiếng, cho đến khi anh nhắc nhở: "Có camera."
Camera?!
Tiểu Khổng Tước nãy giờ giãy giụa không thôi lập tức chợt thu lại bộ lông, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.
Lúc rời giường cô đã cố ý nhìn qua, rõ ràng là đã được tắt.
Đừng nói là vì cô đi ra ngoài bị tổ tiết mục phát hiện, nên nhất thời mở trở lại?
Biết camera đã được mở, Minh Trầm gạt đi ý định trêu chọc cô, Hình U cũng không dám lộn xộn nữa.
Hai người phối hợp ngồi dậy, nhìn sang còng tay mà phát sầu.
Sau trận hỗn loạn vừa rồi, tay trái của Minh Trầm và tay phải của cô bị khóa lại với nhau, độ dài của còng tay có hạn, hai tay không thể tách ra quá xa.
Minh Trầm cố ý nâng tay trái lên, tay phải của Hình U liền bị kéo theo.
Hình U trừng to mắt, quay đầu lườm anh.
Minh Trầm nhướng mày: "Cái này ở đâu ra vậy?"
"Tổ tiết mục cho." Hình U thành thật khai báo.
Minh Trầm thản nhiên "À" một tiếng, nghiêng đầu hỏi: "Chìa khóa đâu?"
"... Không nằm ở chỗ của tôi." Lúc đổi đạo cụ, tổ tiết mục chỉ nói rằng thời hạn là một ngày, sau khi mở còng tay thì chìa khóa cũng bị tịch thu, để tránh có người vi phạm quy tắc.
"Là vậy sao." Minh Trầm không tức giận cũng không tránh móc, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không tì vết đang ửng hồng, cười khẽ hai tiếng.
Hình U có chút không được tự nhiên trước phản ứng bình tĩnh của anh, sửa lại lời nói: "Tôi đi tìm tổ tiết lấy chìa khóa."
Nếu cô là người đổi đạo cụ, thì chắc hẳn cô cũng có thể tự do mở khóa đúng không?
Hình U đứng dậy theo bản năng, chợt nhận ra tay phải của mình đang bị khóa lại, cô giơ tay vỗ nhẹ lên trán: "Cậu đi với tôi đi."
[Đi cái gì mà đi, không được phép đi đâu hết! Chì khóa bị tôi nuốt rồi, hai người khóa đến suốt đời cho tôi!]
[Mở khóa cái gì không biết, hẹn hò trên giường một ngày không tốt hay sao?]
[Lấy sự hiểu biết của tui đối với tổ tiết mục, tui cá là không mở khóa được]
Khu bình luận lòi bộ mặt thật.
Ngay khi Hình U đưa ra đề nghị tìm tổ tiết mục để mở khóa, Minh Trầm không những không hợp tác đứng dậy, mà ngược lại còn ung dung nằm ngửa ra sau: "Không đi, buồn-ngủ-lắm."
Hình U giận dỗi: "Không mở khóa thì sao cậu ngủ được?"
"Lại đây." Minh Trầm ghì tay trái đến trước mặt mình, Hình U căn bản không thể đi khỏi nên chỉ có thể đứng bên cạnh anh.
Lại nghe anh nói: "Ngồi xổm xuống."
Lần này thì vô cùng chắc chắn, Minh Trầm cũng mang thù riêng, trả lại toàn bộ những gì cô đã làm tối qua.
Đương nhiên Hình U sẽ không ngồi xổm trước mặt anh.
Để tránh ngã vào Minh Trầm một lần nữa, cô chọn cách ngồi xuống, duỗi thẳng cánh tay phải ra.
Hình U mỉm cười với Minh Trầm, nhưng giọng điệu lại u ám lạnh lẽo: "Cậu cứ việc ngủ, tôi sẽ ngồi ở chỗ này, xem cậu ngủ được bao lâu."
Cô không tin Minh Trầm có thể yên tâm thoải mái nằm ngủ ở đây.
[Thanh mai trúc mã, yêu nhau lắm cắn nhau đau]
[Tối qua, lúc Hình U đi vào giấc ngủ, Minh Trầm vẫn luôn nhìn chằm chằm em ấy]
[Đạo diễn kéo rèm*]
*Ý là hạ màn, tắt camera cho đôi trẻ làm ăn:)))))
Biết có camera phát sóng trực tiếp, Minh Trầm hiển nhiên không ngủ được.
Anh xoay người đứng lên, rốt cuộc cũng buông tha: "Đi thôi, đi lấy chìa khóa."
Tuy rằng muốn trêu ghẹo Hình U, nhưng có một số việc khi đeo còng tay thực sự rất bất tiện.
Số điện thoại nội bộ của tổ tiết mục được đặt ở phòng khách*, hai người phải cùng nhau xuống lầu.
*Phòng khách này là phòng khách chính của biệt thự, còn phòng khách mà hai người đang ngồi là ở trong phòng.
Do bị khóa tay nên Hình U đứng ở bên trái của Minh Trầm, khi cô vung tay về phía trước, bàn tay bất ngờ bị kéo lại.
Lúc này mới để ý đến, cô phải phối hợp tư thế đi đứng với Minh Trầm.
Hình U đánh tay phải, Minh Trầm phải đánh tay trái.
Cô quyết định phối hợp đánh tay với Minh Trầm, nào ngờ đối phương cũng có tính toán này, dẫn đến việc liên tục mắc sai lầm.
Thực ra chuyện này rất đơn giản, nhưng khi bọn họ cố tình đong đưa tay, thì hết lần này đến lần khác trật nhịp với nhau.
Hình U mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vì vậy dứt khoát nắm lấy cổ tay anh: "Được rồi, đi theo tôi."
[Dắt tay dắt tay!]
[Tui làm chứng, là Tiểu Khổng Tước chủ động]
[Hu hu hu, tại sao Hình U lại gấp gáp muốn mở khóa còng tay thế, khóa chung với Minh Trầm không tốt sao?]
Dường như tổ tiết mục đã nghe thấy tiếng lòng của con dân, nên khi Hình U kết nối cuộc gọi nội bộ để xin giúp đỡ thì không ngần ngại bác bỏ: "Xin lỗi, một khi đạo cụ của chương trình được sử dụng, chúng sẽ có hiệu lực ngay lập tức và không thể hủy bỏ trừ khi có lý do đặc thù."
Hình U giơ tay với máy quay: "Hiện tại còn chưa đủ đặt thù sao?"
Tổ tiết mục: "Xin lỗi, chưa đủ đâu."
"!" Tại sao lại nghe ra mùi vị vui sướng khi thấy người khác gặp họa?
Bây giờ cô vô cùng chắc chắn, tổ tiết mục là người rất lươn lẹo.
Cho dù hai người họ có đưa ra lời lẽ chính đáng cỡ nào, thì tổ tiết mục vẫn không buông tha, nhất định không mở thứ này trước thời gian quy định.
Hình U thở ra một hơi thật mạnh: "Bây giờ phải làm sao đây?"
Minh Trầm bình tĩnh nói: "Trở về rửa mặt."
"Ừ..." Vốn dĩ lúc nãy cô định về phòng ngủ tập thể rửa mặt, nhưng lại gặp tổ tiết mục muốn đổi đạo cụ.
Nghĩ đến nguồn gốc của chiếc còng, Hình U lại bắt đầu đau đầu.
Hầu hết tay phải của mọi người đều linh hoạt hơn tay trái, Minh Trầm bị khóa tay trái, Hình U bị khóa tay phải, hai người đứng trước bồn rửa tay, sau đó rửa tay cùng một lúc.
Lúc đánh răng, động tác của Minh Trầm vẫn như mọi ngày, Hình U có vẻ lúng túng, vẫn luôn cảm thấy cánh tay trái di chuyển không ngừng.
Cũng may trong phòng vệ sinh không có camera, nên khi có thêm Minh Trầm đứng ở bên cạnh, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được.
Dù sao, trong một năm chung sống kia, không hình tượng lôi thôi nào mà không gặp qua.
"Ọc ọc ọc." Hình U súc miệng lại bằng nước lạnh, sau đó cúi người phun hết ra.
Lấy tay vặn vòi nước, nghe tiếng nước chảy ào ào, Hình U chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương, quay đầu một cách cứng ngắc, hỏi: "Tôi muốn đi vệ sinh, làm sao đây?"
Đôi mắt Minh Trầm thoáng qua ý cười, khóe môi nhếch lên đầy vẻ trêu ngươi: "Tôi không ngại."
Hình U đỏ mặt, bàn tay ướt đẫm đè lên mặt anh: "Cậu cút đi!"
Cô không dùng sức, lòng bàn tay dính nước thấm ướt gò má người đàn ông, âm cuối vừa nhẹ lại kéo dài, không chút uy hiếp nào.
Tiểu Khổng Tước xấu hổ.
"Được rồi, có phải chuyện gì to tát đâu, còn có thể làm cậu nghẹn thành như vậy?" Lần này đổi lại Minh Trầm dắt tay cô xuống lầu, gọi vào số nội bộ của tổ tiết mục một lần nữa.
Sau khi thương lượng, cuối cùng tổ tiết mục đã đồng ý thỏa hiệp rằng chỉ một người được tháo còng tay ra, sau khi đi vệ sinh xong thì phải đeo trở lại.
Chuyện xấu hổ nhất đã được giải quyết, Hình U từ từ chấp nhận sự kiện ngu ngốc này.
Chẳng phải chỉ là một ngày thôi sao, cùng lắm thì hôm nay cô ngồi trong phòng xem phim, xem vài bộ phim là hết thời gian ngay thôi.
Ý tưởng là vậy, nhưng cụ thể có thể thực hiện được một cách bình thường hay không thì cô không chắc.
*
Hôm nay đến phiên Phó Diệc Bạch và Hạ Úy Lam nấu cơm.
Hai ngày trước đều là khách mời nam chủ động dậy sớm gánh vác nhiệm vụ làm bữa sáng, Phó Diệc Bạch cũng không cam tâm tuột lại phía sau, thậm chí còn mời Ôn Tuấn đến giúp đỡ.
Biết tài nấu nướng của mình không bằng những người khác, nên vốn dĩ muốn đi tìm Minh Trầm, nhưng tiếc rằng hai người đang trong trạng thái "tình địch", thế là Phó Diện Bạch tạm thời đổi sư phụ khác.
"Anh Tuấn, hôm nay chúng ta làm món gì đây?" Hai người vừa bàn bạc vừa đi xuống cầu thang, đột nhiên nhìn thấy hai bóng người cao lớn thẳng tắp đứng ở chính giữa phòng khách.
"Minh Trầm, Tiểu U, buổi sáng tốt lành." Ôn Tuấn vĩnh viễn không phân biệt đối xử với mọi người, thân thiện chào hỏi.
Nghe thấy có tiếng người, Hình U và Minh Trầm đồng thời quay đầu lại, kết quả là...
"Ui da."
Hai người không hề ăn ý đụng đầu vào nhau, Hình U che trán ra lệnh: "Đáng lẽ cậu phải quay sang phải mới đúng."
"Tôi bên phải, người nên đổi hướng là cậu."
Bị còng tay hạn chế, Hình U chỉ có thể đứng bên tay trái của Minh Trầm, nếu không sẽ rất khó xử.
Hai người không hoàn thành nhiệm vụ là Phó Diệc Bạch và Ôn Tuấn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay bọn họ: "Hai người đang chơi cái gì vậy?"
"Ặc..." Hình U thực sự rất xấu hổ khi phải thừa nhận bị chính đạo cụ mà mình chủ động trao đổi khóa lại, vậy nên dứt khoát chỉ vào Minh Trầm, "Là cậu ấy, cậu ấy khóa tay tôi."
Câu này không tính là nói dối.
Tay phải của cô quả thật bị Minh Trầm khóa lại.
Tất nhiên, nếu Minh Trầm muốn nói ra sự thật thì cô cũng sẽ không phản bác.
Dù sao, đó cũng là những gì đã xảy ra.
Hai người hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra đồng thời nhìn về phía Minh Trầm, nào ngờ anh không những không phủ nhận, mà còn rất chắc chắn: "Phải, là tôi làm."
Khóe môi của Hình U vô thức cong lên.
Lại nghe thấy Minh Trầm nói câu tiếp theo: "Hoàn thành nhiệm vụ "Sống chung" là có thể mở ra cơ hội đổi đạo cụ, hai người không biết sao?"
Người không có CP – Phó Diệc Bạch: "???"
Người buộc phải từ bỏ nhiệm vụ – Ôn Tuấn: "..."
[Há há há há há há một đòn chí mạng]
[Đúng là
câu hỏi tra tấn tâm hồn* mà, sao mà thâm độc quá dzậy?]
*Các câu hỏi tra tấn tâm hồn điển hình:
Bạn gái: Giữa em và người đó thì anh thấy ai đẹp hơn?
Bạn gái: Tối qua lúc em uống thuốc đã gặp một chuyện rất thú vị, anh có muốn biết không?
Bạn gái: Anh đi họp lớp, nếu có một bạn nữ say rượu ngồi vào lòng anh và nói "Cậu có biết lúc trước mình rất thích cậu không?", anh sẽ trả lời thế nào?
[Có chắc là không phải khoe trá hình không vậy?]
Nhìn thấy trên mặt Minh Trầm không giấu được vẻ đắc ý, cùng với biểu cảm chết lặng lại hối hận của Phó Diệc Bạch và Ôn Tuấn, người xem bức bối hết cả người, hận không thể đập màn hình để nhảy vào.
Cái này cũng chưa tính là gì, Minh Trầm còn chủ động hỏi: "Hai người chuẩn bị làm bữa sáng đúng không?"
Anh đối mặt với Phó Diệc Bạch, cười nói: "Xin lỗi nhé, hiện tại không tiện giúp đỡ, nhưng tôi có thể đứng ở bên cạnh chỉ dạy."
Người xem: Thật sự là không nhìn ra được có chỗ nào muốn "Xin lỗi" luôn á.
[Anh ấy thù dai quá trời quá đất ha ha ha, đến bây giờ mà vẫn nhớ rõ chuyện lần trước Phó Diệc Bạch quấn lấy Hình U ở trong phòng bếp]
[Đáng chết, rõ ràng anh ấy "hư" như vậy mà tui vẫn động lòng]
[Theo tôi thấy thì không cần làm bữa sáng này nữa, chỉ cần ăn cơm chó là no cmn rồi]
Sự sắp xếp trong phòng bếp của "Tình yêu phi khoa học" khác với những show tình yêu mà khán giả từng xem, từ lúc bắt đầu khách mời đã được sắp xếp theo thứ tự, đến phiên ai phụ trách là sẽ tự mình chuẩn bị.
Người khác không có bổn phận phải hỗ trợ, nếu có giúp đỡ thì cũng là vì tình cảm, sẽ không có chuyện bạn nên hay không nên làm điều đó.
Hơn nữa, hoàn cảnh hiện tại của Minh Trầm và Hình U quả thật rất bất tiện, thậm chí còn vì chuyện quay đầu mà cụng trán nhau hết lần này đến lần khác nhau.
Cảnh tượng tâm đầu ý hợp trước mặt khán giả vài ngày trước dường như biến mất trong tích tắc, thậm chí còn có người nghi ngờ một trong hai người đang cố tình chơi xấu.
Ôn Tuấn tốt bụng và hiểu chuyện vẫn kiên trì ngay cả khi nhiệm vụ thất bại, trước hết là giúp Hạ Úy Lam luột trứng gà.
Hạ Úy Lam đi vào phòng ăn vẫn liên tục nhíu mày, trông tình trạng có vẻ không tốt.
Tô Mông Mông đi theo xuống lầu, thấy cô ta xoa nhẹ bụng, thuận miệng hỏi: "Chị làm sao vậy?"
Hạ Úy Lam thở dài: "Hình như tối qua ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, bụng dạ có chút không thoải mái."
"A, nhưng hình như gần đây không có tiệm thuốc."
Do nhu cầu ghi hình nên căn biệt thự được trang hoàng ở cách xa trung tâm thành phố, gần đây chỉ có một số cửa hàng nhỏ.
Hạ Úy Lam cũng không biết làm sao.
Vừa nghe thấy Hạ Úy Lam không thoải mái, sắc mặt Ôn Tuấn lập tức căng thẳng, suy tư rồi nói: "Anh nhớ ra thuốc nằm ở đâu rồi."
Ôn Tuấn đặt vỉ trứng xuống, dựa theo trí nhớ đi tìm, quả nhiên tìm thấy một vài hộp thuốc đặt dưới bàn trà.
Tô Mông Mông tò mò hỏi: "Làm sao anh biết chỗ này có thuốc?"
Những người bạn đồng hành của cô ấy dường như luôn có thể tìm thấy những thứ bị bỏ quên trong biệt thự, chẳng hạn như món kem mà Hình U đã ăn đêm qua, hoặc là thuốc dự phòng đặt dưới bàn trà.
"Hình như tối qua Minh Trầm đã đặt ở trên bàn trà." Lúc đó anh ta cũng không để ý lắm, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, ngày hôm sau liền có người dùng tới.
Hạ Úy Lam cầm hộp thuốc, nghe nói là Minh Trầm mua, nụ cười lập tức lan ra khắp mặt: "Đúng lúc quá, lát nữa em phải cảm ơn anh ấy mới được."
[Tiêu chuẩn kép vãi, Ôn Tuấn giúp bà chị lấy thuốc mà cũng không thấy bà chị cảm ơn người ta được một tiếng]
[Đây có lẽ là sự khác biệt giữa yêu và không yêu, haiz, đau lòng cho anh Tuấn của em]
[Chỉ có mình tui quan tâm đến lý do tại sao Minh Trầm mua thuốc thôi à? Dù sao cũng không thể đoán trước được Hạ Úy Lam bị đau dạ dày đúng không?]
Có người đưa ra nghi vấn, nhóm "Học giả ship CP" trong phòng quan sát kịp thời hiện thân.
Vạn Gia Lỗi dẫn dắt chủ đề: "Vừa rồi thấy có rất nhiều khán giả hỏi rằng tại sao Minh Trầm lại mua thuốc, vậy các bạn có nhớ túi thuốc xuất hiện trong biệt thự từ khi nào không?"
Nhiếp Kiều Kiều nhìn không chớp mắt.
Thích Hồng Ngọc do dự một lúc, sau đó nhớ tới: "Tôi nhớ tối qua cậu ấy trở về biệt thự với Hình U, sau đó đi ra ngoài hơn mười phút, lúc trở về thì xách theo một túi đồ, có phải là mua thuốc không?"
Sau khi được nhắc nhở, Nhiếp Kiều Kiều liên tục gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, lúc ấy Hình U còn khá sợ hãi khi ở một mình trong biệt thự, đoán chừng là nhớ đến mật thất kinh dị kia."
"Vậy là Minh Trầm ra ngoài lấy thuốc sao? Nhưng sao lại mất nhiều thời gian như vậy?"
Vạn Gia Lỗi mỉm cười thần bí, phát một đoạn video ngắn trên màn hình.
Trong video, nhân viên công tác cho biết muốn có thứ gì thì phải đến địa điểm quy định để lấy, người đàn ông đội mũ bảo hiểm không chút do dự, ngồi xe máy rời khỏi biệt thự.
"Thực ra, tối qua Minh Trầm đã liên hệ với tổ tiết mục, nói là muốn lấy thuốc, nhưng tổ tiết mục không trực tiếp đưa đến cửa mà để cậu ấy tự mình đi lấy." Nhưng sau khi mua về anh cũng không nói lời nào, chỉ đặt thuốc ở đó phòng cho tình huống bất ngờ xảy ra.
"Quao." Nhiếp Kiều Kiều nhìn lên màn hình, cảnh tượng Minh Trầm lái moto thật sự rất đẹp trai.
Thật không hổ danh là nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng hàng đầu trong giới giải trí, tùy tiện quay ở góc độ nào cũng có thể cuốn hút được người khác.
Quan trọng nhất chính là, lý do anh đi lấy loại thuốc này chủ yếu là vì Hình U.
Nhiếp Kiều Kiều lại chèo thuyền một lần nữa, ánh mắt không khỏi vui mừng: "Hôm qua Hình U ăn kem thì Minh Trầm liền quan tâm cô ấy, vậy nên thuốc này nhất định là chuẩn bị cho cô ấy rồi?"
Vạn Gia Lỗi tắt màn hình chiếu, mỉm cười rồi nói: "Nguyên nhân này, chắc phải hỏi bản thân cậu ấy rồi."
Về phần bản thân Minh Trầm...
Khó khăn lắm Hạ Úy Lam mới tìm được cơ hội chính đáng để tiếp cận, nào ngờ lúc người nọ xuất hiện lại là đi cùng Hình U.
Cánh tay hai người dán vào nhau, giống như không thể tách rời.
Lúc đầu, Hạ Úy Lam cũng không để ý đến còng tay trên cổ tay của họ, định tách hai người ra: "A Trầm, em muốn nói chuyện riêng với anh, có thể chứ?"
Đây đã là ngày thứ tư bước vào biệt thự, bởi vì nhiều cơ chế của các tiết mục, nên cô ta không có nhiều thời gian để tiếp xúc với Minh Trầm.
Tuy rằng Minh Trầm đối xử với Hình U rất đặc biết, nhưng cô ta vẫn muốn cố gắng một phen.
Hạ Úy Lam nghĩ, trước hàng triệu khán giả trên sóng trực tiếp, Minh Trầm sẽ không nỡ từ chối.
"Haiz." Minh Trầm còn chưa kịp tỏ thái độ, Hình U đã mở miệng xin lỗi trước, "Xin lỗi nhé Úy Lam, e là cô không có cách nào nói chuyện riêng với Minh Trầm được rồi."
"Cô có ý gì?" Hạ Úy Lam dần biến sắc.
Hình U hơi mỉm cười với cô ta, giơ tay phải lên, kéo theo tay trái của Minh Trầm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Úy Lam, Hình U ôn tồn giải thích: "Có nghĩa là bọn tôi không thể tách rời."
[Tuyệt! Vời!]
[Hai người này đối phó với tình địch đều rất tàn nhẫn]
[Chú ý chú ý, là em ấy nói "bọn tôi không thể tách rời" đó, ngọt ê răng]
Vừa rồi cảm thấy Minh Trầm tàn nhẫn với Phó Diệc Bạch, nhưng hiện tại nhìn Hình U đối phó với Hạ Úy Lam, cảm thấy nó còn đau thương gấp đôi.
Hai người này nụ cười có giấu dao, toàn nhằm vào nỗi đau của người ta mà đâm vào.
Chẳng trách CP thanh mai trúc mã này ngọt như vậy.
Từ miệng của Ôn Tuấn biết được nhiệm vụ của Hạ Úy Lam đã thất bại, nên đương nhiên không có cơ hội để mở đạo cụ, Hình U tốt bụng giải thích: "... Nói tóm lại là cả ngày hôm nay sẽ không mở được chiếc còng tay này."
Nói xong, cô khẽ hỏi: "Nếu không ngày mai cô lại đến?"
Hạ Úy Lam không còn gì để nói.
Vất vả lắm cô ta mới tìm được lý do, đợi đến ngày mai thì há chẳng phải bệnh gì cũng khỏe lại.
"Ba người đứng ở đó làm gì thế? Lại đây ăn cơm đi." Dường như mỗi ngày Tô Mông Mông đều được tiếp thêm năng lượng, cất cao giọng gọi mọi người.
Hạ Úy Lam cụp mắt xuống.
Đợi Minh Trầm và Hình U đi vào phòng ăn, Tô Mông Mông liền chú đến đồ vật trên tay họ: "Ấy, hai anh chị dùng đạo cụ sao?"
Cô ấy và Hứa Hàn Thiên cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, có cơ hội đổi đạo cụ, và cũng biết quy tắc về còng tay.
Cô ấy chọn "Vòng tay chuyển đổi", có thể bắt buộc trao đổi CP với ai đó khi làm nhiệm vụ, giới hạn một lần.
Hứa Hàn Thiên đổi "Quả cầu hẹn hò", không biết là anh muốn hẹn hò với ai.
Tô Mông Mông nhìn còng tay không chớp mắt, liên tục líu lưỡi: "Hai anh chị đúng là biết cách chơi."
Hai người hai tay trực tiếp khóa chặt cả ngày, điều này chẳng phải thú vị hơn nhiều so với việc Hứa Hàn Thiên đổi lấy Quả cầu hẹn hò kia sao?
Thú vị thì thú vị, nhưng làm việc gì cũng rất bất tiện, Hình U chỉ có thể giải quyết bữa sáng bằng chiếc nĩa trên tay trái.
Đối với món sandwich hôm nay, chiếc nĩa rất giỏi trong việc kiểm soát bánh mì nướng, nhưng quả cà chua bi màu đỏ trên đĩa đã chống lại cô, xiên một cái là lăn một cái, trốn khỏi dao nĩa của cô hết lần này đến lần khác.
Hình U hóa thân thành thợ săn, thề sẽ bắt giữ con mồi bướng bỉnh kia cho bằng được.
"Keng ——"
Chiếc nĩa inox va vào đĩa sứ tạo ra âm thanh giòn giã.
Hình U ngượng ngùng cười trừ: "Ngại quá, mọi người cứ tiếp tục."
Quên đi, thợ săn ta đây mệt rồi, không thèm ăn mi nữa.
Ngay khi cô đặt dao nĩa xuống, một chiếc nĩa khác từ bên cạnh đưa đến.
Cà chua bi chạy trốn thất bại, bị Minh Trầm bắt được, đưa đến bên miệng cô: "Ăn không?"
"..." Không ngờ lại được ăn như vậy.
Trong bữa sáng hôm nay không có nhiệm vụ nào được thông báo, mọi người ăn xong thì thu dọn dao nĩa, sau đó lần lượt đi vào phòng khách.
Trong lúc Phó Diệc Bạch không thể chịu được sự chờ đợi, một tiếng chuông cửa vang lên.
"Để em đi xem." Phó Diệc Bạch rảng rỗi đến mức phát hoảng, chạy ra mở cửa.
Một lúc sau, họ nghe thấy tiếng trò chuyện của một người đàn ông và một phụ nữ từ ngoài cửa truyền đến.
Tô Mông Mông mạnh dạn đoán: "Lẽ nào là khách mời nữ mới đến?"
Ba nữ bốn nam ở đây luôn phân chia không đồng đều, lúc nào cũng có người lẻ bóng.
Vừa dứt lời, bọn họ nghe Phó Diệc Bạch đáp lại: "Có người mới gia nhập."
Vì cách khá xa nên Phó Diệc Bạch không biết bọn họ đang suy đoán gì, chẳng qua là cất cao giọng thông báo cho mọi người biết có khách mời nữ mới đến.
Ôn Tuấn đứng dậy nghênh đón, Tô Mông Mông cũng đi qua xem náo nhiệt.
Hứa Hàn Thiên ôm laptop không quan tâm đến thế sự bên ngoài, Hạ Úy Lam ngồi ở một bên u sầu không nói câu nào.
Vậy hai người còn lại ở đâu?
"Cậu có biết chơi không thế, hiện tại nên đi lên mới phải, đi xuống mặt đất là sập bẫy đấy."
Sau đó, người đàn ông đồ họa trong trò chơi rơi xuống hố, game over.
Hai người không thể tách rời nhìn chằm chằm vào trò chơi trên cùng một điện thoại, thao tác của Hình U không tốt nên chỉ có thể ngồi xem, vì thế chọn ngay trò mà mình thích chơi.
Đây là lần đầu tiên Minh Trầm chơi thử, thao tác không ổn định, Hình U gấp đến độ không chịu nổi: "Nghe tôi, làm theo tôi đi."
Minh Trầm không chịu nhận thua, thất bại một lần là phải chơi lại một lần, hại người chơi lâu năm như Hình U phải tự mình chỉ dẫn.
Cả hai mê mẩn trò chơi không thoát ra được.
[Cười chết, hai người này không vì trò chơi mà đánh nhau là đã tốt lắm rồi, nào có thời gian quan tâm đến khách mời nữ]
[Dù sao Minh Trầm Trầm cũng chỉ biết chọn Hình U U, khách mời nữ là ai không quan trọng]
[Vô cùng mông chờ người mới luôn nha, hy vọng là một chị gái xinh đẹp]
Lời cầu nguyện của người xem đã linh nghiệm.
Khách mời nữ mới đến là một người phụ nữ cao gầy, dáng người lả lướt, mặc một chiếc váy dài màu đen, vừa chững chạc lại gợi cảm.
Hình U chú ý tới, huých khuỷu tay vào người bên cạnh: "Đừng đánh nữa, có người đến."
Minh Trầm vẫn không dời mắt: "Đừng làm loạn, sắp qua màn mới rồi."
[Minh Trầm: Trong mắt tôi chỉ có trò chơi, không có phụ nữ]
[Ư ư ư cái câu "đừng làm loạn" của anh nó ngọt gì đâu á]
[Đại biểu của học viện
nam đức*]
*Nam đức: Đạo đức của một người đàn ông (Ý của thím này cũng tựa như lầu 1, giữ mình trong sạch, nói không với phụ nữ)Nói tới nói lui, phép lịch sự tôn trọng người khác vẫn phải có.
Minh Trầm tạm dừng trò rồi đặt điện thoại xuống, ngước nhìn người mới, chau mày nghi hoặc.
Anh quay đầu nhìn Hình U.
Chậc, vị hôn thê của anh nhìn phụ nữ khác còn hăng say hơn cả anh nữa.
Người đến sau sẽ càng xa lạ với mọi người, khó hòa nhập hơn, nhưng trông cô ấy vẫn bình tĩnh và vô cùng tự tin: "Chào mọi người, tôi là Tiêu Kỳ."
Ôn Tuấn và Tô Mông Mông nhân cơ hội bắt chuyện với cô ấy, Tiêu Kỳ hào phóng tiết lộ thông tin của mình: "Tôi là một người mẫu."
Tô Mông Mông đánh giá dáng người của Tiêu Kỳ, thầm hâm mộ.
Chị gái mới đến có dáng người thật đẹp.
Không chỉ Tô Mông Mông mà ngay cả Hình U cũng chú ý đến.
Có đôi khi, phụ nữ biết thưởng thức vẻ đẹp của phụ nữ hơn cả đàn ông, chẳng hạn như dáng người của Tiêu Kỳ... Thật sự là không thể bỏ qua.
Sự xuất hiện của Tiêu Kỳ đồng nghĩa với việc các đội CP sẽ trải qua những thay đổi mới.
Trong các show tình yêu khác, hai người khác phái "có duyên" với nhau là có thể yên ổn nắm tay đến hết chương trình, nhưng "Tình yêu phi khoa học" chính là không khoa học, cơ chế của nó có thể ngắt nhịp và chia rẽ CP bất cứ lúc nào.
Lúc này, âm thanh mà Phó Diệc Bạch đã đợi bấy lâu cuối cùng cũng vang lên: "Hoan nghênh tân khách mời gia nhập, nhiệm vụ hôm nay sắp bắt đầu."
Nhiệm vụ như sau:
"Nam nữ tiến hành lập đội để thi chống đẩy, không giới hạn thời gian, không giới hạn tốc độ, đội thắng thua sẽ được quyết định bằng số lần chống đẩy."
Quy tắc trò chơi:
"Xin lưu ý rằng chúng tôi sẽ công khai nhiệm vụ bắt buộc của đội về cuối."
"Nếu chống đẩy thất bại, bạn sẽ mất tư cách tham gia buổi hẹn hò hôm nay và sẽ được chỉ định lại một nhiệm vụ có độ khó cao hơn, nhiệm vụ này không thể chấm dứt ngay cả khi bạn đã tích lũy đủ 100 điểm."
"Nếu bên thua cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật, thì nhiệm vụ của người đó sẽ được giữ kín và thay bằng nhiệm vụ ngẫu nhiên khác, nhiệm vụ này vẫn được chấm dứt nếu đạt được 100 điểm."
Có người nghi hoặc phát biểu: "Hôm nay Tiêu Kỳ mới đến mà cũng tính luôn sao?"
Tổ tiết mục đáp lại: "Nếu người mới về cuối thì chỉ mất tư cách tham gia buổi hẹn hò hôm nay, còn những khách mời nam cùng đội với cô ấy sẽ được giao nhiệm vụ bí mật khác khó khăn hơn, nhưng vẫn có thể chấm dứt nhiệm vụ sau khi tích lũy đủ 100 điểm."
Ngụ ý là, hợp tác với Tiêu Kỳ là có thể nhận được kim bài miễn tử.
Bằng cách này, có thể sẽ có khách mời nam chủ động tiếp cận cô ấy, sẽ không khiến người mới bị cô đơn hay xa lánh.
Sau khi giới thiệu quy tắc xong, Phó Diệc Bạch quan sát mọi người.
Hình U đã bị khóa chung một chỗ với Minh Trầm, hôm nay chỉ có thể chung đội với người khác, Tiêu Kỳ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà, sự lựa chọn hôm nay tùy thuộc vào các cô gái.
Việc chống đẩy được thực hiện bởi các chàng trai, các cô gái cần cân nhắc xem đồng đội của mình có giỏi thể thao hay không.
Mấy ngày nay Tô Mông Mông vẫn luôn ở chung với Hứa Hàn Thiên, nên lập tức đi đến trước mặt anh ta: "Anh có thể chung đội với em không?"
Hứa Hàn Thiên liếc nhìn hai người bị còng tay khóa lại, điềm nhiên nói: "Ừ."
Đôi mắt của Hạ Úy Lam dừng lại trên người Phó Diệc Bạch và Ôn Tuấn, như thể đang suy nghĩ xem ai là người có sức bền hơn.
Không đợi Hạ Úy Lam đưa ra lựa chọn, Tiêu Kỳ đã chủ động đi đến trước mặt Phó Diệc Bạch: "Vừa rồi người đầu tiên tôi nhìn thấy là cậu, chúng ta chung đội thử xem?"
Phó Diệc Bạch đồng ý, chỉ còn lại Ôn Tuấn.
Ôn Tuấn nhìn Hạ Úy Lam, khẽ cười, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Đối với cuộc thi chống đẩy đôi, con gái nằm thẳng người trên thảm tập yoga, còn con trai sẽ cúi người ở độ cao nhất định, sau đó bắt đầu chống đẩy.
Mấy đội khác vẫn chưa quen nên con gái còn ngồi, con trai vẫn đang chuẩn bị.
Hình U nằm trên thảm tập yoga, Minh Trầm ngồi xổm bên cạnh cô, một tất cũng không rời, cả hai bị khóa chung một chỗ, cảnh tượng này đúng là...
Vừa ngọt vừa buồn cười.
Còng tay chạm lên thảm, Minh Trầm ngồi xổm bên cạnh lắc lắc tay: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đến đây đi." Hình U nằm trên mặt thảm, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Minh Trầm đặt tay trái xuống đất trước, khoảng cách giữa hai bên còng vừa đủ để lòng bàn tay của cả hai so le nhau, sau đó hai tay chống ở hai bên người của Hình U, hai chân đồng thời duỗi thẳng ra sau.
Bốn đội đã chuẩn bị xong tư thế, chuẩn bị, bắt đầu ——
Mở mắt ra là có thể nhìn thấy "gương mặt thần thánh" trong giới giải trí, đây tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
Chỉ là quan sát trong một tư thế như vậy, không thể tránh khỏi việc mất tập trung.
Ngay từ cái chống đẩy đầu tiên, trái tim của Hình U liền đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, như sợ người khác không nghe thấy.
Cô có hơi căng thẳng, may mà phát sóng trực tiếp không thể ghi lại được biểu cảm hiện tại của cô.
[Ừm, không khí của bốn đội này hoàn toàn khác nhau luôn á]
[Hôm nay mới phát hiện ra chương trình này, thú vị lắm]
[Chống đẩy làm gì, trực tiếp hôn nhau chẳng phải tốt hơn sao?]
Rõ ràng là một trận đấu, nhưng trong show tình yêu, hiệu ứng sinh ra từ chương trình không còn đơn giản là một trận đấu.
Tiếp xúc gần gũi như vậy, nó còn ái muội hơi cả khi cùng nhau ăn tối.
Bởi vì không giới hạn thời gian và tốc độ, nên mọi người đều cố gắng kéo dài trận đấu.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đều tương đối thoải mái, nhưng dần dần, Hình U thấy rõ mồ hôi đang dần túa ra trên trán của Minh Thần.
Số lần tăng lên, động tác càng ngày càng dùng nhiều sức. Các đội đều cố chấp bám trụ, không biết số lượng của những đội khác nên chỉ có thể kiên trì.
Thấy Minh Trầm cúi người xuống, Hình U nhân cơ hội nói với anh: "Cố lên."
Minh Trầm dừng lại một chút, sau đó chống người nghỉ xả hơi.
Khoảng cách gần đến mức Hình U có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển cũng như hơi thở ấm áp của anh.
Anh chợt hỏi: "Muốn thắng không?"
"Đương nhiên."
Không thể thua, nếu thua sẽ bị thay bằng một nhiệm vụ khác khó nhằn hơn, ai mà biết được tổ tiết mục ma quỷ này còn bao nhiêu trò để chỉnh người ta.
Minh Trầm: "Nếu thua thì sao?"
Hình U: "Vậy chỉ có thể nhận phạt mà thôi."
Anh hỏi tiếp: "Còn thiếu bao nhiêu điểm?"
Hình U suy nghĩ một chút: "Khoảng năm, sáu mươi điểm."
Minh Trầm lại cúi người một lần nữa.
Bóng người dần dần tiến đến gần, thay vì thẳng cánh tay lên thì anh lại tiếp tục đi xuống, lại đi xuống.
Hai bàn tay bị khóa chạm vào nhau, căn phòng điều hòa mát mẻ cũng không thể giảm bớt khí nóng xung quanh hai người.
Không biết nghĩ đến cái gì, Hình U bỗng nhiên lấy tay trái che ở trước miệng.
Người đàn ông trước mặt chợt mỉm cười, hơi thở nặng nhọc, rất từ tính: "Che cái gì, cũng không phải là lần đầu tiên."
————-
Tác giả có lời muốn nói:
Ý nghĩa cụ thể là gì thì mấy thím tự đoán đi ha ~