Chương 208: Có người phụ nữ tìm cô
Lâm Tân Ngôn hỏi một câu hỏi, cô muốn làm rõ một vài điều từ chỗ của Trình Dục Tú, xem Bạch Dận Ninh có nói dối hay không.
Nghe thấy lời của Lâm Tân Ngôn, Trình Dục Tú vừa lại chút thần sắc trên mặt đã trở nên trắng bạch, bà ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Ngôn, giống như bị rơi vào thùng nước, lạnh buốt từ đầu đến chân.
Bà ấy biết Bạch Hồng Phi ư?
“Bà không tiện nói sao?”
Lâm Tân Ngôn nhìn ra sự do dự của bà.
Bà ấy phủ nhận ngay lập tức: “Không.”
Trình Dục Tú ép cô đến tận đường cùng, cô không còn lựa chọn nào khác.
“Tại sao cô lại gặp phải nguy hiểm?” Trình Dục Tú quan tâm hỏi.
“Điều này bà không cần quan tâm, Tông Cảnh Hạo đã giúp tôi giải quyết, hơn nữa hiện giờ tôi không sao rồi, tôi muốn biết chuyện liên quan đến bà, tôi bị Trình Dục Ôn đưa đến để học sợi Hương Vân, đây có phải âm mưu không?”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy chính mình đang bị che dấu bởi một bí mật cực kỳ lớn mà cô không đoán ra được.
Trình Dục Tú nhắm mắt lại, bà ấy đưa ra quyết định trong giây phút ngắn ngủi.
Việc đã như vậy, bà cũng không thể thay đổi.
Nhưng e là việc này sẽ mang đến một đống phiền phức cho Lâm Tân Ngôn, tay bà lạnh lẽo run rẩy, bà nắm chặt lấy Lâm Tân Ngôn: “Cô là một cô gái tốt.”
Mắt bà đỏ lên, bà thay đổi giọng điệu: “Tôi có thể nói tất cả mọi chuyện cho cô, nhưng cô bắt buộc phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Nếu bà ấy đã là mẹ ruột của Tông Cảnh Hạo, vậy thì bà ấy chắc chắn sẽ hy vọng những điều tốt đẹp cho con, nay cô ấy đã sinh cho Tông Cảnh Hạo hai đứa con, bà ấy nhất định thích cô, ít nhất thì cũng không ghét, hơn nữa còn mang vòng ngọc gia truyền tặng cho cô, vậy bà chắc chắn sẽ không làm hại cô.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Tôi đồng ý với bà, bà nói đi, có chuyện gì vậy?”
“Tôi nói tất cả cho cô, cô phải giữ kín bí mật, không thể nói cho bất kỳ người nào, bao gồm cả Cảnh Hạo.”
Lâm Tân Ngôn khẽ cụp mắt, yêu cầu này nằm trong dự liệu của cô, nếu bà không sợ Tông Cảnh Hạo biết thì việc gì bà phải tìm mọi cách để giấu như vậy.
Nhưng cô không hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến con trai của bà, bà cũng không dám nhận?
Trên đời này có rất nhiều loại nỗi đau khác nhau, sinh lão bệnh tử, yêu hận, ly biệt rồi đau khổ, người với người ở ngay trước mặt nhau, nhưng lại không thể nhận nhau, đúng là loại đau lòng, đau phế nhất.
Lâm Tân Ngôn rất muốn hỏi có chuyện gì còn quan trọng hơn việc nhận lại con trai?
Nhưng lời đến đầu lưỡi cô lại không dám nói ra, nếu không có chuyện khó nói thì ai lại tự nguyện rời xa con trai chứ?
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn bà, cô nghiêm túc đáp: “Được, tôi đồng ý với bà.”
Trình Dục Tú không thả lỏng hơn, ngược lại bà còn trầm trọng hơn, từ trước tới nay bà chưa từng nghĩ sẽ kéo Lâm Tân Ngôn xuống hố này, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã vượt qua ngoài dự liệu của bà.
Nếu cô biết, chuyện này chắc chắn gây bất lợi cho cô.
Trình Dục Tú im lặng trong vài giây nhưng cũng không có đủ dũng khí để mở lời.
Lâm Tân Ngôn cũng không gấp, cô bình tĩnh đợi bà.
Hình như qua vài phút sau, Trình Dục Tú mới chậm rãi mở miệng: “Tôi họ Trình, tên Trình Dục Tú, nhưng sau khi cưới Tông Khải Phong tôi không dám dùng tên thật, đối với người ngoài tôi chỉ xưng là Dục Tú…càng không dám nói ra Cảnh Hạo chính là do tôi sinh, nó chỉ có một thân phận chính là con trai của cô chủ nhà họ Văn, Văn Nhàn và Tông Khải Phong, còn tôi chỉ là người mang thai hộ. Năm đó tôi vừa tròn sinh nhật 20 tuổi, ba tôi đột nhiên phát bệnh nặng qua đời, trong nhà còn mở một công trường…”
Lúc nói lời này, bà nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chúng tôi kinh doanh sản phẩm là sợi Hương Vân, nhưng bởi vì nguyên liệu đặc biệt nên số sản phẩm xuất ra không nhiều, nhưng trước khi qua đời ba tôi lại nhận một đơn hàng lớn, ông ra đi quá nhanh, sau anh trai tôi tiếp quản lại không giao kịp số lượng khi hết thời gian được giao, đối phương yêu cầu bồi thường theo như giao ước, nếu không hoàn thành đúng thời gian thì phải bồi thường gấp năm lần, số tiền ấy gia đình tôi vẫn xoay được, nhưng đả kích lớn nhất chính là, vài lô hàng đã xuất đi trước xảy ra vài vấn đề về chất lượng, người mua muốn bồi thường tổn thất.
Phải biết rằng, tiền ban đầu vốn là một số tiền lớn, thêm tiền bồi thường vào nữa thì nó chính là một khoản tiền cực kỳ lớn.
Sau này điều tra mới biết, trong quá trình công nhân làm vải, bỏ nhầm thứ tự các nguyên liệu nên mới dẫn đến liên tiếp vài lô sai, chúng tôi không những bị người ngoài nghi ngờ về chất lượng làm sợi Hương Vân mà còn phải đối mặt với một khoản tiền bồi thường rất lớn…”
Dưới tình huống như vậy, bà đi tìm Bạch Hồng Phi, Bạch Hồng Phi là mối tình đầu của bà, hai nhà cũng từng gặp mặt, ngày kết hôn cũng đã quyết định rồi.
Bà không còn đường nào để đi, chỉ nghĩ tới việc đi tìm người yêu giúp đỡ, nhưng bà đến nhà họ Bạch lại không gặp được Bạch Hồng Phi mà chỉ gặp mẹ của Bạch Hồng Phi, bà Bạch.
“Hồng Phi đã ra nước ngoài đi công tác rồi, tức thời không quay lại được.” Bà Bạch ngồi ở phòng khách, trên mặt bà không còn vẻ ấm áp và lương thiện như ngày xưa, mà chỉ còn để lộ ra sự nhỏ mọn.
“Tôi nói cô, Trình Dục Tú, cô vẫn chưa gả vào nhà họ Bạch mà đã muốn tiền của nhà họ Bạch, cô có quá đáng không?”
Lời của bà Bạch khiến Trình Dục Tú trở tay không kịp, trước đây bà Bạch rất thích cô, bà đối xử rất tốt với cô, nhưng khi ba cô qua đời, bà ta liền thay đổi, bà ta không thích cô như trước, không phải là bà Bạch hoà nhã dễ gần nữa.
“Tôi chỉ mong Hồng Phi giúp tôi một lần, ngày sau tôi sẽ trả anh ấy.” Trình Dục Tú đứng bên trong nhà.
Lúc đó đang là giữa mùa hè, lại đang là giữa trưa, trời cực kỳ nóng.
Trình Dục Tú bị nắng chiếu đến mức đỏ ửng mặt lên, mồ hôi trút xuống như mưa, bà Bạch không cho cô vào phòng mà chỉ vô tình nói: “Trả à? Cô lấy cái gì mà trả? Theo tôi biết, nhà cô phải bồi thường một khoản tiền lớn, không có ba cô, nhà họ Trình còn cái gì nữa? Thực ra giúp cô thì cũng được, nếu cô đem cách chế tác sợi Hương Vân, tôi cũng có thể suy nghĩ xem có nên cho cô mượn tiền không.”
Trình Dục Tú không hề nghĩ tới, bà ta lại muốn có cách chế tác vải của nhà họ Trình.
Ngay lúc đó bà biết được, người nào cũng có hai mặt, thay đổi là sẽ thay đổi được, thay đổi đến mức người khác không ngờ tới được, khiến trái tim như bị đâm cho một nhát, khiến bản thân mình trở thành một tên ngốc, mình xem người khác như người thân, nhưng người khác chỉ muốn có đồ của mình.
“Nếu tôi không muốn thì sao?” Nghệ thuật chế tác vải của nhà họ Trình là do tổ tiên truyền lại, chưa từng truyền cho người ngoài, chỉ có người có huyết thống của nhà họ Trình mới được truyền thụ.
Sao bà có thể đem đồ của tổ tiên truyền ra ngoài được, hơn nữa nếu để nghệ thuật chế tác vải truyền ra ngoài thì liệu sợi Hương Vân có còn của nhà họ Trình nữa không?
Bà không thể khiến sợi Hương Vân chỉ truyền được đến đời của bà ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!