Chương 129: Cho nhà họ Hà một bản
Dáng vẻ hắn rõ ràng là đang cười, thế nhưng trông lại khiến người ta sợ hãi.
Hà Thụy Lâm lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Đây là lần đầu tiên, cô muốn rời xa hắn.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, còn có cả tiếng của nhân viên phục vụ: “Xin hỏi có ai không? Tôi tới đưa rượu.”
Nghe thấy là đưa rượu, Hà Thụy Lâm bỗng nhẹ nhàng thở phào, cô nhìn về phía cửa: “Rượu em muốn đã được đưa tới rồi…”
“Anh gọi.” Tông Cảnh Hạo nghiêng người dựa vào trước cái tủ, cầm ly rượu trên tay, khẽ nghiêng, chất lỏng màu đỏ chảy hết xuống bàn, trôi xuống dưới đất theo mép bàn tí tách. Hắn nhíu mày, dường như là bởi vì rượu này không hợp ý hắn, hắn từ từ giương mắt: “Anh cảm thấy có rượu thích hợp với chúng ta hơn, em thấy thế nào?”
“Thích… rượu thích hợp với chúng ta ư?” Hà Thụy Lâm không phản ứng kịp, hắn muốn uống rượu với mình sao?
Hắn không phải là đã ghét mình rồi sao?
Chẳng lẽ hắn nghĩ thông suốt rồi?
Phát hiện điểm tốt của cô?
Hà Thụy Lâm nén nhịn niềm vui trong lòng: “Để em đi mở cửa.”
Cô bước nhanh, bước chân hơi lộn xộn.
Mở cửa phòng, nhân viên phục vụ của khách sạn đang đứng trước cửa, trên tay đang bưng hai bình rượu đế.
Hà Thụy Lâm sửng sốt một chút, nói: “Mang vào đi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ mang rượu vào, đặt trên mặt bàn, đồng thời mở nắp bình rượu, rót vào chén rượu đáy bằng mà anh ta mang tới.
Rót rượu xong, nhân viên phục vụ đứng dậy: “Có gì cần thì hãy gọi tôi bất cứ lúc nào. Chúc anh chị vui vẻ.”
Nói xong, phục vụ rời khỏi phòng, đồng thời đóng chặt cửa.
Hà Thụy Lâm đứng trước bàn, nhìn rượu trên mặt bàn, nuốt từng ngụm nước bọt: “Rượu đế quá mạnh, em cảm thấy uống rượu đỏ vẫn có không khí hơn.
“Anh thích mạnh, em có dám uống với anh không?”
Mặt mày của hắn giãn ra, dáng vẻ không còn vô tình nữa, đuôi mắt khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng nho nhỏ, ấm áp. Sắc, hiển nhiên đây là một người đàn ông quyến rũ câu hồn.
Nhịp tim Hà Thụy Lâm bất chợt lạc nhịp trong khoảnh khắc.
Đại não hoàn toàn không thể khống chế được, cô gật đầu trong vô thức: “Em dám.”
Tông Cảnh hạo khom người, nâng chén rượu lên, đưa cho cô một chén.
Hà Thụy Lâm đưa tay nhận.
Hắn ngửa đầu uống cạn, Hà Thụy Lâm cũng uống cạn sạch chén rượu.
Rượu đế không nhẹ như rượu đỏ, sau khi vào trong cổ họng là cảm giác thiêu đốt, xuôi theo thực quản xông vào dạ dày, cuộn sóng sôi trào.
Cô che mũi, uất ức nói: “Cay quá.”
Tông Cảnh Hạo tiếp tục rót đầy chén.
Người ta nói rượu đế sợ người can đảm, có lẽ là có căn cứ. Cồn kích thích đại não của con người, khiến người ta trở nên hưng phấn.
Đối với người có tửu lượng không tốt, uống một chén rượu đế có nồng độ cồn cao thì sẽ say bất tỉnh nhân sự.
Hà Thụy Lâm mượn men rượu, áp vào lồng ngực hắn, mặt dán lên ngực hắn, nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Tông Cảnh Hạo cũng không đẩy cô ra, cô mừng rỡ, ôm cổ hắn: “A Hạo, em yêu anh.”
“Thật sao?” Tông Cảnh Hạo đưa rượu cho cô: “Chứng minh cho anh đi.”
Hà Thụy Lâm nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, đưa tay nhận lấy, không uống mà ném thẳng xuống đất, hơi cồn tản ra khắp phòng, cô chỉ trái tim mình: “Anh muốn em chứng minh?”
Cô cười ha ha: “Em chứng minh cho anh thấy.”
Cô túm bình rượu trên bàn, khuôn mặt mê ly nhìn chằm chằm vào Tông Cảnh Hạo, nhếch khóe môi đầy quyến rũ, từ từ đẩy dây vai áo, chiếc váy dây màu đỏ bằng lụa trượt xuống cơ thể, bên trong là một bộ nội y màu đen gợi cảm.
Cô ngửa đầu, mở miệng uống bình rượu.
Độ cồn cao thiêu cháy yết hầu, cô nén chịu. Tông Cảnh Hạo nhất định là đang thử thách cô, nếu như cô uống là có thể chứng minh tình yêu của cô dành cho hắn.
Hắn nhất định sẽ yêu cô, nhất định sẽ yêu cô!
Tông Cảnh Hạo khẽ nghiêng mặt đi, tránh khỏi thân thể chỉ còn mặc nội y của cô.
Bịch!
Bình rượu trượt xuống khỏi tay cô, rơi xuống đất.
Rượu còn sót lại trộn lẫn với mảnh vụn thủy tinh, tung tóe khắp nơi.
Hà Thụy Lâm đỏ bừng cả mặt, ngã lên giường: “Em không ổn rồi…”
Cô khoát tay: “Em không uống được.”
Tông Cảnh Hạo đặt chén rượu xuống, nhắm mắt lại, một tay đỡ trán, xoa mi tâm.
Ong ong…
Điện thoại di động của hắn bỗng nhiên rung lên.
Hắn từ từ mở to mắt, lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị số điện thoại của Quan Kình, hắn nhấn nghe.
Thanh âm của Quan Kình lập tức truyền tới: “Tôi đưa người đến rồi.”
“108.” Hắn nói rồi cúp điện thoại.
Quan Kình ở dưới đại sảnh khách sạn, nhìn chiếc điện thoại bị cúp máy, cau mày, lại nhìn hai người đàn ông ở bên cạnh: “Đi theo tôi.”
Bởi vì Tông Cảnh Hạo không nói muốn dạng gì.
Cậu ta lo lắng Tông Cảnh Hạo không hài lòng nên tìm hai người tới.
Đưa người tới phòng 108.
Nhìn thấy tình trạng bên trong, Quan Kình đơ cả người.
Mặt đất hỗn loạn, cả phòng toàn mùi rượu, điều này còn chưa tính là gì, chủ yếu là Hà Thụy Lâm không mặc quần áo đang nằm trên giường kìa, chuyện gì xảy ra vậy?
“Điều này…” Quan Kình thận trọng nhìn về phía Tông Cảnh Hạo: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Mà hắn lại nói muốn tìm đàn ông…
Quan Kình dường như đã hiểu ý của Tông Cảnh Hạo, cậu ta không khỏi mở to mắt: “Dù cho anh không thích cô ấy nhưng cô ấy đã từng đi theo anh, đối xử với cô ấy như thế…”
Ánh mắt sắc bén của Tông Cảnh Hạo liếc tới, Quan Kình lập tức im miệng.
Hà Thụy Lâm nằm trên giường uốn éo người, khó chịu, cô rất khó chịu, trong dạ dày như bị lửa đốt, khó chịu buồn nôn.
Hoàn toàn không phát hiện trong phòng có thêm người.
Hai người đàn ông cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn lén lên giường.
Tông Cảnh Hạo cất bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Quan Kình thì dặn dò: “Quay xong thì đưa cho nhà họ Hà một bản, cậu tự đi đưa.”
Nói xong, hắn rời khỏi phòng, không quay đầu nhìn cảnh hỗn độn trong phòng và ánh mắt như sói đói của hai người đàn ông kia.
Quan Kình không bình tĩnh được, đi theo ra ngoài: “Như thế, không tốt lắm đâu?”
Hủy trong sạch của một người con gái ư?
Quan Kình không hiểu nổi hắn, thủ đoạn của hắn trên thương trường độc ác như thế nào cũng không sao.
Thương trường như chiến trường, người không chết thì ta chết.
Nhưng lại đối phó với một cô gái đã từng đi theo hắn như thế này, thật là vô nhân đạo.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cậu ta, thanh âm không cao không thấp: “Cậu có ý kiến?”
Quan Kình vội vàng khoát tay: “Không phải, chỉ là cảm thấy làm như vậy thì mất thân phận thôi.”
Tông Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng: “Danh tiếng cả trăm năm mà họ còn chẳng cần, làm chút chuyện hạ lưu, chẳng lẽ lại không cho tôi ăn miếng trả miếng sao?”
Quan Kình há to miệng: “Cô ấy đã làm gì?”
Tông Cảnh Hạo cũng không muốn để người đàn ông khác nhìn thấy video Lâm Tân Ngôn bị cởi quần áo.
“Làm tốt chuyện của cậu đi.”
Nói xong hắn tiếp tục bước đi.
Quan Kình đứng ngơ ngác tại chỗ một lúc lâu, đuổi kịp Tông Cảnh Hạo: “Không lưu tình chút nào sao?”
Là chỉ làm dáng thôi hay là để cho hai người đàn ông kia lên giường với Hà Thụy Lâm thật?
Bước chân của Tông Cảnh Hạo hơi chậm lại, dường như không dừng bước, hắn không trả lời Quan Kình.
Thế nhưng, Quan Kình đã biết đáp án.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!