Bàn tay của Công Nam khẽ run lên, trong lòng tức giận đến cực điểm, thầy Hưng ngồi bên cạnh thấy thế càng thêm căng thẳng, thầm nghĩ không lẽ nào thằng bé muốn đi ám sát chủ tịch Tài và hai gã giáo viên coi thi kia?
Như vậy không được!
Thầy Hưng hít thở sâu mấy lần, sau đó lấy hết can đảm khuyên nhủ:
- Nam à, em là nhân tài hiếm có, thay vì làm công việc nguy hiểm, học tập cho em nhiều cái lợi hơn nhiều, lại nói giết người là phạm pháp, em đừng dại dột khiến nửa đời sau của mình bị hủy.
Công Nam đang giận run người vì hành vi độc ác của Thành Tín, nghe thầy Hưng nói chuyện, cậu vô thức xoay người nhìn sang, lúc này hai mắt của cậu đỏ hoe giống như đang sắp khóc vậy.
Thầy Hưng thấy vậy cũng quên sợ hãi mà vỗ vai cậu an ủi:
- Thầy biết sự việc vừa rồi đã khiến em uất ức, đó là mặt đen tối của xã hội, đôi khi người nắm quyền không phải ai cũng nâng đỡ nhân tài làm giàu cho đất nước, bản thân thầy tuyệt đối không muốn học trò của mình gặp phải chuyện này, em yên tâm, mặc dù thầy thấp cổ bé họng, nhưng học trò cũ và thầy của thầy đều có quyền có tiếng, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em.
Công Nam vốn chưa hiểu câu đầu tiên thầy Hưng là có ý gì, nhưng nghe câu sau của thầy, cậu không khỏi cảm động, xung quanh vẫn có rất nhiều người thật lòng yêu thương cậu, cậu không cần phải vì một người đã có thù oán với mình mà ảnh hưởng cảm xúc.
Công Nam mỉm cười đáp:
- Em cảm ơn thầy.
Mà ở phía trước, Andrew liếc nhìn chàng trai ngồi ghế sau thông qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm nghĩ lát nữa phải báo cáo với boss rằng bạn trai của boss bị bắt nạt thảm đến mức khóc ròng rồi, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, anh ta sẽ đi cắt cổ ba người kia ngay lập tức.1
Xe chạy về đến trước cổng nhà của Công Nam thì dừng lại, Andrew không tiện xuất hiện cho nên viện cớ đưa thầy Hưng về nhà, trước khi đi, ông ấy lại dặn dò nhiều câu khó hiểu, Công Nam nghe chữ được chữ không nhưng vẫn gật đầu bảo đảm.
Công Nam không nói chuyện vừa xảy ra cho cha mẹ nuôi của mình biết, cậu đã bàn bạc với 001 là sẽ âm thầm chuyển thông tin tham nhũng của ông Tài đến hòm thư của quốc hội, hy vọng kẻ ác sẽ được trừng trị thích đáng, nếu không tương lai của đám nhỏ vô tình lọt vào tay đám người này thế nào cũng sẽ bị hủy hoại.
Tuy nhiên, ngay khi Công Nam vừa mới bước vào phòng, bà Liên đã nhận được cuộc gọi từ một người bạn của mình.
- Cậu nói sao? Thằng Nam bị bắt gian lận? - Bà Liên nghe người trong điện thoại nói xong giật mình thốt lên.
- Không thể nào, thằng con nhà mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.
Người bên đầu dây bên kia nói:
- Ừ, con mình cũng nói vậy, nó nói ban đầu thầy coi thi không kiểm tra camera rồi còn làm khó dễ thằng nhỏ đủ điều, may sao mà sau đó chịu cho xem lại, lúc con mình chờ ở cổng có nghe hình như chỉ là hiểu lầm, có người vu oan cho thằng bé, mà chắc nó chưa nói gì cho cậu biết đúng không, chắc nó sợ cậu lo.
Bà Liên thở dài, đáp:
- Vừa về là nó trốn trong phòng liền, thảo nào lúc nãy mặt mũi nó cứ buồn xo, cám ơn cậu đã báo cho mình biết chuyện này, mình sẽ xử lý ổn thỏa.
Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một lúc rồi cúp máy, bà Liên vội vàng gọi điện cho chồng mình, kể rõ sự việc, ông Tuân nghe xong cũng cảm thấy tức giận, mặc dù Công Nam chỉ là con nuôi, nhưng cũng chung sống với gia đình ông gần hai năm, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, hai vợ chồng ông đã sớm coi cậu như con ruột, vậy mà bây giờ con trai bị người ta ăn hiếp chỉ vì đối phương là người có quyền?
Nếu đã thích dùng quyền ép người như thế, vậy ông sẽ ép cho bọn kia chết luôn!
- Cậu Yên, cậu đi điều tra rõ cho tôi xem ai đứng sau lưng ông Tài, còn nữa, trực tiếp cảnh cáo ông ta, nếu ông ta không cho con trai tôi một câu trả lời thích đáng để tương lai của nó bị ảnh hưởng, tôi sẽ giúp ông ta nghỉ hưu sớm.
Bên kia, ông chủ tịch Tài không ngờ rằng ông Tuân sẽ ra mặt cho Công Nam, nhưng ngẫm lại không phải không có lý do, nếu như con nuôi mang tiếng xấu, mặt mũi của ông Tuân cũng mất hết, tuy nhiên về phía bên cậu Nhật, ông ta không thể đắc tội, cho nên ông ta chỉ đành xuống nước hứa hẹn sẽ công khai trả lại trong sạch cho Công Nam.
Trên thực tế, ông ta đang đợi, bên nào cho ông ta nhiều lợi hơn, ông ta sẽ đứng về phía bên đó, dù sao tài nguyên của cả ủy viên ban tư pháp và thị trưởng thành phố đều khiến một chủ tịch hội đồng nhỏ như ông ta phát thèm.
Mà ông Tài cũng chả sợ ai trả thù, phải biết em rể và con rể của ông ta đều không phải hạng dễ chọc.1
Cấp dưới của ông Tuân trở về báo cáo nhiệm vụ, khi nghe đến thái độ của ông Tài, ông Tuân tức giận đến run người, đồng thời cũng lo lắng khi biết được kẻ nhúng tay đằng sau là ai, xem ra chuyện này ông nên nhờ cha mình ra mặt thôi.
Ngay tức khắc, ông Hà đang cùng nhóm bạn già chơi golf thì nhận được cuộc gọi của thằng con, sau khi nghe rõ nguồn cơn, ông nổi giận đùng đùng vác cây gậy đánh golf lên xông về phía một ông cụ đang đứng chơi ở gần đó.
- Ông già chết bầm, tôi liều mạng với ông.
Ông Bùi đang đứng nói chuyện với bạn thì bất ngờ nhìn thấy ông Hà đang lao về phía mình, theo bản năng ông ấy nép người sang một bên tránh được đòn hiểm của ông Hà.
Nhưng ông Hà không chịu bỏ qua, tiếp tục đánh, ông Bùi thấy tình hình không tốt chỉ có thể bỏ chạy, vì thế trong sân đánh golf xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, hai ông già đang rượt đuổi nhau, một ông cầm gậy đánh tới tấp, ông còn lại vừa chạy vừa la oai oái, ai nhìn thấy đều tấm tắc khen ngợi hai ông cụ lớn tuổi mà vẫn khỏe mạnh quá thể, thậm chí có người còn xin vía cho các cụ nhà mình cũng được như thế.1
- Ông già kia, có gì từ từ nói, tôi làm gì mà ông đánh tôi?
Ông Bùi không ngờ bây giờ mình đã an hưởng tuổi già mà vẫn bị người ta đuổi đánh, đã mấy chục năm ông ấy không được trải nghiệm cảm giác này rồi.
Lúc này, ông Hà càng đuổi càng hăng, ông rống lớn:
- Cháu ông dám đụng cháu tôi, tôi múc cả họ nhà ông!1.