Trót lọt vơ vét được Tà Lôi Sơn, Lạc Nam và chúng nữ lên đường đến Thâm Uyên Chi Địa.
Lúc này, Huyết Chiêu Dương lại lên tiếng:
“Tập trung đi cướp quá mất thời gian, hay tất cả tách ra hành động?”
“Không được.” Lạc Nam lập tức lắc đầu phủ quyết: “Mặc dù những Chí Tôn hàng đầu đã ra mặt nghênh chiến, nhưng bên trong thế lực vẫn còn cường giả toạ trấn, tách ra chưa chắc có thể cướp được, khả năng cao lại bị vây công, làm liên luỵ đến những người khác.”
Huyết Chiêu Dương trầm mặc không nói thêm gì nữa, nàng chỉ đưa ra kiến nghị mà thôi, Lạc Nam mới là người hạ quyết định.
Hơn nữa từ đầu đến giờ những phương án hắn đưa ra đều thành công, từ đó dần đạt được lòng tin của các nữ cường nhân, khiến các nàng không thể không phục.
Lạc Nam cũng biết Huyết Chiêu Dương muốn liều ăn nhiều, nhưng Ẩn Châu nguy cơ trùng điệp, ngay cả hai bà nương Huyết Yêu Cơ và Thập Khánh Huyên cũng biểu lộ trịnh trọng khi nhắc đến nơi này, hắn không dám chủ quan.
Rất nhanh sau đó, Đông Hoa Cung ở kích thước bé hơn hạt bụi hiện diện tại một vùng đầm lầy mênh mông có khói xanh nghi ngút bóc lên, nhìn xuyên qua lớp đầm lầy bao phủ trên bề mặt, ở phía dưới như một thế giới tách biệt.
Nơi này chính là Thâm Uyên Chi Địa, địa bàn của Độc Uyên Lão Tổ.
Tương truyền thành viên của Thâm Uyên Chi Địa tu luyện một môn công pháp đặc biệt với danh xưng Thiềm Thừ Độc Uyên Kinh do Độc Uyên Lão Tổ sáng tạo ra, môn công pháp này khiến người tu luyện có những tập tính giống như con cóc, ưa thích sống ở những nơi ẩm thấp và tối tăm giống đầm lầy.
Người tu luyện Thiềm Thừ Độc Uyên Kinh không thể tự sinh ra độc lực, mà Độc của bọn hắn sẽ được sinh ra sau khi hấp thụ sinh mệnh, máu huyết, Nguyên Lực của người khác, cắn nuốt càng nhiều sinh linh thực lực và tu vi càng gia tăng, thuộc một trong các thế lực lạm sát bậc nhất Ẩn Châu.
Vậy nên Lạc Nam cũng không hạ thủ lưu tình, trực tiếp nói:
“Cường công!”
Như chỉ chờ có thế, chúng nữ đã đạp không lao vọt ra.
Lôi Di Quân nắm trong tay Thiên Phạt Phủ, kích hoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính – Đại Thế Diễn Lôi hình thành một phương thế giới lôi đình, toàn bộ lực lượng dồn vào một búa trong tay, hung hăng giáng xuống.
“Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng!” Phạm Thanh Thuyên đoạt sạch Nguyên Khí vạn dặm xung quanh hội tụ vào lòng bàn tay, tiếp thêm sức mạnh cho hàng chục loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính hình thành chưởng ấn lao ra.
ĐÙNG ĐÙNG.
Hai vị Thất Cảnh Chí Tôn xuất thủ, sức mạnh khủng khiếp lập tức đem toàn bộ đầm lầy khổng lồ bên dưới xới tung lên.
Mọi thứ hỗn loạn, các loại kiến trúc của Thâm Uyên Chi Địa rốt cuộc bạo lộ trong mắt đám người.
Khiến Lạc Nam và mấy nữ nhân rợn cả tóc gáy là vì những kiến trúc bên dưới Thâm Uyên Chi Địa nhìn y như đúc những cái hang cóc khổng lồ, bên trong là hàng nghìn Độc Tu rõ ràng là nhân loại nhưng đã có những đặc điểm hoá thành cóc.
Làn da sần sùi với đầy những cái lỗ mụn, từ bên trong đó là Độc Khí đang ứa ra, ngay cả dáng đứng cũng đã có phần cúi xuống như đám cóc chuẩn bị nhảy.
Óc óc óc óc óc óc óc...
Tiếng cóc kêu vang vọng không gian liên miên không dứt, kèm theo đó là bốn tiếng cóc gầm phẫn nộ:
“ÓC, kẻ nào tấn công Thâm Uyên Chi Địa? Không sợ đại danh của Độc Uyên Lão Tổ sao?”
Bốn con thiềm thừ to lớn từ dưới đầm lầy sâu thẳm phóng vọt lên, bọn hắn đã hoá cóc gần như toàn bộ cơ thể, tu vi đều là Chí Tôn, mạnh nhất là Tứ Cảnh, yếu nhất là Nhất Cảnh.
Đối với cấp bậc này, không cần đến Lôi Di Quân và Phạm Thanh Thuyên ra tay nữa rồi.
XOẸT!
Máu tươi cuồng phún, đầu cóc tung bay, Dạ Thanh Thu chẳng biết từ đâu hiện ra, Hắc Nguyệt Đao trong tay loé sáng, cường thế trảm xuống đầu của tên Nhị Cảnh Chí Tôn.
Đối với Hắc Dạ Đế Tộc như nàng mà nói, môi trường tăm tối ở Thâm Uyên Chi Địa này không khác nào thiên đường, khiến khả năng hoà nhập vào bóng đêm của nàng đạt đến mức độ cao nhất, trở nên nguy hiểm hơn bất kỳ sát thủ nào, dễ dàng đoạt mạng tu sĩ đồng cấp.
Bất quá Dạ Thanh Thu chỉ chém cụt đầu chứ không hoàn toàn giết chết, vẫn giữ lại linh hồn, nàng lo ngại Độc Uyên Lão Tổ sẽ cảm ứng được mà tìm cách trở về, đến lúc đó thì nguy hiểm.
Thuỷ Triều Tịch đã nhân cơ hội đó khống chế Linh Hồn của hắn.
“Không!” Ba tên còn lại thấy đồng bạn không có chút khả năng phản kháng mà quá đỗi sợ hãi, dưới cổ như có một quả bóng to phình lên, vô tận Chí Tôn Độc Lực từ trong đó bắn ra bao phủ nghìn dặm thiên địa.
Ở trong phạm vi này, Chí Tôn Độc Lực của bọn hắn sẽ đầu độc tất cả, bao gồm cả Dạ Thanh Thu đang ẩn mình trong bóng tối.
Đáng tiếc Chí Tôn Độc Lực có lợi hại ra sao, ở trong phạm vi Đại Thế Diễn Lôi của Lôi Di Quân mở ra từ trước đó đều trở nên vô hiệu, Độc Lực bị Kiếp Lôi của nàng oanh tạc bóc hơi sạch sẽ, không còn sót lại chút nào.
Tuy rằng Lôi Di Quân không tham chiến nhưng tác động do nàng tạo ra xung quanh vẫn có thể quyết định toàn cục, đây chính là chỗ lợi hại của cường giả hàng đầu.
“Vĩnh Băng Ngưng Sát!”
Tuyết Mộng thông qua Gia Tốc Tổ Phù, đơn giản tiếp cận và đem tên Tứ Cảnh Chí Tôn đông cứng thành một pho tượng.
Nhìn sang một tên Tam Cảnh Chí Tôn khác, toàn bộ máu huyết đã bị Huyết Yêu Cơ và Huyết Hàn Lệ rút sạch, như một cổ thây khô nằm co quắp trên mặt đất.
“AAAAAAAAAA, các ngươi rốt cuộc là người nào?” Tên Nhất Cảnh Chí Tôn còn lại ngửa đầu gào thét.
Còn chưa kịp dứt câu, Tuyết Mộng lại một lần nữa gọn gàng dứt khoát đem hắn biến thành pho tượng.
Mà ở phía dưới căn cứ của Thâm Uyên Chi Địa, Lê Sa, Cốt Nữ, Yên Thê, Vân Duyên các nàng đã cùng với các nữ đệ tử Đông Hoa Cung trấn áp tất cả, không để bất cứ kẻ nào đem thông tin truyền ra, gọn gàng và dứt khoát.
“Lại thành công!” Lạc Nam vui mừng hớn hở, trực chỉ bảo khố của Thâm Uyên Chi Địa.
...
Mà ở nơi khác, có những kẻ lại không được thuận lợi như hắn.
“Chó má, không phải nói cường giả của Ẩn Châu đều ra ngoài tham chiến sao? Vì sao vẫn còn Chí Tôn trấn thủ thế lực?”
Hắc Trư bốn chân điên cuồng phi nước đại, cõng theo Tiểu Đậu Bỉ trên lưng, mỗi một lần tứ chi đạp xuống đều băng cắt không gian, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Bất quá ở phía sau lưng bọn hắn là một vị Chí Tôn đang toàn lực truy sát, tốc độ kinh hoàng, liên tục phát động công kích.
Hắc Trư lắc lư bờ mông để thay đổi phương hướng, cơ thể mập mạp lúc này lại trơn trượt như cá trạch, mỗi một lần đều né tránh thành công.
Vì vù vì vù...
Bên cạnh nghe như có thanh âm phản lực, Hắc Trư cùng Tiểu Đậu Bỉ đưa mắt nhìn sang, phát hiện một con bọ hung đang vỗ đôi cánh cứng bay thục mạng, tốc độ đào tẩu hoàn toàn không thua kém chính mình.
Mà ở sau lưng con bọ, cũng là một Chí Tôn đang gắt gao truy kích.
“Cái quỷ gì thế này? Xấu xí như vậy?” Hắc Trư làm bộ mặt khinh bỉ nói:
“Lần đầu tiên thấy sinh vật xấu như thế này.”
“Hả? Heo biết nói? Lại còn vừa đen vừa mập?” Bọ hung cũng chú ý đến Hắc Trư, nhất thời cười ra tiếng:
“Còn cõng theo một tên lùn mã tử, cười chết Đấng.”
“Ngươi vừa nói cái gì?” Hắc Trư và Tiểu Đậu Bỉ nhất thời phẫn nộ.
“Chính là nói các ngươi, tổ hợp quái dị ngu xuẩn.” Con bọ nổi nóng đáp trả, chẳng biết vì sao nhìn hai con hàng này cực kỳ không vừa mắt.
“Chết!”
“Chết!”
Mà lúc này, hai vị Chí Tôn phía sau đã mất kiên nhẫn truy đuổi với hai con hàng này, bọn hắn trực tiếp xé rách không gian xuất hiện ngay phía trước chặn đường, trong tay ngưng tụ Chí Tôn Lực một cách dữ dội, hung hăng giáng xuống.
“Siêu Cấp Rắm Thối Huỷ Thiên Diệt Địa!” Con bọ hung hăng xoay người, lỗ mông mở rộng như một khẩu đại bác.
BỦM BỦM BỦM...
Ba luồng khói đen mang tính bạo tạc bắn phá mà ra.
Mà ở bên cạnh nó, Hắc Trư hoá thân thành Tiểu Cường, lưng heo mọc ra cánh gián, mông theo lắc lư, liên tục thả ra mùi vị tự vệ.
XÈO XÈO XÈO XÈO...
Thanh âm sói mòn vang lên, chỉ thấy Chí Tôn Lực do hai vị Chí Tôn đánh ra đều bị ăn mòn sạch sẽ hoá thành hư ảo.
“Cái quỷ gì thế?” Hai vị Chí Tôn nhíu mày, lần đầu tiên thấy thủ đoạn như thế.
Không đợi bọn hắn phản ứng, toàn thân đã bị bao trùm bởi làn khói mịt mù.
“Phốc! phốc!”
Trong nháy mắt, cả hai lập tức sùi bọt mép, toàn thân như diều đứt dây rơi rụng, không ngừng co quắp, hai mắt trắng dã.
“Hả?” Hắc Trư cùng Bọ Hung hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ đến thủ đoạn của đối phương lại có điểm giống mình như vậy.
“Hừ!” Sau đó bọn hắn hừ một tiếng, vội vàng lao đến hai tên Chí Tôn đã bất tỉnh, ý đồ lột đi Nhẫn Trữ Vật của bọn hắn.
“Hahaha, của bổn toạ!”
Một tiếng cười âm trầm vang lên, huyết vụ ngập trời, một vòng xoáy máu cuồn cuộn tiến đến, bao phủ lấy hai tên Chí Tôn đang hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt, chẳng những máu huyết mà toàn bộ sự sống của hai tên Chí Tôn đều bị rút cạn, hoá thành hai cổ thây khô.
“Là ai?” Hắc Trư cùng Bọ Hung quá đỗi kinh hãi.
Đáng tiếc huyết vụ không thèm để ý đến một heo và một bọ này, hoá thành lốc máu tiếp tục bay đi.
Chỉ là hắn ngay cả Nhẫn Trữ Vật, chiến lợi phẩm của Hắc Trư và Bọ Hung cũng lấy mất, làm sao hai con hàng này chịu bỏ qua?
“Đứng lại!” Hắc Trư cùng Bọ Hung nộ hống.
“Thiên Địa Kim Chung.” Hắc Trư vung lên móng heo kết ấn, Nguyên Khí tụ tập, ngay lập tức hiển hoá thành một cái Hoàng Kim Chung khổng lồ úp xuống, muốn vây nhốt luồng huyết vụ vào bên trong.
“Không Gian Đứt Đoạn!” Bọ Hung cũng phát động thế công, chỉ thấy hai cánh của nó liên tục vỗ ra, không gian phía trước huyết vụ đột ngột đứt ra làm hai đoạn, ngăn cản đường đi của hắn.
“Các ngươi muốn chết?” Từ trong huyết vụ truyền ra tiếng gầm lãnh khốc.
Cuồn cuộn máu huyết sôi trào hoá thành biển máu, một tên nam tử trung niên từ đó bước ra.
Chính là Vạn Huyết Giáo Chủ...
Xuyên suốt một đường, hắn đã thôn phệ vô vàn máu huyết và tính mạng của các thế lực ở Ẩn Châu, hiện tại chiến lực đã khôi phục đến sáu phần, sánh ngang một vị Thất Cảnh Chí Tôn.
“Moá nó mạnh quá, chạy thôi!” Hắc Trư nhảy dựng lên, cánh gián dốc hết sức bình sinh vỗ mạnh.
“Chuồn lẹ!” Bọ hung cũng biết lần này đá trúng thiết bản rồi.
Đáng tiếc bọn hắn đã chọc giận Vạn Huyết Giáo Chủ.
“Vạn Huyết Trảo!”
Chỉ thấy hắn vung hai tay, bầu trời nhuộm máu, vô số móng vuốt bằng máu xuất hiện, số lượng lên đến hàng vạn, hung hăng chụp xuống đầu Hắc Trư và Bọ Hung, ngăn cản mọi đường rút lui của bọn chúng.
“Không xong!” Hắc Trư cùng Bọ Hung đồng loạt biến sắc, đối mặt với thế công toàn lực của một vị Chí Tôn cao cấp, dù bọn nó nghịch thiên đến đâu cũng khó mà thay đổi cục diện.
“Giả chết!” Cả Hắc Trư và Bọ Hung đột ngột lăn đùng ra đất, sinh cơ đoạn tuyệt.
“Con mẹ nó, còn ta thì sao?” Tiểu Đậu Bỉ xém chút vãi ra quần, vội vàng dùng cây xẻng vào đào đào thật sâu, chui xuống lòng đất lẫn trốn.
Bên trên hắn, hơn chục con Cương Thi được điều động xuất hiện che chắn, tạo thành một lớp khiên thịt thật dày, hy vọng có thể sống qua một kiếp.
“Rốt cuộc tìm thấy ngươi!”
Đúng lúc này, có thanh âm già nua lạnh lẽo oán độc vang lên.
Một con Thiềm Thừ lớn từ xa nhảy đến, hai mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn lấy Vạn Huyết Giáo Chủ.
Chính là Độc Uyên Lão Tổ.
Đúng như Lạc Nam dự đoán, các đại cường giả chắc chắn sẽ cảm ứng được khi có Chí Tôn ngã xuống ở hậu phương mà cử người trở về nên đã hết sức cẩn thận, chỉ cướp chứ không giết.
Nhưng hắn lại không tính đến sự tồn tại của Vạn Huyết Giáo Chủ.
Con hàng Vạn Huyết Giáo Chủ này một đường xâm nhập, một đường điên cuồng thôn phệ máu huyết để khôi phục tu vi, chẳng kiêng nể bất cứ thứ gì.
Vậy nên sự cẩn thận của Lạc Nam liền đổ sông đổ biển, hắn không giết nhưng Vạn Huyết Giáo Chủ lại giết, liền kinh động đến cường giả cao cấp của Ẩn Châu.
Bọn hắn cử ra Độc Uyên Lão Tổ trở về tìm kiếm hung phạm, từ xa nhìn thấy Vạn Huyết Giáo Chủ phát động thế công đã lập tức đuổi đến.
“Độc Hải Nộ!”
Độc Uyên Lão Tổ gầm lên, mụn cóc trên lưng như những cái miệng núi lửa sôi trào kịch độc.
Kịch độc bắn ra, hình thành một vùng biển độc kinh thiên động địa dâng lên, đánh tan Vạn Huyết Trảo đang giáng xuống của Vạn Huyết Giáo Chủ.
“Không xong!” Vạn Huyết Giáo Chủ sắc mặt thay đổi.
Nếu là bình thường, chiến lực của hắn thừa sức nghiền nát Độc Uyên Lão Tổ, dù sao thì chênh lệch giữa Bát Cảnh và Cửu Cảnh rất to lớn.
Nhưng hiện tại còn mang trọng thương, không nắm chắc có thể giành chiến thắng.
Nghĩ đến đây, Vạn Huyết Giáo Chủ hoá thành huyết quang bắn phá về phía xa, lựa chọn chạy trốn.
“Chạy đi đâu?” Độc Uyên Lão Tổ đã phát hiện Thâm Uyên Chi Địa của mình bị lật tung, tài sản và tích luỹ vô số năm tháng mất sạch, cho rằng Vạn Huyết Giáo Chủ là thủ phạm, làm sao có thể bỏ qua?
ÓC ÓC ÓC...
Hắn như một con Thiềm Thừ khổng lồ, tứ chi đạp nát hư không, một nhảy như thuấn tức thiên lý, cấp tốc đuổi kịp Vạn Huyết Giáo Chủ.
Nhận ra khó lòng thoát khỏi Độc Uyên Lão Tổ truy đuổi, mà càng chạy sẽ càng lâm vào thế bị động, Vạn Huyết Giáo Chủ trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:
“Đã muốn đánh, vậy thì đánh đi!”
Nói xong, một Chí Tôn Pháp Tướng khổng lồ từ máu huyết đã sục sôi hiện ra sau lưng.
Chí Tôn Pháp Tướng này do máu ngưng tụ thành, nhưng những giọt máu trên khắp cơ thể lại đang sôi sùng sục như hoả diễm bùng cháy.
“Hả? Đây chính là Huyết Diệm Pháp Tướng xếp thứ 39 trên Pháp Tướng Bảng.” Độc Uyên Lão Tổ nhận ra lai lịch, lớn tiếng kinh hô:
“Ngươi là giáo chủ của Vạn Huyết Giáo?”
“Nhận ra còn không mau cút?” Vạn Huyết Giáo Chủ lãnh khốc nói.
“Khà khà khà, ngươi vì sao chỉ có thực lực của Thất Cảnh Chí Tôn? Xem ra tin đồn trọng thương là sự thật, đây là cơ hội để lão phu luyện hoá một Cửu Cảnh Chí Tôn thành Độc Lực, từ đó đột phá Cửu Cảnh.” Độc Uyên Lão Tổ không sợ hãi chút nào, ngược lại cất tiếng cười ghê rợn.
Theo sau đó, hắn cũng triệu hoán một Chí Tôn Pháp Tướng hình dạng con cóc khổng lồ ở sau lưng mình, trên lưng cóc là các ngọn núi đang phun trào độc khí mịt mù.
“Thiềm Thừ Độc Tướng hạng 43 trên Pháp Tướng Bảng? Ngươi nghĩ có thể chống lại ta?” Vạn Huyết Giáo Chủ uy hiếp.
“Nếu là ngươi ở thời toàn thịnh, lão phu sẽ chạy trốn.” Độc Uyên Lão Tổ cười khát máu:
“Nhưng hiện tại thì khác, ngươi phải chết trong tay ta!”
Không nói thêm câu nào, hai vị Chí Tôn hàng đầu lập tức kịch chiến.
Động tĩnh chiến đấu của bọn hắn quá lớn, Đông Hoa Cung đang bay phía xa của Lạc Nam cũng phát hiện được.
“Cơ hội đến rồi!” Lôi Di Quân và Phạm Thanh Thuyên thấy vậy, hưng phấn nói:
“Thời cơ tốt để vây giết Độc Uyên Lão Tổ!”
...
Chúc cả nhà sáng vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn <3