Chương 305
Lúc này, trong mắt Vương Tiểu Thất, Quách Lâm không phải là người, mà là một trái táo!
Hít thở, lại hít thở.
‘Vương Tiểu Thất không ngừng điều chỉnh hơi thở của mình.
Cậu nhớ mồn một từng câu nói của Lý Hàng!
“Con chuột hèn nhát, mày cứ trốn tránh mãi là ý gì? Có bản lĩnh thì tiếp chiêu của tao đi!”
Quách Lâm bị Vương Tiểu Thất chọc đến phát điên.
Cây gậy sắt đen trong tay xoáy thành gió!
Không khí cuồn cuộn thổi khiến đám vệ sĩ xung quanh không đứng vững!
Lúc này, cơ thể Vương Tiểu Thất đột nhiên khẽ cử động.
“Chết đi!”
Quách Lâm gầm lên một tiếng, hai tay nắm gậy đập xuống đầu.
“Bịch!”
Gậy sắt đập xuống, đá vụn bay tứ tung!
Trong dòng khí cuồn cuộn này, Vương Tiểu Thất cuối cùng cũng ra tay!
Ánh dao!
Ánh dao có thể cát ngang đêm đen.
Một đường!
Hai đường!
Mười bảy đường!
Tất cả trọn vẹn mười bảy ánh dao vụt lóe lên người Quách Lâm.
Cơ thể Vương Tiểu Thất và Quách Lâm lướt qua nhau.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười tràn đầy tự tin.
Sau đó, Vương Tiểu Thất trực tiếp cắm hai con dao vào.
trong túi da bò ở sau lưng.
“Kengl”
Chiếc gậy sắt màu đen rơi xuống đất.
Quách Lâm đi lên hai bước, cơ thể vạm vỡ ngã phịch xuống đất.
Máu đỏ tươi từ mười bảy vết chém sâu nhìn thấy xương trên người hắn chảy ra.
“Mày đừng lại đây! Mày đừng lại đây! Tao là người của nhà họ Lương, nếu mày dám động vào tao, tao…”
“Bốp!”
Vương Tiểu Thất tát Lương Hàn Thần thật mạnh: “Bây giờ tao đã động vào mày rồi này, tiếp theo mày muốn thế nào?”
Vương Tiểu Thất dí dỏm trêu đùa Lương Hàn Thần.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian trên người bọn này nữa, mau làm việc đi.”
Vương Tiểu Thất đang sát khí bốn bề, khi nghe thấy giọng nói lạnh lẽo trong gió của Lý Hàng, lập tức giật mình.
Cậu lấy toàn bộ những loại thuốc kích thích trong phòng nhét hết vào miệng Lương Hàn Thần, Lại Tranh Hoằng và cả những tên minh tinh kia.
Sau đó, tiến hành phát trực tiếp không góc chết bằng mười mấy chiếc điện thoại dựng ở xung quanh.
Sau khi Vương Tiểu Thất cứu ba mẹ của Phương Văn Văn ra liền lên xe cùng với Cố Ngôn Hy.
Lúc chia tay, Cố Ngôn Hy cứ do dự muốn nói vài câu với Lý Hàng, nhưng không biết nên tìm đề tài nào.
“Kịch kịch kịch”
Lúc này, Lý Hàng đột nhiên lại gần, đưa tay gõ lên cửa Xe.
Cố Ngôn Hy hạ cửa kính, hàng mi dài quét lên đôi mắt xinh đẹp.
“Nếu cô ở công ty giải trí đó không vui vẻ thì ngày mai hãy nghỉ việc đi”
Nghe câu nói này của Lý Hàng, Cố Ngôn Hy cười khổ sở.
“Bọn họ sẽ không đồng ý đâu, dựa theo hợp đồng, tôi vẫn phải làm việc cho họ năm năm nữa”
“Trước khi đến đây vợ tôi đã nói với tôi rằng cô ký hợp.
đồng mười năm với công ty này”
“Trong mười năm, toàn bộ số tiền kiếm được đều thuộc Về công ty”
“Cô chỉ được nhận một phần lương cố định rất ít, hơn nữa còn phải chia đều cho quản lý”
“Trừ thuế ra, số tiền đến tay không hơn gì những người làm công bình thường”
Cố Ngôn Hy chậm rãi cúi đầu.
Tuy bên ngoài cô rực rỡ, nhưng quả thực không khác gì những người đi làm công ăn lương bình thường.