Một đêm không mơ gì cả.
Khi thức dậy vào sáng sớm, Trần Gia Ngư thực hiện động tác duỗi người trước, sau đó đứng trung bình tấn trong năm phút, tiếp đến là chống đẩy, nhiều hơn hôm qua năm cái, cuối cùng là hai bài gập bụng.
Tập thể dục đã trở thành một trong số những thói quen của cậu trong nhiều lần trùng sinh. Mặc dù lần nào cũng phải bắt đầu lại từ đầu nhưng khi tập thể dục đã trở thành một thói quen thì khi dừng lại sẽ thấy không thoải mái, vì vậy cậu quyết định giữ nó.
Vào bữa sáng.
Trần Ngọc Tảo vô cùng ân cần.
"Anh, đây là món bánh bao hấp anh thích nhất nè. Còn thêm một cốc sữa đậu nành nóng nữa..."
...
Sau khi ăn sáng xong, Trần Gia Ngư đi học như thường lệ.
Còn nhiệm vụ vinh quang là đến Trung tâm Xổ số Phúc lợi để đổi giải thì được mẹ cậu chịu trách nhiệm.
Trong lớp học ồn ào, lớp trưởng đang thu bài tập theo nhóm.
Mà khi vừa nhìn thấy Trần Giai Ngư bước vào lớp học, đôi mắt của cô gái ngồi bàn bên lập tức cong lên.
Sau khi cậu ngồi xuống, cô thò tay vào túi, không biết vì sao lại móc một nắm kẹo ra rồi đặt lên bàn.
Vỏ kẹo xanh xanh đỏ đỏ, hơn nữa còn có rất nhiều loại.
"Hôm nay tớ mang theo ít kẹo. Mọi người thích hương vị nào thì cứ tự nhiên nhé."
Chu Thư và Điền Điềm ngồi ở hàng ghế trước cùng nói "Cảm ơn." sau đó lần lượt chọn một cái bơ hạnh nhân và một cái caramel mận.
Trần Gia Ngư chỉ liếc qua rồi nhìn đi chỗ khác.
Thái Giai Di ngó sang phía Trần Gia Ngư, híp mắt nhìn cậu, cười nói: "Bạn học Trần, thử một cái đi."
"Tớ không thích đồ ngọt." Trần Gia Ngư nhẹ nhàng nói.
Cậu khác với Trần Ngọc Tảo, Trần Ngọc Tảo là một cô nhóc cuồng đồ ngọt, kiểu mà không đường thì không ăn. Còn cậu thì không hứng thú lắm với mấy thứ đồ ăn vặt, đường, đồ uống, v.v., đặc biệt là các loại đồ ngọt. Ăn một hai miếng thì không sao, nhưng ăn thêm miếng nữa sẽ thấy rất khó chịu.
Thái Giai Di ngẫm nghĩ một hồi, sau đó chọn một loại trong số đó, đặt lên bàn và nhẹ giọng nói: "Loại này không ngọt, tớ thấy khá ngon, cậu có muốn thử không?"
Trần Gia Ngư liếc qua.
Là kẹo cà phê.
Sau một hồi do dự, cậu không đành lòng từ chối ý tốt của người khác. Nói lời cảm ơn xong, cậu bóc lớp vỏ kẹo rồi nhét viên kẹo vào trong miệng.
Vị cà phê đậm đà, xen lẫn chút đắng dịu, không quá ngọt, hòa quyện với hương sữa thoang thoảng.
Thái Giai Di nghiêng đôi mắt lấp lánh, hỏi với vẻ tràn đầy mong đợi: "Mùi vị thế nào?"
Trần Gia Ngư nghĩ vài giây, cuối cùng đưa ra đánh giá thật lòng: "Không tệ lắm."
“Cậu thích là được.” Thái Giai Di cười rất ngọt ngào, cô chọn toàn bộ số kẹo cà phê trong đống còn lại lên, rồi đặt tất cả lên bàn của Trần Gia Ngư, “Đây, cho cậu hết nè."
Chen Jiayu cúi đầu nhìn mấy viên kẹo trước mặt. Vốn cậu định nói một viên là đủ rồi, nhưng khi thấy cô gái đối diện đang nở nụ cười ngọt ngào đầy mong đợi thì không nói tài nào nói ra được.
... Thôi thì đã ăn một cái rồi, ăn vài cái nữa cũng vậy.
"Cảm ơn." Trần Gia Ngư bỏ hết số kẹo vào túi.
"Không có gì."
Thái Giai Di lại chớp mắt vài cái, "Bởi vì vừa ăn một cái nên ngại từ chối mấy cái này đúng không?"
Trần Gia Ngư: "..."
"Trong tâm lý học, đây được gọi là hiệu ứng ngưỡng vào. Đại khái là khi một người đã tiếp nhận một yêu cầu nhỏ từ người khác, để tránh sự không cân bằng về nhận thức hoặc để tạo cho người kia ấn tượng về sự nhất quán, thì thường sẽ chấp nhận yêu cầu cao hơn."
Cô bạn bàn bên mỉm cười, "Rất hữu ích trong cuộc sống."
Trần Gia Ngư hỏi, "Có phải là cậu đã nghĩ từ trước rồi phải không?"
“Cậu nghĩ là vậy thì cứ cho là vậy đi.” Nói xong, cô còn vui vẻ bóc một viên kẹo trái cây vị cam, cho vào miệng rồi mút chùn chụt quên cả trời đất.
Trông cứ như thể là một món ngon tuyệt cú mèo.
Trần Gia Ngư: "..."
...
Sau bài tập thể dục giữa giờ buổi sáng, một số học sinh trở lại lớp học,
Một số thì rủ bạn bè đi vệ sinh, còn phần đa là kéo nhau sang quầy bán đồ ăn vặt cạnh căng tin.
Đồ ăn vặt, nước giải khát, văn phòng phẩm, tạp hóa… được bày ngăn nắp trên kệ, đến cả dây chun buộc bím tóc cho nữ sinh và trứng, xúc xích nướng cũng có bán. Nói là quầy ăn vặt nhưng thực ra nó có thể so với một siêu thị cỡ nhỏ.
Trong một ngày, trừ thời gian nghỉ giữa trưa và chiều thì đây là khoảng thời gian nơi này tấp nập nhất.
"Ông chủ, cho một chai nước khoáng."
"Bốn xiên thịt viên, hai xiên cá viên, thêm ít nước chấm."
"XXX, cậu ăn cái gì, sô cô la hay kem?"
“Sao không thấy bánh chà bông rong biển đâu nhỉ?”
...
Hầu Tử Phàm ướt đẫm mồ hôi chen vào đám đông, hét rống lên: "Ông chủ, một lon Coca ướp lạnh và một cái xúc xích!"
"Sáu khối năm."
Hầu Tử Phàm ngơ ra một lúc khi mò vào túi của mình.
Sau đó nhìn xung quanh thì thấy Trần Gia Ngư cầm theo một cái túi nhựa đứng cạnh đó. Hai mắt Hầu Tử Phàm sáng lên.
Chạy vội tới, vòng tay qua ôm lấy cổ Trần Gia Ngư, cười tí tởn: "Lão Trần, tới đúng lúc lắm, tao quên mang thẻ học sinh, thanh toán hộ tao với, đãi mày bữa trưa sau."
Lúc Trần Gia Ngư thò tay vào lấy thẻ học sinh từ trong túi ra thì có một thứ gì đó rơi ra cùng với nó.
Hầu Tử Phàm nhặt lên thì thấy đó là một viên kẹo.
Cậu ta buồn bực hỏi: "Trần Gia Ngư, sao mày lại có kẹo trong túi như mấy bà cô kia thế?"
"... Biến, là Thái Giai Di cho."
"À."
Trần Gia Ngư đưa chiếc túi nhựa trong tay cho ông chủ.
Đối phương nhìn xong thì báo giá: "Bánh rán năm tệ, bánh Oreo năm tệ, tổng cộng mười tệ."
Hầu Tử Phàm bên cạnh giật mình: "Bánh rán? Bánh Oreo? Lão Trần, mày mua những thứ này làm gì? Bình thường không phải mày không thích ăn đồ ngọt hay sao?"
Trần Gia Ngư chẳng buồn trả lời, đưa thẻ học sinh cho ông chủ.
"Á à, tao biết rồi, mày mua cho Thái Giai Di đúng không?" Hầu Tử Phàm chợt hiểu ra, sau đó trở nên kích động, "Mẹ kiếp, cô ấy tặng cho mày, mày cũng tặng lại cho cô ấy, sao nghe giông giống trao đổi tín vật định tình vậy nhỉ? Lão Trần, mày cũng tởm thật đấy, mới được có mấy ngày đã tiến triển đến mức này rồi. Tao rất ủng hộ mày, cả khu rừng rộng lớn như thế, sao phải cố trèo lên cây cổ thụ mắt cao hơn người Thẩm Niệm Sơ kia làm gì..."
Trần Gia Ngư mặt không đổi sắc: "Ông chủ, chỉ cần thanh toán cho mình cháu là được rồi. Cháu không quen thằng đần kia."
"!!!!"
Hầu Tử Phàm lập tức đổi giọng, "Tao sai rồi, tao sai rồi, mày và Thái Giai Nghi chỉ là bạn cùng bàn trong sáng mà thôi! Thẩm Niệm Sơ càng không phải cây cổ thụ, mà là đóa Thiên Sơn tuyết liên băng thanh ngọc khiết!"
Trần Gia Ngư nheo mắt: "Cmn mày có thể bớt vô sỉ đi được không?"
“Được.” Hầu Tử Phàm không chút xấu hổ, “Ngư ca, mày là ca ca duy nhất của tao, giúp tao trả tiền đi.”
Trần Gia Ngư: "..."
Đã bị đánh bại bởi sự vô liêm sỉ của cái tên này.
Sau khi mua đồ xong, cả hai rời khỏi quầy bán đồ ăn vặt mà không để ý rằng cách đó không xa, Dương Tiêu đang nhìn bóng lưng của họ với ánh mắt đầy tâm sự.
Thấy Trần Gia Ngư đã khuất bóng, Dương Hiểu mới quay đầu lại, thì phát hiện Thẩm Niệm Sơ ở bên cạnh trông cứ như thể không nghe thấy gì. Cô đang vươn tay lấy một chai nước tinh khiết từ trên kệ trước mặt xuống, sau đó còn cúi đầu kiểm tra hạn sử dụng trên đó.
Dương Hiểu huých vào cánh tay của Thẩm Niệm Sơ, đợi đến khi người sau quay đầu lại thì bày ra bộ dạng bênh vực kẻ yếu, "Niệm Sơ, vừa rồi cậu cũng nghe thấy đúng không? Cái tên Trần Gia Ngư kia vừa mới bị từ chối sau khi tỏ tình với cậu, hình như giờ đã hẹn hò với một cô gái khác."
"Hừ, đây gọi là gì, đã tìm sẵn lốp dự phòng sao?"
"Ghê tởm hơn là còn nói này nói nọ sau lưng cậu."
Thẩm Niệm Sơ thờ ơ nhìn cô ta, không đáp lại câu nào, ngay cả biểu cảm cũng lãnh đạm như cũ.
Dường như những lời vừa rồi của Dương Hiểu không gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô.