- Ông không nghe nhầm đấy chứ? Sao có thể là Việt Nam? - Cô dẫn đội của đoàn đại biểu nước A lại tiếp tục lớn tiếng hỏi lại, dường như bà ta đã nghe được một tin tức khó tin nào đó.1
Chẳng lẽ đoàn đại biểu của Việt Nam bị rớt hạng rất thảm hại trực tiếp lọt tốp cuối bảng luôn rồi?
- Chuyện gì vậy cô Judy? - Một nữ thí sinh của nước A tiến lên hỏi.
Cô Judy vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc kinh hoàng vừa rồi, sắc mặt của bà ta tái lại, cho dù năm ngoái bị nước C dẫn trước, bà ta cũng không lộ ra biểu cảm sợ hãi như thế.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không đợi nhóm thí sinh nước A hết hoang mang, một người khác đã la lên:
- Các người mau xem, đã có bảng xếp hạng chung cuộc, đoàn đại biểu của Việt Nam đứng vị trí thứ nhất với tổng số điểm là 210,2, thí sinh Lê Công Nam giành chiến thắng cuộc thi IPhO năm nay với số điểm tối đa.
Trời ạ, cậu ấy phá kỷ lục rồi.1
Cái gì?
Tại hội trường chung, hàng loạt thí sinh và giáo viên dẫn đội của các nước rơi vào trạng thái hoang mang tột độ, họ cảm thấy mình đã nghe lầm.
Nước C hay Philippine đứng vị trí đầu họ còn có thể châm chước chấp nhận, nhưng Việt Nam là chuyện thế nào? Hơn nữa chàng trai mà họ khinh thường lại phá kỷ lục lịch sử IPhO với số điểm tối đa, trong khi đó thí sinh có điểm cao nhất của nước họ chỉ tầm bốn mươi ba điểm là cùng, sao có thể chấp nhận được?1
- Kết quả có lầm không? Suốt bốn mươi lăm năm lịch sử của IPhO chưa từng có thí sinh nào đạt điểm tối đa, cho dù là thiên tài bẩm sinh cũng không thể, vì sao một học sinh vô danh lại phá được kỷ lục này? Quá vô lý!1
Không ít giáo viên dẫn đội của các nước có cùng suy nghĩ như vậy, nhưng họ lại không thể yêu cầu ban giám khảo công khai bài thi, điều đó vi phạm quy chế của cuộc thi, vì thế cuộc cãi cọ cứ tiếp tục diễn ra, còn các thí sinh thì rơi vào trạng thái hồn bay phách lạc, đề thi năm nay quá khó, họ có thể làm trên bốn mươi điểm đã là siêu giỏi rồi, nhưng cái tên quái vật kia ở đâu chui ra vậy?
Tình trạng này cứ diễn ra cho đến khi một loạt thư mời và người đại diện các nước tìm gặp Công Nam, bấy giờ họ mới bừng tỉnh ra rằng mình đã thua rồi, thua đất nước phương Đông nhỏ bé huyền bí, nơi đây đã sinh ra một huyền thoại.
Từ thời khắc này, cái tên Lê Công Nam trở thành nỗi ám ảnh khó phai trong lòng nhóm thí sinh tham gia cuộc thi năm nay, đồng thời những năm tới, chỉ cần nghe nói Công Nam sẽ đi thi, người nào người nấy đều sẽ vô thức mà run rẩy, sau đó bắt đầu điên cuồng ôn tập vì sợ rằng chỉ cần lơ là một chút sẽ bị cậu ấn xuống đất mà giẫm đạp.1
Quá ức hiếp người rồi! Đề năm nay khó như vậy? Sao cậu có thể đạt điểm tối đa được chứ?
Bên này, nhóm của Tiến Long vẫn chưa thể tin vào mắt mình, điểm số của họ không sai biệt lắm so với dự tính lúc trước, Tiến Long đạt huy chương vàng với 41 điểm, Hải Ngân đạt huy chương vàng với 41,7 điểm, Thu Hoa đạt huy chương bạc với 37,3 điểm, Khánh An đạt huy chương vàng với 40,2 điểm, nói chung thành tích này đã vượt trội hơn những năm trước rất nhiều, nhưng nhìn con số năm mươi bá đạo trên bảng điểm, bốn thí sinh và ba giáo viên đi cùng đều không khỏi cảm thấy kinh hãi.
- Đoàn của chúng ta xếp vị trí thứ nhất thật sao thầy? - Tiến Long hoang mang hỏi Jason.
Anh ta trầm ngâm nhìn bảng điểm một lúc rồi gật đầu, đáp:
- Trưởng đoàn bên kia đã xác định kết quả là đúng.
Hơn nữa ông ấy còn muốn anh ta phải bảo vệ Công Nam tuyệt đối, bởi vì người của viện nghiên cứu và đại học trên toàn thế giới đã bắt đầu săn lùng cậu rồi.
Tuy nhiên Jason không dám nói chuyện này cho mấy đứa nhỏ biết, thứ nhất sợ chúng tủi thân, thứ hai anh ta không muốn làm chúng sợ, hơn nữa theo anh ta thấy thằng nhóc kia còn cần người bảo vệ sao, trước đó anh ta đã nghe thầy Hưng nói về chuyện xảy ra bên trong văn phòng ông Tài rồi, người có ngón võ cao cường như vậy tuyệt đối không phải đối tượng mà một thư sinh yếu ớt như anh ta bảo vệ, có khi còn ngược lại ấy chứ.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Công Nam, bản thân cậu lại không có biểu hiện phấn khích nào mà người chiến thắng nên có, nhưng có trời mới biết trong lòng cậu đã phấn khích đến phát điên luôn rồi.
[Tích! Ký chủ hoàn thành xuất sắc cuộc thi IPhO, khen thưởng 100000 điểm học tập, 1000 điểm danh vọng, một khóa huấn luyện đặc biệt với đặc công cấp S của WR5390, nâng cấp một bậc của một môn bất kỳ trong bảng điều khiển ngoại trừ Toán học, Vật lý và Hóa học.1
Mở khóa tính năng mới:
Điểm danh vọng: 1000 - Chú thích: Điểm danh vọng được dùng để các loại vật phẩm bên trong cửa hàng hệ thống.]
Công Nam vui vẻ bỏ phần thưởng vào túi xong lại tò mò về cái gọi là cửa hàng hệ thống, ở cùng 001 gần hai năm, cậu không hề biết nó còn có cửa hàng riêng đấy, không biết bên trong có gì.
- Dịch vụ ám sát nhân vật cấp 1 giá một trăm ngàn điểm danh vọng, dịch chuyển tức thời mười ngàn điểm danh vọng, tăng tối đa sức mạnh thể chất mười ngàn điểm danh vọng, dung dịch cứu đói một năm một ngàn điểm danh vọng? Cậu bán cái quái gì vậy 001?
001 có thật sự là sản phẩm được tạo ra từ viện nghiên cứu hợp pháp không mà tại sao những thứ nó bán lại mang tính chất mafia vậy?
[Nếu nó bình thường 001 còn giấu ký chủ đến tận bây giờ mới đưa ra à?]
Công Nam: …
Thật mẹ nó không thể cãi được!
[Điểm danh vọng cực kỳ khó lấy, giống như lần này ký chủ đã phá kỷ lục thế giới cho nên mới mở được tính năng này, dù ký chủ có muốn phạm pháp thì cũng phải cố gắng tạo ra nhiều thành tựu cho nhân loại đi đã.]
- Cậu không sợ tôi tố cáo cậu à? - Công Nam run rẩy hỏi.
[Hừ, cậu nghĩ ra cách làm sao liên hệ với chủ nhân của tôi trước đi.]
Nhận ra sự khinh bỉ từ trong giọng điệu nói chuyện của 001, Công Nam chỉ đành ngậm miệng chấp nhận việc trí năng nhân tạo trong đầu mình chính là sản phẩm của tổ chức ngầm mà không thể làm gì, ai bảo cậu quá nhỏ bé yếu ớt làm chi.
Hơn nữa cho dù cậu có khả năng tố cáo 001 thì cũng sẽ quyết định bao che cho đồng bọn đã ở cùng mình hai năm này, chỉ cần cậu không mua mấy thứ nguy hiểm chết người này là được rồi, không phải sao?
Công Nam âm thầm quyết định xong cũng không suy nghĩ gì đến nó nữa mà chuyển sang tính toán sẽ tăng cấp môn học nào, cuối cùng cậu chọn tăng cấp môn văn, ừm… nghe nói năm sau chế độ thi đại học sẽ được đổi mới, môn văn trở thành môn bắt buộc, vì giấc mộng thủ khoa, cậu không thể để môn văn tụt hậu được.1
Về phần điểm học tập, cậu không định thăng cấp môn Lý hay môn Hóa, cậu muốn để dành lại sử dụng cho thời điểm cần thiết, còn khóa huấn luyện với đặc công ngoài hành tinh, cậu quyết định trích chút thời gian học cả buổi tối của mình ra để nhét vào, thời buổi này sơ hở một tý là bị người ta cài chip, cậu cũng biết tức giận đấy, đợi cậu học xong các kỹ năng của đặc công rồi để xem ai còn dám tới gây chuyện.
Vào lúc này, Công Nam không hề biết rằng trong tương lai chẳng những cậu sẽ mua đồ trong cửa hàng của 001 mà còn mua rất nhiều lần, rất nhiều món nữa.1
Jason đứng bên cạnh nhìn gương mặt lạnh tanh của Công Nam, âm thầm tặc lưỡi nghĩ không hổ là nhân vật được huấn luyện đặc biệt, biết mình chiến thắng cuộc thi IPhO năm nay còn có thể bình tĩnh như không có chuyện gì.
Lại nói không biết tổ chức còn nhận người không, huấn luyện được một thiên tài như vậy, cho dù liều cái mạng anh ta cũng muốn chui vào.1
Theo như Jason nghĩ Công Nam có thể tự do hoạt động bên ngoài như thế thì tổ chức của cậu cũng sẽ thuộc chính phủ, nếu đã là chính phủ thì đều hợp pháp cả.
- Hu hu…
Bỗng nhiên lúc này, Thu Hoa chợt ôm mặt khóc lớn, mọi người lập tức tiến lại hỏi han, nhưng cô bé vẫn khóc, mãi đến một lúc lâu sau, cô bé mới vừa nấc nghẹn vừa nói:
- Xin lỗi mọi người, ban đầu mình cứ mắng Nam liên lụy tập thể, bây giờ thì mình mới chính là đứa tệ hại nhất, vậy mà lúc trước mình còn kiêu ngạo, hu hu…
Còn nỗi xấu hổ nào hơn khi người mà mình khinh thường lại có thành tích ưu việt, còn mình thì chẳng những không tới bốn mươi điểm mà còn xếp chót nữa, đả kích này thật sự quá lớn rồi.
Nghe Thu Hoa nói xong, Khánh An và Hải Ngân liếc nhìn nhau, một bên má cũng bắt đầu ẩn ẩn phát đau, quả nhiên vả mặt đến quá nhanh, họ đỡ không kịp.1
Hải Ngân vỗ vào vai Thu Hoa, nhẹ nhàng an ủi:
- Em đã cố gắng hết sức mình rồi mà, đoàn đại biểu của chúng ta cũng đã xếp vị trí đầu hơn nữa so với vị trí thứ hai là nước A, chúng ta cách họ một khoản khá xa đấy, chúng ta nên vui mừng và tự hào vì điều đó, chị tin Nam sẽ không giận em đâu.
Nói xong Hải Ngân nhìn về phía Công Nam với ánh mắt cầu cứu, nhưng rồi thấy biểu cảm lạnh lùng trên mặt cậu, cô vội vàng dời mắt đi, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Thu Hoa chậm rãi bước đến trước mặt Công Nam, cúi đầu nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi Nam.
Khánh An và Hải Ngân cũng đồng thời lặp lại lời xin lỗi với cậu, tuy phản ứng của hai người không quá đáng như Thu Hoa, nhưng ngay lần đầu tiên gặp gỡ, họ đã tỏ thái độ không đúng mực đối với đồng đội của mình.
Lúc này ý thức của Công Nam mới vừa thoát cuộc trò chuyện với 001 thì đã thấy Thu Hoa đang khóc lóc đứng trước mặt mình, cậu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Jason, Jason nhận được tín hiệu lập tức lên tiếng:
- Sau này các em đừng tùy tiện đánh giá người khác qua mấy câu đồn đãi nữa, phải tự mình phân tích suy ngẫm, như thế mới không phạm sai lầm.
- Vâng ạ.
- Ba người đồng loạt đáp.
Sau đó Jason quay sang nhìn Công Nam, nói:
- Các bạn nhận lỗi rồi, em bỏ qua đi nhé.
Hiện giờ Công Nam đã hiểu ra vấn đề, bản thân cậu vốn không trách móc gì mấy đứa nhỏ này vì thế cũng gật đầu, thấy vậy nhóm ba người của Thu Hoa vui mừng nhảy cẫng lên.
Jason mỉm cười hỏi:
- Em định sau khi nhận thưởng rồi chờ thêm một hôm nữa đi cùng anh đến Nam Phi hay muốn đi trước với anh trai?
Công Nam đáp:
- Em sẽ đi trước với anh Quân.
Nhận được câu trả lời từ cậu, Jason không hỏi gì thêm nữa, nhưng Tiến Long đứng ở gần đó nghe vậy lòng tò mò lại bắt đầu nổi lên.
Lại là anh trai, xem ra thằng nhóc này cũng bám anh trai lắm đây.1
…
Tin tức Công Nam chiến thắng cuộc thi IPhO với số điểm tối đa và đoàn đại biểu Việt Nam xếp vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng chung cuộc nhanh chóng được lan truyền khắp thế giới khiến không ít người phải trợn mắt há mồm, tuy nhiên sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà tin tức này lại bị đè xuống, thay vào đó là tai tiếng của các diễn viên.1.