“Lần này đa tạ đạo sĩ ra mặt hỗ trợ, xem như tại hạ thiếu ngươi một ân tình.”
Bên trong đại sảnh Lạc Gia, Lạc Nam hướng Nhàn Văn Đạo Sĩ nói lời cảm tạ.
“Haha, chút chuyện nhỏ ấy mà, bần đạo chỉ nói vài câu đúng với đạo nghĩa, cũng chẳng có gì to tác.” Nhàn Văn Đạo Sĩ mỉm cười, nhìn Lạc Nam tán thưởng không ngớt:
“Ngược lại tiểu hữu không hổ danh là đồ đệ của nhân vật như Thiên Cơ Lâu Chủ, sở hữu thiên phú chiến đấu kinh khủng như vậy, cũng không thua kém bất kỳ thiên tài hàng đầu nào của Kiếm Châu mà bần đạo nhận thức.”
Lạc Sương đang yên ắng ngồi ở một bên, nghe vậy liền hiếu kỳ chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi:
“Thiên tài hàng đầu của Kiếm Châu lợi hại như thế nào? không biết đạo sĩ có thể nói để chúng ta mở mang tầm mắt?”
Nhàn Văn Đạo Sĩ nghe vậy cũng là một mặt đầy thán phục, mở miệng đáp:
“Nói đến những thiên tài nổi bật hàng đầu Kiếm Châu, đương nhiên đại đa số bọn họ là những Kiếm Tu có khả năng vượt cấp chiến đấu, áp đảo tu sĩ đương đại.”
“Nói ví dụ như Kiếm Tử của Kiếm Trũng với danh xưng Triệu Lăng Tà.”
“Kiếm Tử chính là ngôi vị người thừa kế của Kiếm Trũng, đại diện cho nhân vật đứng đầu hàng ngũ hậu bối của Kiếm Trũng, phải biết rằng Kiếm Trũng lại là Chí Tôn Cấp Thế Lực.”
“Kiếm Trũng Chi Chủ là nhân vật phong lưu đa tình, tam cung lục viện, nhi tử có đến 17 người, nhưng chỉ có một mình Triệu Lăng Tà đủ tư cách tiếp nhận ngôi vị Kiếm Tử, đủ thấy phần nào thiên phú kinh khủng của hắn.”
“Nghe nói khi Triệu Lăng Tà vừa ra đời, Kiếm Ý bẩm sinh của y liền xém chút hại chết mẫu thân mình, vạn kiếm bên trong Kiếm Trũng đồng loạt tề minh, trên bầu trời giáng xuống một đạo Thiên Kiếp khủng bố mang theo Kiếm Thế kinh hãi thế tục.”
“Tất cả dị tượng đều cho thấy rằng Triệu Lăng Tà sở hữu một loại thể chất Kiếm Tu cường đại đến mức nghịch thiên.”
“Kể từ ngày đó đến nay, Triệu Lăng Tà đấu kiếm chưa từng nếm mùi thất bại, vượt cấp chiến đấu nhiều như ăn cơm uống nước, có người nói rằng y có thể khiến Kiếm Tu cao hơn mình hai đại cảnh giới không dám ra tay rút kiếm.”
“Kinh khủng như vậy?” Lạc Nam nghe vậy cũng phải bất ngờ.
Mặc dù hắn cũng có thể thoải mái vượt hai đại cảnh giới để chiến đấu, nhưng cũng không thể khiến người cao hơn mình hai đại cảnh giới không dám ra tay trước mặt mình.
Đương nhiên ngoại lệ là Long Tộc hoặc một đám Yêu Tộc cấp thấp, sẽ bị Yêu Đạo và Long Thần Biến tác động tâm lý.
Như vậy xem ra Triệu Lăng Tà cũng có loại Thể Chất nào đó với khả năng áp bách, nghiền ép lên trên Kiếm Tu thông thường.
“Haha, nói Triệu Lăng Tà kinh khủng, chi bằng nói tiểu hữu cũng rất kinh khủng.” Nhàn Kiếm Đạo Sĩ cười tủm tỉm:
“Bần đạo chưa từng thấy Triệu Lăng Tà ra tay, nhưng dám chắc hắn không thể lấy tu vi Tiểu Thánh Viên Mãn giết cả ba tên Thánh Tôn như ngươi.”
“Đạo sĩ quá lời, Nguyên Giới rộng lớn vô hạn, người tài giỏi hơn ta chắc chắn có không ít.” Lạc Nam nhấp một ngụm trà cười nói.
“Không tệ, không tệ…nếu không phải tiểu hữu đã là đồ đệ của Thiên Cơ Lâu Chủ, bần đạo thậm chí muốn giới thiệu cho ngươi trở thành đệ tử thân truyền của Trang Chủ.” Nhàn Văn Đạo Sĩ tiếc nuối thở dài:
“Dù rằng ngươi không phải Kiếm Tu, nhưng với thiên phú chiến đấu như vậy thì đó chẳng phải rào cản.”
“Đa tạ ý tốt của đạo sĩ, bất quá đời ta đã có nhiều sư phụ, lại không muốn bái thêm.” Lạc Nam chân thành nói.
“Được rồi.” Nhàn Văn Đạo Sĩ có chút tiếc hận chép miệng, gật đầu nói:
“Nếu chuyện lần này đã xong, bần đạo cũng có chút chuyện cần phải làm, khi nào có việc cần tiểu hữu cứ liên hệ.”
“Cung tiễn đạo sĩ.” Lạc Nam và mấy nữ nhân Lạc Gia liền đứng lên.
Nhàn Văn Đạo Sĩ vuốt cằm, cơ thể hóa thành một luồng kiếm ý như nước ngự không mà đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Ninh Vô Song cảm khái nói:
“Không hổ là người mang tâm tính của Kiếm Tu, bình thường ung dung như nước, nhưng một khi cần thể hiện liền cho thấy sự sắc bén, sát phạt và quả quyết của mình, buông lời uy hiếp Càn Quân Thánh Đế và Thiên Phong Thánh Đế vô cùng tự nhiên, chẳng chút e ngại.”
“Ông ta là Đại Trưởng Lão của Chí Tôn Cấp Thế Lực, lại có bản lĩnh ngao du thiên hạ, thấy qua việc đời nhiều hơn chúng ta, nói không chừng chưa từng để nhân vật như Càn Quân Thánh Đế vào trong mắt.” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Nói cũng phải…” Mấy nữ đều tán thành cách nói của hắn.
“Ngược lại là đệ, sau lần biểu hiện này của ngươi, ta liền hoài nghi lời ngươi nói trước đó là đúng.” Lạc Sương chép chép miệng, bĩu bĩu môi.
“Lời gì?” Lạc Nam sững sờ.
“Ngươi chú trọng chất lượng hơn số lượng, tuy tu vi thấp nhưng vô địch trong cùng cấp.” Lạc Sương nhắc lại:
“Hiện tại ta không dám tưởng tượng ra có kẻ nào trong cùng cấp đủ khả năng đánh bại ngươi.”
“Hắc hắc, ta chưa từng khoác lác.” Lạc Nam ngạo nghễ: “Chỉ nói lời thật mà thôi.”
“Xú tiểu tử xem ngươi vênh váo, thiên hạ này rất rộng lớn, trừ khi ngươi đủ khả năng đánh bại hết tất cả tu sĩ đồng cấp, bằng không đừng tự xưng vô địch.” Ninh Vô Song giáo huấn hắn:
“Vĩnh viễn cũng không thể biết rằng liệu ở một nơi xa xôi nào đó có tồn tại một tên yêu nghiệt còn vượt qua cả ngươi, nhất là đến từ các thế lực Cấm Kỵ.”
“Ta biết rồi mẫu thân.” Lạc Nam ngoan ngoãn tiếp thụ, khiêm tốn chưa bao giờ là thừa.
“Ngày sau nếu đến Kiếm Châu, nhớ mang theo Lam Tịch và Ngạo Tuyết, còn có Lạc Hà.” Ninh Vô Song căn dặn:
“Các nàng đều là Kiếm Tu, tin chắc có thể truy cầu cơ duyên cho riêng mình ở địa phương đó.”
“Lạc Hà đại trưởng lão cũng là Kiếm Tu sao?” Lạc Nam có chút sững sờ.
“Không tệ, nàng chính là Kiếm Tu.” Ninh Vô Song đáp: “Chẳng qua từ trước đến giờ ngươi chưa thấy nàng xuất thủ mà thôi.”
Lạc Nam chép miệng, Lạc Gia chỉ ngấm ngầm xung đột với Càn Quân Thánh Đế, ngoài ra chưa từng có kẻ thù công khai nào, bởi vậy nên hắn cũng chưa có cơ hội nhìn thấy các vị trưởng lão của Lạc Gia chiến đấu, không rõ lắm sở trường của các nàng.
Việc đại trưởng lão Lạc Hà, người đang sắp đột phá Thánh Đế là Kiếm Tu cũng nằm ngoài hiểu biết của hắn.
“Mẫu thân cũng là Kiếm Tu mà?” Lạc Nam hứng thú bừng bừng nhìn Ninh Vô Song.
“Ta tu luyện nhiều thứ, kiếm thuật chỉ là một trong số đó mà thôi.” Ninh Vô Song ung dung đáp:
“Cũng không phải Kiếm Tu thuần túy như các nàng.”
Hắn nghe vậy liền nhân tiện nói luôn: “Không biết mẫu thân có hứng thú với huyết mạch các loại Thần Thú biến dị hay không? chỗ sư phụ có rất nhiều, để người thoải mái lựa chọn tăng tiến thực lực.”
Lạc Nam thầm ước tính nếu mẫu thân chịu luyện hóa huyết mạch Thần Thú biến dị, tin tưởng có thể đột phá Thánh Đế Viên Mãn.
Sau đó lại lợi dụng Lập Quốc Hội Vận Trận để đột phá Chí Tôn, quả thật là hoàn mỹ.
Vấn đề Chí Tôn Pháp Tướng cũng không cần phải lo, bởi vì có Yêu Tướng Thần Điện để tuyển chọn.
Đáng tiếc, mẫu thân lại là lắc đầu: “Lão nương hiểu tâm ý của ngươi, bất quá ta không thích hợp với huyết mạch Yêu Tộc.”
“Vì sao nha?” Lạc Nam sững sờ.
“Nói tóm lại là không được, về phần nguyên nhân cụ thể ngày sau ngươi sẽ biết.” Ninh Vô Song lắc đầu nói.
Thấy mẫu thân không muốn nói nhiều, Lạc Nam cũng hết cách, cũng không miễn cưỡng nàng.
Mỗi người đều có chí hướng và con đường riêng để mạnh lên, hắn tôn trọng quyết định của nàng.
Mẫu thân chưa muốn nói nguyên nhân, hắn cũng không sử dụng Thiên Cơ Lâu để tìm hiểu, nàng đã nói ngày sau tự khắc hắn sẽ biết.
Ngược lại dù mẫu thân không đột phá Chí Tôn trong thời gian ngắn, hắn vẫn tự tin mình đủ khả năng ứng phó các loại nguy cơ.
Đúng lúc này, một khối Truyền Âm Ngọc lại có phản ứng.
Lạc Nam tiếp nhận, liền nghe Vũ Lăng Phi trịnh trọng truyền đến thanh âm:
“Có hai kẻ đến Thiên Cơ Lâu muốn truy tìm tung tích của tất cả những nhân vật không phải Long Tộc nhưng lại sở hữu huyết mạch Long Tộc ở phạm vi Càn Quân Đế Quốc, thái độ bọn họ cực kỳ bất thiện, cách thức ăn mặc giống như có thù hận vậy…”
Lạc Nam nghe xong chân mày liền có chút nhíu lại, vội vàng hỏi:
“Bọn hắn ăn mặc như thế nào?”
“Trên thân khoác áo choàng trắng, họa tiết thuê trên áo là vô số cái đầu rồng bị chém, máu me đầm đìa.” Vũ Lăng Phi hồi đáp:
“Thiếp thân thấy chuyện này bất thường nên báo với chàng một tiếng.”
“Sát Long Vệ!” Ninh Vô Song lắng nghe sắc mặt liền trở nên trịnh trọng, đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Cũng may các con dâu của lão nương vẫn ở dưới lòng đất, có Trận Pháp và Kết Giới ngăn cách nên chưa bị hai tên này phát hiện.”
“Nàng cứ hẹn bọn hắn vài ngày sau, cố gắng kéo dài thời gian, để ta sắp xếp.” Lạc Nam nói với Vũ Lăng Phi.
“Thiếp hiểu rồi!” Giai nhân ôn nhu hồi đáp, liền cắt đứt Truyền Âm Ngọc.
“Mẫu thân, Sát Long Vệ lại là cái gì?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi.
“Một tổ chức do Chân Long Hoàng Tộc lập ra nhằm truy sát tất cả những nhân loại lai tạp mang huyết mạch Long Tộc.” Ninh Vô Song sắc mặt lạnh lùng nói:
“Hiện tại bọn chúng liền là kẻ thù của chúng ta!”
Lạc Nam biểu lộ âm trầm, lửa giận dâng lên hừ một tiếng: “Đám gia súc chuyên gieo giống khắp nơi, hiện tại lại muốn truy sát kẻ mang huyết mạch của chúng?”
Vì sao thế gian lại có nhiều kẻ mang huyết mạch Long Tộc? còn không phải vì đám nam nhân Long Tộc nhu cầu tình dục cao, tham vọng chiếm hữu mạnh nên giao phối khắp nơi sao?
Hiện tại bọn hắn lại thành lập tổ chức truy sát hậu nhân của chính bọn hắn với chủng tộc khác? Ai cho bọn hắn cái quyền thượng đẳng như vậy?
Trong khi đó bản thân hắn, chúng nữ Tô Nhan, Liễu Mộng Mộng, Á Liên Nga, Lạc Kỳ Nam…đều tính là có huyết mạch Long Tộc, chẳng lẽ đều sẽ trở thành đối tượng bị Sát Long Vệ truy sát?
“Nếu ta nhớ không lầm thì Trụ Việt Tông ở Bắc Châu cũng có không ít nhân loại sở hữu huyết mạch Long Tộc, bọn họ là hậu nhân của Long Chí Tôn và Trụ Việt Mẫu Tôn, vì sao Sát Long Vệ không nhắm đến?” Lạc Nam lại ngờ vực hỏi.
Rõ ràng đại đa số hậu đại do Long Chí Tôn và Trụ Việt Mẫu Tôn hạ sinh đều là nhân loại lai tạp Long Tộc, cả ổ luôn, cớ sao Sát Long Vệ không dám tìm đến tận cửa?
“Một đám tiểu nhân chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, làm sao dám công khai đắc tội Trụ Việt Tông?” Ninh Vô Song khinh thường cười:
“Long Chí Tôn là nhân vật có tiềm năng đột phá Cấm Kỵ, đứng đầu trên Chí Tôn Bảng, dù là Chân Long Hoàng Tộc cũng không dám trêu vào hậu nhân của hắn.”
“Đám Sát Long Vệ này đúng thật là trò cười.” Lạc Nam nhếch miệng.
Ninh Vô Song giọng điệu trêu tức nói: “Thật ra săn giết nhân loại sở hữu huyết mạch Long Tộc chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của Sát Long Vệ là rút ra huyết mạch trên người bọn họ mang về cho kẻ đứng đầu Chân Long Hoàng Tộc hiện tại.”
“Nghe nói hắn có tham vọng trở thành một tồn tại chí cao trong Long Tộc, cần phải hấp thụ thật nhiều huyết mạch cùng loại để cải thiện đẳng cấp huyết mạch của bản thân.”
“Nhưng nếu săn giết Long Tộc bình thường để cướp huyết mạch thì khác nào mang tiếng tự giết hại đồng loại để trở nên cường đại? vì vậy mới nhắm vào những nhân loại sở hữu huyết mạch Long Tộc trên khắp Nguyên Giới, lấy cái cớ là thanh tẩy chất lượng dòng tộc, không để truyền thừa Long Tộc lưu truyền rộng rãi mà thôi.”
“Nhưng chỉ dám khi dễ người nhỏ yếu không có bối cảnh, nào dám dây vào nhân vật như Long Chí Tôn?”
“Chỉ cần là người có kiến thức liền hiểu trò cười của cái gọi là Sát Long Vệ.”
“Hóa ra là thế.” Lạc Nam bừng tỉnh đạo ngộ, bắt đầu có ác cảm với đám Sát Long Vệ này.
“Hiện tại Sát Long Vệ đã tìm đến tận cửa, nếu cứ để bọn hắn rình rập ở phạm vi lân cận cũng là nguy cơ tiềm ẩn không đáng có.” Ninh Vô Song đầy quyết đoán nói:
“Chúng ta ở trong tối, bọn chúng đang ở ngoài sáng, nên lập kế hoạch tiêu diệt hoặc khống chế hai kẻ này…”
Lạc Nam vuốt vuốt cằm: “Trước mắt cần biết rõ thực lực của hai người bọn chúng, hơn nữa còn phải dọn dẹp sạch sẽ, tránh diệt hai tên lại có thêm hàng chục tên khác kéo đến thì phiền toái.”
“Còn nơi nào khác ngoài Mê Linh Sâm Lâm?” Ninh Vô Song quyết đoán nói luôn:
“Chỉ có Mê Linh Sâm Lâm là nơi bị cô lập với bên ngoài, giết bọn chúng bên trong đó không lo lắng chúng có thể cầu viện, càng không lo vị trí chúng tử trận bị tổ chức cảm ứng được.”
Lạc Nam gật đầu, âm thầm hướng về Thiên Cơ Lâu dò xét:
“Cung cấp thông tin về hai tên Sát Long Vệ đang tìm kiếm ta, lý do bọn chúng truy đến Càn Quân Đế Quốc.”
“KENG, tiêu tốn 5 vạn Điểm Danh Vọng, dò xét thành công.”
Rất nhanh, Lạc Nam đã có được tin tức mình cần.
“Lân Chấn…” Nở một nụ cười lạnh lẽo, trong mắt hắn hiện ra nồng nặc sát cơ.
Lạc Nam đã sớm nghi ngờ về việc hai tên Sát Long Vệ tìm đến đúng ngay Càn Quân Đế Quốc, không nghĩ đến lại là do kẻ này.
Một tên tiểu nhân vật tưởng chừng không đáng chú ý lại là kẻ có thể cắn lén sau lưng ngươi bất cứ lúc nào.
Nếu không phải hai tên Sát Long Vệ thiếu kiên nhẫn tìm đến Thiên Cơ Lâu, mà Thiên Cơ Lâu lại là địa bàn của hắn…mọi diễn biến có thể rẻ sang hướng khác.
Dù sao thì chúng nữ có huyết mạch Long Tộc không thể cả đời ở dưới lòng đất, chẳng may một ngày nào đó các nàng nổi hứng đi dạo trong Quân Đô và bị Sát Long Vệ phát hiện thì sao?
Hậu quả không dám tưởng tượng.
Bởi vì hai tên Sát Long Vệ này một kẻ là Thánh Đế Hậu Kỳ, một kẻ là Thánh Đế Viên Mãn.
Nếu bọn chúng bất chợt ra tay, chúng nữ chỉ có con đường chết.
Thánh Đế xuất thủ đột ngột, các nàng ngay cả thời gian truyền tống về Cung Đình Thụ cũng không có.
Ở thời khắc này, Lạc Nam đã đưa Lân Chấn vào danh sách một trong những kẻ phải giết, bất chấp việc hắn có sư phụ sắp đột phá Chí Tôn.
Nhưng trước mắt, phải làm thịt hai tên Sát Long Vệ, mẫu thân Ninh Vô Song và Thủy Triều Tịch e rằng chưa đủ…
Nhàn Văn Đạo Sĩ e rằng không thể giúp đỡ trong tình huống này, giao tình của đôi bên còn chưa đến mức đẩy Kiếm Đan Sơn Trang vào ân oán với Chân Long Hoàng Tộc, Lạc Nam cũng không muốn bại lộ bí mật sở hữu huyết mạch Long Tộc của mình cho người chưa có ràng buộc…
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc màu đen…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn