Chương 197 Đột nhiên nổi gió
Tống Đình Kiệt đưa Tống Viễn đi đến bên hồ trong sự khen ngợi của mọi người.
Anh ta gật đầu với Tống Viễn, Tống Viễn lập tức nhảy lên, như chiếc lá rơi trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống chiếc.
thuyền nhỏ phía trước không xa.
Con thuyền này không có buồm, cũng không có mái chèo.
Hai tay Tống Viễn cầm kiếm, lắng lặng đứng ở đầu thuyền.
Lúc này, thuyền tự động quay đầu.
Tống Viễn đi đến giữa hồ, quan sát xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lý Hàng đâu.
Đám đông quanh hồ cũng đã hơi mất kiên nhẫn.
“Chuyện gì vậy? Sao Lý Hàng còn chưa tới?”
“Tôi nghĩ anh chàng này chắc chẩn là con rùa rụt cổ”
“Hừ, đã có dũng khí chấp nhận thách đấu sao lại không có gan tới chứ?”
“Nghe nói Ninh Châu bây giờ là cấm địa, không có sự cho phép của cậu ta thì không ai được vào”
“Nơi đó là mai rùa chứ cấm địa cái quái gì!”
Mọi người bàn tán không ngừng nghỉ, đủ mọi loại lời lẽ.
Tống Viễn đứng trong gió, mái tóc dài bay trong gió lạnh.
Ông ta có một khuôn mặt bình tĩnh và đôi mắt sắc bén như dao.
Ông ta nhìn xung quanh, cười khinh thường: “Nếu Lý Hàng đã không dám xuất đầu lộ diện, vậy thì bây giờ tôi sẽ đích thân đến Ninh Châu lấy đầu cậu ta đến tạ tội với cậu hai!”
“Này, không có mắt à?” Trong đình, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên hét lên: “Anh ấy đang đứng trước mặt ông đấy thôi?”
Khi Tống Viễn quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Hàng đang ở trên một chiếc thuyền đạp vịt, lắc lư đi tới.
“Ha ha ha ha, cậu ta là đồ ngốc sao? Như này mà vẫn còn nhã hứng chơi thuyền”
Trong đám người vang lên tiếng cười, ngay cả Tống Viễn cũng cười chế nhạo.
Lý Hàng giẫm trên thuyền đạp vịt, dừng ở trước mặt Tống Viễn, hai người cách nhau khoảng hai mét.
Lúc này, Lý Hàng nhẹ nhàng nhảy lên, nhẹ nhàng đáp.
xuống “đầu vịt”.
Tống Viễn rất khinh thường hành động của Lý Hàng.
Theo ông ta, bất kỳ đệ tử nào nhập môn ba bốn năm đều có thể làm được điều này.
Chỉ có như ông ta vừa rồi, không cần buồm hay mái chèo vẫn có thể lái thuyền đến giữa hồ, đây mới là thực sự là bản lĩnh.
Trong mắt Tống Viễn, Lý Hàng đã chết rồi.
“Lý Hàng, cậu có thể biến Ninh Châu nhỏ bé này thành một nơi giàu mạnh, điều này cho thấy cậu còn có chút năng lực”
“Cậu hai nhà tôi khoan dung độ lượng, nếu bây giờ cậu quỳ xuống, tự chặt đứt tay trái”
“Dập đầu ba cái với cậu hai nhà tôi, cút Ninh Châu thì tôi sẽ tha cho con đường sống”
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì ngậm miệng chó lại”
Ngay khi Lý Hàng nói xong câu này, đám đông khán giả xung quanh lập tức liền nhảy dựng lên.
“Đúng là một thằng ranh kiêu ngạo!”
“Tống Viễn, thay chúng tôi nghiêm khắc dạy dỗ nó”
“Mau chém cổ nó đi, tốt nhất là lấy cái đầu chó xuống luôn, tôi mua đầu chó này với giá năm vạn!”
“Năm vạn sao đủ, ít nhất cũng sáu vạn chứ?”
“Sáu vạn ít quá, tôi thêm hai mươi tệ nữa, mua về cho.
cháu trai tôi làm bóng đá”
Lúc này, Lý Hàng đột nhiên quay đầu lại.
Nhất thời mấy người nói to đột nhiên như bị nhét thứ gì đó vào miệng, cả người đều không phát ra được âm thanh.
Đồng tử của họ giãn ra, cơ thể run lên như thể họ đang nhìn thấy một con quái vật với nỗi sợ hãi tột độ.
Khi Lý Hàng quay đầu lại, Tống Viễn chế nhạo: “Không †ồi, xem ra cậu thực sự có chút năng lực.”
“Chỉ là ở trước mặt tôi thì đây chỉ là chút thủ đoạn vặt vãnh mà thôi”
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Rốt cuộc cậu có quỳ hay không?”
si Lúc này, gió bỗng nổi lên.
Gió thổi bay vài chiếc lá trên ngọn cây cách đó không xa, va vào mặt nước giữa hai chiếc thuyền nhỏ Lý Hàng và Tống Viễn.
Những chiếc lá này lững lờ trôi trên mặt hồ.
Thấy Lý Hàng không lên tiếng, ánh mắt Tống Viễn dần trở nên lạnh lẽo, tay phải đặt ở chuôi kiếm.
Tống Viễn nói chuyện không lớn tiếng, nhưng từng lời ông ta thốt ra đều sẽ truyền đến mọi người xung quanh vô cùng rõ ràng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!