Tư Vân Dịch trầm mặc không nói, trợ lý Hứa nhìn theo ánh mắt ông chủ, phát hiện vài vị thường xuyên xuất hiện trên sóng truyền hình Cảng Thành, còn có một vài doanh nhân dậm chân một cái cũng có thể khiến toàn Cảng Thành này chấn động.
Yến gia lần này chuẩn bị thật sự chu đáo, chỉ là cái tiệc đính hôn nhưng còn cất công mời cả những vị cổ đông ở phía bên kia đại dương của Tư gia.
Hứa trợ lý cưỡng chế lo lắng trong lòng, nhìn sắc mặt ông chủ của mình vẫn bình tĩnh như cũ, đạm nhiên bắt tay với khách khứa, cách nói năng tự nhiên, đem khách quý dẫn tới vị trí đã được chuẩn bị tốt.
"Tư tiên sinh, sao không trông thấy người bạn lữ của cậu vậy?" Vài vị cổ đông của Tư gia so với những người khác càng thân cận hơn, nhìn Tư Vân Dịch từ nãy vẫn là một người nghênh đón khách mời, tò mò dò hỏi.
"Cậu ấy có chút khẩn trương, thân thể có chút không khỏe".
"Tôi thật sự tò mò nha". Một vị cổ đông vui cười hớn hở nhìn Tư Vân Dịch một thân tây trang trước mắt.
"Là người nào mà có thể làm Tư tiên sinh – một người không tính toán chuyện kết hôn đây nguyện ý bước chân vào nấm mồ hôn nhân này vậy?"
Bên môi Tư Vân Dịch giơ lên một độ cong nhỏ, "Chờ một lát nữa là các vị có thể nhìn thấy rồi".
Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ngồi cho mấy vị cổ đông, Tư Vân Dịch hướng về phía trợ lý Hứa thấp giọng dặn dò hai câu, xoay người liền đi tới chỗ hai vợ chồng Yến gia đang tiếp khách khứa, chỉ thấy hai người mặt đầy tươi cười, trên mặt không có chút lo lắng nào.
"Ai u, Vân Dịch à" Yến phu nhân thân thiết mà gọi Tư Vân Dịch, "Con hôm nay trông thật đẹp a!".
"Sở Quân Liệt đâu?" Tư Vân Dịch đi thẳng vào vấn đề.
"Ta chỉ biết vị hôn phu của con đang ở phòng hóa trang", Yến phu nhân làm ra vẻ mặt vô tội, nâng nâng bả vai, "Những cái còn lại, ta cũng không rõ ràng lắm".
Tư Vân Dịch trước tiên đi đến phòng hóa trang, đẩy cửa phòng ra, không có chút bất ngờ nào mà nhìn đến Yến An đang được chuyên viên trang điểm sửa soạn trong phòng.
"Anh Vân Dịch!" Yến An nhìn Tư Vân Dịch đang tiến đến, mặt đầy tươi cười, đẩy chuyên viên trang điểm sang một bên, đứng ở trước mặt Tư Vân Dịch, khoe ra bộ tây trang màu trắng được thêu thùa đến hoa lệ trên người hắn.
"Anh Vân Dịch, anh thấy bộ tây trang này có đẹp không?"
Tư Vân Dịch nhìn thoáng qua trong phòng, ra hiệu bảo mấy nhân viên công tác phục vụ Yến An trước tiên rời khỏi phòng hóa trang.
"Anh Vân Dịch, em biết anh sẽ đến tìm em mà". Yến An vẻ mặt tươi cười, nhìn vào trong gương trái phải ngắm nhìn chính mình.
"Sở Quân Liệt chỗ nào cũng kém em, nó chỉ là cái đồ nhà quê, mặc dù anh Vân Dịch đã nỗ lực giúp nó thanh đổi ngoại hình nhưng bản chất của nó là điều không thể thay đổi, nó là loại ánh mắt thiển cận, tầm mắt không cao, lại còn tham lam, loại như nó có sửa thế nào cũng sẽ không thay đổi".
"Cậu đã làm gì cậu ấy rồi?" Ánh mắt Tư Vân Dịch lạnh băng dừng trước mắt người thiếu niên kia.
"Em chỉ là cũng nó nói chuyện nghiêm túc một hồi, hơn nữa còn cho nó chút tiền" Yến An mang vẻ mặt tươi cười, xoay người nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Anh Vân Dịch, em đem ra 500 vạn tiền mặt, đưa ra trước mặt nó, anh phải xem biểu tình của Sở Quân Liệt lúc đó, miệng há to tới mức có thể nuốt cả quả trứng gà, nó cả đời này có mơ cũng chẳng thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Tuy rằng ban đầu có chút phân vân nhưng cuối cùng nó vẫn đưa ra quyết định".
Tư Vân Dịch nhìn Yến An, từ trong túi lấy ra hộp nhung quen thuộc.
"Em cho nó 500 vạn, đổi lấy cơ hội này". Yến An quý trọng mà mở hộp ra, nhìn đến cặp nhẫn lóe sáng bên trong, đem hộp hướng về phía Tư Vân Dịch, ánh mắt thành khẩn.
"Anh Vân Dịch, Sở Quân Liệt lấy được tiền liền đem cái hộp này ném vào thùng rác, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tới.
Em đã đem nó trở về rồi rửa sạch sẽ, đưa tới trước mặt anh, xem xem liệu em bỏ ra 500 vạn thì có xứng để anh thỏa mãn tâm nguyện của em không".
Tư Vân Dịch lẳng lặng nhìn Yến An, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Cậu có phải đã quên giáo huấn lúc trước hay không?"
Nhớ tới sự việc xảy ra tại phòng giải trí ở Tư gia, Yến An đôi mắt khẽ động, thu lại bộ dáng thành khẩn, bẹp miệng đem hộp nhẫn thu lại.
"Anh Vân Dịch, em biết nếu hôm nay không mượn ngoại lực, em sẽ không lừa nổi anh, nhưng hôm nay, chỉ cần lừa gạt được khách khứa ở đây là đủ rồi".
Trên mặt Yến An là nụ cười rực rỡ, "Anh Vân Dịch hôm nay nếu không thể trình diện trước khách mời, vậy cứ chờ người Tư gia bị chê cười đi, hôm nay nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, chọc tới vài vị khách nhân tôn quý, Tư gia về sau còn có chỗ đứng tại Cảng Thành hay sao?"
Tư Vân Dịch lạnh lùng ngước nhìn về phía Yến An.
"Trừ cái này ra, em còn có một tin tức càng lớn hơn cho anh đây". Yến An cười tủm tỉm, "Chỉ cần anh Vân Dịch phối hợp với em, em sẽ bí mật này chôn ở đáy lòng, vĩnh viễn không để người ngoài biết được, nhưng nếu anh không muốn, em thấy hôm nay có mấy vị cổ đông Tư gia cũng đến sự đấy".
Tiếng người trong khách sạn sôi trào, khánh khứa gần như đã ngồi đầy phòng yến hội, hai bên gia đình cũng đã chuẩn bị xong, người chủ trì ở trong lòng lặp đi lặp lại bản thảo, lại nhìn thấy trợ lý vội vàng chạy tới.
"Không ổn rồi, bên Tư gia kia yêu cầu thay đổi trình tự" Trợ lý vẻ mặt đau khổ, "Nói trước tiên đem hai tiết mục biểu diễn đẩy lên trên, phân đoạn thăm hỏi trưởng bối cũng hủy bỏ!"
"Cái gì!" Người chủ trì há hốc mồm, không nhịn được mà hỏi, "Sao lại như vậy?"
Thấy trợ lý không trả lời được, người chủ trì cắn răng chạy về hướng phòng hóa trang, chỉ thấy vị Tư gia kia đi từ phòng hóa trang ra, mà phòng hóa trang phía sau không ngừng truyền đến âm thanh phẫn nộ cùng tiếng quăng đổ của đồ vật.
"Tư thiếu gia, đây là có chuyện gì vậy?" Người phụ trách cũng chạy lại đây, vẻ mặt đầy sự bất lực.
"Vị hôn phu của tôi còn chưa tới". Tư Vân Dịch ánh mắt nặng nề, "Tôi đã phái người đi tìm cậu ấy, mấy người trước tiên nghĩ cách kéo dài một chút thời gian".
×××××
Sở Quân Liệt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hoảng hốt nhìn cảnh tượng xung quanh, tất cả mọi người đang vì đôi tân nhân trên khán đài mà reo hò, Sở Quân Liệt theo bản năng mà chụp hai tay xuống, lại thấy rõ ràng hai người trên khán đài là Tư tiên sinh cùng Yến An.
Sở Quân Liệt ngơ ngẩn đứng tại chỗ, suy nghĩ từng chút trở về, chờ tới khi phản ứng lại, ngẩn đầu lên, chỉ thấy Yến An cười đến hạnh phúc, đối với cậu mà làm ra hẩu hình miệng.
"Mày, là, đồ, rác, rưởi"
"Tư tiên sinh, Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt chợt nhớ tới cái gì, ở trong đám người ra sức nhảy lên, "Tư tiên sinh, anh đừng tin lời Yến An, em không có bỏ đi, em cũng không đem nhẫn đính hôn của chúng ta ném vào thùng rác, em, em muốn cùng anh đính hôn! Em muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh!
Em sẽ nấu cơm, em sẽ làm việc nhà, cái gì em cũng sẽ làm, Tư tiên sinh!"
(Huhu, bé Liệt đáng thương quá đi)Sở Quân Liệt cố gắng nói to nhất có thể, nhưng đám người xung quanh lại càng thêm ồn ào đến chói tai, mọi người đều giống như mang theo ánh mắt cười nhạo, đều là bộ dáng cao cao tại thượng mà châm chọc cậu.
"Chỉ là cái đồ nhà quê mà cũng muốn cùng Tư Vân Dịch đính hôn? Mày mà cũng xứng?"
"Mày đến người Yến gia còn không phải, còn muốn cùng cậu ta kết hôn, mày có thể đem đến cho cậu ta lợi ích gì?"
"Nhìn nó ngu ngốc chưa kìa, người Yến gia thuận miệng gạt nó hai câu mà nó cũng tin là thật"
"Tư tiên sinh, Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt không màng ồn ào bên tai, một lần nữa hướng thân ảnh kia kêu lên, một bên nhảy lên gọi, một bên rơi lệ.
"Tư tiên sinh, anh quay lại nhìn em đi!"
"Em biết sai rồi, Tư tiên sinh!"
"Tư tiên sinh, có thể đừng không cần em không....."
Thân ảnh kia từng chút mờ nhạt, giống như tranh thủy mặc, chậm rãi tan vào trong nước.
Bốn phía trở nên an tĩnh, Sở Quân Liệt cảm thấy xung quanh tràn ngập gió lạnh, lạnh đến tận xương cốt.
Sở Quân Liệt không biết chính mình nên đi đâu, cậu giờ đây như chó nhà có tang, mang theo nước mắt trở lại khu phố cũ, nhìn đống hành lý cậu đã đóng gói gọn gàng, nhìn đến con chuột đã chết trong xô sắt, xung quanh đều là một mảng xám xịt.
Chính cậu vốn dĩ còn muốn... muốn đi theo Tư tiên sinh.
Cậu đáng nhẽ sẽ có một cái gia đình.
Chủ nhà mang theo khách thuê mới tiến đến, khách thuê nhìn thấy thi thể con chuột trong phòng thì hét lên, chủ nhà vẻ mặt phẫn nộ, nói cậu mang theo đống hành lý rách nát cút ra khỏi phòng.
Sở Quân Liệt cõng số tài sản cuối cùng còn lại của mình trên lưng, đi đến trước cửa siêu thị nhỏ, nhìn đến mấy ông lão đang chơi cờ tướng, thấy họ cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu.
"Thật đáng thương, chỉ có vị Tư tiên sinh kia đối tốt với cậu ta, cậu ta thế nhưng lại không đến tiệc đính hôn".
"Hiện tại cậu ta phải làm sao a, cái gì cũng không có, ai sẽ nguyện ý muốn cậu ta nữa chứ".
Ánh sáng duy nhất chiếu rọi sinh mệnh cậu giống như bị rút khỏi, Sở Quân Liệt ánh mắt chết lặng ngồi bên đường, lồng ngực chỉ còn lại sự trống rỗng, để gió lạnh không ngừng tiến vào.
Sở Quân Liệt một chút cũng không muốn động đậy, nhìn đám người đi lại trước mặt, xem từng đôi chân bước qua trước mặt cậu.
Thế giới này không còn bất cứ điều gì hạnh phúc.
Hỗn độn duy trì nhu cầu sinh tồn của chính mình, không biết đã qua bao lâu, cánh tay Sở Quân Liệt đụng trúng một thứ cứng rắn, là một khung thủy tinh, bên trong còn có tờ hôn thư trong lúc diễn tập cho lễ đính hôn.
Trên đó là hàng chục chữ viết tên của cậu, vây quanh một cái tên được viết ở giữa, nhìn vào nét bút thật khiến người ta cảm động.
Ở bên cạnh chữ của Tư tiên sinh là tên họ của cậu, chữ đó là đẹp nhất, là Tư tiên sinh nắm lấy tay cậu, cùng nhau viết xuống.
"Nhìn xem, phế vật chính là phế vật". Âm thanh trào phúng quen thuộc vang lên, Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn thấy Yến phu nhân ăn mặc đẹp đẽ với quần áo đầy quý giá.
"Tưởng tượng đến nó lúc trước còn cho rằng mình đúng là người Yến gia, ta liền thấy ghê tởm, ta mới không có đứa con nào như vậy!"
"Mẹ, kẻ lưu lạc này thật dơ, cách nó xa chút đi!". Yến An che lại mũi, túm Yến phu nhân tránh đi, trong mắt là sự ghét bỏ nồng đậm.
"Loại ngu xuẩn này không cần tới gần, tao hiện tại đã là bạn đời của anh Vân Dịch".
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt đỏ lên, trong tay không biết từ lúc nào mà có thêm một con dao, ở trên nền xi măng mà mài lưỡi dao.
"Sở Quân Liệt". Thanh âm mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm vang lên, trái tim Sở Quân Liệt cơ hồ muốn ngừng đập, nhìn thấy người trong mộng, hướng phía cậu từng bước đi tới, ngồi xuống phía đối diện nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt nhẹ nhàng.
Mũi Sở Quân Liệt nóng lên, theo bản năng mà buông xuống con dao trong tay, nhìn người trước mắt, ngực phập phồng kịch liệt, ủy khuất thống khổ mà thấp giọng nức nở.
"Tôi đã nói với cậu". Nam nhân ngữ điệu ôn hòa.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi,... là do em ngu xuẩn" Ngực Sở Quân Liệt đau khổ như bị xé rách, chỉ nghĩ muốn nắm chặt người trước mắt, có chết cũng không muốn buông tay.
"Sở Quân Liệt, nhìn tôi". Nam nhân tay nhẹ nhàng áp lên sườn mặt Sở Quân Liệt, con ngươi sau mắt kính trong veo.
"Tỉnh lại, cậu vẫn còn thời gian"
Trong phòng đen kịt, nam nhân hai mắt nhắm nghiền bị trói trên giường, ngón tay khẽ động, lông mi không ngừng rung động, một lát sau, con ngươi gần như đen kịt nháy mắt mở ra, ở trong không gian tối tăm chiếu ra chút điên cuồng.