"Nguyên Trạm, rốt cuộc thì tới khi nào thì cánh tay của anh mới lành lại?”
A hoàn hồn, Mễ Mị cúi đầu vẽ lên cánh tay thạch cao của anh. Bắt gặp ánh mắt của anh, cười cong đôi mắt.
"Em vẽ cho anh một vài bông hoa, để anh không thấy nhàm chán vì mỗi ngày đều nhìn thấy cái củ cải trắng to này." Nói xong ngay lập tức cúi đầu tiếp tục vẽ lên cánh tay trái bằng thạch cao của anh. Tóc trên trán rũ xuống, óng ánh mềm mại, cảm giác sờ vào chắc chắn sẽ rất thích.
Nắng chiều chiếu đến nửa người, cây thu hải đường, ghế đá gạch đỏ, xung quanh đều thấy ấm áp, giống như bánh xốp vừa mới ra lò, mặt đất tỏa ra mùi lúa mì.
A dường như lại trở về những ngày tháng làm mèo. Cô gái nhỏ của anh sẽ giúp anh chải lông, làm móng, mát xa đầu.
Mỗi buổi chiều và chập tối, bọn họ sẽ cùng tắm nắng phía trước cửa sổ, hoặc là sẽ ngồi trên ghế dài trước khu nhà ngắm phong cảnh.
Giống như bây giờ, A nhịn không được mà nheo nheo mắt.
Trong những ngày chờ đợi mệnh lệnh, A trải qua một khoảng thời gian sống được nghỉ ngơi điều dưỡng thoải mái.
Anh gặp Mễ Mị vào những khoảng thời gian cố định, một đến hai tiếng vào mỗi buổi chiều và buổi tối.
Hai người tình cờ gặp nhau mỗi ngày dưới gốc cây hải đường. Cho mèo ăn, nói chuyện. Năm tháng bình yên cứ như thế qua đi.
"Nguyên Trạm, em cảm thấy rất thần kỳ, ở cùng với anh hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng." Mễ Mị ngước mặt lên nhìn anh: "Có lúc em cảm thấy anh như là một con mèo lớn”
A lười biếng quay đầu, Mễ Mị nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, rất giống con mèo trước đây của cô, Mễ Mị cũng nâng má nói với anh như vậy.
"Nói không chừng kiếp trước của tôi chính là mèo.”
Cô cười thành tiếng vừa trong trẻo vừa êm tai, A nhịn không được mà nhếch khóe môi.
Thế này cũng thật tốt. Anh cũng rất thích.
Tất nhiên cũng có những lúc rất tinh tế.
"Nguyên Trạm, kể cho em nghe chuyện về trường quân sự đi? Cuộc sống ở trường quân sự có gì khác với đại học bình thường?”
"Nguyên Trạm, trước đây anh làm gì mà bị thương nặng như vậy? Có phải công việc của các anh vô cùng nguy hiểm hay không?”
"Nguyên Trạm, gần đây em đọc được một cuốn tiểu thuyết rất hay, anh có thích xem tiểu thuyết trinh thám không? Em kể cho anh nghe nha?”
Mễ Mị chính là một đứa bé hay tò mò, tràn ngập những điều tò mò đối với anh. A với Mễ Mị ở cùng nhau, nhiều lúc tự động nhập vai Mễ Đường, lúc làm mèo anh không cần nói chuyện. Bây giờ làm người thì khác rồi.
A thường hay bị cô quấn quít kể cho nghe rất nhiều chuyện. Bất luận nói chuyện gì, Mễ Mị cũng đều chăm chú lắng nghe.
Dần dần, A càng lúc càng trông thấy được sự phong phú của Mễ Mị. Nó không giống so với lúc làm mèo.
"Nguyên Trạm, chúng ta chụp hình chung đi!" Hương thơm đặc biệt trên người cô gái nhẹ nhàng phảng phất bên mũi anh, Mễ Mị kề sát anh, hướng về phía ống kính làm dáng V.
A thu hồi mạch suy nghĩ, nhìn về phía ống kính cười mỉm.
"Tách”
Hai người ghi lại khoảnh khắc này trên chiếc polaroid.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chụp ảnh chung, cũng là tấm hình duy nhất.
…
Tháng mười hai, mùa đông rét lạnh đến gần, nhiệt độ không khí ngày càng thấp xuống.
"Nguyên Trạm, gần đây em sắp thi. Có thời gian thì giúp em cho chúng nó ăn."
"Nguyên Trạm, gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, chú ý giữ ấm.”
"Nguyên Trạm, tuần sau em thi đến ba môn! Ôn tập đến sắp phát điên rồi hu hu hu...”
Mỗi tuần thi cử, Mễ Mị đều rất bận rộn, nhất là môn chuyên ngành, không giống với lúc trước, mỗi ngày đều có thời gian đến cây hải đường, mỗi lần gặp Mễ Mị đều thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ vì thi cử. Vừa hâm mộ vừa ghen tị với kẻ ốm yếu lại không có việc làm này.
"Meo~" Một vài con mèo hoang thường xuyên tới dưới chân anh ngước đầu lên nhìn anh mà kêu, A thuận tay lại thêm một nắm thức ăn cho mèo.
Mấy ngày nay đều là anh cho mèo ăn, tính ra ba ngày rồi anh chưa gặp Mễ Mị. A có chút nhớ những ngày trước đây.
"Nguyên Trạm, bắt đầu hành động.”
"Đã rõ!”
Vào tháng cuối cùng của năm nay, A nhận được lệnh phân công nhiệm vụ của lãnh đạo. Hoạt động săn cú chính thức bắt đầu.
…
"Nguyên Trạm! Mấy ngày nay tại sao anh không nghe điện thoại của em." A bị Mễ Mị chặn ngay trước nhà. Cô thở hổn hển, rõ ràng là chạy đến đây.
"Có công việc.”
Mắt Mễ Mị đột nhiên sáng lên: "Anh phải đi làm nhiệm vụ! Oa, có nhiệm vụ bí mật gì vậy?”
A lắc đầu: "Tôi đã không còn là cảnh sát nữa, là công việc mới. Qua vài ngày phải đi báo cáo.”
"Tôi phải rời khỏi đây rồi, gặp lại sau.”
Gương mặt tươi cười của Mễ Mị đột nhiên đông cứng lại, nhìn người cảnh sát trẻ tuổi cao lớn đẹp trai trước mặt, do dự hỏi: "Anh rời khỏi… là có ý gì?”
Rời khỏi của anh, là không bao giờ gặp lại nữa.
Lúc làm mèo, anh chưa từng lừa Mễ Mị. Chỉ là Mễ Mị không nghe hiểu những gì anh nói.
Nhưng bây giờ thì sao? A đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Sự trầm lặng một lúc lâu của anh khiến trong lòng Mễ Mị đã có đáp án. Đôi mắt sáng ngời của cô nhạt dần, nhưng trong lòng vẫn như cũ mong đợi.
"Em đợi anh trở về được không?”
"Tôi sẽ đi rất lâu.”
"Anh, cái đồ khúc gỗ! Gặp lại sau!”
…
A sắp xếp hết tất cả, gạt hết toàn bộ người nhà bạn bè của Nguyên Trạm. Lần đi làm nội gián trong hang ổ ma túy này, những gì có thể cắt đứt, anh đều cắt đứt hết.
Trong cục lập tức tạo cho anh một màn "ngoài ý muốn", từ đó về sau, anh có biệt hiệu là Cú.
Lúc sắp xếp đồ đạc, anh đặt bức ảnh chụp chung của hai người trên bàn. A nhìn chăm chú hồi lâu, cuối cùng cầm bức ảnh lên, bỏ vào đáy ngăn kéo tủ.
Đêm 25 tháng 12.
"Nguyên Trạm, hôm nay là lễ Noel, chúc anh mọi thứ đều thuận lợi.”
A nhận được tin nhắn của Mễ Mị. Bọn họ đã không gặp nhau một tuần kể từ lần chia tay trước.
Hôm nay là ngày Noel. A ngước đầu lên, phát hiện tuyết trắng bay bay ngoài cửa sổ. Đây có lẽ là lễ giáng sinh cuối cùng của anh.
Lúc chia tay, đã tặng cô ấy một món quà.
"Tôi có món quà giáng sinh cho em.”
"Thật sao? Em lập tức đi ngay.”
Mễ Mị cầm trên tay một hộp quà lớn, tinh xảo, chạy lon ton đến trước mặt anh. Hơi thở ngưng tụ tạo thành những bông tuyết trên hàng mi dài.
"Nguyên Trạm, thật ra em cũng chuẩn bị cho anh một món quà Noel. Giáng sinh vui vẻ!”
A cầm trên tay một hộp quà, nụ cười che đi tuyết lạnh mùa đông. Anh vươn tay chạm vào mái tóc cô.
Tôi đã thấy vũ trụ mênh mông sáng chói. Tôi dẫn em đi xem.
"Này, này!" Mễ Mị ngơ ngác nhìn vũ trụ rộng lớn đầy những ngôi sao sáng đẹp, giống như mơ vậy.
Giây phút này, cô và Nguyên Trạm đứng dưới những ngôi sao. Mọi thứ tựa như một giấc mơ.
"Anh bao cả rạp chiếu 3D hả? Đây là đâu vậy? Tại sao em không biết có chỗ như thế này!”
"Em thích không?”
"Thích lắm! Em, em xúc động quá không biết nói làm sao, rốt cuộc anh làm như thế nào vậy!”
Anh cố tình đưa Mễ Mị đến không gian của hệ thống, chia sẻ bầu trời đầy sao yêu thích của anh cho cô. Nắm lấy tay Mễ Mị, dẫn cô dạo chơi trong ngân hà. Giống như hai ngôi sao sáng.
"Em đang nằm mơ sao? Nguyên Trạm, anh...”
"Xuỵt". Ngón tay A nhẹ nhàng đặt nhẹ lên môi Mễ Mị, rồi chỉ lên đỉnh đầu cô. Mễ Mị ngẩng đầu nhìn theo, lập tức bị thu hút bởi những ngôi sao băng đang lao vùn vụt trên khắp bầu trời.
Ánh sáng, mưa, các vì sao đan xen, một cảnh tượng tuyệt vời. Mễ Mị không biết dùng từ nào để diễn tả được giây phút rung động này.
Quá hùng vĩ rồi.
Mị Mị, đây là món quà giáng sinh tôi tặng em.
Mễ Mị không thấy phía sau cô, thân thể A đang phát ra tia sáng. Thời gian trong nháy mắt ngừng trôi tại khoảnh khắc này. A đứng dậy, lúc này anh đã khôi phục lại diện mạo ban đầu. Đeo theo chiếc mặt nạ không thấy được bất cứ biểu cảm nào. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô gái đang bất động.
"Giáng sinh vui vẻ.”
Nói xong, thời gian nhanh chóng quay ngược về.
A ấn vào cái nút chuyển thời gian trên người mình, cảnh vật xoay chuyển, ngày và đêm đảo ngược, thời gian quay về sáng sớm ngày hôm qua.
Ngày 24 tháng 12, rạng sáng 2 giờ.
A đứng dưới lầu nhà của Mễ Mị, tua ngược thời gian của hệ thống đã dừng. Anh leo vào cửa, uyển chuyển như bóng ma lúc nửa đêm, lặng yên không một tiếng động bước đến bên giường Mễ Mị.
Ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, cô ngủ say tựa như một thiên sứ.
A đặt lại thời gian, chính là muốn tặng cho cô gái nhỏ một phần quà thật tuyệt vời. Mễ Mị đối với anh tốt như vậy, đáng để anh gửi tặng cô bầu trời đầy sao mà anh yêu thích nhất.
Chỉ đáng tiếc, anh không thể để người thường biết được thân phận của anh.
Hẹn gặp lại.
Lần này, thiên sứ dường như có dự cảm trong mộng, khẽ nói nhỏ.
"Nguyên Trạm, em thích anh.”
A đang định quay lưng rời đi thì ngừng lại, trong lòng có một loại cảm giác mà không thể nào diễn tả được.
Vào thời khắc này, A đã quyết định. Anh không muốn để hình ảnh Nguyên Trạm ở lại.
Trên đầu Mễ Mị xuất hiện ra một chuỗi hình ảnh. Nó giống như một dòng sông dài, từ từ nén lại và kết tụ thành một viên kim cương trong tay A.
A đặt nó trước ngực cô.
Cúi đầu hôn nhẹ lên trên trán cô gái đang ngủ say.
"Từ nay, trong trí nhớ của em không có tôi.”
Khiến mọi thứ khôi phục lại bộ dạng vốn có của nó. Chúng ta đáng lẽ ra không nên gặp nhau.
A xóa bỏ mọi liên quan về anh xung quanh Mễ Mị. Cuối cùng trở về nơi ở, cầm theo tấm hình trong ngăn kéo.
Nửa năm sau, một băng đảng ma túy xuyên quốc gia bị đập tan, trùm buôn ma túy bị bắt sống. Nguyên Trạm đã anh dũng hi sinh, được truy tặng danh hiệu anh hùng nhân dân.
Cuộc sống đại học của Mễ Mị phong phú, bận rộn, sống cuộc sống độc thân vui vẻ.
Nghe tin Nguyên Trạm chết, sâu trong kí ức của cô nhớ lại cậu bé bị Đường Đường đánh lúc nhỏ.
"Ôi! Còn trẻ như vậy, thật là đáng tiếc...”
…
A quay về cục thẩm tra. Nhiệm vụ lần này kết thúc tốt đẹp. Anh ấy là huyền thoại Mr.A.
A từ chối tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo. Lần này vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, lấy lại trữ vật không gian, tổn thất không ít, anh cần phải nghỉ ngơi.
Anh nằm trên chiếc giường lớn trong không gian, trên đầu là những ngôi sao và vũ trụ yêu thích nhất, trong lòng trống rỗng. Lúc này hệ thống nhắc nhở anh nhận một loạt trừng phạt.
“Vi phạm việc sử dụng không phù hợp trình độ công nghệ định vị thời gian, định dạng bộ nhớ, vui lòng chấp nhận hình phạt căn cứ theo quy định nghiệp vụ của cục thẩm tra.”
A tạm thời không quan tâm đến việc bị xử phạt, xoa viên kim cương ký ức trong tay, nghĩ một hồi lâu...vươn tay quăng vào biển sao.
"Hôm nay gặp được một anh chàng đáng yêu!”
"Anh ta nói rất ít, nhưng cả người trong ngoài đều có cảm giác rất dịu dàng.”
"Công việc của anh ta rất đặc thù, vì vậy tớ không nói với ai những việc liên quan đến anh ta với bất cứ ai!”
"Tớ cảm thấy, tớ có lẽ đã thích anh ta.”
A lại một lần kích động ra quyết định.
“Diễn đàn: Mã số A: không ràng buộc làm nhiệm vụ, vị trí tọa độ βM597.”
“Hệ thống: số công việc 740 mời yêu cầu tiếp theo”
…
"Ríu rít”
Một hàng chim sẻ nhỏ đang đứng trên dây cáp ríu rít vào những buổi sáng cuối tuần. Trong đó có một con chim sẻ yên tĩnh, không kêu cũng không chải chuốt. Đứng trên dây và nghiêng đầu để nhìn về một nơi.
Lần này, A là một con chim sẻ. A mệt mỏi run run bộ lông chim. Hôm nay anh vừa hoàn thành nhiệm vụ. Trước lúc rời khỏi, quyết định đến nhìn Mễ Mị một lần.
Cách lần rời khỏi trước đó, lại qua ba năm.
Mễ Mị đã tốt nghiệp đại học. Bây giờ cô đã thực hiện ước mơ nghề nghiệp thời còn là sinh viên, trở thành một họa sĩ vẽ tranh biếm họa.
Tất cả những gì liên quan với Nguyên Trạm đều đã bị A xóa đi. Trong lòng Mễ Mị, Nguyên Trạm chỉ là một người lạ với cái tên đã từng nghe qua.
A cũng không hiểu rõ bản thân mình tại sao phải quay lại nhìn cô. Trước nguy cơ bị trừng phạt, anh đã xóa sạch đoạn ký ức đó.
Xem như Nguyên Trạm đã chết rồi, Mễ Mị cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng anh lại không thể yên lòng.
Làm xong nhiệm vụ lần này, cũng sẽ không đến nơi này nữa. Có lẽ, anh nên sử dụng hệ thống quên đi cảm xúc.
Cả ngày hôm nay, anh luôn ở bên Mễ Mị. Hôm nay là cuối tuần, cô đã đến nhà sách từ sớm.
A đứng trên bảng hiệu đối diện nhà sách, thông qua tấm kính thủy tinh nhìn cô gái đang chăm chú tìm kiếm sách trên kệ.
Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu trên gương mặt cô, tóc xõa xuống trên trán, giống như những buổi chiều nhiều năm trước.
A yên lặng nhìn cô gái.
Đã qua ba năm, trông cô vẫn rất tốt. Vì vậy, anh nên buông xuống rồi.
Mễ Mị chọn xong sách, bước ra khỏi cửa tiệm.
Lúc này, cách nhà sách chưa tới chục mét, một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lao lên vỉa hè bất chấp người đi bộ. Đám đông hoảng loạn, nhưng tốc độ của chiếc xe vẫn không suy giảm. Sắp có một vụ đâm xe!
Có người muốn làm hại cô gái nhỏ của anh!
Trực giác nhạy bén đã thôi thúc A dang rộng đôi cánh và bay đến gần chiếc ô tô đang chạy không khống chế. Tốc độ không giống như một con chim sẻ bình thường, giống như một viên đạn phi nước đại, nó chui vào khe hở lộ ngay cửa sổ.
Đó là một tên trùm ma túy!
Tên trùm ma túy mặt mũi méo xệch, máu me bê bết, chân đạp mạnh chân ga, nhìn thẳng vào một nơi trước mặt rồi cười điên cuồng. Anh nắm chặt vô lăng trong tay cầm một bức ảnh.
Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của Nguyên Trạm và Mễ Mị.
Hắn ta không phải đã bị bắt rồi sao? Sao lại đến được đây!
Phải giết hắn!
A quên mình lao về phía trùm ma túy một cách liều lĩnh, chiếc mỏ sắc nhọn lập tức xuyên qua mắt trái của trùm ma túy.
"Á!" Tên trùm thuốc phiện kêu lên thảm thiết. Mặc dù như vậy, hắn ta vẫn không thả lỏng chân ga.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc. Khi A mổ vào mắt trùm ma túy, chiếc xe tông vào thân thể mềm yếu kèm theo một tiếng nổ lớn.
Trong khu phố hỗn loạn, tiếng la hét nối tiếp nhau từ đám đông. Người nằm trên vũng máu là cô gái của anh.
Không!
Thời điểm xảy ra vụ tai nạn ô tô, con chim sẻ nổ tan xác và chết. Một chùm ánh sáng xuyên qua cơ thể Mễ Mị với tốc độ ánh sáng.
Đường hầm không gian thời gian mở ra, hệ thống đưa linh hồn của Mễ Mị đi vào một chiều không gian khác.
A mở cơ quan hệ thống định vị, theo sát mà bước vào khe hở của không gian.
Vết nứt không gian điên cuồng, gần như giết chết linh hồn anh. A vật lộn với cơn đau dữ dội xé nát tâm hồn, và theo hệ thống vào trong.
Đợi anh, anh sẽ tìm được em.
Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì.
…
Kinh Hoằng Hiên cố gắng hết sức để kiềm chế sự run rẩy của mình, và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Mễ Mị.
Anh nhớ lại tất cả mọi thứ. Tất cả đều nhớ lại rồi. Lúc xảy ra tai nạn xe, anh đã trói buộc hệ thống vào linh hồn của Mễ Mị, bước vào trong này. Anh ta đi xuyên qua thời gian và không gian qua vết nứt trong thiết bị định vị, linh hồn mạnh mẽ của anh cũng bị tổn thương nặng nề trong quá trình này.
Anh thông qua vết nứt thời gian hỗn loạn, vào thời điểm nó bị sụp đổ và lộ ra kẽ hở bước vào, trở thành lúc nhỏ của Kinh Hoằng Hiên, chấn thương nặng nề dẫn đến năng lượng và ký ức bị phong ấn lại, về sau anh dùng thân phận Kinh Hoằng Hiên, trải qua khói lửa nhân gian, trưởng thành đến bây giờ.
Anh từng nói phải tìm thấy cô, nhưng anh đã quên rồi.
May mắn là, bọn họ vẫn gặp lại nhau.
"Kinh Hoằng Hiên, anh, vẫn là anh đúng không?”
"Anh là, anh mãi mãi vẫn là bản thân anh.”
Mễ Mị cuối cùng nhịn không được, lao vào trong lòng Kinh Hoằng Hiên, khóc thành tiếng.
"Mị Mị, em cho anh thời gian một tháng, anh sẽ giải quyết xong chuyện nhà họ Ninh." Kinh Hoằng Hiên: "Đến lúc đó, anh sẽ giải thích với em.”
Mễ Mị nức nở gật đầu trong lòng anh. Cô không nhớ đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cô tin tưởng Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên ôm chặt Mễ Mị.
Anh chính là A, chính là Mễ Đường, chính là Nguyên Trạm, chính là con chim sẻ.
Nhưng anh với bọn họ không giống nhau.
A trước đây mạnh mẽ vô cùng, nhưng không hiểu chuyện tình cảm. Thân phận của A đã được định trước không được có những tình cảm mà người thường có.
Bây giờ, anh đã là một con người.
Anh chỉ là Kinh Hoằng Hiên. Duy nhất một Kinh Hoằng Hiên.
- -----oOo------