Chưa đến hai giây sau, Thái Giai Di đã chạy tung tăng về, lè cái lưỡi đáng yêu với cậu: "Sorry, quên hỏi cậu muốn ăn gì."
“Sao cũng được, tớ không kén ăn.” Sau khi dừng một thoáng, Trần Giai Ngư lại bổ sung, “Không gừng, không quá cay.”
"Ồ, đã hiểu."
Cô lại chạy tung tăng đi.
Trần Gia Ngư vừa đi vừa tìm chỗ ngồi.
Trường trung học Thực nghiệm có số lượng học sinh rất lớn, thông thường khi chính thức vào học, ba khối sẽ được chia để ăn vào các giờ khác nhau. Vì vậy, dù hôm nay trường chỉ có học sinh của một khối nhưng căng tin vẫn còn rất ít chỗ trống.
Sau khi đi thêm vài bước, Trần Gia Ngư cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc bàn cho bốn người còn trống.
Mặc dù giờ không có ai ngồi ở đây, nhưng phía bên phải bàn đã đặt sẵn một quyển bài tập, bên trái có một bình nước màu xanh nhạt - đây cũng là một trong những đặc điểm của căng tin trong trường - người nào tìm thấy bàn trước thì để tránh việc người khác giành chỗ trong lúc xếp hàng lấy đồ ăn, thường sẽ dùng đồ đạc của mình để đánh dấu, nhắc nhở những người đến sau rằng “Ở đây có người rồi, tìm chỗ khác đi”.
May thay, phía bên kia vẫn còn trống, huống hồ đã không có bàn trống nào nữa nên cậu không còn lựa chọn nào khác.
Trần Gia Ngư ngồi luôn xuống.
Sau khi ngồi xuống, hai mắt hướng vào bình nước phía đối diện rất tự nhiên.
Nắp bình màu trắng, thân bình màu xanh nhạt, điểm xuyết vài bông hoa cúc vàng nhạt tươi tắn.
Nhìn có vẻ khá quen.
Trần Gia Ngư không lãng phí thêm thời gian và tế bào não để cố nhớ lại xem ai là người sở hữu bình nước trước mặt này, bởi vì câu trả lời vừa mới xuất hiện.
Hai nữ sinh bưng đĩa thức ăn chậm rãi đi tới từ phía sau, sau đó ngồi vào hai chiếc ghế phía đối diện.
Một trong hai người thế mà lại là Thẩm Niệm Sơ.
Trần Gia Ngư cũng có một vài ấn tượng về cô gái còn lại. Đó là bạn học cùng lớp với Thẩm Niệm Sơ, cả hai có mối quan hệ khá tốt và thường đi cùng nhau. Thế nhưng cậu lại không thể nhớ tên cô gái ấy là gì, bởi dù gì cậu cũng đã luân hồi quá nhiều lần, thế nên một số ký ức trước khi luân hồi sẽ khó tránh khỏi trở nên mờ nhạt.
Thẩm Niệm Sơ không để ý mấy đến phía bên Trần Gia Ngư. Sau khi ngồi xuống, cô dùng đôi tay trắng nõn cầm lấy bình nước màu xanh nhạt, vặn nắp, nhấp một ngụm.
Ngược lại, khi cô gái còn lại vô tình ngẩng đầu lên và nhìn thấy Trần Gia Ngư ở phía đối diện mình thì lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã nghĩ đến điều gì đó. Ngay lập tức, biểu cảm chuyển từ ngạc nhiên sang giễu cợt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên. Cô ta nói với nụ cười khẩy và âm lượng không quá lớn nhưng vẫn đủ để người xung quanh nghe thấy rõ ràng.
"Có mấy người da mặt dày thật đấy, bị từ chối rồi mà còn bám dai như đỉa tới tận căng tin."
Thẩm Niệm Sơ nghe thấy thế thì đặt bình nước xuống, nhìn về phía trước.
Khi nhìn thấy Trần Gia Ngư, trong mắt cô cũng hiện lên một chút kinh ngạc.
Tại sao cậu ta lại...
Nhưng Trần Gia Ngư không lên tiếng giải thích.
Cậu không có ý định hạ thấp mình xuống ngang tiêu chuẩn của một cô gái thiển cận và ấu trĩ, rồi cố tình thanh minh hoặc giận dỗi tranh cãi, hoặc thậm chí là móc mỉa ngược lại – bởi mặc dù có rất nhiều thời gian, nhưng cậu không cần phải lãng phí nó vào mấy việc vô nghĩa như này.
Còn về chuyện đứng dậy đổi bàn, hành động này sẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy mình đang tỏ ra yếu thế nên phải trốn tránh. Lựa chọn tự biến mình thành kẻ ngốc và hủy hoại khí thế của mình này không nằm trong cân nhắc của cậu.
Cậu chỉ ngước đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc lên, thản nhiên liếc cô gái ấy rồi ngoảnh mặt đi.
Như thể phía đối diện không phải là người mà là một luồng không khí vô hình.
Còn những gì không khí nói với bạn?
Chỉ là một cơn gió thoảng qua mà thôi.
Nhưng cô gái kia hiển nhiên đã bị kích thích bởi thái độ phớt lờ rõ rành rành của cậu.
Cô ta chế nhạo, cao giọng hơn chút: “Sao, bây giờ cậu định tiếp tục bám như đỉa hay tỏ tình công khai ở căng tin, để ép Niệm Sơ không thể từ chối ở nơi công cộng? Dù gì cô ấy cũng hiền lành, tốt bụng như vậy, rất dễ sẽ không đành lòng làm tổn thương lòng tự trọng của người khác."
Nhiều học sinh ngồi gần đó đã nhìn sang.
Có cả Hầu Tử Phàm và nam sinh tóc vàng tên Hạ Vũ trong số đó.
"Vãi thật, sao lão Trần lại ngồi ngay phía đối diện Thẩm Niệm Sơ? Cmn trùng hợp quá đi." Hầu Tử Phàm mở to mắt, "Còn nữa, Dương Hiểu đang nói cái quái gì thế? Theo dõi và tỏ tình công khai cái c*t gì vậy? Cô ta coi lão Trần như một tên biến thái “liếm cẩu” hay sao?"
Hạ Vũ thấp giọng nói: "Đừng nóng, cứ quan sát xem đã."
"Dương Hiểu, đừng nói nữa.” Thẩm Niệm Sơ ngăn bạn mình lại, sau đó, sau khi do dự một lúc, cuối cùng cô nhìn Trần Gia Ngư và nói với giọng vừa dịu dàng vừa chân thành: "Cậu tên là Trần Gia Ngư phải không. Bạn học Trần, tớ rất chân trọng tấm lòng của cậu... Nhưng như tớ đã nói, lúc học cấp ba, tớ sẽ không nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài việc học. Và những gì cậu đang làm bây giờ thực sự gây ra rất nhiều rắc rối cho tớ... Về sau đừng làm như thế nữa có được không?"
"..."
Trần Gia Ngư cuối cùng cũng lên tiếng, "Cậu hiểu lầm rồi, chỉ là trùng hợp thôi, tớ không hề biết bọn cậu ngồi ở chỗ này."
Nhìn đôi mắt đen láy không xen lẫn bất kỳ cảm xúc khác thường nào của cậu, sắc mặt của Thẩm Niệm Sơ giãn ra.
"Vậy ra là trùng hợp sao?"
"Ừ."
"Chỉ có ma mới tin lời này!"
Người vừa lên tiếng là cô nữ sinh tên Dương Hiểu.
Cô ta nhìn Trần Gia Ngư, chế nhạo và cao giọng hơn vài phần.
"Bình nước của Niệm Sơ được mẹ cô ấy mang về từ nước ngoài, là chiếc duy nhất trong toàn trường, nếu cậu thích cô ấy thì chẳng lẽ lại không nhận ra?"
“Mà kể cả nếu cậu không biết bình nước của cô ấy…” Dương Hiểu cầm lấy cuốn sách bài tập trên bàn lên, chỉ ngón trỏ vào góc dưới bên phải của trang bìa: “Nhưng nó vẫn có tên của tôi trên đó. Đừng có nói với tôi là cậu không biết tôi, hay không biết tôi và Niệm Sơ là bạn thân, và hai người bọn tôi lúc nào cũng đi ăn cơm cùng nhau?"
Trần Gia Ngư ngạc nhiên nhìn Dương Hiểu.
Nhìn thấy vẻ mặt đấy, Dương Tiêu cứ tưởng rằng mình đã nắm được thóp nên hất cằm lên, nói với ngữ khí càng ngày càng không thân thiện, "Cậu còn định phủ nhận việc cố ý tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ để thu hút sự chú ý của Niệm Sơ hay sao?"
"Ừ." Trần Giai Ngư gật đầu: "Cậu nói đúng."
Thật là như thế?
Thẩm Niệm Sơ khá kinh ngạc, đôi lông mày xinh đẹp của cô hơi nhíu lại, cô nhìn Trần Gia Ngư với ánh mắt bất đắc dĩ.
Nếu ban đầu Trần Gia Ngư miễn cưỡng đạt năm mươi điểm trong lòng cô.
Thì giờ nó rất có thể đã là âm năm mươi.
Các học sinh ở các bàn xung quanh cũng bị lời qua tiếng lại ở đây thu hút nên đồng loạt nhìn sang.
Ngay lập tức hàng loạt lời xì xào bàn tán vang lên.
"Này, đừng nói là Trần Giai Ngư cố ý thật chứ?"
"Rất có thể, ài, tui rất thông cảm với việc cậu ta bị lộ chuyện tỏ tình trên trang confession trước đó. Nhưng hôm nay tui thấy cậu ta dây dưa như vậy có hơi quá đáng."
“Tính tình của Thẩm Niệm Sơ tốt thật đấy, vẫn còn nói chuyện dễ nghe như vậy với cậu ta, nếu là tui thì đã tức giận từ lâu rồi.”
"Loại con trai bị từ chối rồi mà vẫn còn mặt dày mày dạn như này tui ghét nhất... Thế mà trước kia tui còn thấy cậu ta đẹp trai cơ đấy."
"Thật ra tui vẫn thấy Trần Gia Ngư đẹp trai, hì hì."
"Chậc, đẹp trai có ích lợi gì? Bà nghĩ Thẩm Niệm Sơ có giống mấy cô gái ấu trĩ chỉ thích nhìn mặt như bà không?"
“Ít ra vẫn hơn mấy người đến mặt còn không biết nhìn.”
"..."
Dương Hiểu thì lộ ra vẻ mặt "biết ngay mà", đôi môi đỏ mọng nhếch lên vẻ giễu cợt, nói, "Không phải cậu vừa mới nói chỉ là trùng hợp thôi sao? Sao lại đổi ý nhanh như vậy? Dù gì cũng phải kiên định thêm một tý, biết đâu lại lừa được Niệm Sơ."
Nhưng sau đó, Trần Gia Ngư lại nói thêm một câu khác khiến nụ cười của Dương Hiểu đột nhiên đờ ra.
Trần Gia Ngư nói: "Cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là quả thực không nhận ra cậu."