Bé cưng hôm nay ăn không ít, chắc có lẽ là mấy món mà Phương Tố Y làm hợp khá khẩu vị nên thằng bé tự mình múc ăn ngon lành.
Lát sau, Phương Tố Y vừa thu dọn chén bát vừa nói:
“Lát nữa tôi phải đến đồn cảnh sát để đưa lời khai. Bạch Thiên ở nhà một mình có ổn không?”
“Tôi đưa thằng bé đến công ty cũng được.”
“Vậy tôi xong việc sẽ qua đó đón thằng bé.” Phương Tố Y gật đầu.
Nghe thấy mấy lời ấy, Bạch Thiên hai mắt long lanh mở to rồi kêu lên:. Chap mới luôn có tại -- TRUМt ruyen. V N --
“Không, con muốn đi với mẹ cơ!”
“Cô ấy ra ngoài có việc, con đi theo sẽ làm phiền cô ấy.” Bạch Dã không cho phép.
Hai má của Bạch Thiên phồng lên, thằng bé tức giận bĩu môi rồi dang tay ôm lấy cái ghế đang ngồi, ý không chịu đi cùng cha.
Bất đắc dĩ, Bạch Thiên phải xuất tuyệt chiêu:
“Con là đứa trẻ ngoan, chẳng lẽ lại không nghe lời mẹ sao?”
Phương Tố Y hiểu ý mà xoa xoa đầu nhỏ của thằng bé:
“Chờ mẹ xong việc sẽ qua đón con đi chơi nhé?”
Thằng bé không tình nguyện lắm nhưng vẫn muốn làm bé ngoan, vì vậy ỉu xìu đi theo cha đến công ty, còn Phương Tố Y sau khi thu dọn xong thì đến đồn cảnh sát.
Còn chưa tiến vào trong, Phương Tố Y đã nghe thấy âm thanh tức giận của Vương Kính:
“Mẹ nó, mấy người dám đánh tôi à? Buông ra! Buông tay! Tôi phải kiện các người!”
Một vị cảnh sát tức giận tiến lên, chụp lấy tay Vương Kính rồi trực tiếp khóa cậu ta vào bàn thẩm vấn. Vừa nãy họ nhận được điện thoại của Phương Tố Y nói sẽ đến chỗ họ nên mới đưa cái tên say rượu đột nhập nhà người khác này ra khỏi phòng tạm giam, ai biết hắn ta lập tức phát điên giãy giụa, kết quả tự đâm vào người của anh cảnh sát, sau đó còn gào to lên ăn vạ.
Một người đàn ông trung niên đeo quân hàm hai sao trên vai lạnh mặt nói:
“Ồn ào chết đi được!”
Vương Kính lập tức sợ hãi im bặt.
Từ bên ngoài nhìn vào trong phòng thẩm vấn, Phương Tố Y thở dài thật khẽ, không hiểu sao một người có thể thay đổi nhiều như thế. Trước kia hắn hiền lành vui tính, đối nhân xử thế cũng không tệ, vậy mà mới qua hai năm đã tha hóa đến trình độ này, còn phát điên muốn cưỡng ép cô.
Chuyện như vậy đương nhiên không thể hòa giải, Phương Tố Y ở lại đồn cảnh sát khoảng một tiếng hơn liền giải quyết xong xuôi. Vương Kính phạm không ít tội, đột nhập nhà dân trái phép, cưỡng đoạt không thành, ít nhiều cũng phải ăn cơm tù hai năm.
Phương Tố Y sợ hai người gặp mặt sẽ càng khiến hắn bị kích thích nên xin phép ra về, chuyện còn lại đã có cảnh sát xử lý, cô chỉ cần phối hợp khi cần.
…
Ở bên kia, Bạch Dã đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu thì điện thoại trên bàn reo lên, trợ lý nói rằng dưới sảnh có một người phụ nữ họ Lã đến tìm anh.
Chân mày Bạch Dã nhíu chặt lại, anh đưa tay xoa xoa trán rồi hỏi:
“Cô ấy có nói đến làm gì không?”
“Thưa sếp, cô Lã muốn đến đưa cơm cho anh.”
Người phụ nữ này định làm gì đây? Bạch Dã cảm thấy hành động của cô ta có mục đích, anh cũng đã nói rõ đừng tìm anh nữa kia mà!
Anh đứng lên, thấy con trai đang nằm trên sofa đọc truyện tranh liền nói:
“Con ở đây, ba ra ngoài một lát.”
“Ba đi đón mẹ ạ?” Bạch Thiên lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, mắt sáng rực.
“Không phải, là công việc.”
Thằng bé hình như không có hứng thú gì với cái công ty này, chỉ muốn gặp Phương Tố Y mà thôi, mới một lát mà hỏi về cô ấy trên dưới mười lần rồi.
Bạch Dã đi thang máy xuống dưới phòng khách ở tầng một, vì không muốn để Lã Thanh Vân nhìn thấy Bạch Thiên nên anh mới phải tự mình đi gặp cô ta như vậy. Nhưng người ngoài nhìn vào thì nghĩ khác, đều cho rằng cô ta là khách quý.
Thấy Lã Thanh Vân mặc một chiếc váy trắng sang trọng được trợ lý mời vào phòng dành riêng cho khách, mọi người xì xầm bán tàn:
“Đó là ai?”
“Ôi, hình như cô ấy đến vì sếp của chúng ta.”
“Đưa cơm nữa, ai da, sếp thấy cô ấy đến liền chạy xuống đón đó nha!”
Bọn họ đều âm thầm nhớ kỹ khuôn mặt của Lã Thanh Vân và nhận định cô ta có mối quan hệ tốt với Bạch Dã, chuẩn bị tinh thần sau này mà gặp là tiếp đón cẩn thận.
Lã Thanh Vân mỉm cười đắc ý đi cùng trợ lý, sau khi ngồi xuống, cô ta đặt một hộp cơm đã chuẩn bị sẵn lên bàn rồi chờ đợi. Chỉ mất năm phút, cửa ngoài liền bật mở, Bạch Dã một thân tây trang lịch lãm bước vào.
Trên mặt anh không có bất kỳ biểu tình gì, lạnh lùng ngồi xuống đối diện.
“Cô tới làm gì? Tôi đã chuyển tiền cho cô.”
Vào cái hôm mà Lã Thanh Vân gọi qua tìm anh, anh đã thay cô ta trả món nợ lớn kia, sau đó cô ta còn đồng ý với anh sẽ không làm phiền anh nữa nhưng vẫn chạy sang đây!
Lã Thanh Vân làm như chưa có gì xảy ra, mỉm cười dịu dàng:
“Em đến đưa cơm cho anh. Sẵn tiện, em muốn xem xem vợ tương lai của anh là ai, có đủ tư cách để chăm sóc con trai em không.”
Người không biết xấu hổ thì vô địch, Bạch Dã có nỗi khổ trong lòng, nếu không phải vì con trai thì giờ này Lã Thanh Vân đã bị bảo vệ ném ra ngoài rồi. Cô ta tới đây vì không tin anh sắp kết hôn sao?1
Anh nhíu mày đáp:
“Cho dù là ai thì cũng không cần cô quan tâm, cô không để ý đến lời cảnh cáo của tôi?”
Người duy nhất không có tư cách chăm sóc Bạch Thiên ở đây là cô ta!1