Còn đến tận một ngày mới bắt đầu bước vào cuộc chiến thật sự, đội tuyển sáu người ngồi lại trò chuyện ăn uống với nhau, dần dần bầu không khí giữa mấy đứa nhỏ cũng trở nên thân thiết hơn.
Đột nhiên, Phương Ân mở miệng đề nghị:
- Hay là chúng ta đến Bãi biển Boulders chơi một lát để giải tỏa căng thẳng trước khi thi đấu đi, ở đây ai cũng có nền tảng cả rồi, ôn nửa ngày hay ôn một ngày cũng không có bao nhiêu lợi ích, chi bằng trích ra một buổi chơi đùa cho thỏa thích, biết đâu như vậy sẽ giúp chúng ta thi tốt hơn thì sao, lại nói bãi biển Boulders cũng gần khách sạn, chúng ta đi bộ ra đó tầm năm phút là tới rồi.
Phương Ân biểu hiện như một chàng trai năng động tự tin, hơn nữa phong cách nói chuyện cũng vô cùng khéo léo, mấy đứa nhỏ ở đây và cả giáo viên dẫn đội đều có hảo cảm với cậu ta, vì thế lời đề nghị của cậu ta nhanh chóng được mọi người hưởng ứng.
Trúc Ly vỗ tay hoan hô:
- Được đấy, nghe nói ở bãi biển này có cả đàn chim cánh cụt, mình chưa từng nhìn thấy chim cánh cụt ngoài đời bao giờ cả.
Chi Hương nghe vậy ngạc nhiên hỏi:
- Chim cánh cụt sao? Vậy mình cũng đi luôn, không biết ngoài đời nó có đáng yêu giống trên phim ảnh hay không.1
- Ngoài đó có bán đồ ăn không? Đồ ăn ở đây chắc cũng ngon.
- Gia Bảo tiếp lời, thân hình tròn trịa là minh chứng tốt nhất cho tâm hồn ăn uống của cậu ấy rồi.
Kiên thấy mọi người đều đồng ý thì cũng không vấn đề gì, dù sao cho dù họ có đi đâu thì hai giáo viên dẫn đội đều phải đi cùng, nếu không giữa chừng xảy ra chuyện, hậu quả sẽ không ai có thể gánh nổi.
Kiên vỗ vào vai Công Nam vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, hỏi:
- Cậu đi cùng không?
Công Nam đảo mắt nhìn quanh nhóm thí sinh, tất cả đều đang mong chờ câu trả lời từ cậu, đặc biệt có một người, ánh mắt của cậu ta cháy bỏng hơn ai hết, cứ như thể việc cậu sẽ tham gia chuyến đi là một chuyện vô cùng hệ trọng vậy.1
- Đi chơi một buổi cũng không sao.
Những người khác đều đi, nếu lỡ như xảy ra chuyện thật, làm sao mấy đứa nhỏ có thể trông cậy vào hai giáo viên dẫn đội bình thường cứu được? Ít nhất cậu còn có ngón võ trong người lại thêm Andrew bảo vệ.
Nhóm hai người lớn và sáu thanh thiếu niên cùng nhau ra bãi biển, lúc này họ mới thấy ngoài đội tuyển của họ ra còn có rất nhiều thí sinh đến từ đội tuyển khác đến đây vui chơi, quả nhiên không phải ai cũng chết dí vào học tập.
Mọi người ăn ăn uống uống vui vẻ cả một buổi chiều, dường như tất cả đều bình thường, không hề có sự việc nào kỳ lạ đang diễn ra, đến tầm hơn sáu giờ chiều, đoàn người trở về khách sạn.
Lúc này Jason cũng đã tới nơi, anh ta nhiệt tình hỏi han mấy đứa nhỏ, đến lượt Công Nam, anh ta thấy cậu cứ cắm mặt vào điện thoại suốt cả buổi thì nghĩ rằng có lẽ nào cậu lại bị nhóm thí sinh bên này tẩy chay nữa rồi không?
Nhưng ngẫm lại thì sao có khả năng này, với thành tích ưu việt của cậu, không ai có thể đánh giá cậu không đủ trình độ bước vào đội tuyển IMO được.
- Em làm sao vậy Nam? - Jason quan tâm hỏi.
Công Nam lắc đầu đáp:
- Không có chuyện gì đâu.
Ngoài miệng nói như thế, nhưng mắt cậu vẫn dán vào điện thoại, cậu đã gửi mấy chục tin nhắn cho Trường Quân, nhưng đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, anh không phản hồi lại tin nào, sau đó cậu dùng radar quét tìm vị trí của anh, tuy nhiên trong vòng bán kính một trăm mét cũng không thấy anh đâu.
Điều này không đúng một chút nào, anh đã nói sẽ dành khoảng thời gian này cho cậu, vì vậy không thể đi mà không từ biệt được.
- 001, cậu có thể giúp tôi xác định anh Quân đang ở đâu không?
[Đây là quyền riêng tư, hơn nữa vượt quá phạm vi đo lường của radar, tôi không thể giúp được.]
- Tôi tiêu điểm học tập mua được không, bao nhiêu cũng được, tôi cảm thấy rất bất an, mắt trái của tôi cứ giật liên hồi đây này.
001 im lặng một lúc thật lâu, sau đó lên tiếng:
[Tích! Trừ 1000 điểm danh vọng, bắt đầu ra quét vị trí của đối tượng được yêu cầu.]
[Rà quét thành công, hiện tại đối tượng đang ở trên một chiếc du thuyền tại Vịnh Hout.]
- Tôi phải đến đó một chuyến.
Công Nam hoàn toàn không để tâm đến việc một ngàn điểm danh vọng của mình bị trừ mất, lúc này trong đầu óc của cậu chỉ còn lại sự an toàn của Trường Quân mà thôi.1
[001 kiến nghị ký chủ không nên đi, dữ liệu 001 thu được rất lạ, có vấn đề gì đó đã xảy ra, hãy cho 001 một chút thời gian để sửa chữa.]
- Không kịp nữa rồi, tôi không thể chờ được nữa.1
Vì thế bất chấp sự ngăn cản của 001, Công Nam vẫn liều lĩnh tự mình đến Vịnh Hout để tìm Trường Quân, mà vào lúc này, Phương Ân nhìn theo bóng dáng đi xa dần của Công Nam, trên môi khẽ nở một nụ cười quỷ dị.
Quả nhiên thằng nhóc này có vấn đề, nếu như thứ đang bám theo cậu ta thuộc về mình…1
…
Công Nam đi tới bến cảng theo lời 001 đã nói nhưng vẫn không bắt được tín hiệu của Trường Quân cũng không gọi được cho anh, lúc này dường như cậu đã nhận ra điều gì đó bất thường, vì thế vội vàng quay lại, tuy nhiên chiếc taxi đưa cậu đến đây đã rời đi từ lâu, cậu chỉ có thể vừa cố gắng gọi điện thoại cho Trường Quân vừa bắt một chiếc taxi khác.
- Em đang ở đâu vậy Nam?
Sau vài lần không gọi được, cuối cùng Trường Quân cũng đã bắt máy, từ trong giọng nói của anh, Công Nam hiểu ra anh cũng đang tìm mình.
- Em đang ở…
Bốp!
Một người cầm cây gậy bóng chày từ phía sau giơ cao đập lên đầu cậu.
Radar không thông báo nguy hiểm.
001 càng im hơi lặng tiếng.
Giống như chúng hoàn toàn không phát hiện ra có người đang tiến tới gần vậy.
Nhưng Công Nam lại cảm nhận được, cậu xoay người né sang một bên đồng thời đưa cánh tay lên đỡ lấy một đòn này.
Người tấn công cậu là một tên đàn ông ngoại quốc cao trên hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, nếu so sánh thể hình giữa hai người thì cậu chẳng khác nào một đứa nhóc tiểu học đứng đối diện với người lớn cả.
Dường như gã này không ngờ Công Nam lại đỡ được đòn hiểm của mình cho nên đã sửng sốt trong chốc lát, Công Nam lợi dụng sơ hở chớp nhoáng này nhanh nhẹn lao tới tấn công gã.
Được 001 buff sức mạnh, lại được điệp viên ngoài hành tinh dạy dỗ kỹ năng tác chiến, vì thế mặc dù thể trạng nhỏ bé, nhưng mỗi một cú đấm cậu tung ra đều trúng chỗ hiểm của đối phương, khiến gã ta vô cùng đau đớn.
Không bao lâu sau, Công Nam chiếm thế thượng phong, hoàn toàn không để cho gã ngoại quốc này có cơ hội phản đòn đã hạ knock out gã.
Nhìn kẻ tấn công đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, Công Nam đang định rời đi thì “pằng”!
Một tiếng súng vang lên, viên đạn ghim thẳng vào bả vai của cậu, cơn đau nhanh chóng truyền tới khiến đầu óc của cậu quay cuồng, cuối cùng ngã ập xuống đất.1
Trước khi rơi vào hôn mê, Công Nam mơ hồ nhìn thấy một đôi giày cao gót đỏ tươi, giống hệt như màu máu vậy..