"Chị em bạn dì?" Lưu Cao Dương có chút nghi ngờ nói: "Có thể sao?"
"Có thể chứ." Lâm Vũ dùng giọng điệu như chắc chắn thuyết phục anh: "Đã là thế kỉ hai mốt rồi chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Bây giờ con trai như vậy là bình thường."
"Ồ." như thật sự bị thuyết phục anh đáp với vẻ thán phục: "Hiểu rồi."
"..."
Sau khi hút thuốc xong Lưu Cao Dương quay lại chỗ bàn mình, cả buổi tối cuối cùng anh cũng có thể ăn uống ngon miệng. Còn Khinh Nhi thì ngược lại, sau khi về nhà cô đau bụng âm ỉ, vì chịu không nổi nên đã mua mật ong uống mới đỡ hơn. Rồi cô lại đem cái bụng đau đó đi ngủ với suy nghĩ ngủ rồi sẽ hết đau, mở mắt ra đã hơn chín giờ lúc này bụng cô lại đau hơn lần trước, vô cùng khó chịu.
Cô với tay lấy điện thoại sau đó mở wechat lên kiếm tên Trương Liên rồi nhắn tin nhờ giúp đỡ. Thấy Trương Liên mãi không trả lời cô mới kiếm Hàn Linh lúc này cơn đau dữ dội ập tới, quặn thắt bụng cô lại làm cô vô thức nhắm nghiền mắt. Nhắn tin không nổi nữa cô quyết định bấm gọi luôn cho Hàn Linh. Chuông reo lên, cô vẫn nhắm đôi mắt lại vì đau đớn, để điện thoại xuống giường rồi lấy tai mình áp lên để nghe máy. Một lúc lâu đầu dây bên kia bắt máy. Khinh Nhi lập tức lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy vì đau đớn, hơi thở dần trở nên nặng nề.
"Alo A Linh..."
"... " bên kia không lên tiếng.
"Cậu... cậu mua giúp mình thuốc giảm đau được không?"
Bên kia vẫn không đáp lại.
Tuy thấy lạ vì Hàn Linh không nói gì nhưng cô vẫn tiếp tục lên tiếng: "Mình có uống chút rượu, giờ bụng có hơi đau... hình như là đau bao tử rồi..."
"Alo? A Linh."
"Đợi chút." đầu dây bên kia đã chịu lên tiếng, là một giọng nam trầm ấm, khàn khàn trông vô cùng quen thuộc. Lại là Lưu Cao Dương?
Cô hoảng hốt quay lại nhìn màn hình điện thoại, là hồi nãy cô không chú ý... lỡ bấm nhầm gọi điện cho anh rồi??? Tin nhắn của Hàn Linh đứng trước anh nên cô đã lơ mơ mà bấm nhầm vào anh rồi!!!
"Gửi rõ địa chỉ và số phòng qua đây."
"Vâng?" cô có chút đơ người mà đáp.
"Mua thuốc qua cho cô." giọng nói anh truyền qua vô cùng kiên nhẫn mang theo chút gấp gáp, lại ôn nhu đến ấm lòng, làm cô có chút xiêu lòng.
"Ừm." cô có chút ủy khuất mà lên tiếng nghẹn ngào: "Để em gửi địa chỉ cho anh... làm phiền anh rồi."
"Không phiền." anh vừa nói xong liền tắt máy.
Cô có thoáng ngẩn người... anh không thấy phiền sao? Lưu Cao Dương đối với cô nào thân thiết chứ, sao anh nhiều lúc cứ quan tâm cô, làm cô không thể nào ngưng ảo tưởng được. Khinh Nhi thầm nghĩ nếu anh cứ thế này cô sợ... mình sẽ càng ngày lún càng sâu, không thể thoát khỏi được cái hố do chính bản thân cô tự đào này.
Khoảng chừng gần nửa tiếng sau đã có tiếng gõ cửa tới. Vì là nhà trọ nên không quá rộng, phòng ngủ với phòng khách của cô chỉ cách nhau một cái màn ngăn, Khinh Nhi sau khi nghe tiếng gõ cửa cũng bước đi khó khăn ôm bụng mà ra mở cửa. Vừa mở đã lập tức thấy được Lưu Cao Dương, ánh sáng mờ ảo ngoài hành lang làm cô có chút không thấy rõ khuôn mặt của anh.
Cô dẫn anh vào nhà rồi đưa anh tới phòng khách ngồi. Khinh Nhi định đứng lên lấy nước cho anh, lại bị anh ngăn lại.
"Ngồi yên đấy." anh đứng dậy nhìn vào phía bếp, căn bếp ấy rất nhỏ chỉ đủ chỗ cho một người đứng.
"Đã ăn rồi?" anh quay qua nhìn cô hỏi.
"Ăn rồi, nhưng không nhiều." cô đáp lại với giọng nói nặng nề.
"Đợi chút." anh đi vào bếp sau đó nói: "Nấu cháo ăn rồi hẳn uống thuốc."
"Anh nấu à?" cô nhìn về phía anh tỏ vẻ không tin đáp: "Anh nấu được không?"
"Không tới nổi." anh nhẹ nhàng đáp, lúc này lời anh nói ra vô cùng ngắn gọn, nhưng lại như truyền ra một hơi ấm, làm Khinh Nhi trong lòng cứ thế vui sướng không ngớt.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà Khinh Nhi khá đầy đủ, nên Lưu Cao Dương cũng nấu rất gọn gàng. Sau khi nấu xong anh đem đến cho cô, là một tô cháo thịt bằm đơn giản, nhưng mùi thơm toát ra lại nồng nàn, ngạt ngào hương vị ngon ngọt đến lạ, làm cho cô bỗng nhiên lên cơn thèm ăn. Thế là cô ăn hết trong tức khắc, lại ăn vô cùng ngon miệng. Cháo anh nấu thật sự rất ngon.
Trong lúc cô đang ăn anh cũng tranh thủ lấy thuốc trong vỉ ra cho cô rồi lót nó trên một cái khăn, xong lại rót cho cô một ly nước ấm để cô uống thuốc. Cô ăn xong rồi anh cũng nhìn đồng hồ rồi nói.
"Đợi mười lăm phút sau hẳn uống."
"Vâng." cô gật đầu nghe lời.
Anh lấy bát cháo của cô đem đi rửa, xong rồi lại vào phòng khách lấy áo khoác mình mặc vào: "Tôi phải về rồi, nhớ uống thuốc."
"Vâng... cảm ơn anh nhiều ạ." cô đứng dậy đi theo anh ra cửa.
Như có điều suy nghĩ đang đi được vài bước anh quay qua nhìn cô: "Đừng uống rượu nữa."
"Nếu bao tử không ổn thì nên đi khám."
"Em ổn rồi ạ, sau này sẽ không uống đồ cồn nữa." cô cười đáp.
"Ừm."
Dặn dò xong anh cũng bước ra khỏi cửa, cô cứ thế mà đứng ngay cửa nhìn anh rất lâu, đợi đến khi khuất bóng rồi Khinh Nhi mới vào lại nhà. Rồi cô lại chạy ra lan can đứng nhìn, cô có thể thấy anh đang lấy xe chuẩn bị về. Khinh Nhi cầm điện thoại lên gửi anh một tin nhắn.
[Anh về cẩn thận.]
[Khi nào được em mời anh đi ăn nhé? Muốn cảm ơn anh chuyện hôm nay.]
Anh đã vào trong xe lúc này có thông báo tin nhắn tới nên lấy ra xem, sau khi đọc xong anh nhập [Ừm.] nhưng chưa kịp gửi đi thì có một tin nhắn khác gửi tới, là của Lâm Uyên.
[Con tranh thủ coi ngày nào rảnh dẫn Lục Mỹ đi chơi đi, con bé mới về chỉ thân với con nên con nhớ chăm sóc con bé chút.]
Anh suy tư một hồi, sau đó cũng chỉ đáp lại: [Vâng ạ.]
Rồi anh chuyển giao diện qua tin nhắn của Lâm Vũ: [Coi ngày nào rảnh dẫn Lục Mỹ đi chơi đi.]
Lâm Vũ: [?]
Lâm Vũ: [Không phải dì bảo anh dẫn sao?]
Lưu Cao Dương: [Bận, nên nhường cho em.]
Lâm Vũ gửi một tin nhắn thoại: "Không phải chứ, anh là đang đùn đẩy trách nhiệm sao?"
Lưu Cao Dương: [Ừm.]
"..."
Thấy Lâm Vũ không trả lời, anh cũng không nhắn thêm. Sau đó anh lái xe rời khỏi tiểu khu của Khinh Nhi. Cô đứng trên lan can nhìn xuống mãi, thấy anh rời đi rồi mới chịu vào trong. Nhìn tin nhắn đã được gửi đi nhưng chưa có câu trả lời, cô không khỏi buồn bực. Khinh Nhi vẫn ngồi đợi tin nhắn anh, tranh thủ thời gian cô uống thuốc, rồi cảm thấy anh không quan tâm đến nó nên cô quyết định đi ngủ, nhưng trong lòng không khỏi bức bối, khó chịu.
Ngày hôm sau Khinh Nhi được thông báo cho nghỉ phép một ngày, có thể đoán ra là Lưu Cao Dương đã cho cô nghỉ, vừa hay mới thi xong nên cô không có lịch học. Lại thêm một ngày rảnh rỗi. Bụng cô đã đỡ hơn rất nhiều, cơn đau cũng giảm đi không còn quá khó chịu. Cô nhớ đến hôm qua được anh mua thuốc tới tận nhà, trong lòng không khỏi vui sướng. Một hồi sau Trương Liên gọi tới.
"Alo A Nhi? Cậu hôm qua cậu nhắn mình có chuyện gì không? Do mình uống quá chén, có chút say nên không nghe tiếng thông báo." có thể nghe ra giọng Trương Liên vẫn còn đang ngáy ngủ.
"Hôm qua mình đau bao tử, bụng có hơi đau nên định nhắn nhờ cậu mua thuốc."
"Hả??? Rồi bây giờ cậu sao rồi, mình mua thuốc cho cậu nhé?" Trương Liên khẩn trương nói.
"Không sao rồi." Khinh Nhi vừa nói vừa tranh thủ sửa soạn: "Có người mua thuốc qua cho mình rồi, uống xong cũng đỡ hơn nhiều."
Trương Liên thở phào nhẹ nhõm sau đó lên tiếng: "Ai giúp cậu thế? A Linh à?"
"Không." cô có chút khựng lại sau đó mới nói tiếp: "Là... là sếp mình."
"Gì?" như không tin được vào tai mình Trương Liên đờ người ra.
"Cậu nhớ không sếp Lưu ấy." Khinh Nhi vừa nói vừa lại như có chút e dè.
"Lưu Cao Dương gì ấy hả?" Trương Liên hoang mang: "Cậu... cậu nhờ sếp mình mua thuốc?"
"Cũng không phải chỉ là lỡ gọi nhầm..." cô càng nói giọng càng lí nhí như lo ngại: "Sau đó sếp thấy thế cũng mua luôn giúp mình."
"Cái... cậu..." Trương Liên trầm tư sau đó đáp: "Cậu đỉnh thật đó."
"..."
"Cửa hàng cậu có bao nhiêu nhân viên?" Trương Liên đột nhiên hỏi.
Khinh Nhi suy tư một hồi rồi đáp: "Không nhớ rõ, khá nhiều ấy."
"Hay lắm."
"Hửm?"
"Nhiều nhân viên như thế, nhưng lại chỉ quan tâm tới cậu, tớ nghi ngờ sếp cậu..." Trương Liên kéo dài âm cuối làm Khinh Nhi có chút tò mò lại bồn chồn.
"Sếp tớ như nào?"
"Sếp cậu chính là... đang giăng lưới cậu."
"Hả?" như khó tin cô đáp: "Do tớ gọi nhầm mà, không thể nói anh ấy như thế được."
"Cậu đừng có mà đùa với mình." Trương Liên nói với giọng vô cùng nghiêm túc: "Nếu nhân viên nào cũng gọi nhầm cho sếp, sau đó đều được quan tâm mua thuốc tới tận nhà kiểu như cậu, thì sếp nào cũng là thánh nhân cả rồi."
Khinh Nhi vẫn có chút khó tin e dè lên tiếng: "Nhưng tớ cũng gặp anh ấy nhiều hơn người khác mà... nếu không tính thân phận nhân viên thì cũng có thể coi là người quen nhỉ?"
"Cậu..." Trương Liên có chút bực tức nói: "Sao cậu dính tới mấy chuyện như này liền như một con ngốc thế."
"Nếu cậu cứ như này..." Trương Liên ấp úng một hồi lâu, rồi cũng nói hết câu: "Thì mình sợ, cậu sẽ bị sếp cậu lừa bắt đi mất."
Cô có chút ngẩn người, những lời Trương Liên nói đúng là không sai. Cô cũng biết mình đối với việc, anh đối xử tốt với mình như nào thì cũng bị cô coi thành anh là tiện tay giúp đỡ, thật ra cô cũng có ảo tưởng, mơ mộng. Nhưng rồi cũng kiềm nén lại không để nó phát tiết, vì cô biết rất rõ hiện thực nó khác suy tưởng như thế nào. Nếu như cô phóng đại những hành động kia của anh là đang để ý cô, thì cô cũng sợ bản thân mình sẽ té ngã thật đau khi biết sự thật... cô vốn không muốn bản thân đi vào ngõ cụt, ít nhất cô muốn chừa lại đường lui cho mình.
Trương Liên thấy cô mãi không nói cũng chủ động lên tiếng: "Thôi bỏ qua chuyện này đi, hôm nay cậu rảnh không?"
"Có." Khinh Nhi đáp: "Sao thế?"
"Đi với mình." Trương Liên nở nụ cười quái dị sau đó nói: "Đi ngắm trai đẹp, để giúp cậu lấy lại tinh thần... chiến đấu với sếp mình."