Edit: Cháo
Tuần trăng mật từ đảo chuyển sang phương Bắc, đây là chuyện Hứa Thâm không hề nghĩ tới.
Hứa Thâm bọc cả người bên trong bộ quần áo ngủ lông xù, nhìn tuyết đọng một lớp dày bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Chỗ này quả thật rét kinh khủng, trong phòng còn đỡ chứ nếu đi ra ngoài, chẳng cần mấy chốc lòng bàn chân cóng cũng đến không còn cảm giác luôn.
Bên ngoài cửa sổ không xa là hàng tuyết tùng dài vô tận, ngọn cây phủ đầy một màu trắng, cả một vùng nối liền đến bầu trời, lan ra đến tận đây. Sân trong nơi bọn họ ở cũng có tuyết tùng, cành cây treo tuyết, phản chiếu ra những vụn sáng li ti dưới ánh đèn.
Tuyết đáng ra phải lạnh, nhưng bên dưới khói bếp lượn lờ, tuyết tùng có lạnh lẽo hơn nữa cũng bị hơi khói lửa làm nhòe đi.
Ánh đèn trong nhà dừng lại trên đầu Hứa Thâm, tóc Omega cũng tô điểm lấm tấm màu vàng ấm áp, cảm giác xa cách tan đi, thay vào đó có vài phần ngoan ngoãn hợp lòng người.
Yên Hành Chi cầm một cốc nước ấm đi tới, đứng yên bên cạnh Hứa Thâm.
Cũng không biết có phải do gió lạnh mùa đông hay không mà dạo này môi Hứa Thâm rất khô. Hai ngày trước Yên Hành Chi chú ý tới liền gánh luôn trọng trách nặng nề là giám sát Hứa Thâm uống nước.
Đương nhiên, giám sát “uống” nước, hay là “bón” nước với ý đồ riêng thì đó lại là vấn đề khác.
“Hứa Thâm đang nhìn gì thế?” Yên Hành Chi bất mãn, đang hưởng tuần trăng mật cùng nhau mà sao O lạnh lùng nhà hắn cứ thần người ra thế?
Alpha ôm lấy Hứa Thâm từ phía sau, chốc lát sau lại vô ý nắm lấy tay Omega.
“Tuyết rơi rồi.” Hứa Thâm nói.
Thật ra y chưa từng đến phương Bắc, đương nhiên, cũng chưa từng đi với ai bao giờ.
“Thích không?” Yên Hành Chi hỏi.
“Vâng.” Hứa Thâm để mặc Yên Hành Chi ôm mình.
“Hừ, anh cũng biết là em sẽ thích mà.” Yên Hành Chi nói đến là tự tin, thực chất trên mặt lại đang viết “Em mau hỏi anh đi, sao anh lại biết vậy” mà nhìn… sau gáy Hứa Thâm.
Hứa Thâm tựa lưng vào Yên Hành Chi nên đương nhiên không thấy được vẻ mặt của Alpha. Lại do tư thế ôm mà lúc nói lồng ngực Alpha hơi rung lên nhè nhẹ, theo đó Hứa Thâm cũng nghe thấy rất rõ nhịp đập kiên định mạnh mẽ của Alpha.
Thanh âm này…
Bọn họ kề sát nhau thật gần.
Mặc dù cũng có những lúc gần hơn thế rồi, nhưng tai Hứa Thâm vẫn đỏ lên một cách khó hiểu.
Trong lòng Yên Hành Chi đã nghĩ xong câu trả lời, kết quả mãi chẳng thấy Omega nói ra câu nói kia, thậm chí vẫn còn đang ngẩn người?
Yên Hành Chi:???
Sao lại không theo kịch bản thế?
Alpha bất mãn ôm Hứa Thâm chặt hơn rồi lặp lại: “Anh biết ngay là em sẽ thích nơi này mà.”
“Hửm?” Lần này Hứa Thâm đáp lại đúng theo nguyện vọng: “Tại sao?”
“Khụ, hai ngày trước chúng ta ở trên đảo ấy? Có một buổi trưa, anh thấy em nhìn chăm chú vào bức ảnh kia nửa phút nên đoán là em thích!” Yên Hành Chi nói. Hai ngày trước trên app xã hội sôi sục hình tuyết rơi nhiều ở phương Bắc. Hứa Thâm là người phương Nam không mấy khi được thấy tuyết nên tò mò mở ảnh ra. Một mảnh trắng xóa rất đẹp, Hứa Thâm bất giác nhìn lâu hơn một chút.
“Em chỉ nhìn chút thôi mà, không cần phải phiền toái như vậy.” Hứa Thâm ngẩn ra, y cho rằng Alpha chẳng qua nhất thời bốc đồng, không ngờ lại là vì mình.
“Ừ, đó là vì anh muốn ngắm tuyết cùng em.” Yên Hành Chi kéo lấy Omega vào lòng, Omega nhà hắn chẳng học được cách bám người gì cả, thôi vậy, dù sao cũng là Omega của mình, thân là Alpha, hắn ôm chặt một chút là được!
“Đúng lúc nhà ông ngoại chúng ta ở phương Bắc.” Yên Hành Chi nói tiếp, Omega nhà hắn dường như vẫn không giỏi biểu lộ bản thân cho lắm, thích không nói, không thích cũng không nói, chỉ khi ép mới lộ ra một ít cảm xúc khác lạ.
Hừ, nhưng không sao, dù gì Hứa Thâm cũng có hắn rồi.
Hắn là Alpha của Hứa Thâm, O lạnh lùng nhà hắn không nói, vậy thì hắn nói.
Yên Hành Chi nghịch tay Hứa Thâm, ngón tay Alpha thon dài. Hứa Thâm vốn đang nắm tay lại, Alpha cứ muốn mở ra giao mười ngón với Omega.
Ánh đèn rơi lên nhẫn đôi của hai người.
“Còn nữa, đừng nói gì mà phiền toái hay không phiền toái, Hứa Thâm, anh là Alpha của em.”
“Chúng ta kết hôn rồi, như vậy chúng ta chính là người một nhà, giữa người nhà với nhau, nào có gì phiền toái chứ?” Cánh tay Yên Hành Chi dùng lực, xoay người Hứa Thâm lại, nhìn vào mắt Omega.
Bữa tối hai người đến nhà ông ngoại của “chúng ta” mà Yên Hành Chi nói đến.
Y và Yên Hành Chi mới đầu kết hôn vì độ phù hợp, mặc dù có hôn lễ, nhưng chỉ qua loa thôi. Vì vậy, đối với ông ngoại của Yên Hành Chi, Hứa Thâm không có thân quen mấy.
Yên Hành Chi hẳn cũng nghĩ tới điểm này, vừa giới thiệu Hứa Thâm, vừa nắm lấy tay y, toàn bộ quá trình dù có thế nào cũng không buông ra.
Chẳng qua dù gì cũng là một nhà đoàn tụ, vào cuối bữa tối, Yên Hành Chi vẫn cùng mấy cậu và các anh nhà ông ngoại uống chút rượu.
Hứa Thâm không ngờ, Yên Hành Chi lại dễ say như vậy.
Hai má Alpha đỏ bừng, cứ mỗi lần đến gần Hứa Thâm là cười ngu lộ ra cái miệng đầy răng.
“Vợ ơi.” Yên Hành Chi tóm ống tay áo Hứa Thâm.
“Vâng.” Hứa Thâm bị nhìn mà ngại ngùng.
“Hê hê, vợ anh thật đẹp.” Yên Hành Chi cười hớn hở.
Hứa Thâm: …
Hứa Thâm: “Chúng ta về thôi.”
Yên Hành Chi: “Vợ ~”
Cuối cùng, Hứa Thâm chào tạm biệt ông ngoại, dắt Alpha say quắc cần câu đi về.
Lúc đi hai người quên mất khăn quàng cổ của Yên Hành Chi, chưa đi được bao lâu, Alpha đã rét đến run lẩy bẩy.
Hứa Thâm nghĩ một chút, an ủi bảo người đứng bên đường đợi một lúc rồi xoay người vào trong cửa hàng gần đó.
Hứa Thâm vừa lấy khăn xong đã nghe thấy bên ngoài cửa hàng vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đây là —” Cách cửa kính, Hứa Thâm nhìn thấy Alpha làm động tác giới thiệu, giống như ở nhà ông ngoại vậy, nói với một hàng vịt tuyết không biết là ai dùng khuôn kẹp ra một cách nghiêm trang: “Hứa Thâm, vợ tôi.”
Hứa Thâm: …
Vài người đi đường đúng lúc xoay đầu lại.
Hứa Thâm: Không muốn đi qua quàng khăn cho người kia cho lắm.
“Về thôi.” Cuối cùng Hứa Thâm chôn mặt vào trong cổ áo, thì thầm trong khi quàng khăn cho Yên Hành Chi.
Yên Hành Chi không đi.
“Anh còn chưa giới thiệu Thâm Thâm với bọn chúng đâu,” vẻ mặt Yên Hành Chi nghiêm túc, giơ tay chỉ ven đường: “Bọn chúng còn chưa biết anh đã có vợ.”
Hứa Thâm nhìn một hàng vịt không thấy điểm cuối ở ven đường.
Hứa Thâm:???
Anh nghiêm túc đấy hả?
======
Happy New Year, chúc mọi người năm mới bình an, hạnh phúc, ai đang đi học thì học giỏi học tốt tốt nghiệp xuất sắc, ai đang đi làm thì kiếm được nhiều xèng mua đồ không lo giá (´▽`ʃ♡ƪ). Chương này ed hơi vội nên có lỗi gì thì bảo tui nhen (‾◡◝)