Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Công Chúa Trên Cao - Quý Thính


Sau khi Thân Đồ Xuyên đi khỏi, Quý Thính khẽ thở dài, giơ hai tay lên không trung, híp mắt kiểm tra thật kỹ.

Tối hôm qua nàng rửa rất lâu, vết máu dính phải đã được rửa sạch sẽ từ lâu nhưng dòng máu ấm áp trong lòng bàn tay nàng bùng nổ xúc cảm, có cảm giác như chưa sạch vậy.
Bên khu nhà trống đã lâu rồi chưa có người mới vào ở, những người bệnh trước cứ theo thời gian bệnh càng ngày càng nặng hơn hoặc không chịu nổi nữa mà đi khỏi thế gian này, lúc trước ở kín hết các gian phòng mà bây giờ không ít phòng trống.

Nếu thực sự không tìm ra cách cứu chữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày khu nhà trống thực sự trở thành khu nhà trống không.
Đó là điều nàng cực kỳ không muốn thấy.
Bây giờ nàng vẫn chưa xác định mình có nhiễm ôn dịch hay không, trong lúc nhất thời không tiện tiếp xúc với nhiều người, vì thế nàng tìm đọc các sách về y thuật, xem thử xem có thể tìm ra cách giải quyết hay không, chỉ tiếc hết nguyên một ngày, ngoại trừ đau vai mỏi mắt thì chẳng tìm được phương thuốc nào cả.
Cũng may tối hôm đó Thân Đồ Xuyên trở về mang cho nàng một tin tức tốt: "Mấy ngày nay các thái y đã tìm ra các ức chế ôn dịch, mặc dù không thể trị tận gốc nhưng có thể kéo dài thời gian phát bệnh, chắc hẳn chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa là có thể giải quyết ôn dịch một cách triệt để."
Quý Thính nghe vậy thì vội vàng đi đến bên tường, đi được một nửa đường thì dừng lại: "Thật sao?"
"Ừ, là thật, hôm nay người bệnh bên khu nhà trống đều uống thuốc, trừ mấy người bệnh nguy kịch thì tinh thần ai cũng tốt hơn một chút." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính nhíu mày: "Phương thuốc này nghiên cứu ra vào hôm nay?"
"Không hẳn, mấy ngày trước đã trong quá trình nghiên cứu rồi, chính là loại thuốc tăng cường sức khỏe nàng bảo lúc trước, việc có thể ức chế bệnh tình thì đến hôm nay mới phát hiện, vì thế các thái y bèn tăng thêm lượng thuốc." Thân Đồ Xuyên giải thích tỉ mỉ.
Quý Thính thở phào: "Dù thế nào thì đều là chuyện tốt...!Lương thực cứu nạn tới chưa?"
Nhắc đến việc này, nụ cười trên môi Thân Đồ Xuyên nhạt đi một chút: "Đến thì đến rồi nhưng mà...!Không nhiều bằng lần đầu tiên."
"Là sao?" Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên mím môi: "Hoàng thượng vẫn luôn để ý tới ôn dịch, biết người nhiễm bệnh đều được đưa đến khu nhà trống thì muốn nhanh chóng giải quyết bọn họ để những người dân còn lại khôi phục cuộc sống bình thường."
"Mau chóng giải quyết là ý gì?" Quý Thính sầm mặt.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Điện hạ hiểu mà, khẩu dụ của hoàng thượng, nói là để không gây nguy hiểm cho kinh đô, ảnh hưởng tới xã tắc, đó là biện pháp đơn giản nhất, bảo điện hạ nhanh chóng đưa ra lựa chọn."
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Quý Thính lạnh nhạt hỏi.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt: "Hoàng thượng hiểu điện hạ, biết điện hạ không ra tay với bách tính được nên chỉ đưa lượng lương thực dùng cho năm ngày, muốn điện hạ giải quyết người ở khu nhà trống trong vòng năm ngày, nếu không đồng ý...!Sau này sẽ không đưa lương thực tới Giao Huyền nữa."
"Hắn lại dám lấy tính mạng bách tính Giao Huyền để uy hiếp." Quý Thính tức giận run người.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát rồi nói: "Điện hạ đừng sợ, chỉ cần trong vòng năm ngày chúng ta tìm ra phương thuốc chữa khỏi dịch bệnh thì hoàng thượng sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Nhưng mà trước đó đã qua rất nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra cách gì, chỉ có năm ngày sao có thể tìm ra được.

Quý Thính tức tối không chịu nổi nhưng nàng chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại: "Nhất định phải giấu tin tức này đi, nếu truyền vào trong thành thì sẽ thành loạn lớn."
"Ta biết." Thân Đồ Xuyên đáp.
Tâm trạng Quý Thính vô cùng tệ, nhìn hắn: "Mấy ngày tới giảm bớt lượng lương thực trước, cố gắng hết sức kéo dài thời gian, ngươi bảo các thái y nhanh chóng nghiên cứu phương thuốc, trong vòng năm ngày nhất định phải tìm ra cách trị khỏi dịch bệnh."
"Ta đi làm ngay." Thân Đồ Xuyên nói xong thì dừng lại một chút, không nhịn được hỏi tiếp: "Thính nhi, nàng không có chỗ nào khó chịu chứ?"
Nghe hắn thay đổi cách xưng hô, vẻ mặt Quý Thính dịu lại: "Ta không sao, qua hai ngày nữa mà vẫn không sao thì ta sẽ ra ngoài giúp ngươi."

"Ừ, nhất định sẽ không sao, nàng nhân hai ngày này nghỉ ngơi nhiều vào, đợi đến khi ra ngoài sẽ rất bận." Nét mặt Thân Đồ Xuyên hơi thả lỏng.
Quý Thính gật đầu, đợi hắn đi thì tiếp tục xem sách y thuật.

Trời càng ngày càng tối, dù trong viện đã thắp đèn nhưng vẫn không thể đọc sách được, nàng đành phải vừa cầm sách vừa cầm đèn, chuẩn bị về phòng xem tiếp, kết quả vừa đứng dậy thì mắt tối sầm ngã xuống đất, đợi đến khi nàng tỉnh táo lại thì sách đã bị đèn đốt cháy.
Nàng vội dập lửa, lập tức cười khổ một tiếng, đang định đứng dậy thì vẻ mặt nàng cứng đờ...
Mấy ngày nay nàng tiếp xúc với người nhiễm bệnh nhiều nhất, nhớ đến những người vừa mới nhiễm bệnh, triệu chứng ban đầu chính là trước mắt tối sầm.
Không thể nào, hôm qua nàng về đã tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó còn uống thuốc bổ, không thể nhiễm bệnh dễ dàng như thế, chắc là do nàng đứng dậy quá nhanh nên nhất thời không chịu nổi.
Nàng bình tĩnh đi vào phòng, lấy quyển sách y khác xem, đến tối khuya mới đi ngủ.
Không biết có phải ban ngày rảnh rỗi quá không mà cả buổi tối nàng không ngủ yên giấc được, rõ ràng đang trong ngày đông giá rét nhưng cả người nàng đổ đầy mồ hôi, đến hôm sau thức dậy thì sắc mặt kém hơn rất nhiều.
Nàng mở mắt ra nhìn rèm giường, một lúc sau mới dậy ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương đồng, trong lúc ngẩn ngơ dường như thấy bản thân trước khi chết ở kiếp trước.
Quý Thính nhìn chằn chằm gương một lúc, sau đó trang điểm nhẹ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên Thân Đồ Xuyên đã chờ sẵn trên đầu tường.
"Phò mã gia bò trên tường cả ngày như thế, không sợ bị người ta cười chê sao?" Quý Thính nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ.
Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm nàng một lúc, khóe môi hơi cong lên: "Hôm nay sắc mặt điện hạ tốt hơn rất nhiều."
"Ừ, mấy hôm nữa là có thể ra ngoài." Quý Thính nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi dịu xuống: "Không sao là tốt rồi."
"Hôm nay bên phủ nha thế nào?" Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên đáp: "Mọi chuyện đều thuận lợi, điện hạ cứ yên tâm nghỉ ngơi."
Quý Thính khẽ gật đầu, tán gẫu với hắn những chuyện khác nữa rồi giục hắn đi làm việc.

Lúc đi trong lòng Thân Đồ Xuyên vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay sắc mặt Quý Thính tốt hơn rất nhiều nhưng trong mắt ngập tràn sự uể oải, có vẻ như không vực dậy tinh thần được vậy, chẳng lẽ nàng khó chịu?
Thân Đồ Xuyên cau mày lại, lúc về phủ nha thì gặp một vị thái y, hắn nói trạng thái của Quý Thính cho thái y nghe.
"Nếu đúng như lời phò mã gia nói thì có lẽ chỉ là nghỉ ngơi không tốt, triệu chứng rõ ràng nhất khi mắc dịch bệnh là sắc mặt tái nhợt tiều tụy chứ không thể tốt được." Thái y an ủi.
Thân Đồ Xuyên nghe xong mới yên tâm, lúc đi đến phủ nha thì đúng lúc thấy sai dịch đang để thêm hai cái bánh bao vào giỏ cho một người phụ nữ, hắn cau mày lại đi lên phía trước, nữ nhân kia nhìn thấy hắn thì vội vàng chạy mất.
"Thỉnh an phò mã gia." Đám sai dịch đứng dậy, nói xong thấy hắn vẫn nhìn theo bóng lưng nữ nhân lia thì vội mở miệng giải thích: "Đó là Ngô tẩu, trong nhà có hai đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, đều ăn khỏe, điện hạ bảo cho nàng ta thêm chút đồ ăn."
"Sắc mặt nàng ta rất kém, xác định không nhiễm dịch bệnh đó chứ?" Thân Đồ Xuyên trầm giọng hỏi.
Sai dịch hơi sửng sốt: "Chắc là không đâu...!Nàng ta gầy gò như thế là vì không muốn để con chịu đói, mọi người lấy đồ ăn đều dành bớt cho con, đám trẻ nhà nàng ta không lớn, nếu nàng ta nhiễm bệnh thì bây giờ con nàng ta cũng nhiễm bệnh rồi mới phải."
Thân Đồ Xuyên nhìn bóng lưng Ngô tẩu thêm một chút, sau đó vẫn lạnh lùng nói: "Gọi một đại phu đi cùng các ngươi tới khám cho nàng ta."
Đám sai dịch nhìn nhau, cuối cùng vẫn nghe theo, nhưng lúc đang chuẩn bị đi tìm Ngô tẩu, một sai dịch có quen biết với nàng ta đột nhiên nhũn chân ngã xuống đất, sau đó ho ra một búng máu đen.
Tiếng động đột ngột đó của hắn ta bị người dân nhìn thấy, khi nhận thức được rằng có khả năng sai dịch này bị nhiễm dịch bệnh thì hoảng hốt chạy lung tung khắp nơi, trong lúc nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn.


Thân Đồ Xuyên lập tức dẫn các sai dịch khác ổn định tình hình, sau đó tái mặt đi gọi thái y tới.
Thái y xem bệnh cho sai dịch xong thì sắc mặt cũng tệ theo: "Đây rõ ràng là bệnh nặng rồi, sao trước đó không nói?!"
Sai dịch lấy lại sức, ngỡ ngàng nói: "Nhưng ta vẫn ăn ngon ngủ ngon, không hề có cảm giác nhiễm bệnh."
Thái y muốn hỏi tiếp nhưng Thân Đồ Xuyên ngắt lời trước: "Mấy ngày nay ngươi ở phủ nha đúng không?"
"Thưa phò mã gia, lúc trước điện hạ dặn dò bảo sai dịch đều ở lại phủ nha, một là thuận tiện điều động người, hai là nếu xảy ra chuyện gì thì không liên lụy đến người nhà..." Sai dịch nghĩ lại khoảng thời gian này đều cùng ăn cùng ở với các huynh đệ, bỗng im lặng không nói gì nữa.
Mặt Thân Đồ Xuyên tái nhợt, lập tức căn dặn: "Tập trung hết tất cả sai dịch lại, để thái y xem cho từng người một, ai khỏe mạnh thì đến từng nhà thông báo, bắt đầu từ ngay ngày hôm nay tiếp tục đóng cửa không ra ngoài, người nhiễm bệnh tạm thời vào khu nhà trống chờ, số còn lại thì đợi Chu đại nhân đến rồi tiếp tục bàn bạc, đừng ai rảnh rang nữa, mau đi đi!"
"Á, à, vâng, ty chức đi ngay!"
Người dân đã về gần hết rồi, chỉ còn lại đám sai dịch ở đó, đợi các đại phu gấp gáp tới thì Thân Đồ Xuyên nhìn họ nói: "Sau khi khám cho các sai dịch xong thì các người theo những người khỏe mạnh đi kiểm tra, nếu có người nhiễm bệnh thì không cần lãng phí thời gian nữa, trực tiếp bắt vào khu nhà trống!"
"Vâng!"
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên cứng rắn lạnh lùng, bận rộn đến tận khuya mới về, Quý Thính vẫn ngồi trong sân, nghe thấy tiếng động thì vội cất lời: "Sao hôm nay về muộn thế, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Thân Đồ Xuyên dừng chân, nhìn xoáy vào bức tường ngăn cách giữa hai người, im lặng một lát mới bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì đâu, tất cả vẫn như bình thường."
"Nhưng sao lại về muộn như vậy?" Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng: "Điện hạ nhớ ta sao?"
"...Sao ngươi lại không đứng đắn vậy hả, ta đang hỏi ngươi chuyện nghiêm túc đó." Quý Thính nói thì tỏ ra không vui nhưng đáy mắt đong đầy ý cười.

Nếu hắn còn tâm trạng đùa giỡn thì hẳn là vẫn tốt.
Thân Đồ Xuyên đi đến gần tường, hơi mệt mỏi dựa lên tường: "Hôm nay điện hạ ở nhà làm những gì rồi?"
"Xem sách y, định tìm cách trị ôn dịch nhưng lại phí công mất rồi." Quý Thính cũng đi tới bên tường, ngón tay gảy vết bùn loang lổ trên vách tường: "Hai ngày nay đột nhiên rảnh rỗi, tuy hơi nhàm chán nhưng lại có cảm giác như ở kinh đô, nếu không phải do còn rất nhiều chuyện cần làm thì ta cũng muốn có thêm mấy ngày rảnh rang."
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi nói: "Vậy thì nghỉ ngơi thêm mấy ngày, trời có sập thì vẫn có ta chống cho điện hạ."
Mắt Quý Thính khẽ chuyển động: "Thật sao?"
"Ừm, thật."
Quý Thính mỉm cười: "Biết rồi, ngươi mau đi nghỉ đi, ta cũng phải đi ngủ đây."
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng rồi rời khỏi bức tường, Quý Thính đứng im một lúc rồi quay người đi về phòng.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên sau khi Quý Thính ra khỏi phòng là nhìn về phía đầu tường, nhưng trên đó không có Thân Đồ Xuyên mà chỉ có một cái bát trống không.

Quý Thính dở khóc dở cười, nghĩ thầm hôm nay chờ hắn về, nàng nhất định phải bảo hắn không cần uống nước thanh chi này nữa.
Nàng thu hồi tầm mắt, mất tập trung ngồi trong sân.


Hôm nay Thân Đồ Xuyên trở về, chắc hẳn sẽ gọi nàng về viện chính, nhưng theo tình trạng của nàng lúc này thì chắc chắn nàng sẽ không về.
Nàng chỉ muốn tìm cớ kéo dài thời gian, hy vọng Thân Đồ Xuyên không nhìn ra sơ hở.
Với tâm trạng thấp thỏm ấy, nàng chờ đến tận đêm khuya Thân Đồ Xuyên mới về, sau khi hắn về thì nói với nàng mấy câu rồi đi nghỉ, không hề nhắc tới chuyện bảo nàng chuyển về một câu nào.
Quý Thính hơi nhíu mày lại, cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Thân Đồ Xuyên đã đi ngủ, nàng cũng không thể về đó tìm hắn, chỉ có thể đợi đến sáng hôm sau đi đến chân tường, định chờ Thân Đồ Xuyên đi ra thì hỏi thử nhưng nàng chờ đến giữa trưa cũng không thấy người đâu.
Nỗi thấp thỏm trong lòng Quý Thính càng tăng cao, cuối cùng không nhịn được nữa, nàng mặc thật kín, đeo mấy lớp khăn che mặt, đảm bảo mình không lộ ra bất cứ chỗ nào nữa rồi vội vã ra ngoài.
Nàng chỉ muốn ra xem tình hình thế nào rồi, nhưng khi nàng thấy người dân nhiễm dịch bệnh đầy trên đường thì sững sờ cả người.
Nàng chỉ không ra khỏi nhà ba ngày, sao Giao Huyền lại biến thành trạng thái lúc nàng vừa mới tới...!Không, nhìn người dân bệnh nặng thế kia rõ ràng càng nghiêm trọng hơn lúc trước.
Quý Thính ép bản thân tỉnh táo lại, nhanh chân đi về phía phủ nha, trên đường đi một ông lão ngã bên chân nàng, run rẩy cầu xin: "Người có lòng tốt, cho ta chút thức ăn đi..."
"Phủ nha không phát lương thực cho các người sao?" Quý Thính trầm giọng hỏi.
Ông lão cay đắng lắc đầu: "Mấy ngày trước phủ nha giảm một nửa lượng lương thực, vốn đã đói đến khó chịu rồi, hôm qua thì trực tiếp hết sạch lương thực, người tốt bụng, lâu lắm rồi ta chưa được no cơm, xin ngươi thưởng một miếng ăn với."
Quý Thính siết chặt hai tay lại, sau đó nâng ông lão dậy: "Ông lão à, bên ngoài nguy hiểm, ông về nhà chờ đi, ta sẽ nhanh chóng đưa lương thực tới cho ông."
"Người tốt bụng..."
"Tin ta." Quý Thính trầm giọng nói.
Ông lão ngạc nhiên nhìn nàng, lát sau ngây người hỏi: "Người có phải trưởng công chúa điện hạ..."
Quý Thính liếc mắt nhìn ông lão, nhanh chân đi đến phủ nha, vừa đến đã thấy Thân Đồ Xuyên và Chu Tiền, tức giận trách cứ: "Sai dịch đi đâu hết cả rồi, sao dân chúng lại chạy ra ngoài khắp nơi thế kia? Bổn cung mới vắng mặt mấy ngày, sao lại thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi!"
"Điện hạ." Chu Tiền như già đi mười tuổi, nghẹn ngào gọi nàng một tiếng: "Lúc trước trong thành có người nhiễm bệnh nhưng không vào khu nhà trống, một sai dịch quen biết với người đó nhiễm bệnh theo, hầu hết những người còn lại cũng lây bệnh cả rồi, bây giờ không còn sức đi tuần tra, dân chúng...!Vốn dĩ dân chúng vẫn nghe lời nhưng không còn lương thực, bọn họ chỉ có thể đào rau dại, chặt cây, hoàn toàn không ngăn cản nổi."
Quý Thính hít sâu một hơi: "Sao không nói chuyện này với bổn cung?"
"Nói cho điện hạ biết cũng vô dụng." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh mở miệng: "Chắc hẳn hoàng thượng đã biết chuyện mấy ngày nay ôn dịch đột nhiên trở lên nghiêm trọng, Chu đại nhân viết tấu xin lương thực đều như đá chìm đáy biển, Tiền Đức cũng tăng thêm người canh giữ Giao Huyền, chắc là đã từ bỏ Giao Huyền."
Trán Quý Thính hằn gân xanh: "Sao hắn dám, sao hắn dám..."
"Không chỉ vậy, có người nói còn có thêm một nhánh cấm vệ quân từ kinh đô tới, ngày mai sẽ hợp lại với Tiền Đức, không biết định làm gì." Thân Đồ Xuyên rũ mắt.
Quý Thính sững sờ, lửa lớn đốt trụi Giao Thành suốt ba ngày ba đêm ở kiếp trước như hiện lên trước mắt, cảnh tượng địa ngục nhân gian ép nàng hít thở không thông.

Cơ thể nàng lảo đảo một cái, trước khi Thân Đồ Xuyên đỡ được lập tức lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với hắn.
Thân Đồ Xuyên vươn tay ra giữa không trung, sau đó hắn rụt tay về, ánh mắt trầm lắng nhìn nàng: "Chử Yến vẫn ở trong kinh, hắn sẽ có cách giải quyết."
"Hắn không binh không quyền, lấy gì mà giải quyết?!" Quý Thính gằn giọng hỏi.
"Hổ phù." Thân Đồ Xuyên trả lời: "Hổ phù vẫn ở trong thư phòng của điện hạ, nếu hắn đủ thông minh thì sẽ biết sử dụng nó thế nào."
Cuống họng Quý Thính khẽ nhúc nhích, một lát sau mới bình tĩnh nhìn hắn: "Hiện tại trong thành có bao nhiêu người nhiễm bệnh?"
Thân Đồ Xuyên trầm ngâm một lúc rồi trả lời nàng với bốn chữ: "Không thể đo đếm."
"Bây giờ họ không chịu khống chế nữa rồi, chẳng qua mấy ngày, toàn thành sẽ nhiễm bệnh hết, nếu không có phương thuốc chữa bệnh thì sớm muộn đều chết." Giọng Quý Thính khô khan.
Thân Đồ Xuyên siết tay lại: "Nếu ta xin điện hạ rời đi, điện hạ có đồng ý không?"
Quý Thính không trả lời.
Chu Tiền hoảng hốt: "Điện hạ, bây giờ hoàng tượng đã từ bỏ Giao Huyền, người dân Giao Huyền chỉ có người thôi, người không thể..."
"Chắc hẳn cấm vệ quân sẽ có lương thực." Quý Thính ngắt lời hắn.
Chu Tiền sửng sốt, Thân Đồ Xuyên biết nàng muốn làm gì: "Có lương thực, nhưng chúng ta không có người, làm thế nào đối phó với cấm vệ quân trang bị vũ khí đầy đủ?"

"Chúng ta không có người nhưng chúng ta có bệnh." Đáy mắt Quý Thính lóe lên vẻ trào phúng: "Nếu hoàng thượng hiểu rõ Giao Huyền đến thế thì chắc hẳn Tiền Đức cũng rõ chẳng kém, tập trung người trẻ tuổi có thể thể đi đứng, có thể di chuyển trong toàn thành đến đây, kéo xe đẩy đi theo bổn cung."
"Cái này, đây là tội chém đầu đó..." Mồ hôi của Chu Tiền chảy ròng ròng, mặt tái mét nhìn Quý Thính.
Quý Thính nhìn hắn: "Chu đại nhân có cách gì khác sao?"
Chu Tiền là văn nhân, từ nhỏ đã học đạo Khổng Mạnh, bốn chữ trung quân ái quốc khắc sâu vào trong xương tủy, cho dù bị hoàng thượng vứt bỏ, hắn chưa từng nghĩ đến việc làm phản.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Quý Thính, hắn ngơ ngác mở miệng: "Bây giờ...!Dường như chỉ có thể làm vậy."
Hắn nói xong, lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoàng thượng tàn nhẫn nhưng vi thần không thể, có chết cũng nên chết vì giành đồ ăn cho dân chúng."
"Vậy thì đi thôi." Quý Thính nhìn hắn một cái đầy hàm ý rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Chu Tiền nhanh chóng gọi người dân tập trung lại, nói lại chuyện hoàng thượng không chịu đưa lương thực cứu trợ cho họ nghe, dân chúng bắt đầu hoảng loạn, thậm chí có không ít người khóc bù lu bù loa lên.

Chu Tiền chờ bọn họ ổn định lại mới chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ nếu như muốn tất cả mọi người đều sống tiếp thì phải tìm được lương thực, cũng may trưởng công chúa điện hạ chưa từng từ bỏ chúng ta, người đã nghĩ cách cho chúng ta rồi, chỉ cần các ngươi làm theo là được."
"Trưởng công chúa điện hạ đối xử với chúng ta thật lòng, chúng ta bằng lòng đi theo trưởng công chúa!"
"Bằng lòng đi theo trưởng công chúa!"
Mắt Chu Tiền đảo qua những người đó, đợi bọn họ lắng xuống mới nói: "Nếu là tội lớn mất đầu, các ngươi cũng chịu đi chứ?"
"Bây giờ chúng ta đều nhiễm bệnh rồi, vốn đã không sống nổi nữa, còn gì đáng sợ đâu chứ!"
"Đúng! Không sai!"
"Không có gì phải sợ!"
"Được!" Chu Tiền trầm giọng nói: "Đã như vậy thì cầm vũ khí lên tay, theo trưởng công chúa ra khỏi thành!"
"Vâng!"
Một đám người lục tục đi tìm vũ khí, nửa canh giờ sau, có người cầm cuốc, có người cầm xẻng, hầu hết mọi người đều tiều tụy vì bệnh tật, nhưng khí thế thì chẳng hề thua kém một đội quân lớn.
Quý Thính nhìn bọn họ, muốn dẫn bọn họ ra khỏi thành luôn, Thân Đồ Xuyên ngăn nàng lại: "Điện hạ, để ta dẫn họ đi."
"Ngươi ở lại." Đôi môi dưới khăn che mặt của Quý Thính hơi cong lên: "Mấy ngày nay ngươi tiếp xúc với rất nhiều người nhiễm bệnh, y phục trên người cũng không cần giữ lại đâu, về nhà tắm nước nóng đi, ta không muốn ngươi gặp chuyện."
"Thính nhi..."
"Chúng ta đi." Quý Thính không cho hắn cơ hội khuyên nhủ nữa, trực tiếp dẫn dân chúng đi về phía cổng thành.
Doanh trại của cấm vệ quân cách cổng thành hai dặm, khi Tiền Đức nghe tin người dân Giao Huyền đi ra khỏi thành thì vội vàng dẫn hơn một trăm người đi về phía Giao Huyền, đến lúc gặp được người của Giao Huyền thì vội ghìm cương ngựa, tức giận hỏi: "Các ngươi đi ra làm gì đây?!"
"Ngươi nói chúng ta làm gì?" Quý Thính lười biếng mở miệng.
Tiền Đức nhận ra giọng nàng, vội hỏi: "Điện hạ, hoàng thượng có lệnh, người dân Giao Huyền không được ra khỏi thành nửa bước, ai vi phạm thì treo cổ...!Mong điện hạ chớ làm khó ty chức!"
"Ngươi đưa lương thực cho bọn ta thì bọn ta sẽ quay lại." Quý Thính chậm rãi nói.
Tiền Đức sững sờ: "Lương thực gì chứ? Hoàng thượng đâu có nói giao lương thực cho mọi người?"
"Ai nói bọn ta muốn hoàng thượng cho chứ?" Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Bọn ta muốn phần lương thực của cấm vệ quân các ngươi."
Tiền Đức: "...Điện hạ, người đang nói đùa đúng không?"
"Ngươi có thể chọn cho hoặc không cho, nếu cho thì bọn ta về, không cho..." Ánh mắt Quý Thính lạnh lùng: "Lúc này, người ra khỏi thành đều là người nhiễm bệnh, nếu các ngươi không cho họ một con đường sống thì chắc hẳn họ cũng không cho các ngươi đường sống đâu."
Nàng vừa dứt lời, một người trong số bách tính ra oai khạc ra một búng máu, lau qua bằng tay áo giơ lên cao: "Thái y đã nói, máu của bọn ta độc hại nhất, các ngươi mau chuyển lương thực cho bọn ta, nếu không bọn ta khiến các ngươi độc chết!"
Tiền Đức: "...".


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!