Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay

“Tham lam!” Lạc Nam vỗ cái mông của nàng.

Phải biết rằng ngay cả vị sư thúc Bích Tiêu có đại tỷ là sư bá khủng bố kia của hắn cũng chỉ đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng nằm trong top 30 mà thôi, Dạ Thanh Thu lại còn muốn đến tận nằm trong top 10.

E rằng ngốn sạch Điểm Danh Vọng của hắn hiện tại cũng không đủ tìm ra phương thức đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng đẳng cấp cao như vậy, huống hồ hiện tại hắn còn phải tiết kiệm để đảm bảo các thê tử khác duy trì lịch luyện bên trong Vạn Vũ Môn.

“Hừ, ngươi nhờ Thiên Cơ Lâu Chủ bói một quẻ giúp ta, tìm phương thức đúc Chí Tôn Pháp Tướng cao cấp.” Dạ Thanh Thu hai mắt long lanh nhìn lấy hắn.

“Cái này cũng phải tùy duyên…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm:

“Bất quá nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức.”

“Có lời này của ngươi là được rồi.” Dạ Thanh Thu nhoẻn miệng cười, ánh mắt trêu tức xem lấy hắn nói:

“Đùa với ngươi thôi, Chí Tôn Pháp Tướng còn phải xem mức độ phù hợp với người đúc nó, không phải cứ xếp hạng cao là được đâu.”

Lạc Nam gật đầu tán thành, ví như một người từ nhỏ đến lớn đều tu luyện Hỏa Thuộc Tính, nhưng có Chí Tôn Pháp Tướng nằm trong top 10 chỉ giành cho Lôi hệ tu sĩ thì cũng không hợp với kẻ đó.

Đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng còn phải tương thích và phù hợp với đạo của bản thân, đúc loại hoàn toàn trái ngược khả năng cao sẽ dẫn đến thất bại, phản phệ nặng nề.

Một Kiếm Tu không thể đúc Chí Tôn Pháp Tướng chuyên sử dụng Đao được.

Chí Tôn Pháp Tướng cũng giống như Thể Chất, phải phù hợp với chủ nhân của nó.

Ôn chuyện một hồi, hắn cũng bắt đầu làm chính sự, lấy ra một khối thịt trong suốt ẩn chứa nguồn lực lượng cuồng bạo.

“Đây là thịt của Bạo Không Thú mà.” Dạ Thanh Thu liền nhận ra, nàng nhếch môi hỏi: “Ngươi đổi từ Tu La Giáo à?”

“Không sai, ta dự định đột phá Thể Thánh Tướng.” Lạc Nam gật gù.

“Haha, dùng tài nguyên cao cấp hàng đầu của Thể Tu chỉ để đột phá Thể Thánh Tướng nho nhỏ, nếu để đám Thể Thánh Đế nghe được chắc chắn sẽ lột da ngươi.” Dạ Thanh Thu cười khanh khách:

“Con Bạo Không Thú này là sư phụ ta giết được, thi thể của nó được bán đấu giá cho Cự Thần Tộc với mức giá trên trời, mỗi một khối thịt đều được xem là Chí Tôn Cấp Tài Nguyên.”

Lạc Nam nghe mà chậc lưỡi, chẳng trách trong bảo khố chỉ còn một khối thịt nhỏ, làm hại hắn muốn mua cho Cự Mỹ Anh cũng không được.

Cự Thần Tộc là chủng tộc trước khi biến dị của Cự Mỹ Anh, bọn hắn cũng thuần tu nhục thân, thèm thuồng thịt Bạo Không Thú là điều dễ hiểu.

Thấy Lạc Nam sắp ăn thịt, Dạ Thanh Thu liền nhíu mày: “Nó sẽ không nổ chết ngươi chứ?”

“Yên tâm đi, mạng ta rất cứng.” Lạc Nam cười cười, không do dự đem toàn bộ khối thịt Bạo Không Thú nuốt vào trong bụng.

BÙM!

Như một quả bom nguyên tử nổ tung, toàn bộ cơ thể hắn tứ phân ngũ liệt, máu tươi cuồng phún đỏ thẳm cả người Dạ Thanh Thu.

“Lạc Nam!” Dạ Thanh Thu sắc mặt trắng bệch hét lên thất thanh, nước mắt xém chút lã chã.

Chỉ là rất nhanh nàng liền phát hiện không đúng.

Tuy cơ thể Lạc Nam phát nổ, nhưng vùng đan điền, khung Phật Cốt và Linh Hồn của hắn vẫn còn cực kỳ hoàn chỉnh.

Cổ lực lượng táo bạo của khối thịt Bạo Không Thú đang hóa thành chất dinh dưỡng khổng lồ thấm vào mớ da thịt nát bấy khắp toàn thân hắn.

Sau đó từng tế bào, từng kinh mạch, từng khối thịt nhỏ bắt đầu được cường hóa từ trong ra ngoài, máu mới sinh ra, da thịt sinh sôi…

Lạc Nam như đang được tái sinh.

Chỉ có điều quá trình này diễn ra khá chậm.

Dạ Thanh Thu ngồi bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối…

Chỉ thoáng cái đã là nửa năm trôi qua…

Một tên nam tử trần truồng có cơ thể cân đối, đàn hồi và hoàn hảo như pho tượng được điêu khắc xảo đoạt thiên công đang ngồi xếp bằng, mày kiếm mắt sáng, tà mị uy vũ.

Dạ Thanh Thu nhìn mà thất thần, không hiểu vì sao tên tiểu tử tuổi còn rất trẻ này lại sở hữu loại khí chất thần bí, hấp dẫn như vậy, thứ mà một số lão quái vật cũng không có được.

Nam tử anh tuấn vô song nàng đã thấy qua rất nhiều, nhưng để có được loại khí chất không giận tự uy, ngã ngớn nhưng không mất uy phong như hắn thì chưa từng nhìn thấy.

Dạ Thanh Thu đâu biết rằng đó là loại khí chất của một kẻ từng đứng lên từ nghịch cảnh, trở thành Bá Chủ tinh cầu, trở thành Bá Chủ vũ trụ, kinh lịch qua vạn kiếp luân hồi để có thể hình thành.

E rằng ngay cả những chí cường giả ở Nguyên Giới cũng hiếm có người trải qua nhân sinh đặc sắc như vậy.

“Nguồn lực lượng này, thật muốn đánh một trận để ước lượng sức mạnh.”

Lạc Nam xoay người đứng lên, điều chỉnh thân thể cao khoảng gần mét chín, hơn nữ nhân mét tám như Dạ Thanh Thu nửa cái đầu là được.

Hắn cảm giác từng khối cơ bắp, từng đường kinh mạch, thậm chí là từng giọt máu, từng tế bào đều tràn trề năng lượng chưa từng có, một quyền đấm vỡ một ngôi sao.

“Thể Thánh Tướng rồi?” Dạ Thanh Thu hỏi: “Hậu Kỳ hay Viên Mãn?”

“Thể Thánh Tướng Sơ Kỳ.” Lạc Nam cười khan.

Dạ Thanh Thu trừng mắt nhìn, cứ tưởng cái tên này luyện Nguyên Tu đã khó rồi, không ngờ Thể Tu của hắn cũng không kém cạnh, ngốn tài nguyên cấp cao như vậy nhưng chỉ đủ vượt qua một tầng cảnh giới?

Lạc Nam hết cách rồi, thân thể của hắn vừa có sự cường đại bền bỉ của Nghịch Long, vừa có Vạn Cổ Bất Hủ Thân bất khả xâm phạm, Thể Tu bình thường làm sao có thể so sánh?

Nhục thân của hắn một khi kích hoạt Kinh Văn Bất Hủ thì ngay cả Kiếm Phách Tộc hay Vu Tộc cũng không thể sánh bằng, đám hung thú càng không đủ chuẩn để so sánh.

Ở trong cùng cấp bậc tu vi, hắn đứng im bất động cho tu sĩ công kích liên tục chục năm liền cũng không bị ảnh hưởng.

Chỉ tiếc kẻ thù toàn là một đám tu vi cao thâm hơn mà thôi.

“Thể Tu đã đột phá, kế tiếp chính là Hồn Tu.” Lạc Nam hài lòng nhếch miệng.

“Mặc y phục vào đi rồi tính tiếp!” Dạ Thanh Thu giận dữ, nhìn tên tiểu huynh đệ to lớn kia đang ngạo nghễ ưởn về phía nàng mà cảm giác bờ mông tê rần, cực kỳ bực bội.

“Hắc hắc.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa: “Nàng có lời gì muốn nói với nó không?”

“Có, lưỡi của Hắc Nguyệt Đao muốn làm bạn với nó.” Dạ Thanh Thu cười lạnh.

Lạc Nam rụt cổ lại, Bá Y nhanh chóng bao phủ toàn thân, áp chế tiểu huynh đệ ngoan ngoãn.

Ý niệm vừa động, trước mặt hắn liền hiện ra một cổ quan tài có màu đồng xưa cũ.

“Cái này…” Dạ Thanh Thu nhất thời sửng sốt.

“Sao thế?” Lạc Nam nghi hoặc nói: “Bên trong quan tài này có linh hồn của cường giả Thánh Đế Viên Mãn, ta dự định đoạt hồn để tiến vào Hồn Thánh Tướng đấy.”

“Ngươi sẽ không dám a…” Dạ Thanh Thu nở nụ cười vô cùng quỷ dị.

“Sao lại như thế?” Đến lượt Lạc Nam sửng sốt.

“Mở ra xem thì biết.” Dạ Thanh Thu hai tay chống nạnh.

Lạc Nam nghe vậy càng thêm tò mò, không do dự nữa đem quan tài mở ra.

XOẸT!

Ngay lập tức, một luồng hư ảnh Linh Hồn từ trong quan tài bay lên.

Chỉ bất quá dưới chân của hư ảnh vậy mà có hai sợi xiềng xích đang khóa chặt, xiềng xích kết nối với quan tài khiến hư ảnh này không thể nào bỏ chạy, hơn nữa còn không thể vận động Hồn Lực để tiến hành công kích.

Kiện quan tài này cũng là một Pháp Bảo Cửu Tinh Thánh Cấp rất khá, có thể phong ấn Linh Hồn cường đại.

Nhưng điều đó không phải thứ khiến Lạc Nam kinh dị, hai mắt của hắn lúc này không nhịn được lóe lên một tia kinh diễm nhìn chăm chú hư ảnh kia.

Mặc dù chỉ tồn tại ở dạng Linh Hồn ngưng thành hư ảnh mờ mờ ảo ảo, nhưng rõ ràng đây là một vị tuyệt đại giai nhân.

Mái tốc màu hồng nổi bật, bồng bềnh như mây dài xuống tận mông, thân khoác áo dài màu trắng như ma nữ, đôi mắt đỏ như huyết cực kỳ sắc bén nhưng không kém phần sắc sảo, bờ môi đỏ như nhuộm máu, chiếc mũi quỳnh hương cao thẳng, diễm lệ vô song.

Có một loại khí chất lãnh ngạo đến từ xương tủy, mặc dù đang bị quan tài trói buộc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Nam và Dạ Thanh Thu lại cực kỳ hờ hững, cao cao tại thượng, không chút e ngại nào.

Không đợi Lạc Nam mở miệng, linh hồn lại chủ động hé môi, thanh âm điềm tĩnh như nước hồ không chút gợn sóng:

“Thì ra là Dạ tiểu nha đầu, lần này chẳng lẽ ngươi muốn có được ta sao? lá gan không nhỏ đấy.”

“Tham kiến tiền bối, tiểu nữ nào dám!” Dạ Thanh Thu chắp tay khách khí.

Lạc Nam giật mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra?

Với thái độ của Dạ Thanh Thu, đây rõ ràng là Linh Hồn của một nhân vật có bối cảnh không thấp, vì sao bị nhốt trong quan tài để mặc người hấp thụ, thậm chí sẳn sàng bị luyện thành U Hồn Nô Lệ?

“Vị này chính là Huyết Hàn Lệ, tỷ tỷ của Tu La Giáo Chủ!” Dạ Thanh Thu trịnh trọng nói.

“PHỐC!” Lạc Nam phun một ngụm ra ngoài, ho khan sặc sụa.

Con mẹ nó, hắn không nghe lầm chứ?

“Khanh khách, hóa ra tiểu tử ngươi lựa chọn ta sao?” Linh hồn Huyết Hàn Lệ nở nụ cười, hài hước xem lấy hắn liếm môi như yêu nữ:

“Muốn đoạt hồn hay thu phục là nô lệ đây?”

Lạc Nam không biết nên nói gì, vội vàng lôi Dạ Thanh Thu sang một bên, đổ mồ hôi truyền âm:

“Chuyện này là sao? Nàng không nói đùa chứ?”

“Đùa với ngươi làm gì?” Dạ Thanh Thu trợn mắt nói: “Việc này cũng là sư phụ ta kể lại.”

“Giáo Chủ và Huyết Hàn Lệ đều là thế hệ Thánh Nữ trước cả ta và mẫu thân ngươi, các nàng cũng cạnh tranh ngôi vị người thừa kế Tu La Giáo cực kỳ khốc liệt, từ nhỏ đã sớm tranh đấu không ngừng, hơn nữa các nàng còn là tỷ muội ruột thịt.”

“Sau nhiều năm tranh đấu, Giáo Chủ giành chiến thắng, tỷ tỷ của nàng thảm bại trong trận chiến cuối cùng, bị đánh vỡ Chí Tôn Pháp Tướng, tu vi rơi xuống Thánh Đế Viên Mãn, sau đó ngay cả cơ thể cũng bị nghiền nát, chỉ còn sót lại Linh Hồn.”

“Giáo chủ liền đem Linh Hồn của tỷ tỷ phong ấn vào trong quan tài, ném vào bảo khố Tu La Giáo làm phần thưởng cho những người có công.”

Lạc Nam nghe mà liếu cả lưỡi, chẳng trách Dạ Thanh Thu và Huyết Thánh Nữ ở thế hệ này cũng ngấm ngầm cạnh tranh không ngừng, thì ra ngôi vị giáo chủ có sức hấp dẫn lớn đến thế, khiến cho cả tỷ muội cũng phải tương tàn.

Tu La Giáo là thế lực tồn tại lâu đời đã trải qua vô vàn năm tháng, các đời giáo chủ đương nhiên cũng không phải chỉ có một vị hiện tại duy nhất.

Bất quá vị đương nhiệm giáo chủ cũng quá ác, vậy mà đối xử với tỷ tỷ của mình như vậy, không hổ là Tu La Giáo, tà ma ngoại đạo.

“Móa nó, vậy tại sao từ đó đến nay không ai đổi lấy quan tài này, để đến lượt ta làm gì vậy?” Lạc Nam điên cuồng mắng chửi.

Huyết Hàn Lệ này nghe kiểu gì cũng giống như địch nhân cũ của Giáo Chủ a, dính phải nàng chắc chắn là chuyện không tốt lành gì.

“Cái này cũng không biết là ngươi may mắn hay xui xẻo.” Dạ Thanh Thu chậc lưỡi, có chút đồng tình nhìn hắn.

“Ý nàng là sao?” Lạc Nam giận dữ.

“May mắn là ngươi thu được một Linh Hồn cường đại, chiến lực khủng bố vô cùng, phải biết rằng ở thời kỳ toàn thịnh thì Huyết Hàn Lệ chính là cường giả Chí Tôn, chẳng qua tu vi bị đánh rơi xuống một bậc mà thôi, vậy nên dù ngươi không Đoạt Hồn nàng để đột phá thì cũng có thể luyện thành U Hồn Nô Lệ, từ đó thực lực và nội tình đại tăng.” Dạ Thanh Thu cảm thán nói:

“Mà xui xẻo là vì sẽ có không ít nam nhân của Tu La Giáo xem ngươi là cái gai trong mắt, nói không chừng sẽ tìm đến làm thịt ngươi.”

“Tại sao bọn hắn làm thịt ta?” Lạc Nam chẳng hiểu ra sao.

“Huyết Hàn Lệ năm đó cũng là đại mỹ nhân, truyền thuyết và ghi chép về nàng ở Tu La Giáo vẫn còn tồn tại, rất nhiều nam nhân bên trong Tu La Giáo xem nàng như tình nhân trong mộng.” Dạ Thanh Thu kiên nhẫn giải thích:

“Bất quá bởi vì kiêng kỵ Giáo Chủ nên không ai dám chiếm Huyết Hàn Lệ làm của riêng, nhưng nếu có kẻ dám làm điều đó, đám nam nhân kia sẽ không nhân nhượng nha, bọn hắn thà rằng ta không chiếm được, cũng không để bất cứ kẻ nào chiếm được.”

Lạc Nam nghe mà sắc mặt tối sầm thầm mắng mẹ kiếp tụi mê gái.

Bất quá nghĩ đến thân phận năm đó của Huyết Hàn Lệ, lại thêm dung nhan của nàng, đám nam nhân hâm mộ là chuyện bình thường.

Dạ Thanh Thu còn nói thêm: “Thật ra trước đây cũng có không ít tên Tu La Sứ Giả giống như ngươi, còn mơ mơ hồ hồ không biết gì, dùng Tu La Điểm đổi lấy quan tài chứa Huyết Hàn Lệ, kết quả không được bao lâu sau bọn hắn đều bị làm thịt, mà quan tài lại hoàn hảo nguyên vẹn trở về bảo khố.”

“Giá ban đầu của quan tài chứa Huyết Hàn Lệ rất cao, nhưng vì sau nhiều lần như vậy không còn ai dám đổi, cuối cùng mới hạ giá xuống mức thấp nhất, chỉ 10 vạn Tu La Điểm.”

“Ta đem trả lại được không?” Lạc Nam khóc không ra nước mắt hỏi.

“Đương nhiên là được.” Dạ Thanh Thu cười tủm tỉm: “Nhưng Tu La Điểm dùng để mua nàng xem như mất trắng, sẽ không ai trả lại Tu La Điểm cho ngươi.”

Lạc Nam thở hổn hển, vận khí của mình vì sao đen thui như vậy?

Mà lúc này hư ảnh Huyết Hàn Lệ đã ung dung ngồi xuống trên nắp quan tài, chân dài bắt chéo lấy nhau mặc cho xiềng xích đang trói chặt, thản nhiên mở miệng nói:

“Tiểu tử sợ rồi hả? vị muội muội tốt của ta rất hảo tâm, ra vẻ lưu lại linh hồn của ta rất là nhân từ, nhưng trong lòng ước gì có kẻ đoạt hồn để ta biến mất vĩnh viễn, hoặc thu ta làm nô lệ để nhục nhã ta.”

“Đáng tiếc Tu La Giáo ở dưới tay nàng quá vô dụng, không kẻ nào đủ bản lĩnh để có được ta, tin chắc trong lòng nàng cũng rất thất vọng đấy.”

Lạc Nam nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Hắn cũng lười tiếp tục nói nhảm, Nô Hồn Thuật lập tức triển khai.

Huyết Hàn Lệ còn chưa kịp phản ứng với động tác của hắn, lại thêm sức mạnh bị quan tài trói buộc, toàn thân nhất thời cứng đờ.

Không lâu sau, giữa Lạc Nam và nàng liền sinh ra một cảm giác ràng buộc.

Lạc Nam chết, Huyết Hàn Lệ sẽ chết.

Huyết Hàn Lệ chết, Lạc Nam không ảnh hưởng chút nào.

Hắn phất tay, quan tài đóng lại, xiềng xích cắt đứt, Huyết Hàn Lệ khôi phục tự do, sở hữu một nửa sức mạnh của Thánh Đế Viên Mãn khi còn sống.

“Còn không mau tham kiến chủ nhân?!” Lạc Nam chắp tay sau mông nói.

Huyết Hàn Lệ cắn răng mím chặt môi, trong mắt lóe qua sự giãy dụa, bất quá cuối cùng vẫn thở dài một tiếng:

“Tham kiến chủ nhân!”

“Quỳ xuống!” Lạc Nam nghiêm mặt, những U Hồn Nô Lệ trước đó đều quỳ mỗi khi dính Nô Hồn Thuật xong.

“Không.” Huyết Hàn Lệ ôm chặt đầu gào thét, làm trái lệnh chủ nhân khiến nàng bị Nô Hồn Thuật phản phệ cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn còn sự kiêu ngạo từ tận xương cốt, giọng điệu thê lương pha lẫn quyết liệt:

“Chuyện gì ta cũng nghe theo ngươi, nhưng tuyệt đối không được vũ nhục ta.”

“Không cần quỳ nữa.” Lạc Nam gật gật đầu, không hổ danh là nhân vật từng cạnh tranh ngôi vị Tu La Giáo Chủ, dù chỉ còn là Linh Hồn nhưng tâm cảnh rất mạnh, bất chấp phản phệ từ Nô Hồn Thuật đau đến chết đi sống lại vẫn nhất quyết không quỳ.

Dạ Thanh Thu trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy cảnh tượng này, không nghĩ đến động tác của Lạc Nam quá nhanh, mới trước đó hắn còn đang tự trách mình đen đuổi, ngay sau đó liền trở mặt thu phục Huyết Hàn Lệ.

“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?” Dạ Thanh Thu nuốt một ngụm nước bọt.

“Có gì phải nghĩ? Tu La Điểm là do ta cực kỳ vất vả kiếm được, làm sao chịu mất trắng?” Lạc Nam nhếch miệng, ánh mắt đầy bá khí:

“Chuyện không ai dám làm, ta sẽ làm được!”



Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!