"Tôi không sao đâu". Ông lão vừa nghe lời này, vội vàng xua tay, "Tôi chỉ là bị đạp vài cái, hiện tại cũng không còn đau nữa rồi, thật sự không cần phải đến bệnh viện".
Tư Vân Dịch cũng không tiếp tục khuyên bảo ông, chỉ là nhìn thoáng qua Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt chớp chớp đôi mắt, lập tức liền hiểu ý, quay đầu nhìn về phía ông lão.
"Ông à, cháu nghe lời Tư tiên sinh, ngày mai cho dù ông có muốn đi hay không, cháu cũng sẽ đưa ông đến bệnh viện làm kiểm tra một lượt xem thế nào".
"Mấy đứa này..." Ông lão há miệng thở dốc, nhìn ánh mắt kiên quyết của mấy người trẻ tuổi trước mắt, lời từ chối cũng không nói ra nổi.
Thời gian cũng đã muộn, khi tài xế lái xe vào trong tiểu khu cũng đã gần 12h đêm, Tư Vân Dịch sau khi xuống xe không trực tiếp lên nhà mà đi vào cửa hàng tiện lợi 24h trong tiểu khu.
Sở Quân Liệt gắt gao đi theo sau Tư Vân Dịch, phát hiện biểu tình của anh trai nhỏ ở cửa hàng tiện lợi có chút kỳ quái.
"Anh... Chắc chắn muốn mua loại nước này sao?" Anh trai nhỏ nhìn nam nhân trước mắt, có chút do dự.
"Tôi chắc chắn". Tư Vân Dịch bình tĩnh đáp lại, lấy di động ra quét mã.
Sở Quân Liệt nghe vậy thì tò mò nhìn thoáng qua chai nước trong tay anh trai ở cửa hàng tiện lợi, là một loại đồ uống, nhìn qua bao bì thì cũng cũng giống như mấy loại nước giải khát bình thường, bao bì có màu đỏ, hình như là nước vị khác.
Trả tiền xong, Tư Vân Dịch cầm lấy chai nước, sắc mặt như thường cũng Sở Quân Liệt về nhà.
Liệt Phong ghé vào cửa, nhìn hai người bình an trở về, lắc lắc cái đuôi, ở phòng khách nhảy nhót vài cái, tỏ ra vô cùng sung sướng.
Tư Vân Dịch đem chai nước đặt trên bàn, tiến vào phòng ngủ thay quần áo mặc ở nhà, tới khi ra khỏi phòng ngủ, không chút ngoài ý muốn, ở phòng ăn, Sở Quân Liệt đang khom người nghiên cứu chai nước kia, Liệt Phong cũng đứng bên chân cậu, hai chân trước để lên ghế, tò mò nhìn cái chai trước mắt.
"Muốn uống sao?" Tư Vân Dịch từ quầy rượu lấy ra hai cái chén nhỏ, đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Sở Quân Liệt vốn tưởng rằng Tư tiên sinh hôm nay đã rất mệt rồi, sẽ trực tiếp đi ngủ luôn, lại không nghĩ tới anh sẽ đi ra, còn hỏi cậu xem có muốn uống chai nước này không!
"Muốn" Sở Quân Liệt vui vẻ gật đầu, cái đuôi vô hình điên cuồng lắc lư, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình.
Tư Vân Dịch nhìn vẻ mặt của Sở Quân Liệt, anh vặn nắp chai nước màu đỏ, phát ra âm thanh đặc trưng của mấy loại đồ uống có ga. Tư Vân Dịch vừa mở cái nắp ra, mùi hương bị phong ấn bên trong nháy mắt tràn ra ngoài, nó có mùi như bùn đất và lá cây hư thối, ẩm ướt sau khi cơn mưa đi qua.
Cái mũi Sở Quân Liệt giật giật, biểu tình từ khiếp sợ đến mờ mịt, ngay sau đó liền mím chặt môi.
"Ọe" Liệt Phong có khứu giác nhanh nhạy, đứng trên mặt đất nôn khan, cụp đuôi chạy nhanh ra ngoài ban công.
Hương vị như bẻ mấy chục cành cây để nó tản ra mùi vị man mát, lại như như bóp nát mấy chiếc lá đã bị phân hủy, không ai biết tại sao lại có loại đồ uống như vậy, ánh mắt Sở Quân Liệt bất lực nhìn Tư Vân Dịch, bỗng nhiên hiểu được ánh mắt của anh trai ở cửa hàng tiện lợi.
(Tui cũng không hiểu cái kiểu miêu tả này)Ai lại đi sản xuất loại đồ uống như vậy chứ?
Ai lại đi mua loại đồ uống này chứ?
Sắc mặt Tư Vân Dịch vẫn như cũ, đem nước trong chai rót vào hai cái chén, sau đó đóng lại nắp chai nước, để nó sang một bên.
"Chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi" Tư Vân Dịch hơi hơi mỉm cười với Sở Quân Liệt.
Thấy khóe miệng Tư tiên sinh khẽ nhếch lên, Sở Quân Liệt nhanh chóng gật đầu, trong mắt mang theo hưng phấn khó che giấu.
"Chúng ta nói ra ba điều về bản thân, hoặc cũng có thể là một sự kiện nào đó trong cuộc đời, ba điều này có thể toàn là thật, có thể toàn là giả, cũng có thể là thật giả lẫn lộn". Ngữ âm của Tư Vân Dịch chậm rãi, để Sở Quân Liệt nghe rõ từng chữ một quy tắc của trò chơi.
"Vâng, vâng!" Đôi mắt Sở Quân Liệt đen bóng.
"Nói xong ba điều, để cho đối phương phán đoán, nếu cảm thấy cả ba điều này là thật thì đoán thật, nếu cảm thấy trong ba điều có một cái là giả, không cần biết cái nào giả, cũng có thể đoán là giả.
Nếu phán đoán chính xác, người nói ra ba điều trên sẽ phải chịu phạt, nếu đoán sai, vậy người đoán phải chịu phạt".
Tư Vân Dịch kiên nhẫn nhìn Sở Quân Liệt, "Nghe hiểu chưa?"
"Em hiểu rồi!" Sở Quân Liệt gật đầu, thử nói cho Tư Vân Dịch nghe lý giải của cậu, "Nếu Tư tiên sinh nói ra ba điều, em cảm thấy tất cả đều là thật vậy em liền đoán là thật, nếu bên trong có 1 cái giả, vậy em sẽ đoán là giả.
Cuối cùng Tư tiên sinh sẽ nói cho em biết, em thua hay là thắng".
Tư Vân Dịch gật đầu, "Chúng ta thử trước một vòng, tôi sẽ nói ra ba điều".
"Tốt!" Sở Quân Liệt theo bản năng kéo ghế tựa, dịch lại gần người trước mặt.
Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào mắt Sở Quân Liệt.
"Tôi có 1 bộ quần áo ngủ màu đen"
"Tôi thích kẹo cao su vị bạc hà"
"Khi còn học tiểu học, tôi đã từng đánh bạn học"
Đồ ngủ màu đen, có khả năng, bởi vì Tư tiên sinh có mấy cái áo somi màu đen, cậu đã thấy Tư tiên sinh mặc qua rồi.
Kẹo cao su vị bạc hà, cũng có khả năng là thật, tuy chưa thấy qua, nhưng cậu nhớ mơ hồ lúc nói chuyện cùng Tư tiên sinh, có hương vị dễ ngửi.
Còn đánh nhau với bạn học...
Sở Quân Liệt cảm thấy không có khả năng, Tư tiên sinh khi còn nhỏ là học sinh tốt, Tư lão gia nói Tư tiên sinh thi toán luôn được điểm tối đa, làm sao có thể đánh bạn học được chứ?
Nhưng Sở Quân Liệt lại nhớ tới hình ảnh Tư tiên sinh cầm dây dắt chó đánh lên người hai người anh.
Đánh nhau với bạn học... Cũng không phải là không có khả năng.
"Cả ba câu đều là thật!" Sở Quân Liệt tự tin ngẩng đầu, nói ra phán đoán của cậu.
"Cậu thua rồi!" Ánh mắt Tư Vân Dịch vẫn như thường.
"Tư tiên sinh, em đoán sai cái nào vậy?" Sở Quân Liệt bưng chén nhỏ trước mặt lên, lấy dũng khí một ngụm uống xuống.
"Trò chơi này có lợi ở chỗ, không cần cậu phải nói rõ câu nào là giả". Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt chau mày sau khi uống xong chén nước.
"Nhưng đây là chơi thử, mà cậu lại tiếp nhận trừng phạt rồi, tôi có thể nói cho cậu câu nào là giả". Tư Vân dịch lấy chai nước qua, đem chén nhỏ trước mặt Sở Quân Liệt lần nữa rót đầy.
"Tôi không thích kẹo cao su, cho dù nó là vị gì đi chăng nữa".
Sở Quân Liệt mím chặt môi, nỗ lực nhớ kỹ điều này.
Tư tiên sinh không thích kẹo cao su.
Vậy cậu sau này cũng sẽ không ăn kẹo cao su nữa.
(Quá chời là simp vợ đê)"Vậy trò chơi chính thức bắt đầu, tới lượt cậu" Tư Vân Dịch buông chai nước xuống, ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt.
"Em thích... ngủ khỏa thân". Sở Quân Liệt nỗ lực nghĩ đến việc khác, lỗ tai có chút đỏ lên.
"Em nhớ rõ hai điều trước khi mất trí nhớ".
"Em thật sự... thật sự thích được Tư tiên sinh sờ".
Câu cuối cùng như rút hết dũng khí của cậu, hai con mắt cậu lộc cộc nhìn người trước mặt.
Tư Vân Dịch suy nghĩ một lát, con ngươi nhẹ nâng.
"Đều là thật".
"Em lại thua rồi". Sở Quân Liệt trên mặt có chút đỏ, lại lần nữa đem chén nước kia uống cạn.
Tư Vân Dịch nhìn biểu tình một lời khó nói hết của Sở Quân Liệt, con ngươi khẽ động.
Càng nói tỉ mỉ thì khả năng là thật càng cao, bởi nói một lời nói dối thì khó có khả năng mà tu bổ từng chi tiết.
Sở Quân Liệt nhớ rõ hai việc trước khi mất trí nhớ, phán đoán của Tư Vân Dịch về câu thứ nhất này là thật, câu cuối cùng là đoán dựa trên biểu hiện thường ngày của cậu, còn câu đầu tiên, Tư Vân Dịch có vài phần đánh cược.
Ai lại nghĩ tới.
Long Ngạo Thiên lại thích ngủ lõa thể.
"Em nói với hai vợ chồng Yến gia rằng em chỉ nhớ rõ tên họ của mình, thật ra là lừa bọn họ". Sở Quân Liệt mím môi, nhìn Tư Vân Dịch, trong mắt tràn đầy tin cậy.
"Em nhớ rõ một đoạn ký ức ngắn, là cha mẹ đưa em tới một chỗ, bọn họ nói với em rằng sẽ nhất định quay trở lại đón em".
Trong mắt Sở Quân Liệt hiện lên vài phần thống khổ, "Em lúc ấy hình như còn rất nhỏ, cha mẹ trong trí nhớ cũng khá mơ hồ, nhưng em biết rõ một điều, bọn họ là thật lòng yêu thương em".
"Cho nên khi Yến phu nhân nói với em rằng từ nhỏ em đã được gửi về quê nuôi dưỡng, em liền tin lời bà ta, cũng thật sự cho rằng, bọn họ chính là cha mẹ của em". Biểu tình của Sở Quân Liệt đầy khổ sở, "Cũng nhờ em nhớ kỹ việc này, bọn họ cũng có một cái cớ để nói với người ngoài về sự xuất hiện của em".
Sở Quân Liệt không nhớ rõ được chi tiết chuyện này, nhưng cố tình Tư Vân Dịch lại nhìn thấy ở trong mộng.
Sở Quân Liệt khi ấy mới ba tuổi, Sở gia gặp một trận đại nạn, cha mẹ cậu vì muốn bảo vệ cậu mà đem cậu đến một ngồi chùa trong núi, mẹ cậu trước khi chia tay còn luyến tiếc rời đi, hôn lên trán cậu, khóc lóc hứa hẹn, nhất định sẽ đón cậu trở về.
Trụ chì trong chùa đem Sở Quân Liệt cải trang thành một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ấy vẫn nhớ rõ lời hứa của cha mẹ với cậu, mặc kệ mưa gió, ngày nào cũng ngồi trên phiến đá xanh phía sau cửa chùa chờ đợi, vẫn luôn chờ đợi.
Tới tận khi Sở Quân Liệt được bảy tuổi, chờ đợi hơn 1 nghìn đêm, rốt cuộc lại chỉ chờ được Sở lão gia cùng với tro cốt của cha mẹ cậu.
Nhìn thấy sự hối hận sâu sắc sau khi bị lừa dối của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch im lặng một lát, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cậu.
Cảm xúc của Sở Quân Liệt dần được trấn an, giương mắt nhìn về phía Tư Vân Dịch.
"Còn có một đoạn kí ức ngắn nữa, là lúc em đánh nhau cùng mấy người bảo an ở biệt thự Yến gia, em lúc trước hình như ở nước ngoài, còn... còn làm rất nhiều việc nguy hiểm".
"Nhưng cái đó đều là quá khứ rồi" Tư Vân Dịch thẳng thắn nói, đó có khả năng là khi cậu đang làm cố vấn an ninh.
"Tư tiên sinh, anh sẽ không vì những cái đó mà ghét em chứ?" Sở Quân Liệt ánh mắt trông mong ngẩng đầu nhìn Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt, hòa hoãn mở miệng.
"Tôi sẽ không bởi vì những điều cậu trải qua trước đây mà ghét cậu".
Mày Sở Quân Liệt giãn ra, vui sướng trong mắt còn chưa kịp lộ ra đã nghe Tư Vân Dịch nói tiếp.
"Tôi ủng hộ việc cậu phòng vệ chính đáng, vì việc nghĩa mà hăng hái làm".
"Nhưng tôi không muốn cậu lấy hai lý do này để tra tấn hay ngược đãi người khác".
Vuốt ve ôn nhu trên đầu rời đi, Sở Quân Liệt mím chặt môi, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Vân Dịch, trong lòng đột nhiên ý thức được một việc.
Tư tiên sinh nói ba điều này đều là thật.
Tư tiên sinh không phải không có lý do mà cùng cậu chơi trò chơi này, anh là muốn mượn trò chơi này để nói với cậu, tránh cho cậu bị tổn thương tôn nghiêm.
"Tôi biết, cậu là muốn lấy bạo trị bạo". Tư Vân Dịch nhìn chăm chú vào Sở Quân Liệt, "Cậu muốn cho đối phương một chút giáo huấn, tốt nhất là để bọn họ vĩnh viễn sợ hãi, bọn họ sẽ không đến làm phiền ông lão kia nữa.
Nhưng mà cậu đã nghĩ tới làm như vậy sẽ chỉ khiến người trong cuộc sợ hãi, người quản lý bọn côn đồ đó ngược lại sẽ cảm thấy thể diện bị dẫm đạp, tiền đà lấy lý do để trả thù cậu".
Sở Quân Liệt cúi đầu, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
"Ngẩng đầu nhìn tôi này". Tư Vân Dịch không cho Sở Quân Liệt cơ hội tránh né.
Sở Quân Liệt có chút ủy khuất mà ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt người trước mặt.
"Lấy bạo trị bạo chỉ có tác dụng trong một vài tình huống bất đắc dĩ". Tư Vân Dịch nhìn vào đôi mắt Sở Quân Liệt.
"Bạo lực là một loại bênh truyền nhiễm, trong lòng mỗi người đều có một đầu mãnh hổ, nếu con hổ đó liên tiếp được phóng xuất ra ngoài, bọn nhỏ sẽ bắt chước, vậy quần thể những người yếu thế sẽ càng chìm vào đêm tối đáng sợ".
Sở Quân Liệt hạ xuống tầm mắt rồi lại giương mắt lên, trong mắt có vài phần thông cảm.
"Em sai rồi, Tư tiên sinh".
"Pháp luật có thể không khiển trách hành vi hôm nay của cậu, bởi đa phần hành động hôm nay của cậu đều đúng, tôi cũng đã chứng kiến nhiều vụ việc tương tự như vậy". Tư Vân Dịch chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, "Nhưng ý tôi muốn nói ở đây là muốn nhắc nhở về hành vi của cậu sau này".
"Em hiểu rồi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt nghiêm túc gật đầu, "Em sau này nhất định sẽ chú ý".
Sở Quân Liệt đã có thái độ nhận sai, sắc mặt của Tư Vân Dịch cũng có chút hòa hoãn, cầm lấy ly đồ uống trước mặt.
"Phán đoán của cậu vừa này là đúng".
Chén nước trong tay Tư Vân Dịch còn chưa chạm đến môi đã bị một cánh tay khác nhanh chóng đoạt lấy, Sở Quân Liệt đem chén nước một ngụm nuốt xuống, nỗ lực không để mình thể hiện ra vẻ mặt thống khổ.
Thật sự rất khó uống.
Không thể để Tư tiên sinh uống cái này.
Tư Vân Dịch nhìn sở Quân Liệt hơi dừng một chút, cảm xúc nơi đáy mắt khẽ nhúc nhích, buông tay xuống.
"Tư tiên sinh, em có thể hỏi thêm một câu không?" Sở Quân Liệt nhìn chia nước trên bàn, "Anh vì sao lại không thích kẹo cao su? Là không thích âm thanh khi nhai kẹo hay là không thích hương vị?"
"Còn nhớ rõ câu thứ ba mà khi nãy tôi nói chứ?" Tư Vân dịch lấy chai nước qua.
"Nhớ rõ". Sở Quân Liệt liên tục gật đầu, Tư tiên sinh là học sinh tốt, thế nhưng khi còn nhỏ lại cùng bạn học đánh nhau, đúng là không thể tin được!
"Tôi có vài người bạn học, họ không thích con trai để tóc dài, cho nên bọn họ lợi dụng thời gian ra chơi, lợi dụng nhân số đông, dùng kẹo cao su dính lên tóc của tôi".
Sở Quân Liệt ngẩn ra, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm tóc đen dài tùy ý buộc lại phía sau lưng của Tư Vân Dịch, hai tay bên người siết chặt lại.
"Tôi cũng đã lâu rồi không còn nhớ tới chuyện này nữa". Tư Vân Dịch hơi mỉm cười.
"Hầu hết các loài động vật đều từ chối những cá thể ngoại lai, chỉ có số ít người bao dung và chấp nhận".