“Đại Đảo Chủ…”
Lạc Nam thân thể rung lên, nhịp tim đập thình thịch, cảm giác như đang vụng trộm bị bắt quả tang vậy.
Đầu óc hắn vận chuyển siêu tốc, lấy lại bình tĩnh trong giây phút ngắn ngũi…
“Thủ đoạn không tồi, có thể vô thanh vô thức rời khỏi Đảo chơi đùa, nếu không phải bổn Đảo Chủ đích thân đến tìm, chỉ sợ còn mơ mơ hồ hồ cho rằng ngươi chăm chỉ bế quan nha!” Âu Dương Thương Lan nhếch lên bờ môi gợi cảm, ánh mắt ý vị thâm trường.
“Tìm ta? Tìm ta làm gì?” Lạc Nam trong lòng buồn bực, tu sĩ mỗi một lần bế quan vài năm, vài chục năm là hết sức bình thường, hắn chỉ mới đi có mười sáu ngày thời gian thực đã bị đến tìm ?
Bất quá ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ bình thản, bĩu môi nói ra :
‘‘Ai nói đệ tử trốn đi chơi đùa ?’’ Nói xong, cố tình phóng thích khí tức và Hồn Lực ra ngoài.
‘‘A…’’ Âu Dương Thương Lan kinh hô lên tiếng, mắt phượng lóe lên tia dị sắc :
‘‘Vương giả, Hồn Vương sơ kỳ ?’’
“Chứ sao?” Lạc Nam nhếch miệng cười nói: “Thời gian qua đệ tử cũng không nhàn rỗi, nói là bế quan tu luyện cũng chẳng có gì sai cả!”
“Vậy ngươi đi đâu?” Âu Dương Thương Lan tò mò, nàng rất khó tưởng tượng Lạc Yên được cơ duyên gì lại tiến bộ cấp tốc đến như vậy.
Đã sớm nghĩ ra biện pháp lươn lẹo, Lạc Nam nhún vai đáp: ‘‘Sư phụ Kim Nhi đột nhiên mở thông đạo bắt đệ tử ra ngoài rèn luyện, vừa mới được thả trở về thì bị Đại Đảo Chủ bất gặp, thật là xin lỗi…’’
‘‘Vậy sao ?’’ Âu Dương Thương Lan híp lại đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt hắn, như muốn nhìn thấu nội tâm của Lạc Nam.
Hai người trừng mắt nhìn nhau thật lâu…dung nhan của Âu Dương Thương Lan hôm nay chẳng biết tại sao hơi nhợt nhạt hơn bình thường, đôi môi đỏ thẳm cũng có chút tái đi.
Lạc Nam cho rằng nàng tức giận đến biến sắc, trong lòng có chút chột dạ, mấy lần không nhịn được xém chút nữa chuyển dời ánh mắt, bất quá tâm cảnh đã được rèn luyện kiên cố, hắn vẫn tỏ vẻ ung dung nhìn thẳng lại mắt nàng, còn đầy lý lẽ nói ra :
‘‘Nếu sư phụ Kim Nhi không ra tay, đệ tử làm sao có thể bí mật rời đảo qua mặt được Đại Đảo Chủ chứ hả ?’’
‘‘Nói ngược lại cũng phải…’’ Âu Dương Thương Lan trong lòng đăm chiêu.
Mặc dù nàng biết Lạc Yên vẫn còn điều gì đó giấu mình, bất quá lời nói cũng thật sự có lý.
Sư phụ Kim Nhi là một đại năng thần bí, có thủ đoạn đem Lạc Yên đi và dễ dàng qua mắt nàng chẳng có gì kỳ quái cả.
Thấy sắc mặt Âu Dương Thương Lai dịu lại không ít, Lạc Nam trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, con mẹ nó…cũng may đã cẩn thận trở về hình dạng Lạc Yên trước khi vào Vạn Giới Môn, bằng không thì bại lộ.
“Haizz!” Đúng lúc này, Âu Dương Thương Lan đột nhiên thở dài sầu não, giọng điệu có chút u oán nói ra:
“Ngươi gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo lâu như vậy, nghĩ đến chúng ta còn không giúp gì được cho ngươi, sư phụ Kim Nhi tùy tiện rèn luyện đã khiến ngươi tiến bộ lợi hại như vậy, người làm Đảo Chủ như ta thật sự hổ thẹn!”
Lạc Nam trái tim đập thình thịch, bộ dạng này của nàng thật sự quá mê người, trước đó bị ba người Thục Phi trêu ghẹo một phen vẫn còn hăng máu đấy.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam cực kỳ nghiêm túc nói:
“Đại Đảo Chủ đừng nói như vậy, những gì Bồng Lai Tiên Đảo làm cho ta thật sự nhiều lắm!”
“Nhị Đảo Chủ và Tam Đảo Chủ giải quyết ân oán của ta với Lãnh Nha Đạo Tặc, ta vừa nhập đảo đã được lựa chọn Vương Cấp, Phách Lực Đàm giúp ta Thể Tu thăng tiến, tài nguyên tích lũy của Đảo hỗ trợ ta trở thành Đan Vương và Khí Vương, Đại Đảo Chủ còn vì ta bỏ ra vật hộ thân đấu giá Chiếu Ảnh Kính…”
Lạc Nam kể ra hàng loạt, sau đó nhìn Âu Dương Thương Lan chân thành nói:
“Huống hồ chúng ta là người một nhà, cần gì tính toán mấy thứ này?”
Ánh mắt Âu Dương Thương Lan có chút mơ hồ, bị lời nói của tên này làm cho cảm động, nàng biết những thứ Lạc Yên vừa liệt kê không là gì so với những chuyện hắn và sư phụ Kim Nhi làm cho Bồng Lai Tiên Đảo.
Lạc Nam thấy Âu Dương Thương Lan hôm nay có chút kỳ quặc, dường như nàng hơi mềm yếu so với khí phách hung hăng càn quấy lúc bình thường, giống như một nữ nhân cần người an ủi vậy.
Hắn hận không thể ôm mỹ nữ Đảo Chủ vào lòng một phen, bất quá cố gắng kìm nén lại.
Lạc Nam không thích bầu không khí này, đánh trống lãng hỏi:
“Vì sao Đại Đảo Chủ tìm đến đệ tử?”
Theo lý mà nói, hắn mới bế quan hơn nửa tháng, dù có Gia Tốc Trận thì Đại Đảo Chủ cũng không tìm đến mới đúng.
“Ta chẳng những muốn tìm ngươi, còn muốn tìm Bồng Lai Tiên Sứ vô trách nhiệm kia!” Âu Dương Thương Lan yêu kiều hừ một tiếng.
Lạc Nam nhảy dựng, gượng cười nói ra: “Quên mất, từ sau đại chiến lần trước…Bồng Lai Tiên Sứ vẫn luôn bế quan trong Pháp Bảo Không Gian của đệ tử!”
“Hừ, quan hệ các ngươi thân thiết hơn bổn Đảo Chủ tưởng a!” Âu Dương Thương Lan nghiền ngẫm nói.
“Dù sao đệ tử cũng từng cứu sống Bồng Lai Tiên Sứ mà, chúng ta xem nhau như thân nhân vậy!” Lạc Nam nửa thật nửa giả nói.
“Được rồi!” Âu Dương Thương Lan không tiếp tục truy cứu, ánh mắt hiện lên sát khí kinh hồn:
“Có mấy con chuột nhắt lại tưởng chứng ta dễ ăn nên tiến đến khi dễ, bổn Đảo Chủ lần này buộc phải đến tìm ngươi cũng là vì chuyện này!”
“Cái gì?” Lạc Nam sắc mặt trầm xuống, quả nhiên lại xảy ra chuyện a.
Theo lời kể của Âu Dương Thương Lan, Lạc Nam đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Thì ra trong thời gian ngắn ngũi vừa qua, lại có hai cái Tôn Giới liên thủ nhắm vào Hải Vực Tinh.
Đại chiến đã nổ ra vài trận, vì cường địch quá đông…Bồng Lai Tiên Đảo chúng nữ đang bế quan đều bị kinh động, buộc phải xuất quan khi chưa kịp tiến bộ bao nhiêu.
Thiên Vô Ảnh, Ỷ Vân, Địa Ngọc Huyền…Bồng Lai Ngũ Tiên, tất cả đệ tử chưa kịp đột phá Vương giả đều đã xuất quan để đối địch rồi.
Cũng may có Gia Tốc Trận để làm nơi trị thương nhanh chóng, hơn nữa đôi bên chỉ mới thăm dò chứ chưa đại chiến thật sự, vì lẽ đó mặc dù không ít thành viên Bồng Lai Tiên Đảo bị thương nhưng chưa có trường hợp tử vong.
Bồng Lai Tiên Đảo số lượng Tiên Tôn chỉ có một mình Âu Dương Thương Lan, ngay cả Đình Manh Manh với Độc Cô Ngạo Tuyết đang chuyển hóa Vương Lực thành Tôn Lực cũng bị quấy phá, chỉ mới xem như Bán Tôn mà thôi.
Trước hai cái Tôn giới tập kích, một mình Âu Dương Thương Lan là Tiên Tôn chèo chống, cũng may có Ngân Dạ Song Thương là vũ khí Đế Cấp quá mức mạnh mẽ, nhờ đó mới cầm cự được.
Trước tình hình đại chiến căng thẳng chấn động toàn bộ Hải Vực mà Lạc Nam và Thục Phi vẫn chưa thấy đâu, vì lẽ đó Âu Dương Thương Lan mới bất chấp tiến vào mật thất tìm hắn, kết quả không hề nhìn thấy Lạc Nam.
Âu Dương Thương Lan trong lòng lo lắng, vốn định đích thân tìm tung tích của hắn, thì vừa lúc nhìn thấy Lạc Nam trở về.
Lạc Nam nghe đến đây bừng tĩnh đại ngộ, ánh mắt tràn ngập đau lòng nhìn Đại Đảo Chủ.
Chẳng trách hôm nay nàng biểu hiện có chút mềm yếu, thì ra thời gian mười mấy ngày qua đã chống đỡ quá nhiều áp lực, bản tính nữ nhân mới vô thức bộc phát ra như vậy.
Dù một nữ nhân kiên cường đến mức nào, thì bản chất của nàng vẫn luôn cần có người che chở, nâng niu…
Trong tình thế nguy cấp lại chẳng biết Lạc Nam với Thục Phi vì sao mất tích, có thể tưởng tượng tâm tình lúc đó của nàng hụt hẫng đến mức nào.
Lúc này Lạc Nam mới giật mình nhìn kỹ lại khuôn mặt Âu Dương Thương Lan, hôm nay khí sắc của nàng nhạt hơn bình thường không phải vì tức giận hắn rời đảo, mà là vì lực lượng hao tổn, bị thương…
“Đại Đảo Chủ bị thương?”
Lạc Nam trong lòng tràn đầy tự trách, vội vàng tiến đến kéo lấy tay nàng, Hồn Lực cuồn cuộn tiến vào bên trong thăm dò.
Rất nhanh, hắn phát hiện Tôn Lực của nàng chỉ còn một phần ba, vài cái kinh mạch rạn nứt…
Lạc Nam gấp gáp, không nói hai lời xuất ra một viên Tiên Đan Trị Thương siêu to khổng lồ, đặt trước miệng nàng.
Từ ngày trở thành Đan Vương, hắn chưa từng thiếu Đan Dược phòng thân cỡ lớn.
Cùng lúc đó, Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc cũng nhanh chóng xâm nhập thân thể Âu Dương Thương Lan, bắt đầu quá trình chữa trị.
“Ưm…” Âu Dương Thương Lan thoải mái rên một tiếng mê người, Lạc Nam xém chút phun máu mũi.
Quả nhiên là tuyệt thế yêu cơ a, một tiếng rên đủ khiến nam nhân trong thiên hạ điên cuồng.
“To như thế làm sao Bổn Đảo Chủ nuốt?” Âu Dương Thương Lan ánh mắt nhìn chằm chằm Tiên Đan Siêu To Khổng Lồ nói.
“Ực…” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, lời nói của nàng lại khiến hắn suy nghĩ đến phương diện tà ác khác.
Thất Thải Huyền Quang vận chuyển đến cực hạn, Lạc Nam lấy lại thanh tỉnh ôn nhu nói ra: “Cắn từng ngụm nha!”
Âu Dương Thương Lan nhẹ gật đầu, môi thơm hé mở xạ nhược hơn lan, hàm răng tinh mỹ đều đặn nhẹ cắn một ngụm.
Tiên Đan vào người, một luồng dược hiệu hoàn hảo trực tiếp bao phủ thân thể, Tôn Lực cũng khôi phục thoáng chút.
“Tiếp tục…” Lạc Nam ánh mắt nhu hòa.
Âu Dương Thương Lan lại cắn một chút…
Hắn đút cho nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Nam trong mắt có một tia trách cứ nói:
“Đệ tử giao cho người không ít Tiên Đan phòng thân, vì sao để bị thương đến mức này?”
“Các đệ tử cần Tiên Đan hơn ta…” Âu Dương Thương Lan bình thản đáp.
Lạc Nam trong lòng tê rần, ánh mắt càng phát ra giận dữ.
Số lượng Tiên Đan trị thương hắn chuẩn bị cho Bồng Lai Tiên Đảo rất nhiều, vậy mà Âu Dương Thương Lan phải nhường của chính mình cho các đệ tử sử dụng, đủ thấy tình huống chiến đấu khốc liệt hơn hắn tưởng tượng, Tiên Đan cung không đủ cầu.
Thậm chí rất có thể, nếu Âu Dương Thương Lan không nhường ra Tiên Đan của mình, sẽ có trường hợp tử vong.
Lạc Nam đã sớm xem Bồng Lai Tiên Đảo là nhà của mình, có kẻ dám tổn thương bất kỳ ai trong nhà hắn, chỉ có máu tươi mới có thể bù đắp.
“Đám chuột đó là ai? Có thực lực gì ?’’ Hắn gằn giọng hỏi.
Âu Dương Thương Lan vừa lúc ăn hết một viên Tiên Đan, sắc mặt thỏa mãn, ánh mắt mơ màng tận hưởng Niết Bàn Linh Thủy với Sinh Mệnh Huyền Mộc chăm sóc trong cơ thể mình, lười biếng đáp :
‘‘Lưu Quang Tinh cùng Dạ Ảnh Tinh, cả hai đều là Địa Tôn Giới…trong đó Lưu Quang Tinh yếu hơn chỉ có hai Địa Tôn, mà Dạ Ảnh Tinh có đến ba Địa Tôn…’’
‘‘Thì ra là bọn hắn !’’ Lạc Nam ánh mắt lóe lên.
Ở Hải Vực Tinh đã lâu, Lạc Nam cũng thông qua Bồng Lai Tiên Đảo biết thêm một số tin tức lân cận.
Lưu Quang Tinh và Dạ Ảnh Tinh là hai Tôn giới có phạm vi gần với Hải Vực Tinh, so với Bạch Nguyệt Giới còn gần hơn.
Thậm chí, trong lần trước lúc tham gia Đấu Giá Hội ở Quần Hùng Tinh do Thiên Địa Hội tổ chức…Lạc Nam từng nhìn thấy đám tu sĩ của Đạo Huyền Tông, Hải Yêu Cung nịnh nọt cường giả của Dạ Ảnh Tinh.
Theo lời Đình Manh Manh, có không ít đệ tử của hai tinh cầu này đến Hải Vực Tinh thí luyện, biểu hiện rất đáng ăn đòn.
‘‘Bọn chúng ngấp nghé Hải Vực Tinh chúng ta đã lâu, bắt quá trước đây Hải Vực Tinh còn là Vương giới nên không động thủ được mà thôi !’’ Âu Dương Thương Lan cười nhạt :
‘‘Ngay cả bổn đảo chủ cũng không nghĩ đến bọn hắn lộ ra răng nanh sớm như vậy, thậm chí cách đây không lâu chúng ta đã giết hai tên Tiên Tôn vẫn chưa đủ lực chấn nhiếp !’’
Lạc Nam lắc đầu nói : ‘‘Chúng ta phải hết sức chật vật mới giết được hai Tiên Tôn, bọn hắn đương nhiên sẽ không để chúng ta vào trong mắt !’’
Động tĩnh chiến đấu khi đó không nhỏ, chỉ cần người hữu tâm quan sát sẽ phát hiện.
Lưu Quang Tinh và Dạ Ảnh Tinh liên thủ với nhau thực lực cực kỳ mạnh mẽ, dễ dàng đàn áp hai Tiên Tôn như trở bàn tay.
Mà Bồng Lai Tiên Đảo phải cực kỳ chật vật mới làm được điều đó, bọn hắn xem thường là điều dễ hiểu.
Chẳng trách Bồng Lai Tiên Đảo lần này thua thiệt nhiều như vậy, đối thủ quá đông và mạnh…dù chúng nữ thiên tài đến mấy vẫn khó thể sánh bằng.
Âu Dương Thương Lan ánh mắt có chút chán chường, thở dài nói :
‘‘Điều đáng nói chính là trước khi tiến đánh Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta, bọn hắn đã thu mua rất nhiều thế lực khác ở Hải Vực Tinh, ngay cả Đạo Huyền Tông cùng Hải Yêu Cung cũng đã trở thành chó săn ! trở thành thế lực phụ thuộc…’’
‘‘Có chuyện như vậy ?’’ Lạc Nam hít sâu một hơi, nói vậy khác nào Bồng Lai Tiên Đảo một người độc chiến bầy sói ?
‘‘Khác với Bạch Nguyệt Tộc sẽ nuốt hết linh hồn của kẻ chiến bại, Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh đối xử với thuộc hạ không tệ, lại thêm thực lực áp đảo quá nhiều, bọn chúng đầu hàng là điều dễ hiểu !’’ Âu Dương Thương Lan giọng điệu vẫn bình thản :
‘‘Ngay cả người của Vô Lượng Hải Các trước đó bỏ trốn cũng là tìm đến nương nhờ Dạ Ảnh Tinh !’’
Lạc Nam trầm mặc…
Nói thật, đặt mình vào vị trí của đám người Đạo Huyền Tông hay Hải Yêu Cung kia hắn cũng sẽ làm như vậy…
Bồng Lai Tiên Đảo quá mức chật vật mới giết được 2 Tiên Tôn, trong khi đó Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh trước mắt đã thấy có đến 5 Địa Tôn, chưa kể còn số lượng cường giả dưới trướng…
Bồng Lai Tiên Đảo thật sự chẳng có cửa nào để thắng, tại sao Đạo Huyền Tông các loại phải đứng về Bồng Lai Tiên Đảo chứ ? chưa kể Bồng Lai Tiên Đảo từ trước đến giờ độc lai độc vãn, không thích qua lại với các thế lực khác.
Đầu quân cho Lưu Quang Tinh và Dạ Ảnh Tinh không bị lấy mất Linh Hồn như đầu quân cho Bạch Nguyệt Tộc, vẫn có thể sống và sinh tồn…ngu gì không đầu quân ?
‘‘Thật ra sứ giả của Dạ Ảnh Tinh và Lưu Quang Tinh cũng tìm đến thuyết phục chúng ta đầu hàng, nhưng bị ta một thương đánh bỏ chạy!’’ Âu Dương Thương Lan ung dung nói.
Lạc Nam khóe miệng co giật…
“Bọn chúng muốn Bồng Lai Tiên Đảo cung phụng, nữ nhân phải kết làm thông gia với chúng!” Âu Dương Thương Lan cười chế nhạo.
Mỹ nhân luôn là phần thường của cường giả, Bồng Lai Tiên Đảo là nơi mỹ nhân vạn dặm chưa chắc có một tụ hội, đám người kia tự cho mình là cường giả, làm sao có thể bỏ qua?
Thậm chí Âu Dương Thương Lan còn hoài nghi, Dạ Ảnh Tinh và Lưu Quang Tinh tiến đánh Hải Vực Tinh không phải vì tài nguyên tu luyện, mà là vì chiếm được các nàng.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, nhìn Âu Dương Thương Lan hỏi: “Kế tiếp Đại Đảo Chủ dự định như thế nào?”
Âu Dương Thương Lan hít sâu, không cam lòng nói ra: “Hải Vực Tinh mặc dù không tệ, nhưng ta càng muốn tất cả tỷ muội an toàn hơn…cùng lắm chúng ta rời bỏ nơi này, tìm nơi khác sinh tồn!”
Lạc Nam nghe đến đây không nhịn được nữa, bất chợt vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực…
Âu Dương Thương Lan cơ thể cứng đờ, bất quá rất nhanh mềm mại thân thể xuống, cũng không né tránh hắn ôm ấp…nàng thật sự cần chỗ dựa vào lúc này.
Lạc Nam biết…với tính cách kiêu ngạo của Âu Dương Thương Lan lại đưa ra quyết định như thế là cực kỳ khuất nhục.
Nhưng đứng trước kẻ thù quá mạnh, Bồng Lai Tiên Đảo trong mắt người đời gần như chẳng có gì để chống lại.
Để mỗi một thành viên an toàn, Âu Dương Thương Lan buộc phải buông xuống lòng kiêu ngạo của riêng mình, lựa chọn từ bỏ.
Một lần từ bỏ này…chẳng khác nào từ bỏ đi kiêu ngạo của chính nàng…đối với Âu Dương Thương Lan quá mức tàn nhẫn.
“Hải Vực Tinh này...có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ không cần mà vứt bỏ nó!” Lạc Nam hít thở hương thơm mê người của giai nhân, quyết tuyệt nói:
“Nhưng không phải lúc này, càng không phải trốn chạy…”
Hắn vuốt nhẹ mái tóc như suối của Âu Dương Thương Lan, nhả ra từng chữ: “Với tư cách là một phần tử của Bồng Lai Tiên Đảo, đệ tử muốn kiến nghị kế sách ứng phó sắp tới!”
Âu Dương Thương Lan khép hờ hai mắt, trái tim bất an những ngày qua trở nên yên tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi:
“Kế sách gì?”
“Giết người!”
…
Đầu tuần vui vẻ, an lành nha mọi người