Lạc Nam thần thanh khí sảng ôm lấy Yên Thê rời khỏi nơi nghỉ dưỡng đến nghị sự phòng...
Bất quá xuyên suốt quảng đường, hắn phát hiện các nữ đệ tử hôm nay dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị xem lấy mình.
Có oán giận, có thẹn thùng, có xấu hổ, cũng có chờ mong...
“Cái quỷ gì thế? Ta đã làm gì à?” Lạc Nam ngờ vực không rõ.
“Chắc là các đệ tử thấy chúng ta thân thiết nên mới như thế.” Yên Thê nhoẻn miệng cười, như chim non nép sát vào người hắn.
“Có lẽ là vậy.” Lạc Nam gật gù, bất quá hắn không phải người e ngại có cử chỉ thân mật với nữ nhân của mình ở chốn đông người, Yên Thê đã là nữ nhân của hắn, cùng hắn luyện thành Long Tiên Thánh Điển, nàng đã là một người quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời hắn.
Cũng không suy nghĩ nhiều, nắm tay Yên Thê đẩy cửa nghị sự phòng tiến vào.
Trong nháy mắt, Lạc Nam cảm nhận được bầu không khí âm trầm và lạnh lẽo.
Âm thầm rùng mình, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, Lạc Nam đảo mắt nhìn qua các vị cao tầng của Đông Hoa Cung.
Vân Duyên trên mặt phủ đầy sương lạnh, Hắc Bạch Y Nhân đứng sau lưng nàng không nói tiếng nào.
Cốt Nữ, Lê Sa khoanh tay trước ngực, ánh mắt không nhìn thẳng hắn.
Huyết Hàn Lệ ngồi trên bảo toạ, biểu lộ tràn ngập khinh bỉ.
Chỉ có Tuyết Mộng là vẫn ưu nhã đoan trang, nhìn thấy hắn và Yên Thê tiến vào liền gật đầu chào hỏi.
Lạc Nam nhịn không được tiến đến bên cạnh Tuyết Mộng, truyền âm hỏi nàng:
“Ta đã làm gì sai à?”
“Chúc mừng cung chủ lại có mỹ nhân.” Tuyết Mộng bình tĩnh nói.
“Ừm, Yên Thê và ta đã tiến thêm một bước.” Lạc Nam không phủ nhận gật gù:
“Nhưng chẳng lẽ các nàng vì vậy mà giận ta? Các nàng ghen à?”
“Ghen ngươi cái đại đầu quỷ!” Vân Duyên căm tức mắng.
“Khanh khách.” Huyết Hàn Lệ cười mỉa mai:
“Nam nhân thở hổn hển, nữ nhân rên rỉ dâm đãng, Đông Hoa Cung này là của ngươi nên ngươi muốn làm gì thì làm, đâu thèm để ý phiền toái của người khác...”
Lạc Nam nhất thời nhảy dựng lên, làm sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra?
Hắn tức giận nắm lấy khí linh Tiểu Hoa trách cứ: “Hậu viện là nơi riêng tư của ta, vì sao không cách âm?”
“Địa Trưởng Lão yêu cầu người ta phóng đại chứ bộ.” Tiểu Hoa phụng phịu đáp.
Lạc Nam bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, bàn tay nâng lên, hung hăng đét vào mông đít của Yên Thê một cú thật mạnh.
BỐP!
Sóng thịt cuồn cuộn, tiếng vang trong trẻo vọng lên khắp phòng.
“Đừng đánh nha...” Yên Thê đau đớn ôm mông, ánh mắt lại không che giấu vẻ nghịch ngợm nói:
“Ta chỉ muốn mở đường cho các tỷ muội thôi, đừng có ngượng ngùng nữa.”
“Chuyện đó cần nàng quan tâm sao?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, hắn rốt cuộc hiểu ánh mắt quỷ dị của các nữ đệ tử và chúng nữ là đến từ đâu.
Lạc Nam chỉ cảm thấy hình tượng bá khí oai hùng, anh minh thần vũ của mình bị Yên Thê làm mất hết rồi.
Ngày sau chúng nữ Đông Hoa Cung chỉ xem hắn như một tên cung chủ sắc lang có ham mê biến thái, cố ý để các nàng nghe được thanh âm nhạy cảm.
Yên Thê ra dáng nhận sai, chịu tội đứng ở một bên.
Lạc Nam cũng hết cách, càng giải thích càng rối, hắn trực tiếp giả ngu ngồi lên bảo toạ, nghiêm túc nói rằng:
“Lần này nhờ có các nàng ra sức chúng ta mới đại thắng trước địch nhân, bổn cung cũng nhờ vậy đột phá Hồn Thánh Hoàng, thưởng phạt phân minh, nay bổn cung có thưởng.”
Hắn phất tay, đem Cối Xoay Linh Hồn và Khổ Ngục Hoả Sơn triệu hoán ra ngoài, đắc ý nói:
“Đây là hai kiện Chí Bảo hỗ trự tu luyện cao cấp, từ giờ nó sẽ được trưng dụng tại Đông Hoa Cung để tất cả thành viên sử dụng.”
Hắn giới thiệu công dụng của hai loại Chí Bảo.
Mặc dù chúng nữ đang giận dỗi nhưng khi nghe đến hai loại Chí Bảo phụ trợ lợi hại cao cấp như vậy cũng nhịn không được mắt đẹp toả sáng.
Đông Hoa Cung chính là nhà của tất cả các nàng, nhà càng có nội tình vững mạnh, càng có điều kiện phát triển thì ai mà chẳng vui mừng?
“Nếu ta nhớ không lầm, hai kiện Chí Bảo này cần rất nhiều Tu La Điểm để đổi lấy, ngươi từ đâu có được vậy hả?” Huyết Hàn Lệ lập tức thắc mắc.
Nàng nhớ rõ cả Cối Xoay Linh Hồn và Khổ Ngục Hoả Sơn là do vị Luyện Khí Sư cao cấp nhất của Tu La Giáo tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể luyện thành, được đặt trong Tụ Bảo Tinh với giá trên trời.
Đừng nói là Tu La Sứ Giả, dù Lạc Nam có trở thành Tu La Thánh Tử cũng chưa đủ điều kiện để đổi lấy chúng nó.
“Bí mật...” Lạc Nam hướng Huyết Hàn Lệ rung đùi đắc ý:
“Chủ nhân của nàng bản lĩnh thông thiên, chút chuyện nhỏ đó sao làm khó được ta?”
“Hừ.” Huyết Hàn Lệ bĩu môi hừ một tiếng, bất quá vẻ tò mò trong mắt không sao giấu được.
Nàng hiểu Tu La Giáo chú trọng lợi ích đến mức độ nào, nếu Lạc Nam không có cống hiến ngập trời, hắn làm sao đổi được hai kiện đồ vật như vậy?
Chúng nữ hiện thời không còn tâm tư giận dỗi nữa, bắt đầu tập trung nghiên cứu và dùng thử hai kiện Chí Bảo.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn một mình Lạc Nam rảnh rỗi...hắn đẩy cửa bước ra ngoài.
Huyết Hàn Lệ yên lặng đuổi theo sau lưng: “Làm sao đổi được hai thứ đó thế?”
“Bí mật tạo nên sự hấp dẫn của nam nhân.” Lạc Nam ra vẻ bí hiểm.
“Đáng ghét.” Huyết Hàn Lệ vung tay đánh hắn:
“Nếu ta không kịp trở về ngăn chặn Vạn Ứng Thiên cho ngươi, làm sao ngươi chiến thắng? Ta cũng góp công lớn nhưng không thấy ngươi thưởng gì cả.”
“Thế ai giúp nàng đúc lại cơ thể và Ngự Huyết Hồn Tướng?” Lạc Nam trợn tròn mắt.
“Người ta là nô lệ của ngươi mà, đó là trách nhiệm ngươi nên làm.” Huyết Hàn Lệ nở nụ cười.
Lạc Nam sắc mặt đen lại: “Ra sức thì kể công, được hưởng thì là trách nhiệm của ta, cẩn thận cái mông của nàng.”
“Biết rồi biết rồi...” Huyết Hàn Lệ chủ động khoác lấy tay hắn, ánh mắt lãnh diễm trở nên nhu hoà:
“Chủ nhân của thiếp là nhất, có được chưa?”
“Vậy thì tạm được.” Lạc Nam vuốt ve mái tóc đỏ rực của nàng, nhéo nhéo gò má trơn mịn của nàng cười nói:
“An Hinh đúng là có bản lĩnh, cơ thể này của nàng rất hoàn mỹ.”
Huyết Hàn Lệ cảm nhận được sự ám áp từ bàn tay của nam nhân, ánh mắt nhất thời có chút mơ màng.
Nàng cũng theo hắn lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc cơ thể, trước đây chỉ là Linh Hồn không hoàn chỉnh, muốn chạm vào hắn cũng không chạm được.
Lạc Nam ngắm nhìn vẻ đẹp lãnh diễm của Huyết Hàn Lệ, không thể không cảm thán cả khí chất và dung mạo của nàng đều có nét tương đồng với Huyết Yêu Cơ, nhìn qua đã biết là một đôi tỷ muội.
“Đúc lại cơ thể và đúc nên Ngự Huyết Hồn Tướng khiến thực lực gia tăng, bất quá tu vi trước đây của thiếp chính là Tam Cảnh Chí Tôn, hiện tại chỉ còn là Nhất Cảnh.” Huyết Hàn Lệ tiếc nuối than thở:
“Bằng không Vạn Ứng Thiên đừng mong đào tẩu.”
“Mọi thứ đều có giá của nó.” Lạc Nam hài lòng nói:
“Nàng đánh mất thân thể bao nhiêu năm, chỉ còn lại linh hồn yếu ớt, có thể khôi phục đến mức này đã là kỳ tích rồi...tu vi có thể luyện lại, không phải vấn đề gì nghiêm trọng.”
Huyết Hàn Lệ nở nụ cười tuyệt mỹ, môi đỏ như son đặt lên gò má hắn: “Thật ra có nằm mơ thiếp cũng không nghĩ đến mình có được ngày hôm nay.”
“Vừa cười vừa khóc?” Lạc Nam đưa tay gạt đi nước mắt của nàng.
Rõ ràng mặc dù luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng sự thay đổi to lớn của vận mệnh vẫn khiến người có tâm cảnh cứng cõi như nàng phải xúc động.
Cứ tưởng cả đời ở vào trạng thái linh hồn yếu ớt, bị xem như vật phẩm trong Tụ Bảo Tinh nhưng không ai dám đổi lấy...
Hiện tại có lại thân thể với căn cơ vững chắc, đúc được Chí Tôn Pháp Tướng cường đại, trở về làm một nữ Chí Tôn cường giả cao cao tại thượng.
Huyết Hàn Lệ tuy rằng không nói ra, nội tâm của nàng thừa hiểu nhờ đâu mà mình có được tất cả những thứ này.
“Là bụi bay vào mắt.” Huyết Hàn Lệ thanh lãnh kiêu hãnh nói.
Ở thời khắc sống lại, Huyết Hàn Lệ đã cam tâm tình nguyện trở thành cái bóng của một người, nguyện ý vì hắn mà khiêu vũ.
Ngay cả ngôi vị Tu La Giáo Chủ mà nàng từng rất khao khát kia cũng trở nên rất nhạt...rất nhạt trong nội tâm của nàng.
Cảm nhận được sự biến hoá trong nội tâm của Huyết Hàn Lệ, Lạc Nam đặt môi hôn nhẹ lên trán nàng.
Ở khoảnh khắc đó, Huyết Hàn Lệ run rẩy mãnh liệt, ánh mắt phức tạp nhìn lấy hắn, thanh âm có vẻ mất bình tĩnh:
“Tại sao?”
“Giữa chúng ta đã không cần ràng buộc, ta tin tưởng nàng.” Lạc Nam nắm chặt tay giai nhân.
Vừa rồi khi hôn nàng, hắn đã giải trừ khế ước U Hồn Nô Lệ.
Điều này đồng nghĩa Huyết Hàn Lệ không còn là nô lệ của hắn, nàng đã chính thức có được sự tự do.
Nàng hoảng hốt nghĩ rằng hắn không cần mình...nhưng khi bàn tay mềm mại được hắn nắm chặt, cõi lòng của nàng tràn đầy ấm áp, giọng điệu cũng trở nên ôn nhu:
“Thật ra đã sớm quen với ràng buộc, giải trừ như vậy có phần không quen lắm...”
“Nếu nàng thích, sau này có thể ràng buộc bởi thứ khác.” Lạc Nam bật cười.
Nàng yên lặng không nói lời nào, chỉ là vô thức tựa sát vào người hắn.
Cái tên nam nhân này có lẽ đào hoa không ai bằng, mỹ nhân như trăm hoa vờn quanh, nàng cũng chỉ là một trong số những bông hoa của hắn, tô điểm cho sự yêu nghiệt và con đường trưởng thành của hắn.
Nhưng chỉ có hắn mới khiến nàng cam tâm tình nguyện trở thành một đoá hoa...nếu hắn không phải kẻ như vậy, chắc gì đã khiến nàng đã cảm thấy hứng thú.
Nàng ở trước mặt hắn tỏ vẻ lãnh diễm, kiêu ngạo, không phục, khinh bỉ, chế nhạo...
Rõ ràng hắn là người duy nhất khiến nàng bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy thay vì sự hờ hững và lạnh nhạt vốn có mà nàng hay trưng ra khi đối diện với người khác.
Nàng không có quyền lựa chọn...
Đang suy nghĩ miên mang, Lạc Nam bỗng lấy ra một khối lệnh bài đưa đến trước mặt.
Huyết Hàn Lệ tròn xoe cả hai mắt, môi đỏ hé mở có thể nhét vào cả một quả trứng gà.
Có thể khiến nàng biểu lộ đặc sắc như vậy...lệnh bài này không tầm thường.
“Tu...La...Chủ...Lệnh!?” Huyết Hàn Lệ hoài nghi mình nhìn lầm, ngay cả lời thốt ra khỏi miệng cũng cảm thấy khó tin.
“Gặp giáo chủ còn không mau chào?” Lạc Nam nghiêm mặt hỏi.
“Ở đâu...đừng nói là trộm?” Huyết Hàn Lệ đầy lo lắng nắm chặt tay hắn:
“Mau trả lại, đừng có điên, nữ nhân kia không dễ trêu vào!”
Với thiên phú của vị muội muội kia, Huyết Hàn Lệ không hoài nghi giờ đây nàng ta chính là Cửu Cảnh Chí Tôn khủng bố.
Nam nhân này dám trêu vào, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lạc Nam nở nụ cười, bàn tay khẽ lật, Thiên Cơ Lâu sau khi đưa mấy thê tử về Thanh Long Thánh Địa đã quay lại.
“Đi! Ta mang nàng đi gặp một người...à, phải nói là hai người.”
...
Mật phòng tại Thiên Cơ Lâu.
“Hahahahaha...”
Huyết Hàn Lệ cất tiếng cười dài, nụ cười đầy thoải mái và trêu chọc:
“Muội muội ơi muội muội, ta nằm mơ cũng không mơ đến viễn cảnh như thế này, muội muội lãnh huyết vô tình, bá đạo không gì sánh được của ta cũng có ngày hôm nay.”
Sau thời khắc không tưởng, Huyết Hàn Lệ cũng chấp nhận sự thật đang diễn ra.
Muội muội của nàng, người đã đánh bại nàng để trở thành Tu La Giáo Chủ, Huyết Yêu Cơ đại danh đỉnh đỉnh không ai sánh bằng mất hết lực lượng, bị nam nhân vây nhốt.
“Chúc mừng tỷ tỷ tìm được một hảo nam nhân.” Huyết Yêu Cơ hừ lạnh một tiếng nhìn Huyết Hàn Lệ.
Trước đó nàng cũng biết việc Lạc Nam tìm đủ biện pháp giúp Huyết Hàn Lệ sống lại...nhưng nàng cũng chẳng bận tâm.
Bởi vì thực lực giữa song phương đã chênh lệch quá xa, Huyết Hàn Lệ dù sống lại cũng chẳng đủ khả năng tạo nên thay đổi gì.
Nào ngờ hiện tại lại bị Huyết Hàn Lệ tận mắt cười nhạo, Huyết Yêu Cơ tâm trạng không nhịn được khó chịu.
“Nam nhân của ta đương nhiên không tầm thường.” Huyết Hàn Lệ sung sướng nắm tay Lạc Nam cười rạng rỡ:
“Ngay cả muội muội cũng rơi vào tay hắn, đủ thấy lựa chọn của ta là sáng suốt như thế nào.”
Thấy Huyết Hàn Lệ dương dương đắc ý, Huyết Yêu Cơ nhếch mép đầy khinh thường:
“Đáng tiếc tỷ tỷ ngươi vẫn là trinh nữ sống lâu năm, còn ta và nam nhân của ngươi đã sớm lên giường không biết bao nhiêu hiệp.”
Nụ cười đắc thắng trên mặt Huyết Hàn Lệ thoáng cái đông cứng lại, ánh mắt nhìn Lạc Nam đầy chất vấn:
“Đó là sự thật?”
Lạc Nam gật đầu thừa nhận.
“Khanh khách!” Huyết Hàn Lệ bỗng nhiên cười rộ lên, nàng hưng phấn hôn mạnh lên môi hắn, thổ khí như u lan:
“Có muốn chơi tỷ muội song phi không?”
“PHỐC!” Huyết Yêu Cơ xém chút phun ra một ngụm, ngay cả Thập Khánh Huyên đang giả vờ nhắm mắt ở bên cạnh cũng nhịn không được khoé môi giật giật.
“Nàng không tức giận?” Lạc Nam kỳ quái hỏi.
“Chàng có bản lĩnh như thế sao thiếp phải giận?” Huyết Hàn Lệ nhún nhún vai:
“Chúng ta đều là tà nữ của Tu La Giáo, sao lại giận vì chút chuyện nhỏ đó?”
Nàng bước đến bên cạnh Huyết Yêu Cơ, vỗ vỗ gò má của muội muội cười tủm tỉm:
“Nam nhân của chúng ta làm sướng không?”
“Phi, ai thèm xem hắn là nam nhân?” Huyết Yêu Cơ khinh bỉ nói:
“Ta xem như bị chó cắn!”
“Vẫn sướng đúng chứ?” Huyết Hàn Lệ chớp chớp mắt.
“Ngươi muốn biết thì tự đi mà thử.” Huyết Yêu Cơ nghiến răng, tâm tình vừa mới khôi phục đôi chút trong thời gian qua đã bị nữ nhân đáng ghét này làm hỏng.
“Tỷ tỷ cho ngươi điều kiện để lựa chọn.” Huyết Hàn Lệ nghĩ ra chủ ý, nàng tà mị nói:
“Một là ngươi cam lòng cùng với ta hầu hạ chàng trên giường, bằng không thì ta sẽ nghĩ cách để đồ đệ bảo bối Huyết Chiêu Dương của ngươi thay thế.”
“Thô tục.” Huyết Yêu Cơ giận dữ: “Muốn trả thù thì nhắm vào ta, đừng nhắm vào Chiêu Dương.”
“Ta đang nhắm vào ngươi.” Huyết Hàn Lệ hờ hững: “Nếu không muốn đồ đệ của mình cũng rơi vào viễn cảnh, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Chúng ta thi đấu công bằng và ngươi thất bại, tại sao lại căm hận ta như vậy?” Huyết Yêu Cơ cau mày.
“Ta chưa từng không phục ngươi khi chiến bại.” Huyết Hàn Lệ hung hăng vỗ vào mông Huyết Yêu Cơ một cái:
“Nếu ngươi giết ta khi ta thất bại, ta sẽ không oán không hận dù chỉ một chút.”
“Nhưng ngươi biến ta thành một tia linh hồn, đem ta trở thành vật phẩm để vạn chúng có thể giao dịch, xem ta như một công cụ dù chuyện đó đối với ngươi chẳng có lợi ích gì.”
“Ngươi muốn ta không hận ngươi?”
Huyết Yêu Cơ hai mắt khép lại, trầm mặc không đáp lời.
“Được rồi...” Lạc Nam đem Huyết Hàn Lệ kéo lại:
“Cho nàng biết tình hình để còn giúp ta những đại sự trong tương lai, không phải để nàng tìm chỗ trút giận.”
Huyết Hàn Lệ nhìn lấy hắn, lặng lẽ truyền âm:
“Thiếp muốn giúp chàng chinh phục một vị Cửu Cảnh Chí Tôn!”
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn