Đối mặt với chất vấn của ông khách quen, Sở Quân Liệt có chút tức giận, ngửa đầu ngạo nghễ nói "Chắc do vận khí của cháu tốt đấy!", sau đó chạy ra khỏi siêu thị, lại tự mình bổ não mà suy nghĩ một hồi.
Tư tiên sinh tới tìm cậu đó.
Đến sớm như vậy!
Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt lên xe, Sở Quân Liệt đứng trước cửa xe, hít sâu một hơi rồi mới ngồi vào trong xe.
"Sở tiên sinh, đây là danh sách vật phẩm cần chuẩn bị cho cậu". Ở ghế phụ hàng trước chợt vang lên âm thanh, ánh mắt Sở Quân Liệt từ lúc lên xe vẫn cứ dán vào người bên cạnh, lúc này mới để ý tới nam nhân ngồi ở ghế phụ này.
Đây là người lần trước ở bãi cỏ Tư gia, trông chừng cậu với mấy tiểu bối Tư gia, đây là trợ lý của Tư tiên sinh, người này họ Hứa.
Sở Quân Liệt đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay Hứa trợ lý, quay qua nhìn thoáng qua Tư Vân Dịch.
Giống như mấy chú chó săn được huấn luyện, nhất cử nhất động đều muốn trưng cầu ý kiến của chủ nhân.
Tư Vân Dịch khẽ hất cằm, Sở Quân Liệt được cho phép, lập tức nhận lấy tờ giấy, đọc từng câu từng chữ nội dung được ghi trên tờ giấy.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị tiệc đính hôn, cậu cần sửa sang lại tóc tai, mua thêm hai bộ lễ phục, chuẩn bị nhẫn đính hôn cũng như chuẩn bị vài thủ tục quen thuộc cần có trong tiệc đính hôn.
"Tiệc đính hôn lần này,vốn là do Tư gia chuẩn bị, nhưng tối hôm qua cha mẹ Sở tiên sinh có gọi điện tới, nói việc chuẩn bị này cứ để bọn họ phụ trách".
Hứa trợ lý nhìn về phía Sở Quân Liệt, ngữ khí hoàn toàn là bàn bạc công việc, trên mặt không có thêm bất cứ cảm xúc dư thừa nào.
Tập tục ở Càng thành từ trước tới nay, tiệc đính hôn đều do bên xuất giá đơn phương chuẩn bị, cho nên hai vợ chồng Yến gia đưa ra yêu cầu này cũng là hoàn toàn hợp lý.
Sở Quân Liệt nghe được tin tức, trong mắt là sự cảnh giác cùng nghi hoặc.
Yến phu nhân lúc trước chuẩn bị đầy đủ các loại biên lai cùng hóa đơn, một đồng cũng không muốn buông tha, bà ta sao có thể chấp nhận bỏ ra nhiều tiền như vậy, lại còn là tiền để chuẩn bị cho tiệc đính hôn của cậu?
Chẳng lẽ, là bởi vì Tư tiên sinh, bọn họ không muốn bị mất mặt với mấy người ở Cảng Thành? Hay là bà ta lần này lại muốn uy hiếp cậu?
Sở Quân Liệt đôi tay nhận được đồ vật mà Tư Vân Dịch đưa tới, nhìn thấy hộp đồ, đôi mắt liền sáng lên.
Sở Quân Liệt nhìn nhìn chiếc hộp, lại nhìn người nam nhân ngồi cạnh cậu, trong mắt là sự kinh hỷ khó mà áp chế được.
"Tư tiên sinh, cái này là cho em sao?"
"Xem thử đi!". Tư Vân Dịch một tay chống nhẹ ở sườn mặt, ánh bạc từ kính mắt hòa cùng với mu bàn tay tráng nõn, nhìn ưu nhã tới động lòng người.
Sở Quân Liệt nỗ lực dịch chuyển đi ánh mắt, cố nén lại sự vui sướng đang dâng trào từ đáy lòng, mở hộp ra, nhìn đến di động mới tinh bên trong hộp.
Đây là loại mà mọi người đang dùng, cùng loại với di động của mấy nhóc tiểu bối Tư gia!
Lúc trước Sở Quân Liệt cũng muốn mua một cái di động cảm ứng, nhưng loại rẻ nhất, giá tiền còn cao hơn cái di động người già của cậu những 500 đồng.
Giờ thì khác rồi, có phải mọi người sẽ không chê cười cậu vì dùng di động người già nữa đúng không?!
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt cố né hưng phấn mà lôi điện thoại người già ra, lấy đi sim, muốn lắp vào di động mới.
Di động người già dùng sim cỡ lớn, còn di động mới chỉ cần dùng sim cỡ trung, Sở Quân Liệt so sánh một hồi mới phát hiện ra vấn đề, sau đó lại ngồi tập trung tách sim.
Dường như do quen làm việc nặng, mấy việc tỉ mẩn như này, khó tránh khỏi chân tay có chút vụng về, mặc dù xung quanh sim có mấy khớp được làm sẵn thuận tiện cho việc tách sim, nhưng với Sở Quân Liệt vẫn là có chút khó khăn.
Rốt cuộc cũng tách đến khớp cuối cùng, Sở Quân Liệt nhấp môi, tay dùng thêm chút lực, sau đó trơ mắt nhìn sim bắn ra ngoài, rơi xuống bên chân Tư Vân Dịch.
Sim điện thoại vốn nhỏ, rơi xuống sàn xe lại càng khiến người ta khó tìm thấy vị trí chính xác của nó.
Tư Vân Dịch còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Sở Quân Liệt đã cởi áo khoác, nghiêng người về phía anh, thân thể cúi thấp xuống, ở khoảng trống giữa hai hàng ghế ngồi trong xe sờ soạng tìm kiếm sim điện thoại.
Khoảng trống trong xe cũng tính là rộng rãi thoải mái, nhưng khổ người Sở Quân Liệt lại lớn, nên cũng cõi như có chút chật chội.
Hứa trợ lý ngồi phía trước nghe thấy động tĩnh, quay đầu về phía sau lại nhìn thấy thanh niên cởi áo khoác ngoài lộ ra áo thun đen, thân thể nghiêng về phía thiếu gia nhà mình, giống như có chút ý đồ, mượn việc nhặt đồ vật mà tiến gần về phía Tư thiếu gia, lại vô tình để lộ ra cơ bắp cùng vòng eo thon.
"Sở tiên sinh?" Hứa trợ lý mặt không biểu tính lên tiếng nhắc nhở.
Sở Quân Liệt hơi dừng một chút, ngồi dậy tươi cười, trong tay là sim di động nho nhỏ.
"Tư tiên sinh, tìm được rồi!" Sở Quân Liệt vui vẻ, tựa như chú chó tìm được xương.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt lắp sim vào điện thoại mới, ngón tay di chuyển trên màn hình điện thoại, nhấp vào mục 'Điện thoại', nhập vào một dãy số.
Là phương thức liên hệ với anh.
Ở phần ghi chú, ngón tay Sở Quân Liệt hơi ngừng lại, khẽ quan sát biểu tình của Tư Vân Dịch, như sợ anh sẽ nhìn thấu chút tâm tư của cậu, liền nghiêm túc mà đánh vào ba chữ 'Tư tiên sinh'.
"Cảm ơn Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nắm chặt di động mới của mình, ánh mắt rạng rỡ, "Em thật sự rất thích".
Tư Vân Dịch khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn như thường.
Thích là tốt.
Chiếc xe trắng bạc chầm dãi dừng lại trước cửa một phòng thiết kế tư nhân, Tư Vân Dịch dẫn Sở Quân Liệt đi vào phòng làm việc, Hứa trợ lý đi phía trước trao đổi nội dung công việc đã hẹn trước.
Chỉ một lát sau liền có một đoàn người tiến đén, dẫn đầu là một người phụ nữ dáng người nhỏ, Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch cùng cô bắt tay nhau, tựa như cả hai đã quen biết từ trước.
"Đứa nhỏ này giao cho cô".
Sở Quân Liệt nghe thấy âm thanh của Tư Vân Dịch, lại nhìn đến người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, trên dưới đánh giá cậu một lượt, hướng phía Tư Vân Dịch tay làm cái biểu tình 'OK'.
"Cậu dáng người đúng là không tệ nha" Cô nhón chân lên nhìn kĩ mặt Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt có chút thất thần khi phải rời khỏi Tư Vân Dịch, cất bước đi vào trong.
"Yên tâm, anh ta không đi đâu, sẽ ở phòng chờ đợi cậu mà". Người phụ nữ nhìn chằm chằm Sở Quân Liệt đột nhiên nhíu mày, "Cậu bình thường rửa mặt bằng cái gì?"
"Dùng xà... xà phòng thơm". Sở Quân Liệt theo bản năng mà sờ sờ mặt mình.
Rửa xong còn kì rất sạch sẽ nha.
"Trời ơii!" Người phụ nữ hít một hơi sâu, "Nếu không phải do Tư tiên sinh mang người tới, tôi cũng không dám nhận cậu, đi thôi, bắt đầu nào".
Sở Quân Liệt mờ mịt nhìn một đám người vậy quanh chính mình, tất bật trước sau, một đám nữ nhân trong tay cầm đủ thứ vải màu sắc rực rỡ, đặt trước ngực cậu, không ngừng so sánh đối chiếu.
"Đây là kiểm tra sắc thái của cậu". Người phụ nữ vội vàng giải thích một câu, "Khuôn mặt và thể hình của cậu đều không tồi, tôi sẽ cho người thiết kế kiểu tóc, dạy cậu cách phối phụ kiện, cũng giúp cậu nắm được phong cách quần áo phù hợp với cậu".
Sở Quân Liệt vẻ mặt ngây ra.
Tư Vân Dịch ngồi chờ tại phòng nghỉ, khi người phụ nữ kia mang Sở Quân Liệt quay trở lại, Tư Vân Dịch buông tạp chí trong tay, cảm thấy ba giờ chờ đợi này đúng là đáng giá.
Sở Quân Liệt là nam chính, dung mạo đương nhiên không kém, chỉ là lúc trước không biết phối hợp quần áo, cũng không có chỉnh sửa đầu tóc cho đàng hoàng, hơn nữa khí chất trên người luôn treo thêm một tầng xám xịt, không tự tin nên hay cúi đầu, trốn tránh ành mắt người khác, khiến cậu càng thêm vẻ nhút nhát.
Nhưng hiện tại...
Tư Vân Dịch đứng dậy, bước đến trước mặt Sở Quân Liệt, nhìn tóc mái vốn che đi đôi mắt đã được cắt cho gọn gàng, lại lộ ra vầng trán.
Sở Quân Liệt mặt mày lúc này mới hoàn toàn lộ ra, lông mi cong dài, đôi mắt sâu, chiếm gần nữa gương mặt, mang tính xâm lược cực cao, mũi có chút quá cao và thẳng, môi mỏng mím chặt, khiến cho mặt cậu như vô biểu tình, giống như thêm khí chất của kẻ máu lạnh nguy hiểm.
Đây mới chính là Sở Quân Liệt khi đem tất cả những khổ sở cùng khuất nhục trả lại gấp mấy trăm lần.
"Thế nào, không tệ chứ?" Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng, "Nếu giờ tôi nói cậu ta là tổng tài công ty nào đó, giá trị con người lên đến mấy trăm triệu cũng sẽ có người tin đi?"
Sở Quân Liệt khẩn trương mà nhìn Tư Vân Dịch trước mặt, con ngươi anh lạnh băng hạ xuống như có chút suy tính, ngẫu nhiên để lộ ra khí chất lạnh lùng lại mang theo chút địch ý, lạnh nhạt phảng phất như đnag nhìn một người xa lạ.
"Tư, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nhịn không được mà lên tiếng, âm cuối không khỏi mang theo vài phần khao hát cùng ham muốn muốn thân cận.
Tư Vân Dịch ngước mắt, thanh niên trước mắt mang theo thanh âm có chút phục tùng, thực sự làm cho anh hoàn hồn lại.
"Quẹt thẻ". Tư Vân Dịch tránh đi ánh mắt của Sở Quân Liệt, nhìn về phía bà chủ.
"Người quen giảm giá 20%", người phụ nữ nhận lấy thẻ từ tay Tư Vân Dịch, mặt tươi cười, "Đưa người thương cùng đi mua sắm nha..."
Sở Quân Liệt sau đó được đưa đến trung tâm thương mại ở Cảng Thành, lúc tiến vào không khỏi lùi vùi về phía sau một chút.
Nơi này quá lớn đi, người cũng nhiều, dưới chân là gạch men sáng bóng làm người ta không nỡ dẫm lên, ở lầu một thậm chí còn chưng bày một vài mẫu xe, Sở Quân Liệt quay đầu về phía cửa lớn, có chút khong rõ mấy cái xe này tiến vào như thế nào.
Người phụ nữ kia đối với nơi này như ngựa quen đường cũ, mang theo hai người tiến thẳng đến khu vực trang phục cho nam giới ở tầng hai, một bên vừa giảng giải cho Sở Quân Liệt về các loại trang phục phù hợp, một bên vừa dẫn hai người tiến vào cửa hàng.
Cô đề cử ra hai bộ tây trang có thể dùng để mặc hằng ngày, Sở Quân Liệt sau khi thay xong thấp thỏm bất an mà bước ra từ phòng thay đồ, nhìn đến ánh mắt sáng ngời của người phụ nữ kia, cũng thấy Tư tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Quân Liệt nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, tây trang giày da, phối hợp cùng kiểu tóc mới, cậu có chút không nhận ra chính mình.
Cậu trong gương như có thêm sự cường thế, không giống người mà Tư tiên sinh sẽ thích.
"Hai bộ này gửi đến địa chỉ này".
Sở Quân Liệt nghe thấy âm thanh của Tư Vân Dịch, trong phòng thử đồ lặng lẽ nhìn giá tiền hai bộ tây trang vừa rồi.
Sở Quân Liệt nhìn đến một hàng số 0 liền sững sờ tại chỗ, đếm đếm thử, càng đếm sắc mặt càng trắng.
Một bộ quần áo này cũng bằng tiền lương ba tháng rưỡi của cậu rồi!
Tư tiên sinh vậy mà còn mua cả hai bộ!
Tư Vân Dịch quẹt thẻ xong, liền nhìn đến Sở Quân Liệt đang cậu nệ bước ra từ phòng thay đồ, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nhân viên cửa hàng lần nữa kiểm tra và đối chiếu địa chỉ, Sở Quân Liệt nghe được tên phố hẻm quen thuộc, đột nhiên ý thức đực Tư tiên sinh là muốn đem quàn áo tới nơi cậu thuê.
"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt cẩn thận túm lấy cổ tay áo của Tư Vân Dịch.
Sườn mặt Tư Vân Dịch hướng về phía Sở Quân Liệt đang thấp thỏm bất an.
"Không cần gửi quần áo tới chỗ em đâu, chỗ kia an ninh không được tốt, những quần áo đó lại đắt như vậy, nhỡ bị trộm mất thì phải làm sao?" Sở Quân Liệt nắm tay áo Tư Vân Dịch khẩn trương mà nhỏ giọng nói.
"Trộm mất cũng chẳng sao!". Tư Vân Dịch chăm chú nhìn thanh niên trước mắt, bình tĩnh nói "Cậu so với chỗ quần áo kia còn quý giá hơn".
Sở Quân Liệt há miệng thở dốc, hai tai nóng bừng lên.
Tư tiên sinh mới nói, nói cậu quý giá!
Cha mẹ cậu không cần cậu, bị ném tới vùng quê kia để mấy người thân thích chăm sóc, bị những người khác khinh thường.
Thật quý giá...
Sở Quân Liệt hai tay vẫn nắm chặt tay áo của Tư Vân Dịch, luyến tiếc phải buông ra, mấy nhân viên trong cửa hàng nhìn người thanh niên thân thể cường tráng, lỗ tai đỏ bừng nắm lấy tay áo nam nhân kia, một lúc lâu sau cũng chưa buông tay.
Sở Quân Liệt vốn tưởng rằng mua hai bộ tây trang là đủ, những trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đây mới chỉ là bắt đầu.
Người ohuj nữ đi trước dẫn đường, bản thân cô không ngừng giới thiệu các loại quần áo, Tư tiên sinh ngồi trên sofa, đánh giá 3 giây, hai ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ, đưa cho nhân viên cửa hàng.
"Quẹt thẻ"
"Vị tiên sinh này trời sinh đúng là cái móc quần áo, mặc gì cũng đẹp". Cửa hàng trưởng đích thân tới tiếp đãi bọn họ, cười không khép được miệng.
Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch quẹt thẻ ký tên, lại nhìn mấy nhân viên cửa hàng bận tới chân không chạm đất, thử dò hỏi cửa hàng trưởng.
"Chỗ này của mấy người còn tuyển người không?"
"Ngài nói gì cơ ạ?" Cửa hàng trưởng sửng sốt.
"Tôi muốn.... Tôi sau khi kết hôn với vị hôn phu, muốn đổi cái công việc có thể diện hơn". Sở Quân Liệt lỗ tai đỏ đỏ, trộm liếc qua phía Tư Vân Dịch, hạ giọng nói.
"Cho nên chỗ ông còn tuyển người không?"
Cậu có thể ném đi mặt mũi hai vợ chồng Yến gia nhưng không thể ném mặt mũi Tư tiên sinh đi được, công trường sau này không thể tới, dỡ hàng cũng không phải ngày nào cũng có việc, cho nên nên tìm con đường mưu sinh khác.
Cửa hàng trưởng nhìn thoáng qua Tư thiếu gia cách đó không xa, lại nhìn đến dung mạo thượng phẩm của thanh niên trước mắt, hai mắt đảo quanh, không lẽ người này muốn đến trải nghiệm cuộc sống?
"Đương nhiên còn tuyển, chỉ cần ngài muốn đến". Cửa hàng trưởng mặt đầy tươi cười.
"Thật sao?" Sở Quân Liệt lập tức ngồi thẳng người, "Nhân tiện tôi muốn hỏi tiền lương tính như nào?"
"Thế này đi". Cửa hàng trưởng suy tư một lát, "Mỗi tuần đi làm 4 ngày nghỉ 3 ngày, lương tính tạm 5000, cộng thêm tiền hoa hồng nữa, ngài thấy thế nào?"
Sở Quân Liệt hít một hơi sâu, liên tục gật đầu.
"Cửa hàng trưởng, chuyện này quyết vậy đi".
"Chắc chắn rồi". Cửa hàng trưởng tươi cười sán lạn, ông còn tính toán đến cả việc thanh niên này có thể đem lại cho cửa hàng này bao nhiêu lợi nhuận.
Thời gian mua sắm cuối cùng cũng kết thúc, Tư Vân Dịch cùng Sở Quân Liệt nhìn theo người phụ nữ cầm phần lễ tặng vui vẻ mà rời đi, đáy lòng Sở Quân Liệt lặng lẽ tính toán xem hôm nay Tư Vân Dịch đã tiêu bao nhiêu tiền cho cậu, cuối cùng tính được con số mà đến bản thân cậu cũng không dám tin tưởng.
"Muốn đi ăn gì không?" Tư Vân Dịch dò hỏi Sở Quân Liệt bụng đang âm thầm kêu.
Sở Quân Liệt nhấp nhấp môi mỏng, da mặt dày nói một tiếng "Muốn".
Ngồi trong nhà ăn xa hoa, Sở Quân Liệt gặm sườn dê nướng hương thảo trước mặt, lại thêm cánh gà Thụy Sỹ, ăn ra một đống xương còn chưa đã thèm.
"Lại muốn ăn thêm một ít sao?" Tư Vân Dịch thấy Sở Quân Liệt hình như còn chưa ăn no.
"Em no rồi Tư tiên sinh, không gọi nữa". Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm đống xương mình gặm ra, mặt có chút đỏ.
"Cái kia, điểm tâm ngọt sau khi ăn còn chưa gọi đâu?" Tư Vân Dịch ngón tay lật qua thực đơn, "Pudding trái cây, bánh ngọt kiểu Pháp hay là bánh kem hoa quả tươi".
"Bánh kem hoa quả tươi được không ạ?" Đôi mắt đen của Sở Quân Liệt tỏa sáng.