Chương 311
“Từ lúc nào lại biến thành công ty mua của người khác?”
“Nhạc và lời đều là do Ngôn Hi sáng tác, các người như vậy là lừa gạt, tôi phải đi kiện các người!”
Phương Văn Văn kích động, còn Nguyễn Đại Bảo lại sảng khoái ngồi bắt chân chữ ngũ trên sofa.
Hai tay hắn đặt ra sau sofa, vênh mặt lên nói: “Đi đi! Cô đi luôn bây giờ đi”
“Công ty giải trí của chúng tôi là sản nghiệp của gia tộc Lương Thị”
“Cô tưởng thập đại gia tộc của Thượng Hải là thứ nhỏ bé cấp thấp như các cô có thể đối đầu được hay sao?”
“Nằm mơ giữa ban ngày, mơ tưởng hão huyền!”
Nguyễn Đại Bảo lại nói muốn chuộc thân sao?”
“Cố Ngôn Hy, chẳng phải cô “Đơn giản thôi! Tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa ăn, mời mấy vị công tử đến.”
“Cô ngồi bên cạnh, công tử nào thích cô thì cô đi theo anh ta”
“Dựa vào giá trị bản thân cô, chỉ cần vài ba năm là có thể trả hết nợ cho công ty”
Cố Ngôn Hy mím môi, trong mắt đã bát đầu long lanh nước.
“Tôi chỉ muốn yên ổn ca hát, tại sao các người cứ hăm dọa ép người như vậy?”
“Rõ ràng tôi hát là có thể kiếm tiền, tại sao các người vẫn cứ ép tôi như vậy?”
“Hát? Hát thì kiếm được bao tiên?”
“Cô thật sự cho rằng công ty chúng tôi tốn bao nhiêu thời gian và công sức, đầu tư chăm chút cho mấy cô gái quên mùa các cô.”
“Thật sự là để ca hát đóng phim à?”
Nguyễn Đại Bảo đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt Cố Ngôn Hy.
“Ca hát, đóng phim, đó là việc mà các thiên kim tiểu thư và công tử nhà giàu mới làm được”
“Sự tồn tại của các cô chính là để làm nền cho họI Nguyễn Đại bảo lạnh lùng đánh giá Cố Ngôn Hy.
“Trong mắt tôi, nói dễ nghe một tí thì các người gọi là minh tinh”
“Nói khó nghe hơn thì gọi là con hát.”
“Đều là để bán! Hiểu chưa?”
“Tối nay vừa hay có một bữa tiệc rượu, cô bát buộc phải có mặt cho tôi.”
“Nếu không tôi sẽ khiến cuộc sống của cô còn thê thảm hơn lúc còn làm nhân viên quán ăn!”
Phương Văn Văn và Cố Ngôn Hy bị nhốt vào một căn phòng.
Hôm nay bọn họ không đi đâu được nữa.
Chỉ có thể bị động bất lực chấp nhận sự sắp xếp của Nguyễn Đại Bảo.
Cố Ngôn Hy mơ màng nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Cô không muốn trở thành con chim hoàng yến trong lồng.
Cô chỉ muốn trở thành một con chim sẻ đơn giản trong rừng.
Cô chỉ muốn bay lên, chỉ muốn ca hát.
Lẽ nào thật sự không còn lối thoát sao?
Lúc này, trong đầu Cố Ngôn Hy đột nhiên thoáng vụt qua câu nói tối qua của Lý Hàng lúc tạm biệt.
“Tôi giúp cô.”
Ba chữ này cứ vang mãi trong đầu Cố Ngôn Hy.
Cô vội rút điện thoại gọi cho Lý Hàng.
Cũng trong lúc này, trong văn phòng của Nguyễn Đại Bảo.
Trong tay Nguyễn Đại Bảo đang ôm cô ca sĩ nhỏ mới được đào tạo.
Người phụ nữ này trang điểm lộng lẫy xinh đẹp.
Tuy không xinh đẹp bằng Cố Ngôn Hy, nhưng vô cùng lẳng lơ!
Mấy cậu ấm thích nhất là loại ca sĩ như vậy.
Bởi vì chỉ cần ngoắc tay, họ sẽ rất chủ động hơn nữa lại còn tận tâm phục vụ tận nơi.
Còn bây giờ Nguyễn Đại Bảo đang dùng tay và miệng hướng dẫn cô ca sĩ nhỏ kia.
“Tổng giám đốc, chẳng phải anh nói đã nhường vị trí của Cố Ngôn Hy rồi hay sao?”