Ngày hôm đó Triệu Lãng cũng không nói gì nhiều, cho dù là suy đoán thì cũng không có chứng cứ gì cụ thể nên chỉ đành gác lại mọi chuyện. Sau khi giải quyết xong ông ấy cũng nhanh chóng ra về. Lưu Cao Dương vẫn ngồi tại chỗ, anh nhìn ra phía cửa kính bên ngoài những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống từng hạt, cứ thế mà tạt vào đất xối xả.
Lưu Cao Dương cũng không rõ mình muốn gì, hay nghĩ gì. Lúc này chính anh cũng đang lạc lõng không còn định hướng cụ thể. Bỗng dưng anh nghĩ người như anh có lẽ sống một cách chui nhũi dưới cái bóng của người khác có khi là tốt nhất.
Anh bước chân nặng nề rời khỏi quán, cơn mưa vẫn thế, xối xả rơi xuống như muốn đập nát mặt đất. Điện thoại reo lên từng đợt, cuộc gọi cứ thế một tăng lên nhưng anh lại không bắt máy dù chỉ một lần. Anh phóng xe lao nhanh đến trước tiểu khu nơi Khinh Nhi sống, không biết từ bao giờ nơi này chính là điểm đến của anh mỗi khi không biết đi về đâu. Đậu ở bên đường Lưu Cao Dương luôn hướng mắt về phía bên trong tiểu khu, tâm tình không rõ ràng, chỉ cứ thế mà ngắm nhìn không mang theo hành động gì khác.
Khinh Nhi ngày hôm ấy vì mưa lớn mà phải đi nhờ xe của Hàn Linh về, tới nơi cô liền bước xuống rồi chào tạm biệt bạn mình. Chỗ Khinh Nhi ở mưa lại không quá lớn, đã dần tạnh đôi chút nên lúc này Lưu Cao Dương có thể nhìn thấy cô rất rõ ràng. Hàn Linh sau khi rời đi thì Khinh Nhi cũng không vội vào trong tiểu khu ngay lập tức, cô đứng tại chỗ rồi chợt để ý đến chiếc xe quen thuộc đang đậu bên kia đường, đang suy nghĩ xem là xe ai thì chiếc xe ấy đã nhanh chóng rời đi, thấy thế cô cũng không mấy bận tâm mà liền vào lại nhà.
..........
Đầu tháng tư cửa hàng nhận về một lượng lớn công việc, nhân viên vô cùng bận rộn trang trí lại mọi thứ. Ngày hôm đó sau khi xong việc Tống Hiểu Phong liền mời mọi người đi ăn một bữa để giải khuây, tất cả nhân viên lớn nhỏ chung ca hôm ấy đều đi cùng, Khinh Nhi ban đầu định sẽ không đi vì buổi tiệc vốn không ép buộc, nhưng sau đó nghe bảo sẽ có mặt của Lưu Cao Dương nên cô cũng thay đổi ý định của mình. Tống Hiểu Phong vô cùng hào phóng bao hẳn một phòng riêng để mời nhân viên của mình, tổng cộng có gần hai chục người tham gia, trong phòng cũng có ba bốn bàn ăn, Lưu Cao Dương cùng Tống Hiểu Phong đều ngồi bàn khác với Khinh Nhi, nên chỗ cô và anh cách nhau rất xa.
Mọi thứ trải qua đều rất ổn thỏa, buổi tiệc cũng vô cùng êm đềm, mọi người xôn xao bàn tán đủ điều. Tống Hiểu Phong thì vui vẻ nói chuyện cùng nhân viên, còn Lưu Cao Dương lại rất yên tĩnh ngồi một chỗ, tuy vậy không ai dám lại bắt chuyện với anh quá nhiều. Có lẽ mọi người đều cảm nhận được khoảng cách của anh tạo ra đối với người khác luôn tồn tại, làm nên cảm giác không dễ gần cũng không dễ chạm tới. Khinh Nhi ngồi một lúc liền ra ngoài đi vệ sinh, cô rửa tay rồi đang tính vào lại phòng thì bắt gặp Thẩm Kỳ. Nhìn thấy anh ấy cô không khỏi ngạc nhiên.
"Anh Kỳ?"
Thẩm Kỳ nghe cô gọi cũng nở nụ cười đáp: "Em đi ăn ở đây à?"
"Ừm, tiệc của sếp mời." Cô gật đầu nói tiếp: "Anh làm thêm chỗ này ạ?"
Anh ấy cười nói: "Ừm."
"Em tưởng anh làm ở quán bar?"
Thẩm Kỳ đẩy xe đồ ăn bước lại gần lên tiếng: "Làm cả hai chỗ."
"Ồ." Cô ậm ừ đáp lại.
Sau đó vì không muốn làm lỡ công việc của anh ấy mà Khinh Nhi với Thẩm Kỳ nhanh chóng tạm biệt nhau. Lúc cô mở cửa vào lại phòng thì gặp Lưu Cao Dương bước ra, anh dường như rất gấp, đi ra ngoài còn đụng phải vai cô một cái, sau đó anh liền quay lại xin lỗi rồi bước nhanh rời khỏi. Khinh Nhi không nghĩ gì nhiều cô trở lại bàn của mình dùng bữa. Đến khi mọi người tan tiệc vẫn không hề thấy anh quay về lại, bỗng trong lòng cô có chút bồn chồn, đợi mọi người đi hết cô mới lại gần Tống Hiểu Phong hỏi thăm.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
"Sếp Tống, cho em hỏi sếp Lưu đi đâu rồi ạ?"
Tống Hiểu Phong biết quan hệ giữa hai người không bình thường nên cũng thành thật trả lời: "Cậu ta có chuyện gấp nên về trước rồi."
"Vâng, cảm ơn ạ."
Thấy biểu cảm cô vẫn còn chút lo lắng Tống Hiểu Phong suy nghĩ một hồi lại nói thêm: "Yên tâm đi, chuyện riêng tư phải giải quyết thôi, nếu thấy lo cô có thể hỏi thăm cậu ấy."
Khinh Nhi cũng không biết nói gì chỉ đành gật đầu chào tạm biệt rồi quay về. Trên đường về nhà Khinh Nhi đã đắn đo rất nhiều, cô cứ cầm điện thoại trên tay rồi do dự không biết có nên nhắn cho anh hay không. Một hồi sau cô vẫn quyết định lấy hết dũng cảm mà nhắn tin cho anh: [Lúc nãy thấy anh chưa ăn được gì nhiều đã gấp gáp rời đi, anh có đói không ạ?]
Lưu Cao Dương bên kia rất lâu sau đó cũng không trả lời. Khinh Nhi chỉ đành ôm ấp hy vọng mà chờ đợi, nhưng đợi mãi vẫn không nhận được tin nhắn từ anh, dần dần cô không biết nên làm thế nào, chỉ đành bỏ qua mọi chuyện ngày hôm ấy lại một bên.
Những ngày sau đó Khinh Nhi không còn thấy bóng dáng anh đâu, cứ như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống cô vậy. Thường ngày dù bận rộn đến mấy Lưu Cao Dương vẫn sẽ cố gắng vài ngày đến The Light một lần, nhưng đã hơn một tuần anh không xuất hiện ở đây, dần dần trong lòng Khinh Nhi chợt hiện lên nhiều cảm xúc bất an. Nhưng rồi cô cứ nghĩ sẽ ổn thôi, có thể là vì anh quá bận với công việc ở công ty chính hoặc dự án mới cho cửa hàng. Có thể là bởi vì không được gặp anh nên Khinh Nhi cũng mang theo nhiều hy vọng hơn cho ngày sinh nhật kia của Lưu Cao Dương.
Đầu tháng tư mùa xuân ấm áp, không khí cũng dần ôn hòa hơn rất nhiều, Khinh Nhi vẫn cứ đi học đi làm như thường lệ. Ngày hôm ấy Cố Tấn Mạnh tới tìm cô hỏi chuyện.
"Đầu tháng năm cuộc thi sẽ diễn ra, em thật sự không muốn tham gia sao?"
Khinh Nhi vốn đang ngồi nói chuyện cùng Trương Liên và Hàn Linh, lúc này mới chú ý đến anh ta, sau đó ậm ừ trả lời: "Em không tham gia đâu ạ."
"Muốn thay đổi thì nói thầy nhé."
Khinh Nhi thấy thế cũng chỉ gật đầu đáp lại, với cô mà nói cuộc thi này vốn không quan trọng, vì cô biết rất rõ cơ hội cho mình là rất thấp, cô cũng chẳng đủ tự tin để trèo cao đến vậy. Cố Tấn Mạnh đang định rời đi thì chợt nhớ đến điều gì đó liền quay lại nói với cô: "Còn buổi triển lãm kia em có định đi không?"
Khinh Nhi suy nghĩ đôi chút rồi cười đáp: "Không ạ, em có việc bận rồi."
Anh ta nghe cô nói thế liền có chút thất vọng sau đó cũng không lằng nhằng gì mà nhanh chóng rời đi. Trương Liên có chút hoang mang nhìn Khinh Nhi hỏi: "Cậu quen thầy Cố à?"
Khinh Nhi thản nhiên đáp: "Anh ấy là học trò ba mình."
Trương Liên như không tin được liền tò mò hỏi tiếp: "Trời ơi, thầy Cố có tiếng trong giới hội họa như vậy mà còn là học trò ba cậu, vậy ba cậu là ai thế?"
Nghe cô ấy hỏi thế cô chợt khựng lại không biết nên trả lời như thế nào. Một lúc sau mãi không thấy cô lên tiếng Hàn Linh mới chen ngang hỏi chuyện khác: "Cuộc thi rồi buổi triển lãm ấy là như thế nào?"
Khinh Nhi quay qua nhìn Hàn Linh cười nói: "Cuộc thi của ART ấy, anh ấy muốn mình tham gia."
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
Hàn Linh suy tư một hồi sau đó lên tiếng: "Thầy Cố vốn rất giỏi, nếu như thầy ấy nghĩ cậu có tư chất để tham gia thì cậu chắc chắn là có chỗ tốt để khai thác, vậy cậu vẫn không thử tin tưởng mình mà tham gia à?"
"Không tham gia." Khinh Nhi kiên quyết đáp.
"Là vì không muốn xa Lưu Cao Dương sao?" Trương Liên lên tiếng hỏi thử.
Cô im lặng không nói gì, biểu cảm lại có chút chột dạ, điều này càng như chứng minh cho việc đó là sự thật. Hàn Linh thở dài nói: "Cậu bỏ cơ hội tốt như vậy chỉ để đánh cược một tình yêu chưa chắc là của mình sao?"
Khinh Nhi chợt cứng đờ người lại nhìn Hàn Linh, cô mím môi sau đó mới từ từ lên tiếng: "Cái nào với mình cũng đều rất mong manh, ART rất tốt nhưng mình chưa từng muốn vào đó, mình thà đuổi theo điều mình muốn còn hơn là cố gắng bước theo thứ mình vốn không hề để tâm."
Hàn Linh không nói gì thêm chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: "Còn triển lãm?"
"À." Khinh Nhi mặt không biểu cảm nói: "Anh ấy hẹn mình đi triển lãm của Mily."
"Gì??? Mily??? Không phải cậu rất thích bà ấy sao?" Trương Liên bàng hoàng hỏi.
Khinh Nhi thở dài bảo: "Nhưng lại trùng với ngày sinh nhật của anh ấy, nên mình đành bỏ qua thôi."
Trương Liên bực bội nói: "Sao cậu toàn vì anh ta mà cậu bỏ lỡ nhiều chuyện tốt đẹp thế?"
Khinh Nhi cười, khuôn mặt tươi tắn cất giọng chắc chắn nói: "Mình tự nguyện." Vì đối với em mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này đều không sánh bằng việc được ở bên cạnh anh.
..........
Lưu Cao Dương mấy ngày sau đó đều mất tích, Khinh Nhi vì không gặp được anh mà vô cùng bất an. Cô hết lần này đến lần khác nhắn tin hỏi thăm, nhưng lại không nhận được dù chỉ là một câu trả lời từ anh.
Hôm nay Lưu Cao Dương ở nhà của ba mẹ nuôi, anh đang dùng bữa với gia đình còn có cả Lâm Vũ tham gia. Bữa cơm vô cùng bình thường ấm cúng, Lâm Uyên đã bắt đầu quan tâm đến khẩu vị của anh, lúc nào cũng nhắn tin hỏi thử Lâm Vũ Lưu Cao Dương thích gì để chuẩn bị đồ ăn cho anh. Lưu Đức Hải thì luôn nghiêm mặt mỗi khi gặp anh, cả hai cũng chỉ toàn nói về việc làm ăn không hơn không kém, chuyện hỏi thăm nhau dường như cũng rất qua loa.
Lưu Đức Hải đối với việc Lưu Cao Dương muốn tách The Light ra gầy dựng riêng rất coi trọng, ông vốn thích những người có ý chí phấn đấu, tự lập. Nên khi nghe tin này cũng nhiệt tình giúp đỡ anh không kém, tuy vậy Lưu Cao Dương vẫn luôn từ chối không muốn dính dáng gì đến ông, nên trong lòng Lưu Đức Hải có đôi chút bức bối khó chịu với anh. Bữa cơm ăn xong Lưu Cao Dương ra ngoài ban công hút thuốc, một lúc lâu sau Lâm Vũ cũng ra ngoài đó đứng với anh.
Lâm Vũ thở dài bảo: "Anh vẫn chưa bỏ thuốc à."
"Không muốn bỏ."
"Em nghe bảo dạo này anh không tới The Light?" Lâm Vũ lại gần dựa người vào ban công nhìn anh hỏi: "Lúc trước anh luôn tránh không muốn về đây, sao bỗng nhiên những ngày này anh lại quay về?"
"Tự dưng muốn về."
Lâm Vũ nhíu mày: "Anh bỏ bê công việc luôn đấy à?"
"Có thể là muốn chạy trốn." Anh hút một hơi sau đó dụi tắt đầu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
"Chạy trốn? Anh có chuyện gì à?"
"Lâm Vũ, cậu nói coi..." Anh quay lại nhìn cậu ấy sau đó nói tiếp: "Tôi có nên sống như cái bóng của anh họ cậu thật không?"
"Anh nói gì thế?" Lâm Vũ có chút hoang mang nhìn anh, tâm tình như thể bị một cục đá đập vào vô cùng bực bội: "Sao tự dưng lại như vậy?"
"Không biết nữa." Ít ra sống như cái bóng của người kia thì anh sẽ trốn tránh được tội lỗi của mình. Lưu Cao Dương lúc này lại trở nên vô định không biết đi về đâu, cũng mất hết tất cả định hướng vốn có.
Lâm Vũ thở dài không hiểu con người này muốn gì, đành kiếm cớ bắt qua chuyện khác: "Em nghe Hàn Linh nói cô Khinh Nhi gì đó đang chuẩn bị quà cho anh."
Lưu Cao Dương bất ngờ quay qua nhìn Lâm Vũ. Cậu ấy thấy được biểu cảm kia liền nói tiếp: "Nghe nói đặt rất nhiều tâm sức vào đấy, ngoài ra còn vì anh mà bỏ luôn cả cuộc thi dành học bổng ở ART đấy."
Cuộc thi của ART kia đương nhiên Lưu Cao Dương biết rất rõ là gì, cũng từng nghe Tống Hiểu Phong nói qua vài lần, chỉ là anh không ngờ Khinh Nhi lại vì anh mà từ bỏ cuộc thi ấy, tâm tình Lưu Cao Dương mỗi lúc một loạn. Giờ đây anh lại chợt cảm thấy bản mình đã không còn xứng đáng với tình cảm mà Khinh Nhi trao cho anh. Có lẽ người như anh thật sự không nên ở bên cạnh cô.