Căn cứ trên đảo Jazz không phải ai muốn vào là vào được, ngay cả thiết bị vệ tinh cũng không định vị được nơi này đủ để thấy nó bí mật đến cỡ nào.
Sở dĩ đám người canh gác trên đảo cho phép nhóm của Công Nam đi vào là bởi vì gương mặt và mã vạch họ rà soát được trên người cậu trùng khớp với lập trình nhận dạng tự động mà Boss đã thiết kế lúc trước, anh còn nói rằng nếu cậu tới, mọi chuyện đều phải nghe cậu, cho nên trong trường hợp không có anh, thiếu niên trước mắt chính là Boss khác của họ.
Công Nam dẫn nhóm bốn người đi vào trong, mặc dù là lần đầu tới, nhưng từng đường đi nước bước đều thể hiện cậu rất quen thuộc nơi này khiến bốn người kia lập tức thu hồi lòng tò mò mà thay vào đó là sự kinh ngạc và cảnh giác.
Rốt cuộc thiếu niên này đã biết những gì rồi? Trường Quân bảo vệ cậu như thế, chắc chắn sẽ giấu giếm không cho cậu tiếp xúc với công việc của mình, vậy mà giờ đây so với những người thân thuộc như họ, cậu còn nắm rõ bí mật của Trường Quân hơn.
Xem ra họ vẫn đánh giá thiếu niên quá thấp, nếu đã vậy thì có khi nào việc tra ra tung tích của Trường Quân sẽ có hy vọng hay không?
Thật ra bốn người họ đã bàn nhau một quyết định, trong vòng một năm không tìm ra được Trường Quân sẽ phá hủy toàn bộ công trình anh đang thực hiện, đồng thời tiến hành tẩy não những người có liên quan kể cả Công Nam và coi như anh đã chết, nhưng đây là quyết định cho tình huống xấu nhất, trong lòng họ vẫn mong muốn người bạn này của mình bình an trở về.1
Công Nam không có nhiều thời gian để dò xét cái nhìn của người khác, thông qua 001, cậu biết được hai người đang hợp tác với nhau để xây dựng tháp năng lượng, số năng lượng thu thập được sẽ dùng để cung cấp cho quá trình dịch chuyển tức thời, lúc cậu nghe thấy cụm từ này đã hoảng hốt rất lâu.
Dịch chuyển tức thời chỉ có trong phim ảnh bom tấn, vậy mà hiện tại lại có người thật sự muốn tạo ra nó, nếu được sử dụng trong quân sự…
Quả nhiên công trình này mà để lọt vào tay cường quốc thì rất có thể chiến tranh thế giới sẽ xảy ra lần nữa mất.
Công Nam thuận lợi đi qua mấy lớp bảo mật dưới ánh mắt ngỡ ngàng của đám người theo sau, thành công đi vào trung tâm nghiên cứu, mọi thứ ở nơi này không khác gì viễn cảnh phòng thí nghiệm của phim bom tấn, có khi còn hiện đại và phức tạp hơn.
Công Nam quay sang nói với người đứng đầu tiếp đón họ:
- Tập hợp tất cả nhà khoa học vào bên trong mật thất, tôi có chuyện cần nói.
- Vâng.
- Người nọ cung kính cúi chào rồi lui ra ngoài.
Công Nam tiếp tục dẫn bốn người kia vào mật thất, vừa vào tới bên trong, bốn người kia có cảm giác mình đã đến một không gian hoàn toàn xa lạ, nơi này giống như không có trọng lực và không khí, mặc dù họ vẫn hít thở đi lại bình thường, nhưng toàn thân lại có cảm giác bị thứ gì đó bao bọc lấy.
- Đây là đâu vậy? Tại sao trước kia tôi chưa từng thấy nơi này? - Thanh Tuấn hoảng hốt hỏi.
- Nơi này là mật thất ảo, chỉ mới tạo nên gần đây, đương nhiên các anh không biết rồi.
- Công Nam đáp.
Tấn Phát liếc nhìn thiếu niên, chậm rãi hỏi:
- Vậy tại sao cậu lại biết? Tôi cảm thấy Quân không phải người nói.
Công Nam nhìn thẳng vào Tấn Phát, trong lòng có chút mất tự nhiên, lúc nãy khi chưa vào đây, thái độ của cậu đối với người này vẫn không có gì khác lạ, chỉ coi như anh ta là anh em chiến hữu của Trường Quân mà thôi, nhưng sau khi vào mật thất ảo và điều khiển được sóng não của từng người, cậu mới phát hiện trong đầu anh ta hiện ra một số hình ảnh và suy nghĩ khác thường với Trường Quân.
Nếu không phải Tấn Phát không có ý xấu gì với mình, Công Nam đã không cư xử bình thản từ nãy giờ rồi, chẳng những thế sở dĩ đối phương ra nông nỗi này còn là bởi vì cứu mạng Trường Quân, so với cậu, anh ta hy sinh nhiều hơn, cậu lấy tư cách gì mặt nặng mày nhẹ với người ta?1
- Các anh không cần biết chuyện đó, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là mau chóng cứu được anh Quân, những việc khác chờ anh ấy trở về rồi hãy nói.
Bốn người gật đầu, tạm thời chấp nhận bỏ qua khúc mắc mà hợp sức với nhau, không bao lâu sau, mười mấy nhà khoa học đến từ đủ mọi nơi trên thế giới, tuổi tác cũng không đồng nhất tiến vào mật thất ảo.
Đây cũng là lần đầu tiên họ đến nơi này, ngay lập tức cảm nhận được toàn thân bị thứ gì đó bao bọc lấy.
[Ký chủ, thanh niên da trắng mắt xanh tóc vàng đứng thứ ba và người đàn ông trung niên tóc đen mắt đen đứng thứ sáu từ trái sang phải là nội gián đến từ hai tổ chức khác nhau.]
- Là hai tổ chức nào? - Công Nam dùng ý thức hỏi.
[Thanh niên trẻ tuổi đến từ tổ chức tình báo nước A, còn người đàn ông kia thì 001 không thể tra ra được, nhưng rất có thể người này là mật thám của thế lực đang bắt giữ ông Quân đấy.]
Vừa nghe tới đây, cơ thể của Công Nam run lên, cậu vội vàng dời mắt đi để che giấu cảm xúc phẫn nộ của mình, bây giờ không phải thời gian tính sổ với kẻ nằm vùng, có lẽ cậu còn cần người này để dẫn đường cho mình tìm tới hang ổ của đám xấu xa kia nữa.
Công Nam cố gắng đè nén cảm xúc của mình lại, ngẩng đầu lên mỉm cười nói:
- Mọi người ngồi đi, chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Nhóm nhà khoa học nhìn thiếu niên có gương mặt non nớt trước mắt, ngoại trừ người đàn ông tóc đen mắt đen mà 001 vừa nói thì ai nấy để lộ ra vẻ bất mãn, làm thế nào họ cũng không ngờ được bản thân sẽ có ngày để một thiếu niên miệng chưa dứt sữa chỉ huy, lúc trước mặc dù Boss vẫn còn trẻ tuổi, nhưng khí thế trên người anh khiến ai cũng khiếp sợ không dám làm việc qua loa, bây giờ đột nhiên một người còn trẻ hơn xuất hiện, khiến trong lòng họ sinh ra cảm giác kháng cự.
Công Nam ngồi xuống ghế, hai tay để lên trên bàn, chậm rãi nói:
- Phục tùng Boss là điều kiện tiên quyết, ai không phục, xử lý theo cách dành cho kẻ phản bội.
Nhóm người vừa nghe tới đây, còn chưa kịp phản ứng đã bị người máy bố trí sẵn bên trong mật thất ảo chĩa súng vào đầu, họ biết rõ loại súng này không phải để giết người mà dùng để tẩy não, nhưng nếu bị tẩy não rồi, toàn bộ sản phẩm sáng tạo của họ sẽ chìm vào quên lãng.
- Khoan, khoan đã, chúng tôi không bất mãn, chỉ ngạc nhiên, đúng, chỉ ngạc nhiên mà thôi.
Một nhà khoa học già tóc bạc lập tức lên tiếng biện hộ, những người khác có phản ứng không đồng nhất, nhưng mục đích chung vẫn là muốn cậu thu hồi quyết định, họ biết thiếu niên trước mặt không sợ mất họ rồi sẽ không ai tiếp tục thực hiện công trình nghiên cứu, nhưng họ sợ, trong căn cứ này ai cũng đều là đối tượng bị vứt bỏ không được coi trọng, khó khăn lắm mới tìm được người biết nhìn hàng, nếu chỉ vì một chút bất mãn mà đánh mất cơ hội thì đúng là kẻ ngu mà.
Đáng lẽ họ nên hiểu mặc kệ ai lãnh đạo, chỉ cần tạo điều kiện cho họ sáng tạo là được mới phải.
Quá hối hận!
Mà bốn người nhóm của Tấn Phát lại càng kinh hãi hơn, khí thế này, sự quả quyết này đúng là cùng một khuôn đúc ra với Trường Quân, chẳng lẽ đây là chân lý của cặp đôi yêu nhau lâu rồi sẽ dần dần trở nên giống nhau sao?
Tấn Phát nghĩ đến đây trong lòng bỗng trở nên buồn bã, đúng là cho dù lớn lên bên nhau, không có tình cảm thì cũng chẳng thể giống nhau mà.
Công Nam nghe được tiếng lòng của Tấn Phát bèn lén lút nhìn sang, phát hiện sắc mặt của đối phương không tốt thì càng thêm mất tự nhiên, thầm nghĩ mình bị làm sao thế này, chẳng phải khi đối mặt với tình địch, mình nên tức giận, kiêu ngạo hay thậm chí khinh thường sao? Vì cớ gì bây giờ mình lại ngượng ngùng, lúng túng thế này?
Công Nam vội vàng xua đi mấy suy nghĩ miên man, quay trở lại vấn đề chính, cậu nhìn nhóm nhà khoa học, nói:
- Đừng căng thẳng, ngồi xuống đi.
Nhóm nhà khoa học: Cậu thử bị mấy khẩu súng tẩy não chĩa vào đầu xem có căng thẳng không, không thấy chân của chúng tôi đang run sao?
Nghĩ là nghĩ như thế, nhúng nhóm nhà khoa học không dám nói ra miệng, chỉ có thể khép nép ngồi vào bàn, ngay lúc này đám người máy cũng thu hồi súng và lùi vào trong sương mù.
- -
Lời của Gừng:
Mọi người kết bạn fb với Gừng nha: Author My hoặc like page Thủy Hoàng Chi Hoa để có gì mình giao lưu nè.
Tấn Phát là bạn cùng lớn lên và được Quân hứa sẽ cưới làm vợ ấy, mọi người đọc lại chương 70 nha.1.