CHƯƠNG 45: ĐỐI ĐẦU VỚI NHAU
Trong lúc trò chuyện, Hàn Đông và Hạ Mộng đã chậm rãi đã đến gần bàn lễ tân.
Nhân viên là một người phụ nữ trung niên rất nhiệt tình, thấy Hàn Đông và Hạ Mộng đều là người trẻ tuổi, tương đối thân thiện mà thuyết phục bọn họ.
Nói ríu rít không ngừng, cái gì mà ly hôn là chuyện lớn cả đời, phải cẩn thận, phải chăng cần suy nghĩ lại, hôm nào lại đến làm…
Hàn Đông ngắt lời của bà ta: “Chị ơi, đi vào trong đây thì đã nói lên tình cảm tan vỡ rồi, chị có lòng tốt như vậy chưa hẳn có thể làm được chuyện tốt, nói không chừng hai người bọn em trở về nhà còn đánh nhau một trận, làm cho bị thương cũng không tốt mấy.”
“Cái thằng nhóc này sao nói chuyện khó nghe như vậy chứ.”
Người ly hôn đứng ở sau lưng bị chọc cười, bầu không khí ngột ngạt dần dần tiêu tan.
Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ lắc đầu: “Có mang theo đồ vật cần thiết chưa.”
“Mang rồi.”
Hạ Mộng lấy túi ra, đến ly hôn thì cần chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận kết hôn, thỏa thuận ly hôn, lấy liền một mạch ra.
Người phụ nữ trung niên nhận lấy rồi bắt đầu bận rộn, vẻ mặt tiếc hận, dường như cảm giác hai người Hàn Đông và Hạ Mộng ly hôn như vậy là quá xúc động.
Trong lúc chờ đợi, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên.
Nhìn thấy là cuộc gọi của Trịnh Văn Trác, anh nhìn Hạ Mộng một cái rồi sau đó rời khỏi hàng mà đi qua một bên.
Vừa mới nhận điện thoại liền nghe thấy giọng của Trịnh Văn Trác hoang mang nói: “Anh Đông, cục thành phố bỗng nhiên lại có thật nhiều người tới đây, cho người bao vây phòng bài bạc ở khu phố cũ của chúng ta, nói là dính líu đến đánh bạc, cho nên muốn bắt người. Chú Hàn cũng ở đây, anh mau tới đây xem thử đi…”
Phòng cờ bạc, nói nơi này là khu trung tâm nghỉ dưỡng của khu phố cũng không đủ.
Ở bên trong còn có một số máy chơi mạt trượt tự động.
Người quen bình thường làm việc bận rộn, lúc rảnh rỗi thì sẽ tập hợp lại cùng nhau chơi đùa một chút, chưa từng chơi lớn bao nhiêu.
Uống trà, đánh bài, trò chuyện.
Trước kia Hàn Nhạc Sơn thường đi đến phòng cờ bạc, anh cũng đã từng đi chung hai lần, ở trong đó rất ít nhìn thấy ba trăm nghìn tiền mặt.
Nghe một mà nghĩ hai.
Hàn Đông nói: “Chẳng lẽ bọn họ không hề kiêng kỵ gì như vậy à, không lẽ tùy tiện chơi mấy ván nhỏ cũng phạm pháp?”
Trịnh Văn Trác nói: “Chắc chắn là có người chơi sau lưng, nghe người ta nói là hôm nay có mấy người mới đến phòng cờ bạc, chơi cũng tương đối dữ dội… Em nghi ngờ là có người cố ý cài đặt kíp nổ, để cho cảnh sát có lý do đến bắt người.”
“Sự thật thì chính là sự thật, bọn họ muốn bắt người thì cứ bắt thôi, gấp gáp cái gì chứ, chẳng lẽ còn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đưa ra hình phạt.”
Trịnh Văn Trác gấp rút: “Anh Đông, thật sự là như vậy thì em đâu có cần phải gọi điện thoại cho anh.”
“Bởi vì người dân ở khu phố cũ nghĩ rằng cảnh sát lấy chuyện này để dằn mặt, bởi vì bọn họ không đồng ý điều kiện phá dỡ nhà, người nào cũng cực kì kích động vây quanh xe của cảnh sát, em sợ là chuyện này vốn là một chuyện nhỏ lại bị làm lớn ra, sức khỏe của chú Hàn lại không tốt, lúc nãy em thấy sắc mặt của chú ấy có chỗ là lạ.”
“Chờ một lát đi, tôi tới ngay.”
Nghe Trịnh Văn Trác nói nghiêm trọng như vậy, sắc mặt của Hàn Đông cũng thay đổi trở nên âu lo.
Cái gì anh cũng không lo lắng, nếu như quả thật bởi vì đánh bài mà dẫn cảnh sát tới đây, nhiều nhất cũng chỉ giam giữ mấy ngày phạt chút tiền, cái mà anh lo lắng chính là sức khỏe của Hàn Nhạc Sơn.
Dưới sự xúc động phẫn nộ của người dân, lấy tính cách nói chuyện mặt mũi của Hàn Nhạc Sơn thì chắc chắn sẽ biện luận dựa vào lý lẽ.
Nhưng mấy cảnh sát nghe lệnh đến làm việc kia làm sao có thể phân rõ phải trái, chỉ sợ là bọn họ ước gì càng ồn ào càng tốt.
Dù sao cũng không thuộc về chuyện dở nhà, mà là thuộc về chuyện bắt đánh bài hợp pháp.
Trong lúc mấu chốt này ai mà ngoi đầu lên thì rõ ràng chính là nhảy vào trong hố mà đối phương đã đào sẵn.
Trong hoàn cảnh như vậy, Hàn Nhạc Sơn vừa mới làm phẫu thuật tim xong không bao lâu, rất dễ dàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà Hàn Đông nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Càng suy nghĩ thêm thì anh càng nghi ngờ hành động lần này của cảnh sát đang cố ý nhắm vào ba của mình.
Nếu không thì rất nhiều ngày rồi ba của mình đều không đến phòng cờ bạc, tại sao hôm nay vừa mới đi thì lại đụng phải cảnh sát.
Hơn nữa sáng ngày hôm nay Vương Lợi Quốc lại tự mình đến cửa, cũng lộ ra cái này quá mức khác thường.
Chỉ sợ là có người đã tạo ra áp lực, anh không thể không tỏ rõ thái độ trước.
“Sao vậy?”
Hạ Mộng nhìn thấy Hàn Đông sau khi nhận điện thoại di động thì cảm xúc không thích hợp lắm, nhanh chóng quay đầu lại hỏi.
“Không có chuyện gì, có lẽ là tôi phải về khu phố cũ một chút. Chị à, còn bao lâu nữa mới có thể làm xong.”
Nhân viên cười cười nói nói: “Có việc thì cứ đi đi, ly hôn mà gấp gáp cái gì chứ, hôm nào rồi lại đến.”
Lòng Hàn Đông nóng như lửa đốt, rốt cuộc cũng không quan tâm tới cái gì khác: “Tiểu Mộng à, tôi đi trước đây, chuyện này chúng ta hẹn lại thời gian đi, hôm nay không được rồi.”
Hạ Mộng cũng giật mình, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì lớn liền vội vàng thu dọn các loại giấy tờ: “Chờ tôi một chút.”
Rời khỏi cục dân chính, lúc đầu Muốn đuổi theo Hàn Đông để hỏi cho rõ, thấy anh đã leo lên xe nhanh chóng chạy về khu phố cũ, cô đành phải đuổi theo sau lưng.
Hình như là chú Hàn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó rồi, nếu không thì Hàn Đông tuyệt đối sẽ không thất thố như vậy.
…
Ở lối ra của khu phố cũ, giờ phút này đã sớm có không ít người lít nha lít nhít vây quanh.
Mấy chục người cảnh sát, còn có rất nhiều xe của lực lượng cảnh sát bị chặn lại, chật như nêm cối.
Trong xe cảnh sát là mấy người dân của khu phố cũ bị bắt, trong đó có Hàn Nhạc Sơn.
“Thả người ra, mau thả người ra đi.”
“Phòng cờ bạc của khu phố cũ đã kinh doanh nhiều năm như vậy rồi, chưa từng xảy ra chuyện đánh bạc, mấy người các anh rõ ràng chính là tâm địa khó lường.”
Thành phố Đông Dương là một thành phố rất đặc biệt, một trong số đó được thể hiện qua phong tục của nhân dân, tính đoàn kết rất mạnh.
Lần này những người Hàn Nhạc Sơn, Trịnh Khâu bị bắt, toàn bộ đều là những người vô cùng tốt ở khu phố cũ, cũng vô cùng có uy tín.
Ai cũng không phải là người ngu.
Bình thường bọn người Hàn Nhạc Sơn và Trịnh Khâu đánh bài với nhau cũng chỉ có mười hai mươi nghìn là cùng, nói đánh bài thì thật ra là ngồi một chỗ tâm sự với nhau, tụ tập lại một chút, có đôi khi thậm chí cũng không đụng vào lá bài, cũng ngồi đó đánh cờ mà thôi.
Bây giờ bị cảnh sát trong thành phố đến bắt người như vậy, nói đùa à.
Phòng cờ bạc cũng đã có lịch sử nhiều năm rồi, một vài đồng chí của đồn cảnh sát cũng thường xuyên tới đây, có đánh cược hay không thì chẳng lẽ bọn họ không biết.
Hôm nay nếu như tùy ý để bọn người Hàn Nhạc Sơn bị bắt đi, ai còn có thể thay mặt khu phố cũ để nói chuyện với nhà đầu tư, đàm phán chuyện phá dỡ với chính phủ.
Cho nên, trước khi người dân của khu phố cũ đến đây thì đã thông báo cho nhau.
Hôm nay tuyệt đối không để cảnh sát dẫn người đi.
Liễu Kim Thủy là người chịu trách nhiệm về hành động bắt giữ lần này, chắc là sau khi nhận điện thoại “báo cảnh sát” thì nhanh chóng chạy tới đây, mục đích chính chính là bắt những người có tình nghi liên quan đến vụ đánh bạc này, nhất là người tên là Hàn Nhạc Sơn kia.
Giương mắt nhìn về phía đám người đang tụ tập, giống như là lúc nào cũng có thể xông lên.
Da đầu cảm thấy tê dại, nhưng cũng cười lạnh từ tận đáy lòng.
Anh ta đã gọi điện thoại rồi, không đến nửa tiếng đồng hồ thì cảnh sát đặc công và các đồng nghiệp của đồn cảnh sát trong thành phố sẽ đến đây ngay lập tức.
Dựa theo mệnh lệnh, người nhất định phải bắt được.
Những người có ý đồ ngăn cản quấy rối thì không cần phải khách khí.
Nghĩ đến đây lại có người dân bắt đầu ngoi đầu lên kêu la.
“Chưa chắc là mấy người này có phải là cảnh sát thật hay là không, tuyệt đối không thể để bọn họ dẫn mấy người chú Hàn và chú Trịnh đi được.”
“Đúng vậy, mấy con chó này căn bản cũng không đặt chúng ta vào trong mắt, hôm nay bắt Hàn Nhạc Sơn và Trịnh Khâu, ngày mai sẽ bắt những người khác.”
Cảm xúc càng ngày càng kích động, đám đông lại trở nên khác thường hơn.
Có cảnh sác chưa từng gặp phải loại tình huống như thế này, móc súng ra.
Liễu Kim Thủy quay đầu hung hăng trừng mắt: “Thu vào đi, cướp cò thì làm sao bây giờ.”
Dứt lời liền phất phất tay lớn tiếng nói: “Các người quả thật đúng là một đám người thiếu kiến thức pháp luật, hiện tại ở trong thành phố đã ra lệnh cấm đánh bạc, chúng tôi đến đây bắt đánh bạc là làm việc theo quy định. Đã nghĩ thông suốt rồi, người cản trở người thi hành pháp luật thì kết cục sẽ còn nghiêm trọng hơn so với những người tham gia vào đánh bạc.”
“Cút con mẹ mày đi, hù dọa ai đó hả, có bản lãnh thì bắt hết mấy người bọn tao đi.”
Liễu Kim Thủy tập trung vào người đang nói chuyện, khóe mắt liếc qua chú ý đến người đang cầm điện thoại, anh ta bước nhanh đi về phía trước giật lấy điện thoại quăng xuống đất: “Quay cái gì, muốn chết hả?”
“Ôi chao, nói bọn tôi là những người thiếu kiến thức pháp luật à, hiện tại chính sách mới cũng đã được đưa ra rồi, cho phép người dân quay lại và tham gia vào quá trình cảnh sát đang thi hành pháp luật. Tôi nói này, ngay cả điều này mà anh cũng không biết thì sao làm cảnh sát được đây?”
Trịnh Văn Trác cười nhạo, tách tách chụp mấy bức ảnh điện thoại bị vỡ nát trên mặt đất.
Liễu Kim Thủy vẫn muốn giật lại thì Trịnh Văn Trác lui về phía sau một bước: “Anh dám đụng vào tôi một cái thử xem, hôm nay tôi sẽ để cho anh không ra được khỏi khu phố cũ.”
“Cậu cứ thử xem.”
Liễu Kim Thủy rút cái còng tay ra muốn bắt người.
Trịnh Văn Trác nhanh hơn anh ta, đá một cái vào phần bụng của Liễu Kim Thủy: “Chụp đi, chụp toàn bộ quá trình này lại cho tôi, tôi xem xem đám người này có xấu hổ hay là không.”
Lúc còn bé anh ta thường xuyên đánh nhau, cho dù chưa từng huấn luyện nghiêm khắc lần nào nhưng thân thủ mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường.
Liễu Kim Thủy bị tập kích, đau đớn đến sắc mặt dữ tợn, hai mắt âm tàn nhìn về phía Trịnh Văn Trác, để tay vào trên lưng.
Ánh mắt của Trịnh Văn Trác nhìn chằm chằm: “Cảnh sát à, hôm nay anh có thể thử nổ súng một lần xem.”
Tiếng nói vừa dứt, vô số dân cư của khu phố cũ lại bao vây thành một cái vòng tròn nhỏ hơn.
Lúc này Liễu Kim Thủy mới thật sự cảm thấy sợ hãi, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không dám rút súng ra, cấp dưới ở sau lưng hai mặt nhìn nhau, tạm thời cũng bỏ suy nghĩ đối chọi cứng rắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.