“Không được…”
Tên chưởng quầy mở miệng quát, cắt đứt lời nói của Lạc Nam…
Mà đám tiểu nhị cũng giật mình tĩnh lại, căm tức nhìn hắn…xém chút nữa họ đã bị tên này thành công lừa gạt…
“Cái gì? Các ngươi không muốn uống rượu đế sao? thứ này chỉ có con rồng cháu tiên mới đủ tư cách uống a…” Lạc Nam cố gắng dụ dỗ…
“Hừ, tiểu tử…rượu ngon ta rất thích uống, nhưng ta càng quý tính mạng của mình hơn, có mạng mới có thể uống rượu…” Một trung niên tiểu nhị cười lạnh…
“Hắn nói không sai, ngươi biết tìm đến nơi này nhờ giết người, chắc hẳn cũng biết đây là đâu…mọi thứ phải làm theo luật lệ…bằng không dù là chúng ta hay ngươi đều sẽ chết rất thảm a…” Tên tiểu nhị rùng mình một tiếng, trong ánh mắt lóe lên tia sợ hãi…
Thất Sát Giáo có luật lệ hẳn hoi, nhiệm vụ giết người phải mang về Nhiệm Vụ Đường, do sát thủ đến tiếp nhận…và tiền thưởng phải luôn là Linh Thạch…
Kẻ này lại muốn dùng rượu lừa gạt bọn hắn giết người, không phải làm trái với luật lệ của tổ chức sao? bọn hắn cũng không ngốc trở thành kẻ bị toàn giáo truy sát a…
Lạc Nam ánh mắt nghiền ngẫm, vừa đến đây đã thấy đám này trong bộ dạng con sâu rượu, cứ tưởng có thể lừa gạt, nào ngờ bọn hắn lại sợ hãi Thất Sát Giáo như chuột sợ mèo…
Bất quá cũng từ đó mà Lạc Nam lại đề cao tổ chức sát thủ này thêm một bậc, có thể để một tên Luyện Hư Hậu Kỳ như chưởng quỷ này sợ hãi như vậy, quả nhiên thủ đoạn không đơn giản…
“Được rồi, các ngươi mất đi tư cách uống Đế Tửu, chúng ta bàn chuyện nghiêm túc…” Lạc Nam nhún nhún vai, trở về vị trí ngồi xuống…
“Hừ, ngươi tốt nhất đừng giở ý đồ…” Tên chưởng quầy cười lạnh, hắn cũng là một sát thủ thành danh, đương nhiên không ngán Lạc Nam…
“Giết một Luyện Hư Viên Mãn thường có giá bao nhiêu?” Lạc Nam cười nhạt hỏi…trong mắt lóe lên một tia sát khí…
Sắp tới hắn sẽ trở về Băng Thiên, không có quá nhiều thời gian giải quyết ân oán tại Hải Châu này, sẳn tiện thuê Thất Sát Giáo giải quyết cho nhanh gọn…
Tiền để thuê sát thủ có thể kiếm lại, nhưng cục tức trong lòng thì phải gạt bỏ…
Đám sát thủ giật mình, người này vừa mở miệng đã đòi giết Luyện Hư viên mãn, khẩu khí lớn đến cực điểm…
Tên chưởng quầy trầm ngâm, mở miệng nói:
“Còn tùy vào thân phận và địa vị của đối phương, giá do ngươi tự mình đưa ra, đương nhiên nếu quá thấp thì không ai tiếp nhận, chỉ vậy thôi…”
Lạc Nam gật đầu, lấy ra một nhẫn trữ vật có chứa 30 vạn Cực Phẩm Linh Thạch, mở miệng:
“Lấy đầu Lam gia chủ - Lam Hoành cho ta…cái giá 30 vạn không tệ chứ?”
“Là hắn? không thành vấn đề…” Ánh mắt tên chưởng quầy lóe lên, bất quá không chần chờ tiếp nhận…Thất Sát Giáo bọn hắn không ngán ai bao giờ…
Từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm da dê, yêu cầu Lạc Nam ghi rõ nội dung nhiệm vụ...chưởng quầy nhỏ máu lên xác nhận…
“Ta tin tưởng Thất Sát Giáo các ngươi…” Lạc Nam thản nhiên nói một tiếng, xoay người muốn rời đi…
“Còn muốn giết ai nữa không?” Tên chưởng quầy hỏi thêm một câu …
Lạc Nam lắc đầu, những kẻ còn lại hắn có thể tự mình giải quyết…
Từ khi đến Tây Hải Châu, Lạc Nam gặp phải không ít phiền phức, kẻ thù ngày một mạnh hơn…Nhưng nguyên nhân chính dẫn đến những chuyện này, không thể nghi ngờ là con Truy Tung Trùng của Lam Cực…
Nếu tên Lam Cực này không tham lam đồ trên người hắn, không dùng Truy Tung Trùng tìm ra vị trí của hắn, thì Lạc Nam cũng không bại lộ thân phận…cũng sẽ không bị Đảo Bóng Đêm hay Trầm gia và Hải Hà làm phiền…
Tóm lại tất cả gốc rễ đều xuất phát từ tên Lam Cực…hắn phải trả giá…
Lam Cực hiện tại chỉ như con kiến nhỏ trong mắt Lạc Nam, không đáng để thuê sát thủ…vậy chi bằng giết đi phụ thân hắn…
Lam Cực có Băng Kiếm Lão Nhân bảo vệ, không tiện giết…
Lam Hoành là Luyện Hư Viên Mãn, Lạc Nam muốn tự tay giết hắn không biết phải chờ đến khi nào, sắp tới lại phải về Băng Thiên Đại Lục…bỏ ra cái giá 30 vạn Cực Phẩm Linh Thạch để nhổ mất cái gai trong lòng, quá lời…
Hắn không phải chính nhân quân tử gì, kẻ nào động đến hắn sẽ bị thù rất lâu, bất kỳ ai cũng vậy…
Lam gia một khi mất đi Lam Hoành chèo chống, xung quanh có không ít gia tộc đối đầu nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng…ngày xuống dốc sẽ không còn xa…mà Lam Cực nhất định cũng sẽ rất khó chịu…
Nhìn bóng lưng Lạc Nam biến mất, chưởng quầy cầm lên Tấm da dê có chứa nhiệm vụ, xoay người vào trong căn phòng…
Kích hoạt truyền tống trận, nhìn sang đám tiểu nhị căn dặn:
“Ta về nhiệm vụ đường một chuyến…”
…
Bốn năm trước, Độc khí thông thiên lan tỏa khắp Linh Hỏa Thành, chôn vùi hàng vạn sinh mạng trong biển Độc…một hắc ảnh ngang nhiên rời đi...
Cái tên Độc Nhân từ đó ra đời…lọt vào tầm mắt của vô số thế lực lớn nhỏ tại Hoàng Sa Đại Lục…
Linh Hỏa Thành lại là thành trì thuộc quản lý của Minh Hỏa Giáo, từ đó bắt đầu hạ lệnh truy sát Độc Nhân…
Suốt ba năm đầu, liên tục phái tu sĩ từ phổ thông đến cường giả top đầu tiến hành truy sát, vài lần va chạm, đều để Độc nhân thành công đào tẩu…
Đan gia - Ẩn thế gia tộc đứng sau Đan Cốc đột ngột tiến hành liên hợp cùng Minh Hỏa Giáo ở năm thứ ba, mục tiêu vẫn là Độc Nhân…
Đan gia lão tổ muốn đột phá bình cảnh, luyện chế một loại Chân Cấp Cực Phẩm đan dược, muốn dùng toàn bộ cơ thể Độc Nhân làm nguyên liệu chính…
Độc Nhân lai lịch bí ẩn, không rõ nam nữ, không rõ tên tuổi…chỉ biết một thân dùng độc xuất thần nhập hóa, tu vi càng gia tăng với tốc độ khủng bố nghịch thiên chưa từng có…
Từ lần đầu nhìn thấy, chỉ là Luyện Hư Hậu Kỳ…trong vòng bốn năm, lần xuất hiện gần nhất tại Hải Châu đã là Hợp Thể Trung Kỳ…
Độc nhân rất ít khi ra tay, nhưng mỗi lần đều là độc khí trùng thiên, va chạm cùng khắc tinh của Độc như Hỏa hệ vẫn không quá mức yếu kém…
Lần ra tay gần nhất là tại Hải Châu, hóa vạn dặm thành biển chết, độc chết Hải Cung trưởng lão Hải Hà…đây là lần ra tay dùng Độc thứ bảy của hắn trong vòng bốn năm…tính từ lần xuất hiện đầu tiên ở Linh Hỏa Thành…
Lại một lần nữa thành công thoát khỏi hai vị trưởng lão Hợp Thể Trung Kỳ tay chưởng Dị Hỏa đến từ Hỏa Minh Giáo và Đan gia truy sát…
Một Dị Hỏa top 16 - Đại Lực Địa Viêm…do trưởng lão Hỏa Minh giáo sử dụng…
Dị Hỏa còn lại top 14 - Hàn Băng Chi Diễm…thuộc về trưởng lão Đan gia…
Độc nhân không rõ tuổi tác, vì thế chưa thể xếp hạng lên Hoàng Kim Bảng…tuy nhiên tốc độ đột phá tu vi của người này, hoàn toàn vượt qua Đệ Nhất Hoàng Kim Bảng đương thời – Ma…
Có suy đoán cho rằng, Độc Nhân nhận được truyền thừa từ di tích dùng Độc thời thượng cổ, cũng có suy đoán cho rằng Độc Nhân là lão quái vật nào đó đột nhiên xuất thế…càng có suy đoán hoang đường hơn, Độc Nhân là đến từ tiên giới…
Vô số loại suy đoán xoay quanh Độc Nhân, khiến người này trở thành đề tài nóng bỏng tại Hoàng Sa Đại Lục…
Lạc Nam càng xem càng thấy ngưng trọng, không ngờ người gọi Độc nhân này khủng bố như vậy…, khiến hắn khâm phục từ tận đáy lòng…đương nhiên càng là kích phát lòng háo thắng của hắn…
Ngoài ra trong tin tức còn biết thêm hai thế lực cường đại là Hỏa Minh Giáo cùng Đan Gia, hai loại Dị Hỏa bài danh trên Dị Hỏa Bảng, quả thật hết sức đáng giá…
Mà Kim Nhi càng là nói:
“Nếu thật sự tốc độ Đột phá tu vi của Độc Nhân như thế này, chỉ có thể chứng tỏ Độc Thể củahắn xếp hạng cực kỳ cao, khả năng nằm trong top 10 lên đến năm thành, hơn hết Độc thể còn đang trong quá trình thức tỉnh…ngày sau sẽ còn khủng bố hơn…đương nhiên cũng phải trải qua những thử thách mà người thường không thể tưởng tượng…”
…
Một ngày sau…
Tâm Đảo…tổng bộ Ái gia…
Ái Tâm ngồi thẩn thờ trong một đình viện, gương mặt ẩn chứa sự mê mang, nhìn chằm chằm vào một bức họa…
Là họa hắn vẻ cho nàng…
“Trưởng lão nói hắn có Dị Hỏa, có khả năng thoát khỏi độc tố kinh khủng đó…” Ái Tâm lẩm bẩm trong miệng, không hiểu vì sao những ngày vừa qua nàng không sao yên lòng…
Cảm giác như chính nàng là người hại hắn vậy, cực kỳ khó chịu…
Mặc dù có trưởng lão an ủi, nhưng nghĩ đến một Luyện Hư Hậu Kỳ như Hải Hà còn dễ dàng chết đi…hai loại Dị Hỏa thật sự bảo đảm được hắn sao?
Càng suy nghĩ càng cảm thấy bức rứt khó chịu, Ái Tâm thẩn thờ như người mất hồn…gương mặt xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm…
“Tiểu thư…có người đến bái phỏng Ái gia chúng ta…” Một âm thanh êm tai vang lên, thị nữ thiếp thân của Ái Tâm mở miệng…
“Là ai?” Ái Tâm không thèm quay đầu, lời cũng lười nói nhiều…
“Là Trầm Chí công tử của Trầm gia” Thị nữ đáp trả…
“Nói hắn cút!” Ái Tâm đột ngột xoay người, ánh mắt như điện, bên trong là vô tận chán ghét…
“Cái này…Trầm Chí công tử hiện đang ở đại sảnh lấy lòng gia chủ đấy…” Thị nữ lắp bắp…
“Hừ, phụ thân sao lại tiếp kiến người như vậy?” Ái Tâm xụ mặt, xoay người đứng lên…
Nàng hùng hùng hổ hổ tiến về một gian đại điện, nơi đây chính là vị trí tiếp khách của Ái gia…
Trầm Chí một mặt thong dong cùng một trung niên nam tử ngồi tán gẩu, bên cạnh Trầm Chí là một lão già râu trắng, khí thế không tầm thường…
Mà vừa nhìn lão già này, ánh mắt Ái Tâm nheo lại, rốt cuộc hiểu vì sao phụ thân mình phải tiếp kiến Trầm Chí…
Bởi vì lão già đi theo Trầm Chí cũng là một Trưởng Lão khác của Hải Cung…
“Tâm nhi, có bạn học đến tìm ngươi…” Phụ thân Ái Tâm vừa thấy nàng đến, thản nhiên cười một tiếng mở miệng nói…
Gia chủ Ái gia tên là Ái Chấn, Luyện Hư Viên Mãn cường giả…
Chỉ bất quá Ái gia so với Bát Cấp thế lực khác ở Hải Châu mạnh hơn đâu chỉ một bậc, bởi vì phụ thân của Ái Chấn vẫn còn sống, chính là gia gia của Ái Tâm – Ái Quốc, có tu vi Hợp Thể Sơ Kỳ, thậm chí nằm ở lằn ranh đột phá Trung Kỳ...
Có thể nói Ái Quốc lão gia tử là định hải thần châm của toàn bộ Ái gia, mặc dù Ái gia chưa đủ thực lực tổng thể để trở thành Cửu Cấp đường đường chính chính, còn nằm trong hàng ngũ Bát Cấp…nhưng một khi còn vị lão gia tử này tọa trấn, nói Ái gia vô địch trong Bát Cấp cũng không sai chút nào…
“Ai là bạn của hắn?” Ái Tâm trợn mắt, nàng khinh thường liếc sang Trầm Chí một lúc, muốn quay đầu rời đi…
“Tâm nhi ngươi không được vô lễ, vị này là Tứ trưởng lão Hải Cung, Hải Hùng tiền bối…mau chào hỏi một tiếng…” Ái Chấn trầm giọng chỉ vào lão già bên cạnh Trầm Chí nói…
Mặc dù Hải Hùng còn cách Luyện Hư Viên Mãn một chút, nhưng xét về tuổi tác lớn hơn Ái Chấn gấp đôi…
“Chào Hải Hùng Tiền Bối…” Ái Tâm chào cho có một tiếng, tiếp tục xoay người…
“E hèm, Ái tiểu thư, chúng ta dù gì cũng là đồng môn, sao lại không nể mặt nhau như vậy?” Trầm Chí đứng dậy mở miệng ho khan một tiếng…
“Ai đồng môn với đầu trộm đuôi cướp?” Ái Tâm chế nhạo nhìn đối phương…
Trầm Chí sắc mặt hơi khó coi, bất quá rất nhanh mở miệng cười tự tin nói: “Ta đã được Hải Cung thu nhận trở thành hạch tâm đệ tử…”
Hắn cao đầu ưởn ngực, đợi biểu tình kinh ngạc từ nàng, đáng tiếc chỉ đổi lấy ánh mắt chế nhạo của Ái Tâm…
“Đại ca ngươi không phải Hoàng Kim Bảng sao? còn không phải bị đánh như chó chết, ngươi một cái hạch tâm đệ tử làm nên trò trống gì? Chưa kể còn Bách Linh Học Phủ, chẳng lẽ thua kém Hải Cung sao? có gì đáng tự hào như vậy?” Ái Tâm truyền âm cười lạnh, lời lời hết sức sắt bén…
“Ngươi…” Trầm Chí ánh mắt tức giận đến đỏ bừng…
Nhắc đến đại ca Trầm Quyết, Trầm Chí luôn xem đối phương là thần tượng…trong quá khứ khi Trầm Quyết bị hôn thê ruồng bỏ mà rời đi suốt 10 năm…
Trong 10 năm đó hoàn toàn thay đổi vận mệnh của Trầm Quyết, khi hắn tình cờ cứu được một lão già ở thâm sơn cùng cốc…giúp lão già vượt qua trăm ngàn dặm đường trở về Hải Cung…
Lão già đó lại chính là Hải Cung Đại trưởng lão – Hải Ngạc, vì muốn rời xa thế lực để tìm cơ duyên đột phá cảnh giới tiếp theo, Hải Ngạc tìm đến U Minh Đảo, nơi được xem là hiểm địa của Hải Châu nhằm bế quan đột phá…
Nào ngờ đột phá thất bại, thân lâm vào trọng thương, ngay cả khả năng phi hành cũng không có…
Đúng thời điểm đó Trầm Quyết chán chường nhất cũng đồng thời tiến vào U Minh Đảo với ước muốn tìm kiếm cơ duyên, tình cờ phát hiện Hải Ngạc…
Với sự khôn lanh của mình, Trầm Quyết nhận ra thân phận Hải Ngạc nhất định không đơn giản, vội vàng liều mạng đưa hắn rời khỏi U Minh Đảo, lại cấp tốc tiến về Hải Cung trị thương…
Từ đó Hải Ngạc luôn xem Trầm Quyết như con trai đối xử, ngay cả đại đệ tử là Hải Hà cũng không thương yêu bằng…
Địa vị của Hải Ngạc tại mặc ngoài của Hải Cung có thể nói chỉ thua kém Cung Chủ, thân phận của Trầm Quyết đương nhiên cực cao…
Có thể thấy cơ duyên là thứ mà mọi người đều có khả năng đạt được, Trầm Quyết là một trong số đó…
Bản thân Trầm Quyết đã được Tứ trưởng lão Hải Hùng cứu mạng trong khoảng khắc sống còn khi kịch Độc xuất hiện, lúc này đang trị thương ở Hải Cung, đã qua cơn nguy kịch…
Vì thế mà Trầm Chí an tâm thản nhiên đến Ái gia cầu kiến, một phần vì muốn làm lành với Ái Tâm, một phần khác là muốn xác nhận “kẻ kia” có chết hay chưa…
Vì nếu kẻ kia chưa chết, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến Ái gia mà thôi…
Hiện tại không thấy bóng dáng, lại dựa vào biểu cảm của Ái Tâm hiện tại, chắc đã thật sự chết rồi…
Điều này khiến Trầm Chí vô cùng đắc ý, hận không thể ngửa đầu lên trời cười to…
“Ái Tâm, ngươi cũng không thể vì một kẻ lai lịch không rõ ràng mà tuyệt giao với ta chứ? quan hệ của chúng ta trước đó có thể xem là bằng hữu a…” Trầm Chí lựa lời mở miệng…
Hắn đối với Ái Tâm vẫn luôn thèm nhỏ dãi đấy…gia gia nàng chính là Hợp Thể, mà sư phụ cũng là Hợp Thể, lại còn là Bát Cấp luyện khí sư nữa chứ…
“Ai không rõ lai lịch? ngươi ăn nói cẩn thận một chút…nếu không ta chẳng cùng ngươi khách khí…” Ái Tâm không nhịn được nữa quát lạnh, tên Trầm Chí này quá mức đáng ghét…
“Hừ, còn không phải kẻ đã chết kia sao?” Trầm Chí khinh thường cười lạnh, thiên tài đến mấy mà chết non cũng trở nên vô dụng…đạo lý này mọi người điều hỏi…
“Ngươi muốn chết…” Ái Tâm triệt để không nhịn được nữa, hai mắt nàng trợn tròn, thanh Đại Pháo đã xuất hiện trên vai…
Trong lúc nàng định khai pháo, một âm thanh nam tử có phần lười biếng từ bên ngoài vang lên:
“Ái Tâm tiểu thư, ta thích ngắm nhìn nàng khi Luyện Khí hơn thời điểm chơi pháo nha…”