Tư lão gia đã an toàn về tới nhà, tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Sở Quân Liệt trên đường đã đem áo khoác cởi ra, khoác lên trên người Tư lão gia, cũng bật điều hòa trong xe, dù vậy nhưng khi về đến nhà chân tay ông vẫn có chút lạnh lẽo.
Bác sĩ Nhậm trước tiên kiểm tra thân thể cho ông, cho ông uống chút thuốc, chị dâu bưng tới một chậu nước ấm, trộm lau nước mắt mà giúp ông lau chân tay.
Anh cả ôm chăn đến, đem ông bọc thành cái bánh chưng, anh hai lấy ra gốc nhân sâm cực phẩm kia, khoe ở trước mặt Tư lão gia.
"Ba, con đã tham khảo ý kiến của bác sĩ Nhậm rồi, nhân sâm có thể bổ nguyên khí, điều hòa huyết áp, còn có tác dụng trị liệu đối với người có thần kinh suy nhược nữa". Anh hai hạ giọng, ngữ khí ôn hòa, "Ba lúc đó nếm thử một chút, nói không chừng có thể làm ba thoải mái hơn một chút".
Tư lão gia được con trai con gái vây quanh, thuốc cũng bắt đầu có tác dụng, có chút mơ màng sắp ngủ.
"Để ba nghỉ ngơi một chút". Tư Vân Dịch vẫn luôn nắm tay ông, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Mọi người cùng về nhà nghỉ ngơi đi, để em trông ba đêm nay".
Chị dâu lau khô chân tay cho Tư lão gia, cần thận bỏ vào trong chăn, cảm giác người ông cũng dần dần ấm lên, lại nhịn không được mà chảy nước mắt.
Sau khi Tư lão gia nằm ngủ, mấy đứa con nhẹ nhàng rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, Tư Vân Dịch tiễn mấy người tới cửa biệt thự, thấy chị dâu ngày trước vẫn luôn lải nhải, nay lại cúi đầu không nói một câu.
"Hôm nay mọi người đều vất vả rồi".
Tìm được Tư lão gia trở về, ngữ khí của Tư Vân Dịch cũng ôn hòa đi không ít, ánh mắt nhìn về phía Tư Vân Thiên, ngữ điệu khắc chế vài phần.
"Anh cả".
"Hả". Anh cả Tư gia được điểm tên, theo bản năng mà lùi về một bước, tay sờ tới chỗ khi nãy bị đánh, bây giờ vẫn còn đau.
"Ba từ nhỏ đối với anh đều phá lệ mà khoan dung". Âm điệu Tư Vân Dịch trầm ổn, thả chậm tốc độ nói, "Ông ấy không nghĩ tới việc bồi dưỡng anh thành tinh anh hay gì cả, chỉ muốn anh sau này có một cuộc sống vui vẻ, ba hiện tại không khống chế được cảm xúc, mắng anh thì cũng không phải điều ông ấy muốn".
Anh cả cúi đầu, mũi có chút chua xót.
"Anh hai, tất cả mọi người đều biết anh nghịch ngợm từ nhỏ, lớn lên cũng vẫn như vậy, nhưng em biết, một khi có cơ hội giúp được cho gia đình, anh nhất định sẽ đem nó đặt lên hàng đầu". Tư Vân Dịch nhìn về phía anh hai, trong mắt mang theo tín nhiệm, "Đúng không?".
Anh hai gật đầu, thập phần kiên định.
Tư Vân Dịch nhìn về phía chị dâu cả đang cúi đầu lau nước mắt, đưa khăn giấy qua.
Chị dâu nhìn khăn giấy trước mắt, rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên.
"Chị dâu, chuyện hôm nay là do tất cả mọi người thất trách, chị trông coi hai đứa nhỏ đã không dễ dàng rồi, Kỳ nhãi con giờ vẫn đang cần mẹ bên cạnh, chị có thể dụng tâm chăm sóc ba đã là hết lực rồi".
Tư Vân Dịch nhìn về phía anh cả, ý bảo bên cạnh, anh cả lúc này mới vội vàng phản ứng lại, ôm chị dâu đang gào khóc, vỗ vỗ an ủi vợ mình.
"Đều là do lòng dạ chúng ta hẹp hòi", chị dâu nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Vân Dịch, chúng ta cả ngày ở trước mặt ba, cũng không phải muốn tranh giành tài sản hay gì, chỉ là muốn để bọn nhỏ sau này có chỗ dựa dẫm, để chúng nó sau này vô tư mà sống, ba thương chú nhất, lúc trước còn gọi riêng chú ra nói chuyện, làm chúng ta thật sự hoài nghi sự phân chia trong di chúc, lòng chị cũng không nhịn được mà phát hoảng, sợ rằng một chút ba cũng không để lại cho chúng ta".
Tư Vân Dịch trầm mặc một lát, giương mắt nhìn về phía anh chị mình, "Chúng ta ngày mai có thể mở một cuộc họp, sau đó phân chia thời gian chăm sóc ba".
Chị dâu nghẹn ngào vài cái, cẩn thận nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Vân Dịch, chú nói thật sao?"
"Thật". Tư Vân Dịch sắc mặt như thường, "Ba sẽ thấy nỗ lực của mọi người".
Chị dâu lộ ra chút tươi cười, Tư Vân Dịch đứng tại chỗ, nhìn anh chị mình lên xe rời đi, xung quanh khôi phục lại yên tĩnh.
Tư Vân Dịch rũ mắt, ở trong gió đêm mà suy tư.
Ở trong mộng, khi anh nghe thấy tin tức ba xảy ra chuyện, trên đường vội vàng trở về mà xảy ra tai nạn, Tư Vân Dịch biết rõ ràng, anh lúc ấy hẳn là chưa để lại di chúc.
Đối với miêu tả trong mộng về việc Tư gia tan cửa nát nhà là cực kỳ sơ sài, nhưng Tư Vân Dịch nhìn tới tình huống ngày hôm nay, ẩn ẩn có dự cảm, trong mộng anh là người thừa kế đại bộ phận tài sản của ba, hơn nữa anh lúc đó chưa có gia đình, vậy người thừa kế cuối cùng là nhóm anh chị của anh, họ vô cùng có khả năng vì những tài sản này mà nháo túi bụi một trận.
Một phần khiến Tư gia bị hủy là do thế lực bên Sở gia, một phần còn lại có lẽ cũng đến từ đấu đá bên trong Tư gia.
Như vậy xem ra, anh chị của anh thật sự không thích hợp để đứng ra chống đỡ Tư gia.
"Tư tiên sinh?" Sở Quân Liệt đứng bên cạnh Tư Vân Dịch, dùng thân thể chắn lại gió lạnh lẽo, trên người chỉ mặc một cái áo lông, lỗ tai vì lạnh mà đỏ lên.
Nghe được âm thanh của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch từ trong suy nghĩ hoàn hồn, đi vào biệt thự, Sở Quân Liệt cũng vội vàng đuổi theo.
Tư Vân Dịch cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc bồi dưỡng Sở Quân Liệt, nhưng ai cũng không thể đảm bảo Sở Quân Liệt sau khi khôi phục trí nhớ sẽ biến thành bộ dáng như thế nào, hơn nữa Sở lão gia cũng sẽ không để một cái Tư gia nhỏ nhoi làm ngăn cản con đường kế thừa Sở gia của Sở Quân Liệt.
Tổng thể mà nhìn lại, tính nguy hiểm còn lớn hơn.
Hiện tại chỉ còn mấy đứa cháu.
Mấy đứa dưới sự bảo vệ của Tư gia, từ nhỏ đã được hưởng sung sướng, hoàn toàn không thể gánh nổi gánh nặng này, trừ phi đem chúng dồn tới tuyệt cảnh, có lẽ sẽ trưởng thành hơn một chút.
Trở lại căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Tư lão gia, Tư Vân Dịch ngồi xuống trước bàn, một tay chống lên trán, chỉ cảm thấy sự biến mất của Tư gia trong sách hoàn toàn có ẩn tình bên trong. ngôn tình hoàn
Học y không cứu được bọn họ.
Có lẽ anh đã chọn sai phương hướng rồi.
"Tư tiên sinh, anh mệt lắm hả?"
Tư Vân Dịch ngước mắt, nhìn Sở Quân Liệt đang ghé vào cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen bóng.
"Em giúp anh gác đêm, anh nghỉ ngơi trước đi". Tư Vân Dịch quay đầu lại, nhìn trên giường đã được chuẩn bị tốt, Liệt Phong ghé vào mép giường trên sàn nhà, hiện ra vài phần buồn ngủ.
"Ngày mai cậu còn phải đi làm". Tư Vân Dịch nhìn thời gian, "Cậu nghỉ ngơi đi".
Sở Quân Liệt nhìn người trước mắt, kéo ghế dựa qua, ngồi đối diện với Tư Vân Dịch, dùng hành động chứng minh quyết tâm của mình.
Tư tiên sinh không đi ngủ, cậu cũng không nghỉ ngơi.
Tư Vân Dịch im lặng một lát.
"Ba đã uống thuốc, khả năng sẽ ngủ tương đối sâu, cậu có thể cách mỗi hai giờ xem tình huống bên phòng ba một lần, nhớ nên nhẹ nhàng một chút".
SỞ Quân Liệt nhìn thời gian, lập tức gật đầu.
Tư Vân Dịch từ trước bàn đứng dậy, đứng ở mép giường, vừa định cởi bỏ áo khoác, liền thấy Sở Quân Liệt đi về phía anh, ánh mắt sáng quắc.
"Có... chuyện gì?" Động tác cởi áo của Tư Vân Dịch chậm lại.
"Anh, anh hôm nay nhất định rất mệt mỏi". Trở lại trong nhà ấm áp mà hai lỗ tai Sở Quân Liệt vẫn còn đỏ, "Em giúp anh thay đồ".
Tư Vân Dịch ngừng hai giây, không tiếng động đem áo khoác cởi ra, Sở Quân Liệt nhanh chóng tiến lên nhận lấy.
Sở Quân Liệt đem quần áo treo lên móc, bàn tay vuốt từ trên xuống dưới, động tác ôn nhu lại cẩn thận, như là muốn loại bỏ đi tro bụi bên trên, nghiêm túc lại nhẹ nhàng.
Tư Vân Dịch gỡ xuống mắt kính, đặt lên đầu giường, mặc áo somi chìm vào giấc ngủ, Sở Quân Liệt tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ánh đèn ngủ nhàn nhạt.
Ánh trắng hôm nay phá lệ sáng, Sở Quân Liệt ấn theo thời gian mà nhìn thoáng qua phía Tư lão gia đang ngủ say, sau khi trở về thấy liền thấy ánh trăng thông qua cửa sổ, chiếu về phía giường, như một tầng lụa mỏng, nhẹ bao phủ lên người đang nằm trên giường.
Giống như là bị mê hoặc, Sở Quân Liệt lặng yên đi đến chỗ mép giường, ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng chìm vào giấc ngủ của người trước mắt.
Lông mi của Tư tiên sinh rất dài, màu mi không đậm cũng không nhạt, là kiểu màu sắc vừa đủ, giống như nét bút lông khẽ lướt trên mặt giấy trong những bức tranh cổ, phác họa ra một cách hoàn mỹ.
Mũi thẳng tắp lại tinh xảo, rõ ràng không phải kiểu nhan sắc diễm lệ, xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta không khống chế được mà muốn hôn lên, hoặc là khẽ cắn, hoặc là trằn trọc, khiến tâm người càng thêm ngứa ngáy.
Sở Quân Liệt nhịn không được mà liếm liếm môi, yết hầu giật giật, lại không dám dâm loạn một lần.
Phía sau ẩn ẩn truyền đến âm thanh, Sở Quân Liệt lập tức quay đầu, nhìn thấy Liệt Phong không biết tỉnh từ lúc nào, quỳ rạp trên đất ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu.
Liệt Phong chớp chớp đôi mắt, làm bộ mình cái gì cũng chưa nhìn thấy, cúi đầu ghé vào chân trước, nhắm chặt đôi mắt, nhắm một hồi lại cẩn thận hé hé mắt, lại phát hiện Sở Quân Liệt vẫn đang nhìn nó.
Liệt Phong có chút xấu hổ quay đầu, không quay lại xem nữa.
Sở Quân Liệt không biết vì sao trên mặt lại nóng lên, cẩn thận quay đầu lại, lưu luyến nhìn thoáng qua Tư tiên sinh, đỏ mặt tránh sang một bên.
Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch tỉnh lại cùng nhóm anh chị bàn bạc thời gian thay phiên nhau chăm sóc Tư lão gia, thấy ông tinh thần không tồi mà dùng bữa sáng, đưa Sở Quân Liệt đến trước cửa trung tâm thương mại.
Một đêm không ngủ, Sở Quân Liệt không biết vì sao tinh thần cậu vẫn tỉnh táo như vậy, lau bàn cũng rất nhiệt tình, chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đêm hôm qua ngực liền không nhịn được mà sôi trào.
Nhà hàng hôm nay đặc biệt đông, hôm nay đến phiên Sở Quân Liệt cùng lão công nhân đi đổ thức ăn thừa, ông lão vẫn chờ ở chỗ cũ, nhìn thấy Sở Quân Liệt đẩy xe rác tới còn vẫy vẫy tay.
Lão công nhân nhìn ông lão theo bản năng mà cảnh giác, nhưng thấy ông vẫn ngồi im không nhúc nhích, cũng không có ý muốn tiến đến xin cơm thừa.
Sở Quân Liệt vẫy tay lại với ông lão, lão công nhân nhìn Sở Quân Liệt, nhịn không được mà ngạc nhiên.
"Ông lão này bị tôi nói bao nhiêu lần đều không nghe, cậu làm sao mà làm được vậy?"
Sở Quân Liệt thấy xe rác từ phía xa xa tiến tới, cười cười với lão công nhân, "Anh nhà cháu nói cháu chiếu cố ông ấy nhiều một chút".
Lão công nhân nghe vậy quay đầu, mới phát hiện quần áo của ông lão so với lúc trước không giống nhau, trên đùi có quần bông, trên người mặc áo khoác lông đen, vì không muốn áo bị bẩn, đem vạt áo kéo lên cao, dưới mông còn cẩn thận lót một miếng xốp.
Nhìn ông lão trước mắt, lão công nhân mãi không nói được câu nào,
Đem rác đổ vào xe rác, hai người đẩy thùng lại vào thang máy vận chuyển, Sở Quân Liệt nhìn con số trên màn hình tăng dần, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói của lão công nhân, "Cậu là người tốt".
Sở Quân Liệt quay đầu, nhìn biểu tình của lão công nhân có chút phức tạp.
"Chủ yếu vẫn là do anh nhà cháu". Sở Quân Liệt lộ ra chút tươi cười, "Nếu không phải anh ấy duy trì, cháu có khả năng cơm cũng không đủ no, suốt ngày vội vàng làm công, làm gì còn thời gian nhàn rỗi mà quản người khác".
Lão công nhân nghe xong lời này, nhịn không được lại cảm thán, "Anh nhà của cậu thật tốt".
Sở Quân Liệt cười hai tiếng, chợt ý thức được gì, quay đầu nhìn lão công nhân.
"Ông đừng có mà đánh chủ ý lên người anh ấy!"
Lão công nhân quay đầu trợn tắng mắt.
Làm xong công tác, Sở Quân Liệt rời nhà hàng, đi tới chỗ cũ, nhìn ông lão vẻ mặt tươi cười.
"Đi thôi ông, hôm nay chúng ta đi ăn!"
"Ăn cái gì ngon sao?" Ông lão sửng sốt.
"Anh nhà cháu sau khi nghe chuyện về ông, liền cho cháu thật nhiều tiền tiêu vặt!" Sở Quân Liệt trong mắt toàn đắc ý, "Hôm nay dẫn ông đến quán ăn".
Ông lão còn chưa kịp phản ứng, thấy Sở Quân Liệt đẩy xe ba bánh, "Ông mau lên đây!"
Ông lão gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, vẫn lấy miếng xốp ở dưới, để lên xe rồi ngồi lên, Sở Quân Liệt chân khỏe lại dài, đệm ngồi lại có chút thấp, ông lão nhìn Sở Quân Liệt đạp bàn đạp, đứng mà đạp cả xe tiến lên quán rau xào phía trước.
Rau xào quán này có vị cực kỳ ngon, người tới ăn không ít, Sở Quân Liệt hào phóng gọi mấy món chính, gọi thêm canh, nhìn ông lão đang bất an ngồi bên cạnh.
"Nhiều như vậy chúng ta sao ăn hết".
"Cháu không ăn, cháu mang về cho anh nhà cháu". Sở Quân Liệt thập phần vui vẻ, "Cái này đều gọi cho ông đó, ăn không hết có thể gói lại mang về".
"Cậu xem cậu này, tiêu pha nhiều quá rồi!" Ông lão có chút ngượng ngùng.
"Anh nhà cháu cho cháu nhiều tiền, cháu đang nghĩ tìm cho ông một cái phòng trọ". Sở Quân Liệt cùng ông lão thương lượng, "Hai ngày nay nhiệt độ ngày càng thấp, ông cũng không thể cả ngày ngủ trên cái xe ba bánh kia chứ".
"Ôi, không cần như vậy đâu". Ông lão liên tục xua tay, lại không từ chối được Sở Quân Liệt, sau khi ăn xong liền cùng Sở Quân Liệt tìm đến một cái nhà trệt nhỏ.
Một tháng 800 tệ, có nước có điện, tuy rằng phòng không có nhiều đồ đạc, nhưng tốt xấu gì cũng có một cái giường, chủ nhà cũng không chê người đến thuê phòng là người như thế nào.
Chủ nhà yêu cầu phải thuê từ nửa năm trở lên, nhưng tốt ở chỗ không cần tiền cọc, Sở Quân Liệt chuyển qua 4800 tệ, đưa ông lão vào ở.
Ông lão có chút vô thố ngồi trên giường, nhìn thanh niên đang thanh toán tiền nhà ở cửa, sờ sờ đệm trên giường, không nghĩ tới có ngày ông sẽ có chỗ ở.
Không phải ban đêm đang ngủ thì bị đuổi đi, cũng sẽ có chỗ dừng chân để che nắng che mưa, có nước có điện, có nhà ở.
Sở Quân Liệt dàn xếp tốt cho ông lão xong, buổi tối trở về nói cho Tư Vân Dịch biết, kể xong ánh mắt trông mong nhìn Tư Vân Dịch, muốn anh sờ một cái.
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt không ngừng cúi đầu ngẩng đầu nhìn mình, đem tay đặt lên đỉnh đầu cậu, sờ nhẹ một cái.
"Tư tiên sinh, em ngày mai chuẩn bị mua mấy đồ dùng hằng ngày, đưa qua cho ông ấy một chút". Sở Quân Liệt hưởng thụ vuốt ve trên đỉnh đầu, đôi mắt híp lại, ý tứ trong lời nói cũng vô cùng minh bạch.
Em có phải đặc biệt giỏi không!
Tư tiên sinh lại sờ nhiều thêm một chút!!!
"Ừm" Ngón tay Tư Vân Dịch nhẹ vỗ về, nhìn thấy bên tai cậu dính chút bụi bẩn, ngón tay thuận thế trượt xuống, lòng bàn tay nhẹ cọ qua chỗ bị dính bụi.
Như bị chạm tới chỗ mẫn cảm, bụng eo Sở Quân Liệt nháy mắt căng chặt, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn về phía người trước mắt.
(Xịt keo cứng ngắc lun 😊)