Leng keng…
Theo âm thanh ba tiếng vỏ sò rơi xuống mặt đất, những nơi thần bí tràn đầy cám dỗ cũng xuất hiện trước mặt Lạc Nam…
Hô hấp hắn trở nên gia tốc, lần đầu được chứng kiến một mỹ nhân ngư toàn thân trần trụi trước mặt, không nam nhân nào có thể chống cự được…
Làn da trắng như mỡ đông, thân trên đầy đặn thành thục, tràn đầy quyến rũ…
Bộ ngực cự đại nẩy nẩy theo nhịp thở, quần vú đỏ thẩm khêu gợi, đỉnh chóp được to điểm hai viên ngọc trai đỏ cưng cứng, Lạc Nam không thể kháng cự…
Qua vòng eo uyển chuyển được tô điểm bởi lỗ rốn nhỏ xinh, bên dưới một chút là nơi tiếp giáp giữa thân người cùng đuôi cá, cũng đồng thời là nơi chứa tuyệt tác của biển cả mênh mông này…
Chỉ thấy đó là một khe thịt như đóa hoa nơi u cốc, trơn nhãn hồng hào, không hề tồn tại một sợi âm mao, hai mép môi khép chặt, phía trên chính là hạt thịt đỏ au diễm lệ đầy vẻ nồng nàn…
“Không khác của nữ tử nhân loại là bao…bất quá sao ta cứ cảm thấy kích thích…” Lạc Nam dương vật căng cứng không chịu nổi, trái tim nhảy lên kịch liệt…
Cái đuôi màu tím lấp lánh như làm nền cho âm hộ mê người hồng hào trơn bóng kia, quả thật quá mức nổi bật…
Linh Lung nhìn hai thân thể trần truồng trên giường ngọc trai, trái tim nhảy lên kịch liệt, vô ý thức mân mê đuôi cá rực rỡ của mình…
“Ưm…”
U Quỳnh rên rỉ một tiếng đau đớn, đôi mày như lá liễu chau lại, môi đỏ hé mở hương thơm, bắt đầu có dấu hiệu tới nhợt…
Hiển nhiên thương thế đang tác động xấu…
“Mặc kệ nguyên nhân nào…nếu đã gặp hai nàng, ta nhất quyết không thể bỏ qua…” Lạc Nam vuốt ve mái tóc tử sắc của U Quỳnh, nhớ lại dáng vẻ tràn đầy sát khí của nàng khi nhìn thấy hắn, mở miệng lẩm bẩm…
Trước ánh mắt nóng rực của Linh Lung, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân ngư trong lòng ngực…
“Ưm…”
U Quỳnh rên rỉ trong vô thức, đôi môi bị lắp kín khiến nàng hơi khó thở, nhưng rất nhanh cảm giác có một vật gì đó tiến vào truyền linh khí sang cho mình, môi thơm tham lam hút lấy…
Lạc Nam chỉ cảm thấy vị ngọt lan tràn vùng miệng, đảo qua hàm răng ngọc ngà…tiến sâu vào trong, nước miếng tinh khiết như cam lộ khiến hắn say mê, tận tình nhấm nháp tất cả những thứ từ miệng nàng…
Có lẽ vì nguyên nhân sống trong nước, môi U Quỳnh tuy đỏ lại tràn đầy cảm giác tươi mát thanh tân, miệng Lạc Nam thì nóng, cảm giác vừa ấm vừa lạnh khiến hắn si mê không dứt, đầu lưỡi cuốn lấy cái lưỡi như rượu nồng ủ lâu năm của nàng, ra sức mút vào…
Chụt…chụt…chụt…
U Quỳnh cảm nhận được thứ ấm nóng trơn trượt kia đang truyền linh khí sang cho nàng, càng phối hợp quấn lấy lưỡi hắn theo bản năng cơ thể, đầu vú ngày càng căng cứng…
“Phải nhanh chóng để nàng động tình…” Lạc Nam thầm nghĩ, bàn tay tìm đến bầu vú như đầy ắp sửa kia…
“To…mịn màng nhưng cũng đầy tính đàn hồi…” Hắn thích thú thầm nghĩ…luyến tiếc nút chặt đầu lưỡi nàng thêm một cái, lúc này rời môi…
Cúi xuống ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên đồ sộ…chúng mặc dù to nhưng không hề xệ xuống, trái lại ngạo nghễ ưởn cao như bong bóng, khe rãnh giữa hai vú hầu như không có vì ép chặt…
Cái miệng nóng rực vội vàng ngậm vào một bên, nút thật mạnh…
“Ưmmmm, hừ hừ hừ…”
Thân thể U Quỳnh càng rung rẩy dữ dội, đôi môi liên tục phát ra âm thanh khó hiểu…linh hồn vừa sướng vừa đau khiến nàng không biết đâu mà lần…mắt đẹp nhắm hờ, lông mi rung động…
Lạc Nam dùng đầu lưỡi đảo quanh bầu ngực nàng một vòng, để lại nước miếng ướt nhẹp của hắn…
Lại nghịch ngợm cắn cắn núm vú, nút chùn chụt như trẻ em thèm sửa…
“Ai bảo nàng ra tay đánh lén ta, xem ta trả đủa thế nào…” Hắn thích thú thầm nghĩ, bàn tay ra sức nắn bóp bầu vú to tròn thành muôn hình vạn trạn…
Một bàn tay khác không hề yên phận, đã thám hiểm đến nụ hoa phía dưới của nàng…
“Ướt đẩm rồi? nàng cũng thật mẫn cảm…” Ba ngón tay của hắn bị dịch nhờn bao phủ, âm hộ nàng đã lầy lội không chịu nổi…
Hai ngón tay tách nhẹ hai mép môi ra, một ngón tay khác nhẹ nhàng mân mê hạt lê mẫn cảm, dâm thủy của U Quỳnh róc rách liên tục…
Nàng chỉ có thể lắc lư đuôi cá như bày tỏ sự ngứa ngáy khó chịu của mình…
“Ngoan, rất nhanh ta sẽ cho nàng ăn no…” Hắn cười nhạt một tiếng, tham lam tìm đến bầu vú còn lại, đặt lên đó vô số dấu răng nghịch ngợm…
Lúc này mới cúi đầu, chú tâm quan sát nơi tư mật nhất của nàng…
“Thật quyến rũ…” Lạc Nam âm thầm khen ngợi, tách ra hai mép môi thịt, bên trong là vô số nếp gấp phấn hồng sắp xếp theo hình xoắn ốc, nhìn không thấy điểm cuối…
“Cấu tạo bên trong có vẻ khác nhân loại một chút…” Hắn không nhịn được nữa, cái lưỡi tham lam tiến sâu vào…
“Á…”
Hai tiếng hét kinh hãi cùng lúc vang lên, Linh Lung nhắm tịt mắt lại…phía dưới vỏ sò của nàng, nước nôi lên lán…nàng không dám tưởng tượng, nhân loại này vậy mà dùng miệng khám phá lỗ tiểu của dì mình…
Mà U Quỳnh quằn mình dữ dội, thân thể rung bần bậc trước vật lạ xâm nhập nơi mẫn cảm nhất…linh hồn đau nhứt xen lẫn khoái cảm, tạo nên cảm giác kích thích mà cả đời nàng chưa từng được nếm trải…
Phụt phụt…
Lạc Nam chỉ cảm thấy một dòng nước ấm bắn mạnh mà ra, tràn vào miệng hắn…
“Nàng tiết thân rồi? bất quá ta thích…” Hắn cười dâm một tiếng, mút hết dung dịch thơm ngọt kia…
Vị ngọt này khác xa so với nữ tử nhân loại, có một loại khí chất của biển, rất khó diễn tả thành lời…
Như toàn bộ tinh hoa tốt đẹp nhất của đại dương, đều tập hợp về âm đạo mỹ nhân ngư các nàng vậy…
Hắn say sưa bú liếm, âm thanh chụt chụt vang vọng khắp căn phòng, Linh Lung mắc cỡ có ý định chạy trốn…nhưng đáng tiếc cơ thể mềm nhũn khiến nàng không còn sức lực hoạt động…
“Hừ…hừ…hừ…đau…đau quá…sướng…”
Trong vô thức, U Quỳnh rên rỉ những âm thanh từ tận đáy lòng, đôi mắt nhắm chặt là hai hàng nước mắt…
Bất quá Lạc Nam đã sớm cất giữ Tỵ Thủy Châu vào Nhẫn Trữ vật…, bởi vì mỹ nhân ngư các nàng chỉ quen trong nước, thật ra hắn rất quan tâm U Quỳnh đấy…
Nước mắt và dâm thủy của nàng bị nước trong bong bóng cuốn trôi đi mất, hắn chỉ húp được phần nào…
Nhận thấy thân trên của U Quỳnh hồng hào, âm đạo hé mở như mời gọi, lầy lội trơn tuột không chịu nổi…
Lạc Nam biết nàng động tình rồi…
Dương vật như trường kiếm ra khỏi vỏ, đặt giữa thành âm đạo tiến hành ma sát…
“Hừ…” U Quỳnh ưm lên một tiếng, trong vô thức vòng tay lên ôm cổ hắn…
Âm đạo U Quỳnh nằm phía trước đuôi cá, tiếp xúc với phần bụng, nên chỉ có thể để nàng nằm ngửa và giao phối…
Muốn thi triển các tư thế đa dạng như nhân loại chỉ sợ phải để nàng tỉnh táo, vừa bơi trong nước vừa kết hợp mới có thể làm được…
Hiện tại U Quỳnh nằm im một chỗ, hắn đành phải nằm sấp lên cơ thể nàng…
Đầu côn thịt tìm đến giữa khe hẹp…ưỡn hông đẩy mạnh…
Ót…
“Á…”
Theo âm thanh rên rỉ đau đớn của U Quỳnh, máu tươi hòa vào dòng nước…
Lạc Nam chỉ cảm thấy dây thần kinh sướng khoái vô tận, hắn xém chút nữa giương kiếm đầu hàng…
“Quá mức tuyệt diệu…haha” Hắn hít hà cười lên ha hả…
Bởi vì âm đạo nàng trơn nhẵn vượt qua thường thức, chỉ cắm phập một cái đã đi vào lúc cán từ gốc đến ngọn…
Bất quá vào dễ nhưng ra không dễ, bên trong như một vòng xoáy thịt mềm cuốn chặt lấy hắn, mỗi chuyển động đều tràn đầy ma sát, hết sức khó khăn…
Lạc Nam phải để im dương vật một chỗ để thích ứng sự mới lạ này, nhìn lông mày U Quỳnh đang nhẹ nhàng dãn ra, đợi đau đớn của nàng vơi bớt…
U Quỳnh quả thật đau đớn không ít, bất quá rất nhanh đã ngứa ngáy khắp người, vòng eo trong nước uyển chuyển lắc lư như mời gọi…
“Linh Lung…thích không?” Lạc Nam quay sang nhìn Linh Lung công chúa đang nhắm tịt mắt, mở miệng trêu một tiếng…
Đổi lại là cái lắc đầu như trống bỏi của nàng…
Lạc Nam nhếch miệng cười, nằm sấp trên người U Quỳnh khiến hắn hơi khó nhấp, bất quá hiện tại đang ở trong nước, mượn lực đẩy của nước kết hợp cùng chuyển động của cơ thể, chầm chậm ra ra vào vào…
Ót…ót…ót…
Không có âm thanh da thịt va chạm thường thấy, chỉ có tiếng đâm lúc cán dưới làn nước trong xanh, mỗi cú đâm tạo nên từng bong bóng nước nhỏ…
“Ưm…ưm…ưm…”
U Quỳnh rên rỉ mê ly, sướng khoái lần đầu được hưởng thụ khiến nàng thậm chí quên cả đau đớn nơi linh hồn, há miệng thở dốc…
Âm thanh của mỹ nhân ngư các nàng thật kỳ diệu, vậy mà có thể lan tỏa trong làn nước, khiến nó càng thêm vang dội…
Lạc Nam dần dần thích ứng với xúc cảm tuyệt vời bên trong, bắt đầu gia tăng tốc độ…
Mỗi cú nhấp của hắn đều tạo thành từng con sóng, ngày càng dữ dội…
Vừa là sóng biển vừa là sóng thịt…
Bởi bộ ngực đồ sộ kia cũng nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp…
Bất quá như đã nói, do vị trí âm đạo của nhân ngư có phần kém linh hoạt, nên chỉ có thể giao hoan trong tư thế nam trên nữ dưới…
Hồi lâu sau…
Theo một tiếng ngâm nga cao vút, U Quỳnh rốt cuộc lên đỉnh lần đầu trong đời…
Lạc Nam biết đây là lúc dễ dàng xâm nhập linh hồn nàng nhất…đẩy nhanh tốc độ, khiến nước toàn bộ căn phòng chấn động mạnh mẽ…
Linh Lung từ lâu đã tựa vào gương đồng, bàn tay tinh xảo vô thức xoa lấy bầu ngực, ánh mắt mê ly tự sướng…
Rốt cuộc, Lạc Nam gồng mình, đem toàn bộ tinh hoa bắn thẳng vào nơi sâu nhất của U Quỳnh, ra cùng lúc với nàng…
Một dung dịch kỳ quặc rỉ khỏi nơi tư mật, hòa tan vào nước biển khiến không khí có mùi đặc trưng tràn đầy kích thích…
Mà lúc này, Lạc Nam cũng điều động cuồn cuộn hồn lực, tiến vào cơ thể U Quỳnh…
Chầm chậm câu thông cùng nàng, hắn nhận thấy Linh Hồn trong suốt của nàng ngoài vặn vẹo một chút, không hề tổn hao gì cả…
Đó là do hắn hạ thủ lưu tình đấy…
“U Quỳnh, tiếp nhận ta…để ta trị thương cho nàng…” Ý niệm của Lạc Nam truyền tải…
“Nhân loại quả là hèn hạ…đánh trọng thương ta…lại chiếm đoạt lấy ta…ta hận không thể giết ngươi…” Một ý niệm có phần mơ hồ…nhưng lại tràn ngập hận ý đáp lại…
Nàng chỉ vừa bị thương, không nặng đến mức như tình huống của Yên Nhược Tuyết hay Cơ Băng khi đó, vì thế lập tức có thể đáp trả lại hắn…
Lạc Nam mỉm cười, vuốt ve mái tóc có phần rối bời của nàng, tiếp tục truyền âm:
“Nàng hận ta hay muốn giết ta, thì ít nhất phải tỉnh lại trước đã, thả lỏng tinh thần để ta điều trị cho nàng…”
“Ta chết cũng không cần ngươi chữa trị, nhân loại dối trá…” U Quỳnh đáp trả, thái độ rất cương quyết…
Mỹ Nhân Ngư quá mức thánh thiện, muốn mắng chửi hắn cũng chỉ có vài từ như vậy…
“Nàng không tỉnh lại…ai bảo vệ Linh Lung? Nàng nhẫn tâm để Linh Lung một mình sao?” Lạc Nam ngắt nhẹ đầu vú nàng khiêu khích hỏi…
“Ngươi…ngươi dùng công chúa uy hiếp ta?” U Quỳnh quả nhiên phẫn nộ thật rồi, ý niệm đáp lại hắn càng thêm mạnh mẽ…
“Không cần ta ra tay, thì Linh Lung cũng không thể sống nếu thiếu nàng…Nhân Ngư tộc chỉ còn hai người, nàng nhẫn tâm bỏ nàng ấy bơ vơ lạc lõng sao?” Lạc Nam kiên nhẫn thuyết phục…
U Quỳnh lần này không đáp, hiển nhiên nghĩ đến an toàn của Linh Lung, bị đả động rồi…bất quá muốn nàng mở miệng cầu nam nhân này là nằm mơ…
Lạc Nam mỉm cười, chỉ cần nàng không chống cự hắn chữa trị là tốt rồi, hắn cũng không nhỏ mọn ép nàng cầu xin làm gì…
U Quỳnh đã là nữ nhân của hắn, lo cho nàng là nghĩa vụ nên làm…
Hồn lực cuồn cuộn truyền qua, đem linh hồn của nàng bao phủ…
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh - Luyện Hồn…”
Kinh văn cổ lão khảm trên linh hồn cấp tốc sáng lên, vô tận lực lượng bắt đầu khôi phục cho linh hồn của U Quỳnh…
Tu vi Hồn Tu của Lạc Nam vốn cao hơn U Quỳnh, đẳng cấp hồn lực lại cao hơn, hắn vừa tiến hành chữa trị, nàng đã cảm giác toàn thân thư thái như trên mây xanh, linh hồn vặn vẹo dần dần được khôi phục…
Việc chữa trị không hề lâu, chỉ sau nữa ngày thời gian…đôi lông mi xinh đẹp đã nhẹ nhàng rung động…
“Đi chết…” Mắt đẹp vừa mở đã tràn ngập băng lãnh, bàn tay mềm mại vun ra, tát thẳng vào mặt hắn…
Bốp…
Lạc Nam thản nhiên không tránh, để mặt gò má ửng đỏ…
“Hừ…sao ngươi không tránh?” U Quỳnh hừ lạnh một tiếng, một bàn tay khác nâng lên muốn tát…
Lần này Lạc Nam chụp lại, nghiêm mặt nói: “Ta đâm nàng vài trăm lần, cho nàng tát lại một lần, chúng ta hòa nhau…không thể tát thêm…”
“Đâm?” U Quỳnh sửng sờ, rất nhanh gương mặt như trái đào chín, sẳng giọng mắng chửi:
“Nhân loại quả nhiên không phải vật tốt lành…lời nói dâm tiện như vậy cũng ra khỏi miệng…”
Lạc Nam cười cười hỏi: “Không giết ta nữa sao?”
“Ta đánh không lại ngươi…” U Quỳnh lạnh lùng nói tiếp:
“Ngươi đã chiếm được thân thể này, xin hãy rời đi…trả lại cuộc sống bình yên cho chúng ta…”
“Thật sự bình yên sao?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi…
U Quỳnh sửng sờ, trầm mặt hồi lâu…mở miệng: “Ít nhất bình yên hơn thế giới bên ngoài…”
Đến lượt Lạc Nam trầm mặt, nhân ngư tộc bị săn bắt đến mức chỉ còn hai người, điều này không thể phủ nhận thế giới bên ngoài quả thật quá tàn khốc đối với các nàng…
Bất quá ở bên trong này cũng không phải giải pháp tốt, hắn vuốt nhẹ mái tóc óng ả kia, nhìn sang Linh Lung đang ngơ ngác, mở miệng nói:
“Nếu quả thật nơi này bình yên…ta sẳn sàng để các nàng ở lại…nhưng Thất cấp yêu thú không phải vô địch…một ngày nào đó nó sẽ chết đi, khi đó các nàng phải thế nào giữa đại dương bao la tràn ngập nguy hiểm này?”
“Cái này…” U Quỳnh và Linh Lung không biết đáp trả thế nào…hiển nhiên đã từng nghĩ đến chuyện này…
“Ta có một nơi rất thích hợp các nàng ở lại…so với nơi này tốt hơn trăm vạn lần…chỉ cần các nàng cho ta một cơ hội để chăm sóc…có thể không?” Lạc Nam nắm chặt bàn tay U Quỳnh, hết sức nghiêm túc…
U Quỳnh ánh mắt chợt lạnh lại, quát một tiếng: “Lời của nhân loại các ngươi rất khó tin…”
Lạc Nam khóe miệng co giật, cười hề hề nói: “Vậy thì làm cho nàng tin…”
Nói xong, dương vật căng cứng một lần nữa ra sức nhấp mạnh…
“Khốn kiếp…ngươi mau thả ra…quả nhiên dâm tặc hèn mọn…” U Quỳnh dãy dụa kịch liệt, lại không dám tiếp tục dùng hồn lực công kích hắn…
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nam, đuôi cá nàng cấp tốc lóe sáng, theo sau đó…một đôi chân dài trắng nõn xuất hiện, ra sức đạp lấy hắn…
Lạc Nam ánh mắt sáng ngời, vội vàng dùng lực xoay người nàng nằm sấp lại, vỗ mạnh lên bờ mông căn tròn…
Đặt nàng quỳ gối chổng mông, hắn từ phía sau xâm nhập mạnh mẽ…
Âm thanh rển rỉ lại vang lên khắp căn phòng, người chịu khổ vẫn là Linh Lung…
…
Hồi lâu sau…
“Để ta mang hai nàng đi xem…nếu cảm thấy không được…ta sẽ không ép buộc…” Lạc Nam vuốt ve tấm lưng trần của U Quỳnh nói…
U Quỳnh trầm mặt, thật ra vì ác cảm vốn có với nhân loại nên nàng luôn chóng đối hắn, năng lực của Linh Lung nàng biết đấy, nếu Linh Lung không chán ghét Lạc Nam, chứng tỏ hắn quả thật không có ý hại các nàng…
Thấy hai nữ không có ý phản kháng, Lạc Nam mang lên vỏ sò che phủ cơ thể U Quỳnh một lần nữa, vươn tay ôm lấy Linh Lung…
Lúc này tiến vào Linh Giới Châu…
Tam nữ Cơ Nhã như ngồi trên đống lửa đi đi lại lại…
Chợt thấy nam nhân nhà mình hai tay ôm vào hai mỹ nhân ngư, chỉ có thể mắt chữ o mồm chữ ô nhìn hắn…
U Quỳnh xấu hổ vội vả ngưng tụ đôi chân đứng trên mặt đất, chỉ có Linh Lung vẫn bị hắn ôm trong ngực, đuôi cá uyển chuyển…
“Đây là U Quỳnh cùng Linh Lung…ta gặp các nàng ấy…” Lạc Nam đem mọi chuyện kể lại một lần…
Tam nữ nghe xong, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hai nữ…có trời mới biết trong bụng cá vôi ẩn giấu hai mỹ nhân ngư để lẫn trốn sự tàn khốc bên ngoài…
Nhất là Tiêu Thanh Tuyền gia tộc bị diệt, càng trở nên đồng cảm với số phận của hai nữ… hơn nữa nàng biết Lạc Nam yêu thích mỹ nhân ngư đến nhường nào…
“Ba nàng ấy là thê tử của ta…” Lạc Nam hướng U Quỳnh cùng Linh Lung giới thiệu tam nữ…
“Xin chào…” U Quỳnh cùng Linh Lung có vẻ rụt rè, bởi thực lực của tam nữ trước mắt mạnh hơn các nàng rất nhiều…hơn nữa càng là bị độ xa hoa của Linh Giới Châu khiến cho không nói thành lời…
Lạc Nam lúc này vươn tay, chỉ vào Biển Nhân Tạo xinh đẹp như bức họa, mở miệng cười nói: “Mặc dù không sánh bằng đại dương mênh mông ngoài kia…nhưng nơi đó sẽ là nhà của chúng ta…nếu hai nàng gật đầu…”
Theo ánh mắt hắn, U Quỳnh cùng Linh Lung nhìn theo…
Trong khoảng khắc đó, thân thể các nàng chấn động…
Lạc Nam thấy hai nữ bị mê hoặc, mở miệng chân thành nói:
“Tại đại dương mênh mông ngoài kia…nước mắt của các nàng có thể bị cuốn trôi…nhưng tại ngôi nhà này, các nàng sẽ cảm nhận được vị ngọt từ nó…nước mắt của sự hạnh phúc…”