Sáng hôm sau…
Trên Ải Nhân Đảo đã sớm vang lên liên miên bất tuyệt các âm thanh rèn đúc, vang vọng một vùng hải vực…
Ải Nhân Tộc lại tiếp tục một ngày miệt mài lao động hăng sai của họ…
Đối với chủng tộc này, Luyện Khí chính là lẽ sống…không thể Luyện Khí chẳng khác nào sống không bằng chết…
Lạc Nam vừa lúc đặt chân ra khỏi hang…
Ánh nắng chiếu vào mắt hiện lên từng tia từng tia óng ánh, càng làm nổi bậc đôi mắt một hắc một bạch của hắn…
Một thân ảnh tuyệt mỹ đã lẳng lặng đứng ở nơi đó…mắt nàng hướng ra biển…để lại cho hắn tấm lưng thon thả uyển chuyển, xuống dưới một chút là bờ mông tròn vểnh cao ngạo nghễ…
Mái tóc hoàng kim cao quý khá ngắn, để lộ loáng thoáng phần gáy ngọc ngà trắng nõn của nàng…
Ái Tâm là nữ nhân phương Tây, ăn mặc có phần phóng khoáng hơn nữ nhân của Lạc Nam…một thân váy trắng tinh mỹ đủ để che đi đôi đùi dụ nhân đó, để lộ đôi chân dài miên man của nàng…
“Chào buổi sáng Ái Tâm tiểu thư…” Lạc Nam ôn hòa đánh tiếng chào hỏi…
Ái Tâm giường như đã cảm nhận được bước chân của hắn từ trước, thong thả xoay người lại…
Trong lúc đó, như hướng dương nở rộ…đẹp không sao tả xiếc…
Mắt tròn óng ánh như thủy chân châu…lông mi cong cong trong nắng, mũi xinh cao thẳng cùng đôi môi được to son mộng đỏ mê người, như pha lê đỏ…
Ái Tâm gặp đôi mắt song sắc của tên này nhìn chằm chằm vào mình, nàng yêu kiều hừ một tiếng:
“Cẩn thận mắt của công tử, không sợ Nhã tỷ tỷ tức giận sao…?”
Lạc Nam cười cười, thản nhiên nói: “Nhã nhi thân thể có chút mệt mỏi, đã bế quan tu luyện…hơn nữa nàng chưa bao giờ cấm đoán ta ngắm nữ nhân khác…nhất là nữ nhân xinh đẹp…”
“Miệng lưỡi trơn tru…chúng ta có thể xuất phát!” Ái Tâm yêu kiều nguýt một tiếng, tri triển thân pháp cấp tốc chạy đi…
Ải Nhân Tộc không cho phép phi hành, nên hai người chỉ có thể chạy bộ dưới mặt đất…
Thân pháp của nàng rất bất phàm, dưới đôi chân vậy mà hình thành hai bánh xa hỏa diễm, tốc độ gia tăng đến chóng mặt, những nơi chạy qua đều để lại một làn lửa đỏ trên mặt đất…
“Diễm Luân Bộ – Thiên Cấp Thượng Phẩm Thân Pháp nổi danh của Ái gia…”
Lạc Nam không nhanh không chậm theo sau, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ chưa từng làm hắn thất vọng, y phục tung bay phất phới…
Vốn cho rằng có thể bỏ xa tên này một đoạn để trừng phạt hắn dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn mình…Ái Tâm kinh ngạc phát hiện hắn vẫn thong thả chạy theo sau nàng cách hai mét…
Không hơn không kém…vẫn luôn di trì như vậy từ đầu đến cuối…
Điều này chứng tỏ thân pháp của người này hết sức lợi hại, có thể duy trì tốc độ theo ý muốn của hắn…
Bản tính háo thắng của Ái Tâm lập tức được kích phát, liệt hỏa bùng lên, cắm đầu chạy như bay…muốn cho hắn hít khói…
Lạc Nam lắc đầu cười cười, nữ nhân háo thắng quá không phải là chuyện tốt, cần dạy cho nàng một bài học…
Tốc…
Theo một âm thanh kỳ quái vang lên, Ái Tâm há hốc mồm phát hiện tên này vậy mà xuất hiện trước mặt mình, thậm chí còn vô sĩ lắc nhẹ cái mông như đang trêu tức…
“Tức chết ta…”
Ái Tâm dậm chân thầm mắng một tiếng, không tiếp tục thi triển thân pháp, trái lại nhàn nhã bước đi như lúc tiến vào…
“Đúng là tiểu thư đài các khó chiều…” Lạc Nam dở khóc dở cười thầm nghĩ, dừng lại bước chân đi song song với nàng…
Ái Tâm so với Hồng Liên và Điệp Tình còn kiêu kỳ hơn…
Hai người không ai nói câu nào, đến khi tiếp cận bến cảng…
“với tốc độ phi hành của ta…Từ Ải Nhân Đảo đến Ái gia mất khoảng một tuần, chúng ta có thể sử dụng Pháp Bảo để gia tăng tốc độ…chỉ cần 3 ngày là đến…” Ái Tâm dẫn Lạc Nam đến chiếc thuyền hoa lệ rực rỡ lần trước nàng bước xuống, thản nhiên nói…
Lạc Nam lúc này mới biết chiến thuyền Hoa Lệ này là Pháp Bảo riêng của Ái Tâm, tốc độ chỉ thua kém Luyện Hư Kỳ xé rách không gian mà thôi…
Trách không được lần trước đám thiếu niên nam nữ kia đi nhờ cùng nàng…
Mặc dù hắn có thể cưỡi Tiểu Sư để đi nhanh hơn, không đến một ngày sẽ đến Ái gia…nhưng Tiểu Sư là thê tử của hắn, Ái Tâm lại chưa là gì…nên không thể để nàng cùng kỵ được…
Huống hồ Tiểu Sư cũng bế quan rồi…
Lần này đột phá vượt trội khiến căn cơ có phần không ổn định, nàng muốn bế quan một thời gian ngắn để có thể củng cố tu vi cho thật vững chắc…
Lạc Nam cũng từ hệ thống mua cho Tiểu Sư vài loại Vũ Kỹ Lôi Hệ tu luyện, cộng thêm nhờ nàng mang lông vũ của thần thú Thanh Loan lần trước đổi được đặt bên cạnh quả trứng trên đỉnh Cung Đình Thụ…
Gia tăng tốc độ ấp trứng của nó…
Mà Tiêu Thanh Tuyền càng là mang theo Đan Đỉnh đến cạnh quả trứng để luyện đan, một người một trứng cùng nhau sử dụng Gia Tốc Trận…
Vì cần phải biến lớn cho cả hai sử dụng, nên mỗi ngày ngốn mất 2 vạn Cực Phẩm Linh Thạch…quả thật là tiêu tiền như nước…
Chúng nữ bế quan đã lâu, trong điều kiện tốt nhất mà Linh Giới Châu mang lại…từng luồng khí tức đang mãnh liệt đề thăng, sau khi xuất quan nhất định sẽ có tiến bộ vượt bậc…
Khiến Lạc Nam quan tâm nhất là Nhược Tuyết và Tố Mai…hai nữ lần đầu luyện hóa Huyết Mạch, không biết có suôn sẽ hay không…
Đương nhiên trong đêm qua Lạc Nam cũng mua được vài thứ hay ho cho bản thân mình, đồng thời chuẩn bị một số lễ vật đến Ái gia…
Điểm Danh Vọng tiêu tốn không hề ít…
Chỉ đáng tiếc hắn vẫn chưa mua được thứ gì làm quà sinh nhật cho Tinh Linh Nữ Vương…cũng không tìm được Huyết Mạch nào thích hợp với chúng nữ…
Cùng Ái Tâm bước lên chiến thuyền, theo như nàng giới thiệu…thuyền này chính là Ải Nhân tộc trưởng đích thân luyện cho nàng, có thể phi hành trên không trung…bất quá lượng Linh Thạch tiêu tốn gấp 5 lần so với chạy trên biển, mà tốc độ vẫn chỉ như vậy…
Lạc Nam đương nhiên phong độ đứng ra bỏ Linh Thạch vào trận pháp trên thuyền, cung cấp nhiên liệu vận chuyển của nó…
Theo ý niệm của Ái Tâm, chiến thuyền lập tức lao đi nhanh chóng vùn vụt trên biển…tốc độ nhanh chóng vô cùng…
Lạc Nam tựa người vào lan can, nhớ lại lần đồng hành cùng Thủy Nương Khanh, trong miệng bất tri bất giác xuất hiện nụ cười tưởng niệm…
Lấy ra bức họa Mỹ nhân cùng biển cả hôm nọ ngắm nhìn…
Ái Tâm tò mò bước đến, nhìn vào bên trong tranh bất chợt thốt lên: “Là Thủy Linh Tiên Tử…”
Thủy Nương Khanh rất nổi tiếng tại Hải Châu Đại Lục, nàng đương nhiên biết đấy…
Bản thân Ái Tâm cũng được không ít thanh niên ca ngợi là tiên tử…nhưng nàng cũng chỉ cười nhạt đáp lại mà thôi, chẳng xem là sự thật…bởi theo suy nghĩ của nàng, đủ tư cách trở thành tiên tử phải là nữ nhân dưới 500 tuổi đột phá Luyện Hư Kỳ…
Đừng thấy Ái Tâm hiện tại dưới 100 tuổi đạt Hóa Thần Hậu Kỳ mà cho rằng nàng nhất định có thể trở thành Luyện Hư đó là sai lầm…
Bởi Luyện Hư Kỳ là một gông cùm xiềng xích sẳn sàng cầm chân vô số thiên tài dừng bước tại nơi đó…ngàn năm khó tiến thêm…
“Công tử từ đâu có bức họa này, thật sự rất xinh đẹp…”
Dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi thăm Lạc Nam, Ái Tâm cảm giác được tên này và Thủy Linh Tiên Tử nhất định có quan hệ nào đó…huống hồ bức họa này lại dùng một thủ pháp hoàn toàn lạ lẫm khiến nàng thích thú, nữ nhân và biển cả trong tranh như có thể đặt chân ra thế giới bên ngoài vậy…
“Tại hạ là người hâm mộ trung thành của Thủy Linh Tiên Tử, vì quá tương tư nên tự vẽ tranh của nàng ấy mà thôi…để tiểu thư chê cười rồi…” Lạc Nam thản nhiên vuốt ve mặt tranh, lúc này cẩn thận thu vào…
“Ba xạo…” Ái Tâm trừng mắt nhìn, nàng mới không tin có kẻ tự tưởng tượng lại vẽ ra bức tranh hoàn mỹ như thế…
Bất quá với tính cách hiếu kỳ của thiếu nữ, vội vàng nhìn hắn cười rạng rở hỏi:
“Công tử ngươi có thể vẻ cho ta giống như vậy hay không?”
Lạc Nam gật đầu, lại lắc đầu, ra vẻ chuyên nghiệp mở miệng: “Ái Tâm là Ái Tâm, Thủy Linh là Thủy Linh…không thể họa giống nhau, tranh tại hạ muốn vẽ phải thuộc về riêng tiểu thư…”
Ái Tâm ngẫm nghĩ lời của người này, nhất là câu Ái Tâm là Ái Tâm của hắn khiến nàng cảm giác được tôn trọng và công nhận…trong lúc nhất thời, hai mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm…
Nàng hơi suy nghĩ một chút, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nam, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bếp lò rèn hừng hực lửa…
Nhếch miệng cười một tiếng, một khối quặng sắt xuất hiện trên lò, bàn tay nàng cầm búa cứng cáp, Hỏa Linh Lực bao phủ thân búa, bắt đầu chăm chú gõ xuống…
KENG
Lạc Nam vội vàng lấy ra giấy bút, hình tượng thiếu nữ Luyện Khí bên cạnh biển thật sâu cuốn hút hắn…
Hồn lực tập trung đến cực độ, bắt đầu phát họa…
Lúc này hắn mới hiểu vì sao Ái Tâm để một đầu tóc ngắn…là do khi rèn thân thể uyển chuyển của nàng phải dùng toàn lực, đôi chân định trụ, lắc lư theo từng nhịp gõ…tóc dài sẽ hơi bất tiện…
KENG KENG…
Theo ý niệm của Ái Tâm, khối quặng sắt dần dần thay hình đổi dạng…
Một thanh trường kiếm gần được hình thành, động tác của Ái Tâm quả thật rất tỷ mỉ chăm chút, lần lượt là vài loại nguyên liệu bình thường được nàng bỏ vào trong lò…
Thông qua quá trình khống lửa mà đem chúng nó hòa tan…lại kết thành hình dạng như ý muốn…
Toàn bộ tinh thần như tập trung vào tác phẩm trong lò nung, gương mặt rạng ngời khi được làm việc mình yêu thích… rất có khí độ của một đại tông sư khi còn trẻ…
Vài giọt mồ hôi xuất hiện trên làn da trơn bóng, bộ mông tròn lắc lư theo mỗi cú đập búa…
Lạc Nam nhìn như si như say…tác phẩm cũng dần hoàn thành trong tay hai người…
Ái Tâm là Lục Cấp Luyện Khí Sư, lúc này chỉ đang luyện chế một thanh Huyền Cấp Hạ Phẩm trường kiếm…vì thế thời gian rất nhanh đã có thể hoàn thành…
Khi trường kiếm màu thiên thanh lóe sáng dưới ánh mặt trời, cũng là lúc Lạc Nam cùng nàng thu hồi thành phẩm…
“Công tử mau cho ta xem…” Ái Tâm hoạt bát cười duyên, tiếp nhận tranh vẽ từ trong tay hắn…
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt nàng sáng lên như tiểu tinh tinh…
Bên trong bức họa…bên cạnh biển xanh mênh mông…một mỹ nữ phương Tây với thân hình linh hoạt đang nhẹ nhàng vung búa, lò lửa đỏ hồng, váy trắng tung bay, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt ửng hồng cùng ánh mắt ẩn chứa niềm say mê vô hạn đối với quá trình Luyện Khí…
Tất cả đều quá chân thật…từng loại màu sắc, từng gốc cạnh, từng đường nét đều hoàn hảo…
Ái Tâm thậm chí tưởng rằng người trong tranh thật sự có sinh mệnh…
“Đa tạ công tử…có thể thay ta đặt tên cho nó hay không?” Ái Tâm nhìn Lạc Nam yêu kiều hỏi thăm, thầm nghĩ họa sĩ tài ba như hắn nhất định sẽ có cái tên rất hay…
Lạc Nam một tay nâng cằm ra vẻ nghiêm túc, cuối cùng cố gắng nín cười nói:
“Gọi là Ái Tâm Gõ Búa Bên Biển đi…”
Ái Tâm lập tức sững sờ, chợt bắt gặp tên này đang phồng miệng cố gắng nhịn cười, nàng tức giận đến thở phì phò, xoay đầu đi nơi khác không thềm để ý đến tên vô lại này…
“Haha”
Lạc Nam lập tức ngửa đầu lên trời cười to một cách sảng khoái…thiếu nữ này thật thú vị…
Toàn bộ tinh thần tập trung vào bức họa, càng nhìn càng thấy hài lòng, thậm chí mở cái miệng nhỏ nhắn cười thầm duyên dáng…
Rốt cuộc nàng cũng chú ý đến một chi tiết khác biệt trong tranh…
Một hàng chữ nhỏ như ẩn như hiện ở gốc phải, nếu không tập trung quan sát sẽ không nhìn thấy…
“Đam Mê Vô Hạn?” Ái Tâm lẩm bẩm đọc lên hàng chữ, lại nhìn sang gương mặt tràn đầy năng lượng của mình khi luyện khí…
Ánh mắt nàng sáng lên, thân thể yêu kiều quay phắt lại lườm Lạc Nam sẳng giọng:
“Thì ra công tử đã đặt tên cho nó…sao còn trêu chọc ta?”
“Ta muốn nhìn bộ dạng giận dỗi của tiểu thư…chỉ thế thôi…” Lạc Nam thản nhiên cười, mái tóc dài tung bay trong gió, đôi mắt hắc bạch là những tia thưởng thức…
“Đáng ghét…” Ái Tâm chu lấy đôi môi đỏ mọng không hài lòng, đem bức họa thu vào nhẫn trữ vật…
Đúng lúc này, ánh mắt vốn tràn đầy ý cười của Lạc Nam híp lại, con mắt màu trắng lập lòe ánh sáng…trong biểu cảm kinh dị của Ái Tâm, trường cung lấp lánh như tinh hà xuất hiện…
Bắc Đẩu Cung…
Lạc Nam không nói không rằng, kéo căng dây cung…
Trước cái kéo này, bầu trời cấp tốc tối sầm lại…Bắt Đẩu Thất Tinh toàn bộ phát sáng, hiển hiện sau lưng hắn…
Đạt đến Hóa Thần Hậu Kỳ khiến Lạc Nam đủ sức phát huy toàn bộ uy lực của Bắc Đẩu Cung…
Tử Tâm Phần Không Viêm hình thành mũi tên…
XOẸT…
Tên rời khỏi dây, hướng về một nơi trên không trung xạ mạnh…
Không gian bị hóa thành hư vô những nơi mũi tên bay qua, để lại một khe nứt đen kịch trong không gian…
“Làm sao hắn phát hiện ra ta?”
Người ẩn nấp trong không gian giật bắn mình…mọi chuyện nói thì dài nhưng diễn ra quá nhanh, Lạc Nam hành động dứt khoác đến cực điểm, không nói một lời hạ sát thủ…
Bất quá hắn không có thời gian do dự, bởi vì một tên này quá mức bá đạo rồi, hầu như chính là phá tan hư vô, bắt được thân ảnh của hắn…
Mắt thấy mình không thể tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng…
Một thanh Thái Đao sắc bén xuất hiện trên tay, vô tận lực lượng Hắc Ám bùng nổ…
“Liệt Ám Trảm…”
Vũ kỹ mạnh mẽ ngưng tụ trên thân đao…
Hướng về mũi tên đang lao đến chém mạnh…
ĐÙNG…
Người ẩn nấp chỉ cảm thấy cổ tay tê rần vì rung động, Thái Đao trong tay rung rẩy kịch liệt…mà hỏa tên màu tím kia mặc dù bị đánh tạc…nhưng vẫn đang thiêu cháy không gian bên cạnh hắn…
“Làm sao có thể?” Một âm thanh khó tin vang lên, phải biết Thái Đao trong tay hắn cũng là một thanh Thiên Cấp Trung Phẩm Pháp Khí a…
Vậy mà không thể hoàn toàn nghiền ép mũi tên hỏa này…
Tử Tâm Phần Không Viêm làm rất tốt nhiệm vụ của nó…không gian hóa thành hư vô, người ẩn nấp cũng hiện ra bên ngoài…
Đây là một hắc y nam tử có mái tóc đen kịch, đôi mắt lập lòe hắc quang, khóe môi nhợt nhạt trắng bệch như suy dinh dưỡng…
Bất quá diện mạo của hắn vậy mà có vài phần anh tuấn, chỉ là làn da không có huyết sắt nhìn qua khá giống cương thi…
Lúc này Tử Tâm Phần Không Viêm vẫn hừng hực thiêu đốt, sắp lan đến thân của tên nam tử, buộc hắn phải tránh sang nơi khác…
“Khí tức của đám con chuột Đảo Bóng Đêm, ta vừa liếc mắt đã nhận ra…” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, dây cung lại một lần nữa kéo căng…
Lần này lại có thêm Kim Ô Hư Hỏa…
“Ngươi nói ai là con chuột?” Tên nam tử sắc mặt hết sức âm trầm, lạnh giọng quát một tiếng…
Lạc Nam lười trả lời, mũi tên lấy tư thái bá đạo nhất bắn ra…
Bầu trời như bị xuyên thủng trước một tên này…
Nam tử đã làm ra đề phòng, Thái Đao trong tay chém một nhát, đem không gian xé rách, thân hình lẫn trốn vào bên trong, thành công né tránh một tên kinh khủng của Lạc Nam…
Cùng lúc đó, không gian bên cạnh Lạc Nam nứt ra, Thái Đao kia xuất hiện, hướng về cổ hắn cắt mạnh…
Lực lượng của nam tử này rất mạnh, Lạc Nam thậm chí cảm thấy da thịt nhói lên khi lưỡi đao kia sắp tiếp cận…
Hắn cười lạnh một tiếng, Bắc Đẩu Cung biến mất, thay vào đó là Giao Vương Kích hung hăng bá đạo…
Hoành Tảo Thiên Quân hướng về Thái Đao kia quét ngang…
KENG…
Làn sóng linh lực bùng nổ, Lạc Nam cảm thấy cổ tay tê dại, vận dụng lực lượng thể tu giữ vững thân thể…
“A”
Nam tử kia kêu lên một tiếng đau đớn sau cú va đập, Thái Đao trong tay xém chút cầm không vững, thân ảnh thoát một cái đã cách xa ngàn dặm…
Mà Ái Tâm cũng không kịp phản ứng nên bị đẩy lùi, thân hình sắp đánh bậc vào lan can thuyền…
Tốc…
Lạc Nam thi triển tốc biến, đem cơ thể nhu mềm của nàng đón vào trong ngực…
CỤP…
Cơ thể hắn đập vào lan can, trở thành tấm nệm che chắn cho Ái Tâm…
Thiếu nữ kinh ngạc chứng kiến tất cả, hai mắt đột ngột bùng phát sát khí nhìn chằm chằm nam tử đánh lén kia, gằn từng chữ nói:
“Hoàng Kim Bảng đệ 63 - Ám Dạ, thủ tịch nhị đệ tử của Đảo Bóng Đêm…”