Chương 167
Khi câu nói này vừa đến tai Diệp Kinh Đường và Bạc Dạ, bọn họ đều sa sầm mặt mày, Thụy Tây không đỡ nổi, biểu cảm khinh thường trước đây của cô ta cũng bay sạch, cô ta run run nói: “Đồ ngậm máu phun người!”
“Rốt cuộc là ai vu oan giáng họa cho ai, chỉ cần là người sáng suốt có đầu óc một chút nhìn sẽ biết ngay!”
Đường Thi phát hiện ra toàn thân của Khương Thích đã cứng đờ, ngẫm lại chắc là do sợ Diệp Kinh Đường, cô che Khương Thích và Hàn Nhượng sau lưng, quay đầu nói với bọn họ: “Mau về chườm đá lên mặt đi.”
Khương Thích lên tiếng đồng ý, rồi đỡ Hàn Nhượng rời khỏi đây, chỉ còn lại một mình Đường Thi đứng ở đó, cô quay sang cười lạnh với Thụy Tây: “Thế nào, cô còn việc gì nữa không? Có phải tiếp theo đây tôi phải giúp cô quảng cáo nhà hàng Tây mới mở của cô không?”
Thụy Tây làm vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Kinh Đường, nói chung là muốn Diệp Kinh Đường ra tay giúp cô ta hạ hỏa, thể nhưng lúc cô nhìn sang anh ta thì mới phát hiện ra Diệp Kinh Đường đang mất tập trung.
Diệp Kinh Đường trơ mắt nhìn Khương Thích và Hàn Nhượng rời đi, con ngươi co rút lại thành lỗ kim.
Cô ấy đi rồi! Trước mặt anh ta cô ấy dám đỡ một người đàn ông khác rồi đi như vậy sao! Thậm chí cô ấy còn chẳng buồn liếc anh đến một lần!
Được lắm Khương Thích, thì ra em tàn nhẫn như vậy sao!
Đường Duy ngồi bên trong không nhịn được nữa, chạy ra xem thì nhìn thấy Đường Thi, hét lên: “Mẹ..”
Một tiếng gọi này đã khiến cho toàn thân Bạc Dạ run lên, dĩ nhiên anh cũng không kiềm chế được mà hét lên: “Duy Duy!”
Thế nhưng đến khi Đường Duy quay ra nhìn, cậu chỉ nhìn Bạc Dạ bằng ánh mắt xa lạ, sau đó lại quay đầu về, rồi chạy đến phía mẹ mình tươi cười nói: “Mẹ, chúng ta nên ngồi xuống ăn thôi, không cần phải quan tâm đến người ngoài làm gì.”
Nghe xem lời con trai anh nói ra tàn nhẫn biết nhường nào!
Bạc Dạ vô thức đáp lời: “Duy Duy, ba biết chuyện không phải con cố ý hắt nước bẩn.”
“Im đi.”
Đường Thi ôm lấy Đường Duy, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ: “Anh làm sai, tôi đã bỏ qua rồi. Còn chuyện của chúng ta, qua rồi thì để qua đi, không cần phải lưu luyến gì nữa.”
Trong lòng Bạc Dạ co thắt lại, anh nhìn Đường Thi nắm tay Đường Duy đi xa, này ra suy nghĩ muốn đuổi theo, anh rất nhớ những ngày tháng ở bên cô, muốn trò chuyện với cô, muốn nói cho cô biết rằng anh thật sự đã trách lầm bọn họ rồi, thế nhưng… đó chỉ là nghĩ, anh không dám làm.
Anh định nói gì đó thì nhìn thấy Tùng Sam dắt Đường Duy đi ra, người đàn ông cao to này vừa xuất hiện trong tầm mắt anh thôi mà đã khiến cả trái tim anh buốt giá.
Đường Duy vô tư nhào vào lòng Tùng Sam, bộ dạng thằng bé vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời, nó chưa từng làm vậy với Bạc Dạ bao giờ…
“Đừng nghịch nữa, chúng ta vào đợi đồ ăn thôi.”
Tuy rằng biểu cảm của Tùng Sam khá lạnh lùng, nhưng đôi mắt nhìn Đường Duy lại rất đỗi dịu dàng. Tay anh đặt lên đầu cậu bé, vuốt nhẹ lên mái tóc nó, sau đó quay sang nói với Đường Thi điều gì đấy.
Khung cảnh ấy thật giống như một gia đình ba người hạnh phúc, Bạc Dạ cảm thấy lạnh đến thấu xương, cảm giác lạnh lẽo này xuyên qua từng cốt tủy của anh, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đường Thi rời đi. Cảm giác như cả trái tim anh như bị người ta đục khoét vậy.