Ba ngày sau, vụ nổ khổng lồ đã có dấu hiệu dừng lại, phong hệ linh lực dần dần tiêu tán...
Ở giữa không trung, một thân thể trần truồng, con mắt khép hờ, làn da trắng nõn như em bé, các khối cơ tràn trề sức sống, gân xanh lộ rõ, thân hình cao thẳng, cân đối vô cùng...
Lạc Nam nhẹ nhàng mở ra ánh mắt bạc trắng, đánh giá tình huống thân thể mình, hắn cau mày lẩm bẩm:
“Tam Chuyển Trung Kỳ, Thể Tu quả thật khó luyện a...”
Hiển nhiên hắn chưa hài lòng với tiến độ gia tăng Tu Vi Thể Tu của mình...
“Đã rất khá rồi, dù sao cũng chỉ là Vũ Kỹ Địa Cấp mà thôi, giúp được công tử nhiêu đó cũng tạm ổn rồi” Kim Nhi an ủi nói...
Lạc Nam gật đầu, định lấy y phục choàng vào...
“Á Á Á, biến thái dâm dê đê tiện, khỏa thân cuồng”
Một âm thanh hoảng hốt hét ầm lên cắt đứt hành động của hắn...
Lạc Nam nhíu mày nhìn qua, không biết từ lúc nào, cách hắn trăm dặm có một thân ảnh đang cưỡi trên một con Bạch Hạc lớn chỉ tay vào hắn...
Đây là một nữ nhân che mặt, thân thể mặc lấy cao quý cung trang, mái tóc đen tuyền óng ả, đôi mắt lộ ra bên ngoài như đại dương xanh...
Vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản...
Lạc Nam thản nhiên nhìn nàng, lấy ra một kiện y phục bình thường mặc vào thân thể, lúc này định phi thân rời đi...
“Đứng lại, ngươi cái này đồ biến thái” Nữ tử kia hét lớn, cưỡi lấy bạch hạc chặn đứng đường đi của hắn...
“Cô nương, tại hạ trong lúc chiến đấu cùng kẻ thù để rách y phục mà thôi” Lạc Nam bất đắc dĩ lên tiếng...
“Ngươi nói láo!” Nữ tử chỉ ngón tay thon dài vào hắn hừ hừ nói:
“Xung quanh đây chẳng có ai, nơi đây mặc dù hoang tàn, nhưng chiến đấu có lẽ đã kết thúc từ lâu, muốn lừa gạt cô nãi nãi không dễ đâu” Nữ tử hai tay chống nạnh đắc ý nói...
“Thế cô muốn gì ở ta?” Lạc Nam lườm nàng...
“Ngươi quá biến thái, phải có người uốn nắn tư tưởng, ta sẽ đảm nhiệm việc đó, đến khi nào ngươi trở nên trong sáng có thể rời đi” Nữ tử ra vẻ giáo huấn nói...
“Đàn bà điên”
Lạc Nam trong lòng thầm mắng, nữ nhân này chưa lộ dung mạo nhưng vừa nhìn khí chất cũng biết xinh đẹp, nếu là bình thường có lẽ Lạc Nam có hứng thú trêu chọc nàng, bất quá hiện tại hắn nóng lòng dạo quanh Thanh Vân Tông một chuyến, không rãnh để ý nữ nhân này...
Chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ...
Thân ảnh cấp tốc rời đi...
Vài hơi thở sau, Lạc Nam sắc mặt cứng lại nhìn nử nhân cưỡi hạc chắn trước mặt mình...
“Nàng là Luyện Hư Kỳ” Kim Nhi dội một gáo nước lạnh...
Lạc Nam trong lòng như có ngàn con chuột chạy qua, thầm chửi má nó...
“Biến thái còn muốn chạy? Tội đáng đánh” Nữ nhân từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh roi mây, hướng mông Lạc Nam quất tới...
Lạc Nam khóe miệng co giật, rốt cuộc là ai biến thái? Vừa ra tay đã nhắm vào mông nam nhân...
Tốc...
Thoát một cái, Lạc Nam né tránh thành công...
“Ồ” Nữ nhân cưỡi hạc ngạc nhiên ồ lên, không nghĩ tới mình vậy mà đánh hụt, lại một roi quất ra...
Tốc...
Lạc Nam tiếp tục né tránh...
Chát...
“Ây da” Lạc Nam ôm mông la oai oái, con bà nó, nữ nhân này vậy mà thành công đánh trúng hắn...
Nói cách khác nàng đã đoán trúng được vị trí Lạc Nam xuất hiện sau khi tốc biến...
Quá mức kinh khủng...
“Hừ, biết lợi hại của cô nãi nãi chưa? Còn dám né tránh đánh nát mông ngươi” Nữ tử đắc ý kiều hừ nói...
“Con bà nó!” Lạc Nam xấu hổ gương mặt đỏ bừng, cái này nữ nhân điên vậy mà lợi hại như vậy...
“Khỏa thân cuồng, theo ta về núi sám hối” Nữ tử hạ lệnh...
“Ta xxx, khỏa thân cái rắm, lão tử là tình huống ngoài ý muốn!”
Lạc Nam thầm muốn lấy một kích của Tần Mộng Ảnh chọi chết nàng, bất quá hắn muốn để lại thứ này chiến Thanh Vân Tông...
Tạm thời không thể sử dụng...
“Thật sự ngoài ý muốn?” Thấy Lạc Nam phản ứng dữ dội, nữ tử ra vẻ nghi ngờ, nhưng trong lòng lại tràn ngập ý cười...
“Đương nhiên, ta là tu luyện làm rách y phục” Lạc Nam gật đầu chắc nịch...
“Thế à!” Nữ tử bàn tay chống càm, ra vẻ đã hiểu...
“Vậy ta rời đi được chưa?” Lạc Nam lườm nàng một cái...
“Chưa được” Nữ tử mở miệng đáp khiến Lạc Nam xém chút tức điên, lần đầu hắn gặp nữ nhân cực phẩm như vậy...
“Ngươi còn muốn làm gì? Ta rất bận không rãnh đôi co cùng ngươi” Lạc Nam kiên nhẫn hỏi...
Nữ tử liếc hắn, tỏ vẻ mất mát nói:
“Nếu ngươi không phải khỏa thân cuồng, ta đã vô tình nhìn thấy thân thể ngươi, phải có trách nhiệm với ngươi”
“Chịu trách nhiệm? Được, trả ta 1000 Cực Phẩm Linh Thạch là xong mọi chuyện” Lạc Nam xòe tay...
“Không được, quá mức thiệt thòi cho ngươi” Nữ tử lắc đầu, chết không đền mạng phát ngôn nói:
“Ngươi gả cho ta làm nam sủng! , ta sẽ chịu trách nhiệm cả đời ngươi”
Khụ khụ khụ
Lạc Nam xém tý rơi xuống đất, hắn kịch liệt ho khan...
“Không muốn?” Nữ tử tức giận chống nạnh...
“Là tại hạ không xứng với cô nương, đa tạ hậu ái” Lạc Nam chắp tay...
“Ta nói xứng là xứng!” Nữ nhân bá đạo vô cùng...
“Tại hạ đã có tam thê tứ thiếp a” Lạc Nam tung ra ác chủ bài...
Đối diện nữ nhân này hắn chả biết làm sao, người ta cũng không làm hại hắn, không thể dùng sức đánh nàng, hơn nữa chưa chắc đánh lại, chạy trốn cũng không thoát khỏi...
“Tam thê tứ thiếp?” Nữ nhân thốt lên một tiếng...
Lạc Nam âm thầm mừng rỡ, xem ra nàng biết khó mà lui...
“Các nàng cùng gả cho ta, chúng ta chính thức là người nhà” Nữ nhân tiếp tục ném bom liều chết...
Lạc Nam hận không thể phun ra một bụng máu, hét ầm lên:
“Ngươi là nữ nhân a”
Nữ nhân ngạo kiều chống nạnh: “Cô nãi nãi nam nữ ăn sạch!”
Lạc Nam hết cách nói rồi, Tiểu Na Di Phù đã xuất hiện trên tay...
“Đừng nghĩ chạy trốn, ta có thể phong tỏa không gian” Nhìn phù chú trên tay hắn, nữ nhân lên tiếng cảnh cáo...
Lạc Nam: “...”
“Theo ta về đi” Nữ nhân hướng hắn vẫy tay...
“Không được, có người khi dễ ta, ta phải tìm bọn hắn tính sổ” Lạc Nam đảo tròng mắt, ra vẻ uất ức...
“Dám khi dễ nam sủng của cô nãi nãi?” Nữ nhân bị chọc giận, yêu kiều quát: “Là ai?”
“Là Thanh Vân Tông, ngươi giúp ta giải quyết bọn hắn, ta sẽ cân nhắc làm nam nhân của ngươi” Lạc Nam nghiêm túc...
“Là nam sủng!” Nữ nhân uống nắn, không đợi Lạc Nam phản ứng nàng nói luôn:
“Bất quá đám đạo sĩ thối Thanh Vân Tông khi dễ nam sủng của ta, không thể bỏ qua”
“Đúng Đúng, giải quyết bọn hắn” Lạc Nam trong lòng vui vẻ...
“Theo ta” Nữ nhân hướng Lạc Nam đưa bàn tay mềm mại...
Hắn cũng không khách khí, nam lấy đôi tay tinh xảo, leo lên lưng hạc, ngồi sau lưng nàng...
Nhìn bờ eo thon mê người, hắn không khách khí đưa tay ôm lấy...
“Ngươi làm gì?” Nữ nhân chợt yêu kiều quát...
“Hả? Ta không phải nam sủng sao, hay là ngươi ngại?” Lạc Nam khích tướng...
“Hừ, sao ta phải ngại? Thích thì ôm đi, xem như ban ân cho ngươi” Nữ nhân hừ lạnh...
Nhìn cái cổ thon dài trắng ngần đang đỏ lên của nàng, Lạc Nam hài hước thầm nghĩ:
“Haha, rõ ràng là chưa trãi đời lại dám ra vẻ phong lưu, xem ta làm sao ăn sạch ngươi”
Bạch Hạc tốc độ cao vô cùng, không thua Cố Độn Địa là bao...
Lạc Nam ôm bờ eo thon thả uyển chuyển, ngửi hương thơm ngát, áp mặt vào mái tóc dài của nàng...
Nữ nhân toàn thân không được tự nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, bụng dưới hơi nóng lên...
Lạc Nam không chịu buông tha, hai tay bắt đầu tìm tòi khám phá...
Hắn hơi lần mò lên phía trên bờ eo nàng, loáng thoáng tiếp xúc bộ ngực ấm áp kia...
“Thật lớn!” Lạc Nam trong lòng kinh ngạc, quy mô này hoàn toàn không kém Mộc Tử Âm của hắn...
Hơi áp nhẹ bàn tay lên, nhẹ nhàng xoa nắn sau lớp vải...
Nữ tử theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng khiến nàng khép hờ hai mắt...
Bên dưới lớp khăn che mặt, đôi môi đỏ mọng mỉm cười đắc ý...
“Ta là nam sủng thứ mấy của ngươi?” Lạc Nam phà hơi nóng vào tai nàng, nhẹ nhàng liếm vành tai như ngọc một cái...
Nữ tử trong lòng rùng mình, bình thản đáp: “Nhiều quá không nhớ hết”
Phi
Lạc Nam âm thầm khinh thường, mới liếm một cái đã đỏ mặt bày đặt ra vẻ...
Đến thời điểm này hắn chắc chắn 100% nữ nhân này cố ý tiếp cận mình, mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng hắn không cảm giác được ác ý từ nàng...
Tu vi người ta lại cao hơn hắn, chỉ còn cách âm thầm giả ngu xem nàng muốn làm gì đây...
“Chẳng lẽ là bằng hữu của Mộng Ảnh đến khảo nghiệm ta?”
Lạc Nam đoán già đoán non...
...
Hai người rất nhanh đến phạm vi lãnh thổ Thanh Vân Tông...
Nhìn từng dãy núi cao chập trùng không dứt, ánh mắt Lạc Nam lấp lóe...
Một cái Thất Cấp Tông Môn địa vị cao thượng, trong bóng tối không biết đã làm bao trò dơ bẩn...
Tại thế giới mạnh được yếu thua này, Lạc Nam sẽ không rãnh để ý hành vi từng thế lực, hắn cũng không phải chúa cứu thế...
Nhưng Thanh Vân Tông nhiều lần chơi trên đầu hắn, Lạc Nam đương nhiên không bỏ qua...
Như cảm nhận được tâm tình của hắn, nữ nhân lên tiếng:
“Muốn giải quyết thế nào? Xem như món quà đầu tiên ta tặng cho nam sủng”
“Phế bỏ toàn bộ Hóa Thần kỳ trở lên là được” Lạc Nam không hề khách khí...
Nữ nhân không do dự lập tức gật đầu, Thất Cấp Thế Lực không có bao nhiêu Hóa Thần, sẽ không tốn quá nhiều thời gian...
Lúc này cả hai chính thức xâm nhập vào, gây nên chú ý của đệ tử Thanh Vân tông...
“Tiên Hạc thật lớn!”
“Là ai? Mau dừng lại, Thanh Vân Tông không cho phép ngoại nhân phi hành”
“Mau chặn đường bọn hắn”
Đám đệ tử Thanh Vân Tông ào ào phi thân mà lên, cản trở đường bay của Bạch Hạc...
“Tiểu Bạch, mặc kệ bọn hắn, đến tổng bộ” Nữ nhân chỉ tay lên đỉnh Thanh Vân...
Quát...
Bạch Hạc hét lớn một tiếng, thân hình như hỏa tiễn xuyên thẳng qua đám đệ tử, công kích bọn hắn phát ra không đủ kịp tốc độ của nó...
“To gan!” Một âm thanh hét ầm lên, hai tên lão già phá không mà lên, trường kiếm trong tay chém mạnh xuống...
Là hai cái Hóa Thần Sơ Kỳ trưởng lão...
Nữ nhân ánh mắt lấp lóe, cánh tay thon dài nhẹ vung, một thanh cổ cầm như làm từ băng xuất hiện trên lưng hạt...
“Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo” Kim Nhi nhìn cổ cầm lên tiếng...
Tưng...
Ngón tay tinh xảo nhẹ gãy dây đàn, theo sau đó là vô số Băng Hệ linh lực theo nhau mà ra, hình thành từng thanh băng kiếm phá không mà đến...
Hai tên trưởng lão không kịp phản ứng, băng kiếm xuyên phá đầu lâu, trợn mắt mà chết...
Lạc Nam kinh ngạc nhìn tình cảnh này, quan sát nữ nhân trước mặt ung dung hoa quý đặt tay lên dây đàn, không có một tia ngang bướng ngây ngô khi nãy...
“Có lẽ đây mới là chính nàng” Hắn âm thầm nghĩ...
“Trời ạ, Thất Trưởng Lão, Ngũ Trưởng Lão” Đệ tử Thanh Vân Tông trợn mắt há mồm nhìn thể xác hai vị đức cao vọng trưởng lão...
Nữ nhân không quan tâm, tiếp tục điều khiển Bạch Hạt tiến tới...
“Tặc tử phương nào?” Ba âm thanh gầm lên vang dội, ba tên lão già phá không mà đến, ngưng trọng nhìn chằm chằm hai người trên lưng Bạch Hạt...
“Các ngươi ức hiếp nam sủng nhà ta, cô nãi nãi đến đây hỏi tội” Nữ nhân bình thản đáp...
“Ức hiếp nam sủng?” Ba người một mặt mộng bức...
“Không sai, là lão già đại trưởng lão của các ngươi” Lạc Nam lên tiếng phụ họa...
Vô số người sắc mặt đại biến, nhìn Lạc Nam oán độc hỏi:
“Là ngươi giết Đại Trưởng Lão?”
Lạc Nam chợt “run cầm cập” núp sau lưng nữ nhân, chỉ ba tên lão già rung giọng nói:
“Bọn hắn lại muốn khi dễ ta!”
Nữ nhân trong lòng dở khóc dở cười trước nam nhân này, bất quá vẫn nghiêm mặt hướng ba lão già yêu kiều quát:
“Ta tận mắt chứng kiến các ngươi khi dễ hắn, tội đáng chém”
“Mau kết Kiếm Trận” Ba lão già sắc mặt hoảng hốt, bọn hắn chính là Tứ, Tam, Nhị trưởng lão của Thanh Vân Tông, kinh nghiệm phong phú, nhận ra nữ nhân này khó chơi, bèn muốn kết trận đối phó...
Đáng tiếc trước mặt thực lực tuyệt đối, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có...
Tưng tưng tưng...
Tiếng đàn êm dịu nhưng lại mang theo sát khí ngập trời..
Nữ nhân ngồi trên lưng hạt gãy đàn, tóc dài tung bay, như tiên nữ hạ phàm, đương nhiên đó là khi không có người nam nhân ôm chặt eo nàng, quả thật phá hỏng phong cảnh...
Tiếng đàn như có thể điều động Băng Linh Lực, chúng nó nhanh chóng ngưng tụ thành từng đóa bông tuyết xinh đẹp lất phất bay trên không trung...
Nhìn như chậm chạp nhưng lại đột ngột tiếp cận ba tên trưởng lão...
“Không xon...” Nhị trưởng lão chưa kịp nói hết câu...
Bùm Bùm Bùm Bùm...
Như từng viên phích lịch đạn, hoa tuyết nổ tung trên thiên không, như pháo hoa nối liền không dứt, bao trùm ba tên trưởng lão...
“Chuyện gì xảy ra?”
Khói bụi chưa kịp tán đi, một âm thanh dữ tợn kinh thiên động địa vang lên...
Hai thân ảnh từ nơi sâu thẳm trong núi đột ngột xuất hiện...
Một người trong đó là Cố Phi Thiên...
Người còn lại là một lão già lưng còng, đầu trọc không có tóc, nhưng hàm râu bạc trắng lại dài tới chân...
Lão già phất tay, khói bụi do vụ nổ tán đi, để lộ ba cổ thi thể đóng thành khối băng...
Nhìn tình cảnh này, lão già sắc mặt âm trầm, linh lực điều động, một chưởng vỗ vào ba khối băng...
Rắc...
Băng nát vụn nhưng ba thi thể vẫn còn nguyên vẹn...
Nhìn tình cảnh này, ánh mắt nữ nhân hơi nghiêm túc...
“Lão hủ không cần biết các ngươi là ai, nhưng nếu không ăn thịt uống máu các ngươi, ta Cố Vấn Thiên thề không làm người!” Lão già khàn khàn nói, không nghe ra tức giận hay vui vẻ trong âm thanh...
Lạc Nam cười lạnh: “Lão già ngươi vốn không phải người”
Nói xong nhìn nữ nhân che mặt cười hề hề:
“Giao lão già này cho nàng, ta làm gỏi tên còn lại!”
Cố Phi Thiên nghe vậy, ánh mắt như muốn phún hỏa...
Bầu không khí nhất thời...
Giương cung bạt kiếm...