Trần Gia Ngư nói: "Cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là quả thực không nhận ra cậu."
Khi nói câu này, vẻ mặt của chàng trai cực kỳ chân thành, khóe môi nhếch lên một cách lịch sự, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, tạo thành nụ cười dịu dàng pha chút áy náy.
"Dù sao nếu so với Thẩm Niệm Sơ thì cậu thật sự không có gì đáng chú ý mấy."
Mặt Dương Hiểu đỏ bừng lên.
Hai mắt trợn tròn xoe.
Thành thật mà nói, mặc dù không đẹp bằng Thẩm Niệm Sơ, nhưng Dương Hiểu thực ra có thể nói là một tiểu mỹ nhân với khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, các đường nét trên khuôn mặt không có khuyết điểm gì lớn, chỉ có điều đôi môi lại hơi dày và làn da hơi ngăm một chút.
Cô cũng khá tự tin về ngoại hình của mình, hơn nữa do thường đi chung với Thẩm Niệm Sơ nên cô nghĩ rằng không có nhiều người trong trường không biết đến mình. Dương Hiểu không ngờ Trần Gia Ngư lại nói cô không có gì đáng chú ý mấy, chưa hề nhận ra cô!
Đã châm chọc thì thôi đi, đằng này cậu ta còn tỏ cái vẻ chân thành, tha thiết hết sức có thể. Đúng là một sự sỉ nhục gấp đôi!
"..."
Sắc mặt của Dương Hiểu trông rất khó coi. Cô cực kỳ muốn phản bác lại nhưng lại không biết nói thế nào.
Chẳng lẽ lại nói là đồ mắt mù, không thấy thực ra tôi rất xinh đẹp hay sao?
Hay là cậu đang nói dối, làm gì có chuyện có ai đó ở trường mà không nhận ra tôi?
Hay là tôi không thua Thẩm Niệm Sơ chút nào?
Dương Hiểu không nói nổi câu nào!
Có người bên cạnh thậm chí còn vô tình cười thành tiếng.
"Haha, không ngờ trình độ mồm mép của Trần Gia Ngư lại kinh đến vậy."
"Nếu tui mà là Dương Hiểu không khéo giận đến mức ói máu rồi."
"..."
Hầu Tử Phàm vỗ mạnh vào đùi, suýt nữa đã phá lên cười.
"Buồn cười quá, buồn cười chết mất thôi."
Hạ Vũ cúi đầu, không nhìn thấy được biểu cảm gì nhưng bờ vai cũng rung rung.
"Cậu…" Dương Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Bạn học Trần Gia Ngư, hóa ra cậu ở đây à." Đột nhiên truyền đến một tiếng gọi giòn tan.
Rất nhiều người đưa mắt về phía tiếng gọi đó.
Thái Giai Di đã đến, và trước ánh mắt của của rất nhiều người, cô tung tăng chạy đến trước bàn, đặt hai đĩa đựng đồ ăn xuống, sau đó ngồi xuống cạnh Trần Gia Ngư. Đôi mắt sáng kia nhanh chóng cong lại thành một vầng trăng khuyết.
"Xin lỗi, tớ xếp hàng hơi lâu, cậu có đói không?"
Bầu không khí xung quanh chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát.
Sau đó, có hàng loạt âm thanh xì xào nghe như tiếng nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng vang lên.
"Cô gái này chui ở đâu vậy? Sao tao chưa thấy bao giờ?"
"Trông được đấy."
"Rất đẹp là đằng khác."
"Không phải mới chuyển đến hay sao?"
"Mối quan hệ giữa cô ấy và Trần Gia Ngư là gì thế?"
Những nam sinh khác ngồi xung quanh đang hạ giọng thảo luận với điệu bộ rất hưng phấn.
Cũng có người đã phát hiện manh mối.
"Cô gái xinh đẹp này đi ăn cơm chung với Trần Gia Ngư?"
"Chẳng lẽ... đúng như Trần Gia Ngư nói, cậu ta chỉ là tình cờ gặp Thẩm Niệm Sơ?"
"Omg, thế chẳng phải là Dương Hiểu tự mình đa tình hộ Thẩm Niệm Sơ?"
"Ối dời ơi – siêu đồng cảm, tui đã thấy khó xử thay cho họ rồi."
"..."
Thẩm Niệm Sơ và Dương Hiểu cũng ngây cả người.
Nhưng hình như Thái Giai Di lại không nhận thấy sự khác lạ xung quanh, cô nhìn Trần Gia Ngư, dùng đũa gõ nhẹ vào đĩa và cười, nói: "Đĩa này là cánh gà om, cà tím xào tỏi và trứng hấp, còn đĩa này là thịt bò sốt vang, trứng bác cà chua và salad nguội. Để cậu chọn trước đấy, thấy tớ hào phóng không."
Đúng lúc đó, tiếng chào của Hầu Tử Phàm đã truyền đến, "Lão Trần, lão Trần, Hạ Vũ với tao ăn xong rồi, lại đây ngồi đi!"
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, Trần Gia Ngư tiện tay cầm một chiếc đĩa lên, "Chúng ta đổi bàn trước đã."
Thái Giai Di ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, sau đó bưng đĩa lên đi theo Trần Gia Ngư.
"Quá đã, lão Trần, vừa rồi cảnh mày chọc tức Dương Tiêu kia phải nói là quá đã. Chậc chậc chậc, cái khuôn mặt nhăn nhó ấy trông chẳng khác nào vừa ăn phải cứt…” Hầu Tử Phàm hưng phấn nói,
Sau đó quay sang phía Thái Giai Di, nói với nụ cười tí tửng, "Chào người đẹp, lúc trước quên chưa giới thiệu bản thân nên tớ sẽ bổ sung ngay bây giờ. Bỉ nhân là Hầu Tử Phàm, Hầu trong vương hầu, Tử trong Khổng Tử, Phàm trong bất phàm."
Thái Giai Di cười: "Xin chào."
Hầu Tử Phàm vỗ vai nam sinh trắng trẻo, đeo kính ngồi cạnh đó, "Đây là là Hạ Vũ, lớp trưởng của lớp chúng ta, đồng thời cũng là học bá trâu bò nhất trong cả lớp. Tớ, Hạ Vũ và lão Trần là ba chàng lính ngự lâm trong lớp này, là những người bạn cực thân với nhau."
Hạ Vũ và Trần Gia Ngư có thể nói là bạn thời thơ ấu, cả hai là bạn học từ thời trung học cơ sở. Ban đầu họ không thân nhau lắm, nhưng một lần Trần Gia Ngư tình cờ bắt gặp đang bị một số học sinh ở trường khác bắt nạt bên ngoài trường. Cuối cùng, Trần Gia Ngư đã đứng ra bảo vệ Hạ Vũ, rồi từ đó cả hai quen biết nhau, sau đó cùng học trường cấp ba Thực Nghiệm và được xếp vào cùng một lớp.
Sau khi quen thêm Hầu Tử Phàm, ba người đã trở thành bạn bè của nhau sau một thời gian ngắn.
Qua hai năm trung học, tình bạn giữa cả ba ngày càng sâu đậm.
Thái Giai Di mím môi, cười: "Xin chào bạn học Hạ Vũ."
Mặt Hạ Vũ đỏ bừng lên.
Sau đó vô thức ngoảnh mặt đi, "Xin, xin chào..."
Hầu Tử Phàm hận không thể rèn sắt thành thép, “Lão Hạ, khi nào thì mày mới bỏ được cái tật căng thẳng khi nói chuyện với nữ sinh này đây? Dù gì cũng là lớp trưởng của lớp chúng ta, đúng là không có tiền đồ."
Hạ Vũ: "..."
Hầu Tử Phàm và Hạ Vũ u đến từ sớm nên đã ăn xong, cả hai nhường bàn lại, chào rồi rời đi.
Trần Gia Ngư cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Thái Giai Di cũng vươn đũa ra gắp một cái cánh gà, đưa vào miệng cắn một miếng nhỏ, cong hàng mi dài lên khi nhai.
Ngay sau đó, hai mắt sáng bừng lên.
"Ực, món cánh gà này ngon quá!"
Cô đặt đũa xuống, cầm một cái thìa chưa dùng đến lên, múc một cái cánh gà từ trong đĩa của mình sang đĩa của Trần Gia Ngư, "Bạn học Trần Gia Ngư, thử một miếng đi."
Trần Giai Ngư ngẩng đầu nhìn cô.
Thái Giai Di bắt gặp ánh mắt của cậu thì nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Trần Gia Ngư mặt không đổi sắc, "Chúng ta thân đến mức độ này rồi cơ à?"
"..."
Ngay khi vừa nghe thấy câu này, trông Thái Giai Di cứ như vừa nhận ra điều gì đó. Cô lập tức lấy tay che miệng, cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ và nói với giọng mềm như bún.
"Ối, quên chưa hỏi cậu có muốn ăn không đã múc sang rồi. Đúng là không có lễ phép... tớ xin lỗi.”
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt mở to chứa đậm vẻ ngây thơ, ngoài ra còn xen chút điềm đạm đáng yêu,
"Nhưng mong cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý gì khác, chỉ là mình tớ không ăn hết nhiều như vậy, hơn nữa không muốn lãng phí nên mới làm như thế. Dù sao mỗi một hạt gạo đều là biết bao công sức của người nông dân, chúng ta phải trân trọng thức ăn, cậu thấy có đúng không?"
Trần Gia Ngư: "..."
Cô tiếp tục nhìn cậu với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu đó, "Vả lại nó quá ngon! Tớ thì lại rất thích chia sẻ đồ ăn ngon với các bạn cùng lớp, bởi vì cảm giác được chia sẻ với người khác sẽ tốt hơn là thưởng thức một mình... Bạn học Trần Gia Ngư, thực sự là cậu không muốn chấp nhận tình hữu nghị của tớ?"
Trần Gia Ngư kẹp miếng cánh gà với cảm xúc vô cùng phức tạp.
Trà ngon...
Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không ghét lắm, phải làm sao đây?