Chương 116: Sờ đến trái tim
Đến bệnh viện Lâm Hi Thần được đưa vào phòng kiểm tra.
Bởi vì cảm xúc của Lâm Tân Ngôn không được ổn định nên bác sỹ không cho cô vào trong.
Cô dựa vào bức tường ngoài hành lang, nếu không có bức tường chống đỡ, có thể cô không thể đứng vững nổi.
Tông Cảnh Hạo ngồi ở ghế đợi bên cạnh nhưng không hề lại gần khuyên cô, hoặc đi an ủi cô.
Cô nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Lâm Hi Thần, cả người cô sớm đã đứng bên bờ vực sụp đổ, bây giờ chỉ cần một việc nhỏ nữa cũng có thể làm cô sụp đổ hoàn toàn.
Cửa phòng khám bỗng nhiên mở ra, bác sỹ bước ra ngoài, tháo khẩu trang ra rồi hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Là tôi.”
Lâm Tân Ngôn nhanh chóng chạy qua, cô lo lắng hỏi: “Thằng bé không sao chứ?”
“Bị thương ngoài da, bị vỡ đầu nên mới chảy nhiều máu như vậy, hiện giờ đều được xử lý xong, trên mặt thì chỉ cần về nhà chườm đá là được. Tôi sẽ kê thuốc cho cháu, chút nữa cô xuống tầng một lấy thuốc là được. Hiện tại cô có thể bế đứa trẻ trong đó đi được rồi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Lâm Tân Ngôn liên mồm cảm ơn bác sỹ, cảm ơn ông trời Tiểu Hi không sao cả. Cô chạy vào phòng kiểm tra, Lâm Hi Thần đã tỉnh, cậu bé nằm trên giường của phòng kiểm tra, máu trên mặt cậu bé đã được lau sạch, tuy trên mặt vẫn còn vết sưng, trên đó còn in nguyên năm đầu ngón tay, trên trán còn cuốn một lớp vải.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, cậu bé gọi to: “Mami.”
“Tiểu Hi.” Lâm Tân Ngôn lao đến cầm tay cậu bé, may mà cậu bé không sao.
Mắt cô ngấn lệ, cô nhẹ nhàng xoa mặt cậu bé, cô đau lòng lấy ngón cái xoa lên má nó: “May quá con không sao.”
“Con sẽ không sao đâu.” Lâm Hi Thần lau nước mắt rơi trên má Lâm Tân Ngôn: “Mami đừng khóc, Tiểu Hi không sao.”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, cô dụi đầu vào lòng con, bờ vai cô khẽ rung lên.
Tiếng nức nở vang lên.
Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa phòng kiểm tra nhìn hai người.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Tân Ngôn khóc, khóc một cách nức nở như vậy.
Cô chỉ dám khóc thầm trong lòng, không dám phát ra tiếng, cô sợ ảnh hưởng tới Lâm Hi Thần.
Từng ngóc ngách trong trái tim anh đột nhiên bị chạm đến.
Thấy ánh mắt của hai người họ, đôi mắt của anh cũng trở nên sâu thẳm.
Lâm Hi Thần giơ ngón tay cái Ok nhìn Tông Cảnh Hạo đang đứng ở cửa phòng.
Thằng bé mỉm cười.
Tông Cảnh Hạo cũng nhìn cậu bé cười rồi giơ ngón Ok lại.
Anh đi vào: “Chúng ta có thể đi về rồi.”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu lau mặt, cô ôm Lâm Hi Thần lên: “Mami đưa con về nhà.”
Lâm Hi Thần ôm cổ cô, vòng tay của mami thật ấm áp.
Lúc đến tầng một, Tông Cảnh Hạo đi lấy thuốc nhưng điện thoại trong túi anh lại đột nhiên reo lên, là Thẩm Bồi Xuyên gọi điện thông báo cho anh.
Anh mở tin nhắn ra: Cậu đọc tin tức chưa.
Sau đó là một đường link báo.
Anh mở nó ra.
Ảnh đầu mục là bức ảnh chụp ở thôn mà bọn họ đã cứu Lâm Hi Thần, bên trên còn có tiêu đề: Nhân vật đình đám của thành phố B, hai anh em nhà họ Hà ức hiếp người khác, đối phó với đứa trẻ năm tuổi!”
Hiện tại mạng truyền thông đang rất phát triển, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể được lan truyền trên mạng, mọi chuyện sẽ được lan truyền rất nhanh.
Đặc biệt là những gì liên quan đến người có tiền đi bắt nạt người bình thường.
Tin tức như vậy rất dễ thu hút chú ý, hơn nữa người bị bắt nạt lại còn là một đứa trẻ năm tuổi.
Trong ảnh còn xuất hiện Lâm Hi Thần mặt dính đầy máu, nó lại càng thu hút sự thương hại của mọi người.
Còn có sự sắp xếp của người khác nữa nên hiện giờ bình luận đang nghiêng về một phía.
Nhà họ Hà bắt nạt một đứa trẻ, lương tâm đúng là bị chó tha mất rồi.
Hiện giờ cả mạng xã hội đều có trend, đại gia có mấy đồng tiền bẩn ngay cả một đứa trẻ cũng bắt nạt được, sao không đi chết đi, loại người như vậy ra ngoài nên bị xe đâm chết.
Nên trừng phạt nghiêm khắc, không thể bởi vì người ta có tiền mà xử lý qua loa được, hai người lớn đi bắt nạt một đứa trẻ, nên bị súng bắt chết…ngôn ngữ rất ác liệt.
Có người còn cố ý dẫn, bọn họ lờ đi lý do người nhà họ Hà bắt nạt một đứa trẻ, mà chỉ nhìn vào hành động của bọn họ.
Trẻ con là kẻ yếu, người ta thường đứng về phía những người yếu thế hơn.
Khoé miệng của anh khẽ nhếch lên, hiện giờ nhà họ Hà có lẽ đã nhìn thấy rồi.
Nhà họ Hà.
Bụp! Bụp!
Trong phòng khách, ngoài tiếng đổ vỡ của đồ vật thì chẳng còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Cả căn phòng ai ai cũng im lặng trong sự sỡ hãi.
Hà Văn Hoài đập hết tất cả mọi thứ trong phòng khách.
Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ.
Hà Thuỵ Trạch và Hà Thuỵ Lâm đều đứng ở cửa run rẩy.
Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Hà Văn Hoài tức giận như vậy.
Ông ta tức giận tới mức toàn thân run lên, ông ta chỉ tay vào hai anh em đang đứng ở cửa: “Mày, mày, chúng mày đúng là có bản lĩnh nhỉ, chuyện tốt thì chẳng thấy đâu, nhưng chuyện xấu thì đầy rẫy.”
Hà Thuỵ Hành đứng ở bên kéo Hạ Trân Du, không để cho bà lên trên. Hiện giờ Hà Văn Hoài đang tức giận, ai đi lên thì người đó thành bia đỡ đạn.
Anh ta cũng thất vọng với hai người em trai em gái này.
Không biết làm việc gì cho sự nghiệp của gia tộc mà chỉ đi gây thêm chuyện.
Lần này còn huỷ hoại hết cả danh tiếng của nhà họ Hà.
Hà Văn Hoài không tức mới lạ.
“Chúng mày cút hết cho tao! Nhà họ Hà của tao không có những thứ vô dụng như chúng mày!” Hà Văn Hoài tức giận tới mức thở phập phồng.
“Chúng con cũng vì nhà họ Hà nên mới….”
“Rầm.”
Hà Văn Hoài cầm điện thoại đang đặt trên bàn, ném thẳng sang chỗ người đang mở mồm nói là Hà Thuỵ Lâm
“Mày im mồm cho tao.”
“Vì nhà họ Hà à?” Hà Văn Hoài tức giận, toàn thân ông run lên: “Vốn có thể liên hôn với nhà họ Tông, nhưng bởi vì đứa vô dụng như mày nên mới bị người ta từ hôn, hiện giờ lại vì chúng mày mà nhà họ Hà bị người ta mắng chửi, mày còn có mặt mũi để nói mày vì cái nhà này à?”
Hà Thuỵ Lâm không tránh, chiếc điện thoại va vào vai cô ta, cô ta ôm vai trong đau đớn: “Chúng con cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này.”
“Được, được, mày còn nói mày muốn tốt cho cái nhà này.” Hà Văn Hoài ngồi xuống ghế.
Phát hoả một lúc ông cũng mệt rồi.
“Chúng con bắt con đứa trẻ này cũng bởi vì mẹ của có là người mà Tông Cảnh Hạo thích. Nếu bắt được đứa bé để uy hiếp cô ta, để cô ta kết hôn với anh trai, vậy con có thể ở bên Tông Cảnh Hạo, việc liên hôn vẫn diễn ra, như vậy có tốt cho nhà họ Hà không?”
“Tốt?” Lời này là Hà Thuỵ Hành nói, sắc mặt của anh ta chuyển sang màu đỏ, giọng nói thì lạnh lẽo như tiết trời tháng mười hai: “Em coi Tông Cảnh Hạo là loại người gì? Vì cô gái đó đi lấy người khác mà sẽ quay về cưới em à?”
Anh ta thật muốn bổ đầu của cô ta ra, xem đầu cô ta chứa những gì.
“Bây giờ mà em vẫn chưa tỉnh ngộ à? Dù đàn bà trên thế giới này có chết hết thì anh ta cũng sẽ không cưới em, ngày hôm đó anh ta ở đây từ hôn em mà em không nhìn ra à? Cầm dao đâm một nhát vào tim nhưng nếu anh ta còn thích em một chút thì anh ta sẽ không từ chối em đến mức như vậy.”
“Không phải, không phải…” Hà Thuỵ Lâm không muốn thừa nhận: “Chỉ cần người đàn bà đó cưới người khác, Tông Cảnh Hạo nhất định sẽ thành hôn cùng em.”
“Em tỉnh lại đi, đừng nói linh tinh nữa, em còn chưa nhìn ra à? Hai đứa đã chọc giận anh ta.” Hà Thuỵ Hành lăn lộn trong giới kinh doanh, anh ta rất quen thuộc với Tông Cảnh Hạo.
Con người anh không dễ chọc tý nào.
Ra tay với người bên cạnh anh ta à?
Vậy chẳng phải là đi tìm cái chết thì là gì?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!