Phương Tố Y gấp rút chuẩn bị tiền và những thứ cần thiết như thuốc men, đồ bổ để dùng khi mẹ cô làm phẫu thuật, tạm thời gạt người cha tồi tệ kia sang một bên.
Nhưng mà trước lúc về nhà, Phương Tố Y phải đi tham dự hoạt động thường niên của ngôi trường mẫu giáo mà Bạch Thiên đang theo học. Nghe nói sự kiện lần này chủ yếu là để các em nhỏ có thời gian ở cùng phụ huynh nhiều hơn một chút, gia tăng tình cảm.
Phương Tố Y chọn mặc quần thể thao màu xám và áo thun trắng, tóc cột cao cao sau đầu, trông vô cùng gọn gàng, tươi tắn.
Bạch Dã cũng chào tạm biệt tây trang chỉnh tề, khoác lên mình bộ đồ thể thao của hãng thời trang nào đó, vừa hay là màu trắng, rất giống quần áo cặp với Phương Tố Y.
Làn da của anh thật sự rất đẹp, so với những người tỉ mỉ chăm sóc da như Phương Tố Y còn muốn đẹp hơn làm cô nhìn chằm chằm.
“Anh có bí quyết dưỡng da đặc biệt nào sao? Bán công thức cho tôi đi.”
“Không có.” Bạch Dã cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ ấy khi cười rộ lên vô cùng có tính sát thương.
Phương Tố Y che ngực thổn thức một tiếng, quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Xe dừng lại trước cổng trường, bé cưng Bạch Thiên kích động đến nỗi nhảy nhót tại chỗ như một chú khỉ con. Trước đây mỗi lần diễn ra đại hội thể thao thì chỉ có mình cha đi cùng, người khác hỏi mẹ nhóc đâu, nhóc đều chẳng thể trả lời được.
Hôm ấy, Bạch Thiên ngẩng cao đầu, hất mặt, vô cùng mong đợi có người nhìn về phía nhóc.
Thằng bé như thể muốn khoe khoang rằng mẹ của mình vừa xinh đẹp vừa giỏi, nắm tay Phương Tố Y chạy khắp nơi, gặp bạn cùng lớp liền khoe:
“Đây là mẹ của tớ.”
“Biết rồi biết rồi, cậu nói ba lần rồi.” Một đứa trẻ không chịu nổi nữa mà xị mặt.
“Mẹ của tớ xinh lắm phải không?”
“Ừm, xinh lắm.”
“Nhìn này nhìn này, hôm nay mẹ sẽ tham gia cùng tớ đấy.”
“Mẹ tớ cũng tham gia, cậu khoe làm gì?”
Nhìn Bạch Thiên lăng xăng chạy khắp sân, trong mắt Phương Tố Y thoáng qua một chút thương xót, sau đó cô nở nụ cười, tiến tới giữ thật chặt tay của đứa trẻ ngây thơ ấy. Bạch Thiên thật sự cần được quan tâm nhiều hơn!
Cuộc thi đầu tiên của ngày hôm ấy chính là chạy tiếp sức, mấy đứa trẻ sẽ trở thành chủ lực cuối cùng. Bạch Dã đứng ở vạch xuất phát, Phương Tố Y ở giữa đường chạy còn Bạch Thiên thì ở gần cuối. Thật ra mấy đứa nhỏ chắc chỉ cần chạy tầm ba mươi mét mà thôi.
Khuôn mặt đẹp trai cùng cặp kính đầy tri thức biến Bạch Dã đứng giữa mấy người đàn ông trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Tôi ước gì mình cũng có một ông chồng như vậy, nhìn thôi đã no, chẳng cần ăn cơm nữa rồi.”
“Trông cánh tay thật săn chắc, bắp chân nữa, chẳng bù cho lão chồng nhà tôi ăn rồi nằm, bụng phệ cả ra.”
“Trông thế kia hẳn là rất “khỏe” nhỉ?”
Mấy bà vợ đứng ở giữa đường chạy ríu rít bàn tán, Phương Tố Y nghe được những lời này mà sắc mặt hơi đỏ lên. Bọn họ nhấn mạnh từ khỏe ấy làm cô cũng suy nghĩ lung tung mất rồi!
Bạch Dã cao nhất trong năm ông bố, vừa đẹp trai vừa trẻ, nghiễm nhiên trở thành một kẻ đáng ghét trong mắt bốn người còn lại. Anh mỉm cười nhìn về phía Phương Tố Y, không quan tâm tới những người khác đang bàn luận cái gì.
Có một bà chị ghen tị với Phương Tố Y, chậc chậc hai tiếng rồi nói:
“Cô Phương hạnh phúc thật, nhìn vẻ mặt hiền hòa kia của chồng cô thì chắc hẳn cô rất được cưng chiều nhỉ?”
Phương Tố Y biết nếu mình đi cùng anh thì người ta sẽ nghĩ bọn họ là một cặp nên im lặng xem như thừa nhận.
Hôm ấy, Phương Tố Y lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Bạch Dã khi vận động mạnh, anh nghiêm túc vô cùng, lúc chạy thì tóc mái bị gió thổi rối tung lên. Chân anh dài, vừa xuất phát đã bỏ xa những người khác, cho nên Phương Tố Y chỉ cần phát huy tàm tạm thì Bạch Thiên cũng có thể giành giải nhất rồi.
Bé con là người đầu tiên về đích, khóe môi cong lên, cầm lấy cái huy chương có đánh số một lao như điên về phía cô và hô to:
“Mẹ, con hạng nhất, con thắng rồi!”
Trước đây vì không có mẹ đi cùng nên Bạch Thiên chẳng thể tham qua hoạt động này, hiện tại đã khác, thằng bé rất vui.
Cả nhà ba người quây quần lại một chỗ ăn mừng, Phương Tố Y hôn Bạch Thiên một cái xem như phần thưởng, sau đó thằng bé nhe răng cười nói:
“Ba con cũng có công mà, ba con giỏi lắm, mẹ mau thưởng cho ba đi!”
“Nói gì đó?” Phương Tố Y xấu hổ kéo kéo gò má của Bạch Thiên.
Bạch Dã đứng ở bên cạnh bỗng nhiên cúi đầu, đưa gò má đến bên cạnh mặt Phương Tố Y mà không nói gì cả. Hình như… anh cũng rất muốn được thưởng?
Nhưng họ còn chưa thân thiết tới mức này, Phương Tố Y ngay lập tức bối rối nhìn anh. Lông mi của anh thật dài, ánh mắt mang theo sự dịu dàng khó tả.
Một bàn tay của Bạch Dã vươn ra sau gáy Phương Tố Y, nhẹ nhàng kéo cô đến gần rồi nói:
“Không thưởng cho tôi sao?”
Dứt lời thì môi cô đã dán lên gò má của anh, một cái chạm khẽ làm tim cô như muốn rớt ra ngoài.
Bạch Dã làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ôm con trai trên tay rồi nói:
“Đi thôi, chúng ta đi chơi bắn súng.”
Hai mắt Bạch Thiên lấp lánh nhìn ba mình, nhỏ giọng khen:
“Ba của con giỏi quá!”
“Sao giỏi bằng con được?” Bạch Dã thì thầm.
Bọn họ kẻ tung người hứng, lớn thì dùng sự dịu dàng, bé thì dùng sự đáng yêu đến dụ dỗ Phương Tố Y, cô cảm thấy mình không có sức kháng cự!