CHƯƠNG 52: PHIỀN PHỨC
Vào trong KTV, Hàn Đông gọi điện cho Thẩm Băng Vân.
Thật ra cảm thấy kỳ lạ, đến đây, cũng muốn gặp cô ta.
So sánh với phương thức chung sống với Hà Mộng, anh cảm thấy Thẩm Băng Văn mặc kệ là nói chuyện hay phương diện khác, đều càng tự nhiên tùy tính.
Anh vốn là người tương đối kiêu ngạo, cố ý hạ thấp mình đi lấy lòng con gái, thấy thế rất khó chịu. Càng huống chi, khi đã đến giai đoạn ly hôn với Hạ Mộng, anh sẽ không tiếp tục kiêng kỵ có quan hệ mập mờ với người phụ nữ khác hay không nữa.
Thẩm Băng Vân trong điện thoại giống như đã ngủ rồi, ngáp một cái: “Anh trai của tôi, hôm nay tôi không đi làm được không? Vừa chuẩn bị ngủ để bảo dưỡng nhan sắc.”
Hàn Đông cười nói: “Vậy thì thôi, cô ngủ tiếp đi.”
“Đợi đã, anh đang ở đâu?”
“Ngân Hà.”
Thẩm Băng Vân trêu chọc: “Anh không phải người làm công sao. Đến một lần mất một năm tiền lương, thật sự lỡ sao.”
“Người làm công cũng không nợ tiền rượu của Ngân Hà.”
“Được, đợi chút tôi đến đây, ít nhiều cũng giảm giá cho anh. Báo đáp ân tình anh cõng tôi lên lầu.”
Lúc nói chuyện, Thẩm Băng Văn bỗng nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, mấy ngày nay anh cẩn thận một chút, tôi nghe người ta nói Kiều Lục Tử chuẩn bị trả thù anh.”
Hàn Đông tự nhiên liên tưởng đến cảm giác bị theo dõi trước đó khi vừa bước vào Ngân Hà thì thấy bất lực: “Cô nhắc nhở quá muộn rồi…”
“Vậy thật xin lỗi, tôi vốn chuẩn bị nói trước, không cẩn thận ngủ quên mất. Anh nếu như ở Ngân Hà, đừng ra ngoài vội, ngộ nhỡ bên ngoài là người của Kiều Lục Tử, tôi bây giờ chạy qua đánh tiếng với ông chủ, bảo anh ta ở giữa làm người thuyết giải.”
“Không cần, ông ta dám đến thì tôi giúp ông ta chuẩn bị một tấm thiết bản.”
Hàn Đông vì cứu Thẩm Băng Vân đã triệt để đắc tội với Kiều Lục Tử rồi.
Có điều chuyện nếu đã đến rồi, thay gì ngồi đợi đối phương đến, không bằng đề cao cảnh giác trước.
Trịnh Văn Trác nhìn như thấy quỷ từ lúc Hàn Đông gọi điện thoại, không dễ gì đợi khi anh tắt máy, anh ta không biết nên nói gì: “Anh Đông, anh giấu cũng thật sâu nha, từ lúc nào lại thân với Thẩm Băng Vân như vậy…”
“Bà chị đó nổi tiếng khó cưa, anh Đông anh nếu có thể đưa chị ta lên giường, trên mặt em sau này triệt để viết chữ phục.”
Bì Văn Bân nói: “Văn Trác, cái này cậu không hiểu rồi. Cảnh giới cao nhất khi tán gái chính là trước tiên bỏ mấy lời thô tục như lên giường đi, phải từ từ tiến hành, gió xuân chuyển mưa, cứ để theo tự nhiên. Mục đích là giường, đầu tiên chú ý người phụ nữ nguyện ý lên giường với cậu có mục đích gì, cẩu nam nữ thì cứ thế mà đến… Ngược lại, cậu có thể vứt mấy từ lên giường này đi, mới xứng với hai chữ phong lưu.”
Hàn Đông không nhịn được nói: “Một xử nam như cậu ở đây giả vờ trang bức cái gì!”
Bì Văn Bân biểu tình hơi dại ra: “Anh Đông, có ai vạch ra điểm yếu như anh không? Anh tưởng em không muốn cởi bỏ thân phận xử nam sao, mẫu chốt là em từ bé ở trong quân đội lớn lên, cơ hội gặp được con gái quá ít. Mấy chuyện như ở trong hộp đêm, uống rượu nói chuyện cũng khỏi cần nhắc…”
Trịnh Văn Trác cạn lời: “Anh Bân, tôi suýt chút nữa tin anh là cao thủ tình trường.”
Bì Văn Bân cũng không xấu hổ, tùy tiện nói: “Không chơi qua phụ nữ không đại biểu tôi không hiểu phụ nữ, tôi ngày ngày đọc sách nghiên cứu đó.”
“Có tác dụng khỉ gì.”
Trịnh Văn Trác từ khi tiếp xúc với anh ta, cảm thấy con người này khá dễ sống chung, ngôn hành tự nhiên cũng dần dần tùy ý.
Bì Văn Bân một chân đá mông anh ta: “Mau chóng đi tìm công chúa, nếu như không tốt như cậu nói, tôi giết cậu…”
Trịnh Văn Trác ậm ừ rời đi: “Đảm bảo khiến hai người vừa ý.”
…
Thẩm Băng Văn trong 40 phút từ lúc cúp máy thì đã chạy đến Ngân Hà.
Một chiếc váy màu xanh lá đậm, lộ ra đùi non trắng muốt, cùng với khí chất phóng khoáng khiến cô ta vừa vào phòng bao, lập tức trở thành tâm điểm.
Bì Văn Bân trước nghe không ít Trịnh Văn Trác nói chuyện về Thẩm Băng Vân, nhìn thấy cô ta thì bắt đầu đánh giá. Thằng nhóc Trịnh Văn Trác này thật sự không khoa trương, quả thật là giai nhân hiếm có.
Dùng lý luận đến thuyết giảng, ở loại địa phương như KTV này lâu như vậy, trên người ít nhiều cũng sẽ nhiễm một ít khí tức phong trần.
Ở trên người của Thẩm Băng Vân lại không nhìn ra một chút gì.
Loại khí chất lạnh lùng cùng sự hào sảng hòa quyện lại cùng nhau, thật sự khiến người ta không dừng được đánh giá, dần mất tự chủ.
Đến gần, ánh mắt của Thẩm Băng Vân đáng giá công chúa ở bên cạnh Hàn Đông, đợi cô ta rời khỏi thì cầm một ly rượu lên: “Ba anh đẹp trai, lễ gặp mặt muốn mấy ly?”
Hàn Đông tùy ý nói: “Miễn đi, con người cô chắc miễn nhiễm với rượu rồi. Không uống còn có thể tiết kiệm chút tiền cho chúng tôi.”
Thẩm Băng Vân trợn mắt lườm anh, cô ta nhìn ra được Trịnh Văn Trác và Bì Văn Bân đều là bạn của Hàn Đông, nếu không anh sẽ không tùy ý như vậy.
Trong lúc đùa vui cũng mang theo chút chế giễu: “Anh Đông, cái bệnh keo kiệt này của anh vẫn không thể thay đổi à. Tôi mời là được chứ gì, hôm nay mọi chi phí của phòng bao này, tôi trả. Chỉ một lần này, không có ngoại lệ lần sau.”
Hàn Đông cũng hùa theo, nhích ra để cô ta ngồi xuống.
Từ khi Thẩm Băng Vân đến đã khiến bầu không khí trong phòng bao trở nên náo nhiệt hơn.
Trịnh Văn Trác cùng Bì Văn Bân cũng nhìn ra được, Thẩm Băng Vân đến là vì Hàn Đông, cũng không hứng giao lưu, cứ tự chơi thôi.
Men rượu ngấm vào người cũng khiến người ta buông lỏng hơn.
Trịnh Văn Trác ôm một công chúa lên trước chọn một bài biển và bầu trời, sau đó bắt đầu gào thét.
Hàn Đông, Thẩm Băng Vân, Bì Văn Bân cùng công chúa khác trong phòng bao quây lại chơi trò chơi.
Đồ uống là bia, nhưng trong phòng bao không ngừng chuyển câu hỏi.
Không đến hai tiếng, trừ Thẩm Băng Vân, tất cả mọi người trong phòng bao đều say dần. Công chua đó có tửu lượng kém nhất, đã sớm đầu hàng, nghiêng ngả rời khỏi.
Bì Văn Bân không nhớ được tình hình cuối cùng khi uống Hàn Đông uống rượu nữa.
Kết thúc cuộc thị Tử Kinh Hoa, lực lượng binh chủng đặc biệt của nước Z trong phạm vi toàn thế giới đã đạt được thành tích tốt nhất. Một nhóm chiến hữu trước liều mạng tập luyện đã tụ tập lại với nhau, uống rượu nói chuyện.”
“Anh Đông, em thật sự hoài niệm khoảng thời gian ở thành phố Thượng Kinh khi đó. Có mục tiêu, có động lực. Nói thật với anh, em bây giờ thuộc trạng thái ngồi ăn chờ chết, làm cái gì cũng không thấy có hứng thú. Nếu không phải ông già nhà em cứ ngăn cản, em cũng sớm giải ngũ rồi.”
Hàn Đông nâng ly rượu uống cạn: “Đừng phí lời nữa, uống.”
Bì Văn Bân mỉm cười đè chặt tay của Hàn Đông, nhìn sang bàn quay trước mặt của Hàn Đông: “Đừng, nói lời thật lòng rất nguy hiểm. Anh Đông anh đã uống mấy ly rượu pha lẫn rồi, không được.”
“Nói rồi, 5 ly.”
“Bên đó, tôi chọn trả lời câu hỏi còn không được sao.”
“Đương nhiên có thể, em gái, em hỏi đi, chọn câu hỏi móc bùa một chút. Hỏi hay, có thưởng.”
Bì Văn Bân không kiêng kỵ gì rút từ trong túi ra một xấp tiền vứt lên bàn.
Người chơi vui nhất chính là công chúa, cô ta di chuyển ánh mắt sang nhìn Hàn Đông: “Anh Đông, anh thích nhất vị trí nào của người khác giới…”
Bì Văn Bân cười to, cầm tiền vứt vào nơi đẫy đà của công chúa: “Hỏi rất hay.”
Hàn Đông đang suy nghĩ nên trả lời thế nào mới có thể khiến mấy người này vừa ý, cất mấy ly bia này đi. Ở cửa phòng bap, lúc này ‘rầm’ một tiếng trực tiếp bị đạp ra.
Động tĩnh rất lớn, át cả tiếng hát của Trịnh Văn Trác.
Bì Văn Bân nhíu mày, là hai người tướng mạo hung dữ, thân hình đô con. Đứng ở cửa, như vị tôn thần, sát khí bức người.
“Ai là Hàn Đông?”
Bên trái, một người đàn ông có vết sẹo trên đầu cất giọng thô thiển hỏi.
Trong lòng Thẩm Băng Vân thấy không ổn, tay vô thức nắm lấy cái túi bên cạnh người, chuẩn bị gọi bảo vệ đến.
Cô ta trước đó cảm thấy Kiều Lục Tử chắc sẽ không đến Ngân Hà trả thù Hàn Đông, nhưng sự thật hiển nhiên không giống như suy nghĩ.
Hai người này mặc dù không báo lai lịch, nhưng chắc chắn là người của Kiều Lục Tử.
Ở khu vực này, trừ ông ta ra, còn có ai dám đến Ngân Hà gây chuyện.
Nghĩ đến điều đó, tay của cô ta ấn một số điện thoại, trước khi ấn nút gọi đã bị Hàn Đông túm cổ tay lại: “Không có tác dụng gì đâu, nếu thật sự là người của Kiều Lục Tử, chắc chắn đã đánh tiếng với ông chủ của các cô hoặc bảo vệ rồi.”
“Không đâu, ông chủ chúng tôi rõ rành nói không nhúng tay vào chuyện này.”
Hàn Đông khẽ lắc đầu: “Lời nói của người làm kinh doanh không đáng tin nhất.”
Sau khi trao đổi, Bì Văn Bân đứng dậy đi đến.
Cũng không nghe rõ nói cái gì, Hàn Đông chỉ nhìn thấy Bì Văn Bân lên gối, sau đó cái tên đầu trọc mặt mày bặm trợn ôm bụng ngã ra sàn.
Hàn Đông nghe thấy tiếng bước chân rối loạn ở bên ngoài, rõ ràng, người đến không chỉ có hai người trước mắt này.
Nói không chừng xung đột bắt xảy ra, Hàn Đông cứng nhắc đứng dậy, trong tay còn cầm chai bia rỗng, choang một tiếng, đập vào đầu của một tên còn lại.
Sự tình có hơi khác so với những gì anh nghĩ, nhưng không sao, đánh thôi.
Coi anh là đất sét sao? Ai muốn nặn thế nào cũng được.