Gọi lại chúng nữ, Lạc Nam và Băng Lam Tịch đem chuyện thành lập tổ chức Hậu Cung nói cho các nàng...
Chúng nữ hai mắt nhìn nhau, cảm thấy hắn tính toán như vậy rất thích hợp, ngày sau cả bọn hành tẩu giang hồ, có một tên gọi chung cũng thuận lợi cho các hành động...
Bất quá cái tên Hậu Cung này có hơi chút...
“Tên này rất tốt a! Chúng ta đều là đàn bà của phu quân, cái tên Hậu Cung thích hợp lắm, không thể tốt hơn”
Lý Trúc Loan cười hì hì, nha đầu này đối với Lạc Nam mù quáng vô cùng, có thể nói chỉ cần hắn muốn nàng sẽ toàn lực ủng hộ...
“Phi” Liễu Thi Cầm khẽ gắt một tiếng, nàng là dì nhỏ của hắn chứ nữ nhân bao giờ? Sao lại kéo nàng vào chung...
Bất quá không biết vì sao trong lòng không có ý định phản bác...
Bạch Tố Mai càng thêm không cần nói, hận không thể đem toàn bộ nữ nhân xuất sắc trong thiên hạ gia nhập Hậu Cung...
Mộc Tử Âm thấy chúng nữ thống nhất, cũng chỉ mỉm cười một tiếng, đối với nàng mà nói, Lạc Nam và chúng nữ so với sinh mạng của mình còn quan trọng hơn...
Rời khỏi Thiên Mộc Tông, Mộc Tử Âm đã triệt để xem mình là người vợ hiền của Lạc Nam, phu xướng phụ tùy, không có bất kỳ ý kiến gì...
“Muốn thành lập một cơ cấu tổ chức có nhiều chuyện phải lo liệu, như đẳng cấp phân chia, đồng phục... chàng có suy tính thế nào?!” Băng Lam Tịch thay chúng nữ bắt đầu có những dự tính...
“Keng, hoàn thành Nhiệm Vụ Ẩn Tàng [Lập Thế Lực], ban thưởng một Siêu Việt Linh Cấp Kiến Trúc Pháp Bảo – Cung Đình Thụ”
“Keng, có muốn tiến hành dung hợp Linh Giới Châu và Cung Đình Thụ hay không?”
Lạc Nam vừa định trả lời vấn đề của nàng thì hai âm thanh máy móc vang lên khiến hắn mừng rỡ, lập tức lựa chọn xác nhận Dung Hợp...
“Keng, Bắt đầu quá trình dung hợp hai kiện pháp bảo, 30s đếm ngược...”
Không nghĩ tới việc thành lập thế lực lại hoàn thành ẩn tàng nhiệm vụ của hệ thống, xem ra Băng Lam Tịch quả là phúc tinh mới của hắn...
Nhìn sang chúng nữ, Lạc Nam cười nói:
“Cùng ta tiến vào Linh Giới Châu, có bất ngờ giành cho các nàng!”
Chúng nữ nhìn nhau gật đầu, trong lòng hơi có cảm giác chờ mong...
Cả đám biến mất, Linh Giới Châu lại trở thành hạt bụi nhỏ ẩn mình trong đám cỏ xanh...
...
Bên trong Linh Giới Châu...
Lạc Nam và năm người nữ nhân gương mặt ngơ ngác nhìn thay đổi lớn tại nơi này...
Chỉ thấy không gian đã rộng ra thêm trăm trượng...
Cường độ Linh Khí so với bên ngoài nồng đậm gấp mười lần...
Cực Lạc Suối có dòng nước trong veo ấm áp, sự hấp dẫn khó cưỡng của hầu hết mỗi người...
Nhưng khiến mọi người bất ngờ nhất là một thứ mới tinh vừa xuất hiện, nó rộng lớn đến mức như có thể che phủ toàn bộ không gian nơi đây...
Đó là một gốc Cổ Thụ Khổng Lồ có thân cây rộng không thấy điểm dừng, cành lá sum xuê, tán lá che trời, thiên địa linh khí nồng nặc, cao chừng vài chục cây số, xuyên thẳng qua các tầng mây...
Cho dù thần thức của Hóa Thần Kỳ như Mộc Tử Âm, trong lúc nhất thời cũng không dò xét được toàn bộ diện tích của nó...
Gốc Cổ Thụ khổng lồ này có các cành được chia thành bốn tầng từ thấp đến cao, ở mỗi tầng mọc ra vô số tán cây theo hình xoán ốc từ dưới đi lên...
Điều khiến Lạc Nam và chúng nữ kinh ngạc nhất là lá cây của gốc cổ thụ này vậy mà là màu trắng, hơn nữa trông có vể bồng bềnh mềm mại như mây trắng trên trời, hết sứa thần dị...
Chưa dừng lại ở đó, bên trong các tàng lá như những đám mây trắng khổng lồ kia là từng tòa Cung Điện mọc lên hết sức khang trang cao quý...
Cung Điện mọc trên cây...
Tầng thứ nhất trên Cổ Thụ có tận 48 tòa Cung Điện...
Tần thứ hai có 24 tòa...
Tần thứ ba 12 tòa...
Và tầng cuối cùng nơi cao nhất chỉ có duy nhất một tòa, nhưng lại rộng lớn và cao quý nhất...
“Đây là tiên cảnh sao? Thiếp không nằm mơ chứ? Lần đầu tiên gặp được Cung Điện mọc trên cây a!”
Bạch Tố Mai kéo lấy cánh tay Lạc Nam, nhìn gốc Cổ Thụ treo cao từng tòa Cung Điện trước mắt, chỉ cảm giác mọi thứ không quá chân thật...
Chúng nữ còn lại vô thức gật đầu, từng đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng, hận không thể lập tức leo lên khám phá toàn bộ cổ thụ...
Ngay cả kiến thức rộng rãi như Băng Lam Tịch cũng ngây ngất nhìn quang cảnh nơi này, so với cái này cao quý Cổ Thụ, hoàng cung Băng Huyền Đế Quốc như nông thôn giản dị vậy...
“Thì ra đây là Cung Đình Thụ sao? Không hổ là siêu việt Linh Cấp pháp bảo, thật hùng vĩ bất phàm!”
Chính bản thân Lạc Nam cũng bị khí thế của Cung Đình Thụ làm cho rung động, càng đừng nói chi mấy người chúng nữ...
Mà lúc này, từng luồng tin tức về cách sử dụng Cung Đình Thụ truyền vào đầu Lạc Nam...
Trong giây lát đó, sắc mặt hắn mừng rỡ như điên cười lên ha hả...
“Phu quân sao thế?” Mộc Tử Âm véo lấy hông hắn...
“Lên, chúng ta lên! sau này nơi này chính là trụ sở của Hậu Cung!” Lạc Nam cười không khép được miệng...
Hắn ý niệm vừa động, chỉ thấy một tàn cây khổng lồ tầng thứ nhất đột nhiên hạ thấp xuống trước mắt mọi người...
Chúng nữ kinh ngạc che miệng thốt lên một tiếng...
Lạc Nam nắm lấy từng người bước lên cành cây, lá cây màu trắng quả thật mềm mịn như bông, nâng đỡ bước chân của các nàng, không cần ngự không làm gì...
Các nàng lúc này cũng dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu tập trung ra sức quan sát toàn cảnh trên Cung Đình Thụ...
“Ta vẫn cứ cảm giác như đang mơ vậy!” Liễu Thi Cầm chân đạp tán mây, nhìn một tòa cung điện lộng lẫy trước mắt, thẩn thờ nói...
“Thích không? Sau này các nàng mỗi người một tòa Cung Điện, thích ở đâu cứ việc chọn!” Lạc Nam phóng khoáng khoát tay nói...
“Thiếp chọn nơi này!”
Lý Trúc Loan nhí nhảnh chạy đến một tòa cung điện ở tầng hai Cổ Thụ, xung quanh Cung Điện này có vườn tượt xanh ươm, linh khí nồng đậm, rất thích hợp tu sĩ Mộc hệ như nàng...
Lạc Nam cười gật đầu, theo ý niệm của hắn, bên trên tấm bảng hiệu phía trước cung điện hiện lên ba chữ lớn như rồng bay phượng múa:
“Trúc Loan Cung!”
Cũng cùng lúc đó, một lệnh bài gỗ thần bí xuất hiện trong tay Lý Trúc Loan...
“Phu quân đây là gì?”
Lý Trúc Loan không hiểu nhìn lệnh bài trên tay lên tiếng hỏi...
Chúng nữ cũng tò mò nhìn sang...
Lạc Nam mỉm cười giải thích nói: “Ở mỗi tòa cung điện đều được bố trí Truyền Tống Trận, chỉ cần các nàng muốn có thể thông qua lệnh bài lập tức trở về!”
“Lợi hại như vậy?” Đám nữ nhân đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, chỉ biết hé môi thơm thốt lên kinh ngạc...
“Tiểu Nam, có thể từ thế giới bên ngoài truyền về Linh Giới Châu luôn sao?”
Băng Lam Tịch xuất thân cao quý, so với chúng nữ càng hiểu việc có truyền tống trận riêng như vậy sẽ mang lại lợi ít to lớn đến nhường nào...
“Đúng vậy!” Lạc Nam gật đầu cười tủm tỉm, đây chính là nguyên nhân hắn mừng rỡ như vậy...
Có loại truyền tống trận thần kỳ này, ngày sau chúng nữ ra ngoài lịch lãm rèn luyện hắn cũng chẳng cần lo lắng quá nhiều...
Nếu gặp nguy hiểm chí mạng, các nàng có thể lập tức truyền tống trở về Linh Giới Châu, xuất hiện bên trong Cung Điện...
“Dùng nơi này làm căn cứ Hậu Cung, quả thật không thể thích hợp hơn!” Băng Lam Tịch cảm khái nói...
“Đương nhiên, nàng cứ yên tâm trở về Đế Quốc, ngày sau nếu nhớ ta có thể truyền tống trở về!” Lạc Nam cười xấu xa nhìn nàng...
“Hừ, cô nãi nãi mà thèm nhớ chàng?” Băng Lam Tịch liếc xéo mắt nhìn hắn, bất quá cũng không hề khách khí chọn một cung điện trên tầng hai...
Lạc Nam đặt tên Băng Tịch Cung, cũng giao lệnh bài truyền tống cho nàng...
Chúng nữ nhìn thấy lợi ít của chuyện này, mừng rỡ nhao nhao chọn riêng phần mình cung điện...
Bạch Tố Mai là Bạch Mai Cung...
Mộc Tử Âm là Tử Âm Cung...
Liễu Thi Cầm là Thi Cầm Cung...
Không biết vô tình hay cố ý, các nàng vậy mà đều chọn cung điện ở Tầng Hai Cổ Thụ...
Làm xong tất cả, chúng nữ hài lòng theo Lạc Nam tiến đến tầng cao nhất Cổ Thụ...
Nơi đây nằm trên đỉnh, chỉ có duy nhất một tòa Cung Điện rộng lớn nhất, xa hoa nhất...
Toàn bộ cung điện được điêu khắc tỷ mỉ đến cực điểm, làm bằng chất liệu gỗ quý hiếm không biết tên, thơm ngát dễ chịu, linh khí nồng đậm...
“Sau này Cung Điện này sẽ gọi là Phu Thê Điện, nơi Hậu Cung chúng ta hợp mặt, thảo luận chính sự!” Lạc Nam phân phó nói...
Hắn không cần truyền tống trận làm gì, dù sao thì Linh Giới Châu luôn bên cạnh hắn...
Đám người đứng trên Phu Thê Điện nhìn xuống, chỉ thấy Cực Lạc Suối vốn rộng rãi vô cùng lúc này lại chỉ nhỏ như đầu ngón tay, bên trên giường nệm Cơ Băng yên tĩnh mà nằm...
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam ý niệm vừa động, không gian Linh Giới Châu hơi rung rẩy, giường nệm mang theo Cơ Băng xuất hiện trước mặt mọi người...
Một tay khác hướng hư không chọp đến, Ôn Thần Liên xuất hiện...
Dung hợp cùng Cung Đình Thụ, Linh Giới Châu đẳng cấp đã vượt qua Linh Cấp, hiện tại Hợp Thể Kỳ cũng khó phát hiện được nó...
“Chàng muốn cứu tỉnh Cơ Băng tỷ tỷ sao?” Lý Trúc Loan mừng rỡ hỏi...
Lạc Nam gật đầu phân phó nói:
“Đúng vậy, trong thời gian tới ta sẽ bên trong này song tu cùng Băng Nhi, các nàng mang theo Linh Giới Châu trở về Liễu gia!”
“Không thành vấn đề, bất quá Hậu Cung cũng nên xuất hiện trên đại lục!” Mộc Tử Âm trầm ngâm nói...
“Tử Âm nói đúng, trước hết cần tạo dựng danh tiếng của Hậu Cung!” Lạc Nam hiểu ý của nàng nói tiếp:
“Đồng phục chung trước mắt của Hậu Cung sẽ là Áo Choàng Bóng Đêm và Vô Lệ Mặt Nạ, riêng ta sẽ là Bạch Ma Chiến Bào và Ngạo Tiếu Mặt Nạ!”
“Chàng muốn giữ bí mật thân phận của mỗi thành viên Hậu Cung?” Băng Lam Tịch suy nghĩ hỏi...
“Đương nhiên, nếu không để một đám nữ nhân xinh đẹp như các nàng cùng lúc xuất hiện, đối thủ chẳng phải trực tiếp đầu hàng sao?” Lạc Nam cười trêu..
“Dẻo miệng!” Chúng nữ trợn mắt che miệng cười duyên...
“Bên trong các nàng có thể mặc Y Phục ta tặng để bảo vệ cơ thể, bên ngoài phải khoác Áo Choàng Bóng Tối và mang mặt nạ nhằm che giấu thân phận, cứ quyết định như vậy!”
Lạc Nam mở ra Cửa Hàng May Mắn, tìm mua lượng lớn Áo Choàng Bóng Tối và Vô Lệ Mặt Nạ, lần lượt phát cho mấy nữ chưa có...
Tố Mai và Trúc Loan trước đó đã sở hữu nên không cần...
Hắn tiêu tốn không ít Điểm Danh Vọng, trong quá trình làm mới Cửa Hàng May Mắn, lại mua thêm không ít vật dụng nội thất bổ sung bên trong các tòa Cung Điện...
Lạc Nam còn mua tặng Băng Lam Tịch một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm Y Phục - Tuyết Băng Y, cùng một Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ - Băng Phong Vạn Lý...
Đương nhiên cũng không thể thiếu thần vật tán gái - Dưỡng Nhan Đan...
Dù sao thì gia sản toàn thân của nàng thời gian qua đều dùng để trị thương cho hắn, hiện tại Băng Lam Tịch có thể nói là nghèo rớt mồng tơi, Lạc Nam bù đắp cho nàng là hoàn toàn hợp tình hợp lý...
“Được rồi! Cho thiếp ra ngoài đi, cũng là thời điểm thiếp nên trở về, có Lệnh Bài Truyền Tống của Băng Tịch Cung, cũng không sợ phải lạc mất chàng!”
Băng Lam Tịch cố nén mất mát lên tiếng cười nói...
Lạc Nam gật đầu, bất quá như nhớ lại điều gì, hắn đem miếng bản đồ không trọn vẹn bằng da cướp được từ Cố Phi Thiên cho nàng xem thử...
“Da của Minh Thiên Tượng?”
Quả nhiên kiến thức của công chúa Cửu Cấp Thế Lực không hề đơn giản, lập tức nhận ra lai lịch bản đồ...
Băng Lam Tịch hấp tấp nhìn Lạc Nam hỏi kỹ:
“Chàng từ đâu có bản đồ này?”
Lạc Nam đem chuyện cướp được từ Cố Phi Thiên kể lại, tò mò hỏi:
“Nàng nhận ra nó sao?”
Băng Lam Tịch vuốt lấy mái tóc dài óng ả, ngưng trọng nói:
“Thiếp không biết lai lịch Bản Đồ này, bất quá danh tiếng của Thượng Cổ yêu thú Minh Thiên Tượng như sấm bên tai!”
“Mau nói rõ!” Lạc Nam và mấy nữ vểnh tai nghe...
“Theo cổ tịch của Đế Quốc có ghi chép lại, Minh Thiên Tượng từng được một cái siêu việt Cửu Cấp Thế Lực xem là Thánh Thú!” Băng Lam Tịch âm thanh trầm thấp nói...
“Siêu Việt cửu cấp thế lực?” Lạc Nam đám người nhảy dựng...
“Đúng vậy, thế lực kia từng tồn tại ở thời Thượng Cổ, là một tôn bá đạo cự phách, tại toàn bộ Long Việt Tinh Cầu không người dám chọc!” Băng Lam Tịch nhẹ nhàng phun ra bốn chữ:
“Quang Minh Thánh Địa”
“Quang Minh Thánh Địa? Rất cường đại sao?” Mấy người lẩm bẩm trong miệng...
“Nghe nói Thánh Chủ của Quang Minh Thánh Địa chính là hàng thật giá thật Độ Kiếp Kỳ cường giả!” Băng Lam Tịch gương mặt có một tia nể sợ...
“Độ Kiếp Kỳ?” Lạc Nam và chúng nữ nhìn nhau, đây là tu sĩ đã gần tiếp cận Tiên Nhân, chỉ cần thành công tiếp tục đột phá, phi thăng tiên giới trong lòng bàn tay...
“Cái này Quang Minh Thánh Địa còn tồn tại sao?” Lý Trúc Loan hiếm thấy nghiêm túc hỏi một vấn đề...
“Đã biến mất trên đại lục, lịch sử ghi chép thiếu thốn quá nhiều, không thể xác định!” Băng Lam Tịch tiếc nuối lắc đầu...
“Ý nàng là tấm bản đồ này có quan hệ với Quang Minh Thánh Địa?!” Lạc Nam nuốt nước bọt...
“Thiếp không dám chắc, bất quá tại thời Thượng Cổ, Minh Thiên Tượng là thánh thú được Quang Minh Thánh Địa tin cậy, không ai dám động đến nó, càng đừng nói dùng da nó làm Bản Đồ”
Băng Lam Tịch nghiêm túc dặn dò:
“Chàng tốt nhất cứ âm thầm tìm kiếm các mảnh còn lại, đừng quá mức rêu rao sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có!”
“Ta hiểu rồi, cảm ơn nàng!” Lạc Nam trịnh trọng nói, đem bản đồ thu lại...
“Giữa chúng ta còn khách sáo sao?” Băng Lam Tịch mở miệng trách cứ...
...
Cuối cùng thì nàng cũng trở về Băng Huyền Đế Quốc...
Nàng ra đi với tâm trạng hạnh phúc cùng tràn ngập chờ mong với tương lai...
Chúng nữ lưu luyến chia tay nàng, nữ nhân này thời gian qua đã bảo vệ nam nhân của họ...
Không gian hơi rung lên, Băng Lam Tịch hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người...
“Công tử, đem cái kia trứng Linh Điểu có huyết mạch Thanh Loan đặt ở tầng cao nhất của Cung Đình Thụ, sẽ rút ngắn thời gian ấp nở!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở nói...
Lạc Nam lúc này mới nhớ lại quả trứng Mộc Tử Âm đổ thạch đạt được, đem nó chuyển dời lên, không quên mang theo quả trứng lôi đình có chứa Tiểu Sư bên trong...
Gia hỏa Tiểu Sư này khí tức đang ngày một đề thăng, Lạc Nam có thể cảm nhận được thông qua khế ước của hai người...
Lúc này, Lạc Nam chợt móc ra một mảnh ngọc bội đặt vào tay dì nhỏ Liễu Thi Cầm...
“Tiểu Nam, đây là?” Liễu Thi Cầm tò mò, chúng nữ nhìn nhau cười cười, các nàng cũng từng được hắn cho ngọc bội, đương nhiên biết bên trong cất chứa thứ gì...
Không phải Vũ Kỹ thì chính là Công Pháp các loại...
“Nhỏ máu vào nàng sẽ biết!” Lạc Nam thần bí cười cười...
Liễu Thi Cầm gật đầu, nàng biết hắn sẽ không gây bất lợi cho mình, móng tay bấm nhẹ, một giọt máu huyết tiến vào ngọc bội...
Ngọc bội cấp tốc sáng lên, theo sau đó là lượng tin tức khổng lồ tràn mạnh vào đầu não...
“Ưm”
Liễu Thi Cầm nhịn không được rên rỉ đau đớn, mồ hôi lạnh lấm tấm, nàng không có Linh Hồn mạnh như Lạc Nam, loại đau đớn khi tiếp nhận truyền thừa trực tiếp này không hề dễ chịu...
Cũng may thời gian cũng không quá dài, rất nhanh nàng đã hoàn tất truyền thừa...
“A?”
Gương mặt xinh đẹp thốt lên một tiếng kinh hãi, ngón tay tinh xảo che lấy môi thơm, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn Lạc Nam...
“Thế nào dì nhỏ? Nhận được gì? Lợi hại không?”
Chúng nữ nhao nhao bu lại, nhìn vẻ mặt của Liễu Thi Cầm các nàng biết nhất định là thứ gì đó không tầm thường...
Hít sâu vài ngụm không khí để lấy lại bình tĩnh, Liễu Thi Cầm nhu hòa nói:
“Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh, một môn công pháp không rõ đẳng cấp”
Nói đến đây gương mặt xinh đẹp bị tràn ngập vẻ tự tin bao phủ, khí thế của một nhất gia chi chủ trở về, nàng kiêu ngạo nói:
“Nhưng ta tin tưởng với sự trợ giúp của nó, trong cùng cấp sẽ hiếm có đối thủ, trong vòng trăm năm tấn thăng Hợp Thể kỳ cường giả!”
“Làm sao có thể?”
Chúng nữ ngơ ngác nhìn nhau, Hoàng Kim Thời Đại đám người kia gần 500 tuổi mới xuất hiện Hợp Thể Kỳ, vậy mà Liễu Thi Cầm tự tin trong vòng trăm năm sẽ đạt cảnh giới này?
Phải biết tuổi hiện tại của Liễu Thi Cầm còn chưa đến 50, nàng lấy đâu ra tự tin như vậy?
Bản tính của Liễu Thi Cầm các nàng rất rõ, tuyệt đối không phải người khoác lác...
Như vậy nguyên nhân khiến nàng tự tin chỉ có một, Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh quá mức cường đại...
Trong lúc nhất thời, ba đôi mắt đẹp u oán nhìn Lạc Nam...
“Yên tâm, rồi ai cũng có phần, bất quá hiện tại không thích hợp!” Lạc Nam an ủi nói, môn công pháp cho Liễu Thi Cầm là thứ gần nhất triệu hoán được...
Thấy chúng nữ vẫn chưa hài lòng, hắn đành đánh trống lãng:
“Được rồi, dì nhỏ trở về Thi Cầm Cung tìm hiểu Công Pháp mới đi!”
Liễu Thi Cầm gật đầu, nàng cũng đã không kịp chờ đợi muốn tìm tòi toàn bộ công pháp mới này...
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lạc Nam lúc này nhìn tam nữ còn lại cười dâm dê:
“Ba vị lão bà, phu thê chúng ta lâu rồi chưa ân ái a!”
Nói xong không đợi các nàng phản đối, nhanh nhẹn cởi sạch y phục, nhào đến ôm lấy ba thân thể mềm mại thơm ngát tiến vào Phu Thê Điện...
Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, mặc cho nam nhân của mình bày bố các loại tư thế...
Nơi lẽ ra phải dùng để thảo luận chính sự, lúc này lại trở thành chốn hoang lạc thần tiên...
Trong lúc nhất thời, xuân sắc không sao tả xiết...