Cuộc chiến ngày một cao trào, Càn Liệt càng đánh càng hăng, cục diện dần dần nghiêng về một phía, hai lão già song sinh bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, thấm mệt.
Lạc Nam lúc đầu còn hưng phấn xem cuộc chiến nhưng hiện tại đã dần cảm thấy mất kiên nhẫn.
Bởi vì Thánh Hoàng thật sự là quá mạnh, lực lượng trong cơ thể của bọn hắn quá mức dồi dào, tuy Càn Liệt mạnh hơn nhưng muốn ngay lập tức giành được phần thắng trước hai vị Thánh Hoàng Trung Kỳ hợp lực cũng là điều không thể.
Bọn hắn đã chiến đấu gần một tháng thời gian vẫn chưa triệt để phân định thắng bại, kỳ hạn mà đại tẩu đưa ra cho Lạc Nam sắp hết, hắn muốn đợi hai bên đồng quy vu tận rồi ngư ong đắc lợi e rằng không thể, sợ rằng nếu để đại tẩu chờ quá lâu nàng sẽ không nhịn được đi vào Sâm Lâm tìm kiếm hắn thì lại nguy hiểm cho nàng.
Nhưng nếu bỏ đi ngay lúc này thì Lạc Nam lại không cam tâm, hiếm hoi lắm mới gặp được hai phương địch nhân của mình đang chó cắn chó, nếu không tranh thủ bỏ đá xuống giếng, làm sao xứng đáng với cơ hội trời cho này?
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, hai cánh tay của hai lão già bị Hắc Lang Kiếm của Càn Liệt gọt xuống, những giọt máu của Thánh Hoàng bắn tung tóe ra khắp bốn phương, chúng ẩn chứa lực lượng khủng khiếp đến mức chỉ một tia máu cũng khiến không gian phải gợn sóng, một giọt máu rơi xuống đất nặng nề tạo thành hố to có bán kính ngàn dặm.
“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chết đi cho ta!”
Càn Liệt khí thế đại thịnh, Chiến Thế và cả Sát Thế cùng lúc bùng nổ, hư ảnh Hắc Lang khổng lồ ngửa đầu lên trời ngạo khiếu, một kiếm như xé tan cả thiên địa trảm diệt thẳng xuống.
“Là ngươi ép hai người lão phu!”
Trong tình cảnh nguy cấp, hai lão già mắt đỏ ngầu cắn răng như điên cuồng, bỗng nhiên lấy ra hai viên Thánh Đan đen kịch nuốt vào trong miệng.
Thoáng chốc làn da của hai người bọn hắn trở nên đen kịch, một cổ âm tà chi khí bao phủ toàn thân, khí thế của bọn hắn liền tăng cao đột ngột, tu vi của cả hai đột ngột kéo căng đến Thánh Hoàng Hậu Kỳ, dung mạo trẻ hóa khôi phục dáng vẻ trung niên.
Ngay cả hai cánh tay vừa bị Hắc Lang Kiếm chém cụt cũng cấp tốc dài ra trở lại.
“Tà Thánh Hoàng Đan, vận dụng tà khí cường liệt thúc đẩy tu vi lên thẳng một bậc trong cấp độ Thánh Hoàng, di chứng để lại là vĩnh viễn không thể thành Đế…hai người các ngươi điên rồi!” Càn Liệt cất giọng mắng chửi, sắc mặt âm trầm đến mức đáng sợ, không nghĩ đến đối thủ lại có được loại thủ đoạn như vậy.
“Hừ, thay vì chết trong tay ngươi, chúng ta chấp nhận hy sinh để kéo ngươi đi chết!” Song Sinh Trưởng Lão oán độc nói.
Bọn họ đều là nhân vật cấp Trưởng Lão của Thiên Phong Đế Quốc, trung thành với hoàng thất như chó trung thành với chủ, nếu để Tiểu Vương Gia xảy ra chuyện, sau khi trở về cũng không có quả ngon để ăn với Thiên Phong Thánh Đế, chi bằng lúc này kiên quyết liều mạng giết chết được cường giả của thế lực đối địch là Càn Liệt, sau khi trở về vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết.
Chờ Thiên Phong Thánh Đế đột phá Chí Tôn, bọn hắn cũng sẽ là thuộc hạ trung thành của Chí Tôn, dù không thể Thành Đế nhưng ai dám xem nhẹ?
Hai người chắp một tay vào nhau, một tay còn lại nâng lên thiên không, Thánh Hoàng Tà Lực điên cuồng xoay tròn trong lòng bàn tay tạo thành một cái vòi rồng khổng lồ như có thể nhấn chìm thiên địa hướng Càn Liệt ấn xuống.
Sắc mặt Càn Liệt âm trầm, chỉ cách biệt vài phút mà hai con mồi đã có thực lực sánh ngang chính mình khiến hắn vạn phần tức giận.
Hắc Lang Kiếm như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, nó phẫn nộ tru lên, kích thước thân Kiếm biến lớn, một con Hắc Lang hung hăng dữ tợn như đến từ địa ngục sừng sững hiện lên, hòa cùng lưỡi kiếm chém thẳng về phía vòi rồng táo bạo.
ĐÙNG!
Dư ba kinh khủng đến mức Xích Nha Hắc Ám của Lạc Nam đang ở gần bị chấn đến vỡ tan, tất cả hình ảnh đang quan sát được biến mất, chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh hồn giữa Sâm Lâm quạnh vắng.
Lạc Nam thầm mắng một tiếng, cuộc chiến kế tiếp e rằng sẽ cực kỳ khốc liệt, Xích Nha Hắc Ám khó mà tiếp cận theo dõi được nữa.
Nghĩ đến đây Lạc Nam đành phải cẩn thận triệu hồi Bá Đỉnh ra ngoài, hắn nhảy vào trong Bá Đỉnh lẫn trốn, điều động nó bay đến gần hiện trường để quan sát.
Tiến đến gần, hắn chứng kiến Càn Liệt đã triệu hoán ra Pháp Tướng khổng lồ có hình dạng như một người sói tay cầm Hắc Kiếm, điên cuồng chém xuống địch nhân.
Ở phía đối diện, Song Sinh Trưởng Lão cũng ngưng tụ Tà Thánh Hoàng Lực thành hai tôn Pháp Tướng song sinh, phong cách chiến đấu giống y như đúc hai người, đối kháng Hắc Lang Pháp Tướng của Càn Liệt.
Cuộc chiến quyết liệt đến tận cùng, một tia dư ba cũng đủ nghiền chết Thánh Giả nếu không cẩn thận trúng phải.
Mà lúc này Lạc Nam vô tình phát hiện ra Thiên Bằng đang lấy tốc độ nhanh chóng tránh xa khỏi hiện trường, hiển nhiên là dù có đầy mình Pháp Bảo hộ thân nhưng hắn cũng chịu không thấu khí thế do ba vị Thánh Hoàng Hậu Kỳ chiến đấu bạo phát.
Bất quá Thiên Bằng cũng cực kỳ khôn ngoan, tuy hắn tránh xa hiện trường nhưng cũng không rời khỏi phạm vi cảm ứng của Song Sinh Trưởng Lão, để Lạc Nam dù muốn ra tay đột kích cũng không dám lỗ mãng.
Bất quá đột nhiên Càn Liệt cất tiếng cười phá lên:
“Hahaha, hai tên ngu xuẩn tưởng rằng sử dụng Tà Thánh Hoàng Đan là thoát chết sao? Ai nói với các ngươi chỉ có một mình ta là Thánh Hoàng tiến vào Mê Linh Sâm Lâm vậy hả?”
Hắn vừa dứt lời, một cổ Thánh Hoàng chi uy khác bỗng nhiên từ trên trời phủ xuống, phất trần khổng lồ hóa thành vô số sợi dây thừng điên cuồng lao đến quấn quanh hai người Song Sinh Trưởng Lão.
Một lão giả mặc y phục tổng quản xuất hiện, thản nhiên đứng song song cùng với Càn Liệt, nhếch miệng the thé nói:
“Càn Liệt tướng quân lấy một địch hai, phong thái bất phàm thật khiến bổn tổng quản ngưỡng mộ.”
Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc, tên thái giám vừa xuất hiện chính là vị Thánh Hoàng thứ hai trong ba tên chó săn của Càn Nguyên đang truy sát Hận, không nghĩ hắn cũng đến rồi.
Cũng khó trách, trận chiến tại đây kéo dài gần một tháng, Càn Liệt chỉ cần là người có não sẽ biết âm thầm liên lạc đồng bọn hỗ trợ nhằm ngăn ngừa biến cố phát sinh.
Quả nhiên dự tính của hắn là không hề dư thừa, khi Song Sinh Trưởng Lão bất chấp di chứng mà phục dụng Tà Hoàng Thánh Đan, Càn Liệt có thêm đồng bọn hỗ trợ cũng chẳng cần e ngại.
Sắc mặt Song Sinh Trưởng Lão trở nên cực kỳ khó coi, dù rằng tu vi tăng vọt nhưng chiến lực của bất kỳ ai trong hai người cũng vô pháp sánh bằng một Thánh Hoàng Hậu Kỳ lâu năm như Càn Liệt, liên thủ lấy hai đánh một thì có phần thắng.
Vậy nên khi tên tổng quản Thánh Hoàng xuất hiện, hai người liền biết lần này dữ nhiều lành ít.
Nghĩ đến đây bọn hắn điên cuồng hướng Thiên Bằng truyền âm:
“Tiểu Vương Gia mau chạy trốn, một mình rời khỏi Mê Linh Sâm Lâm, để hai lão già chúng ta cầm chân bọn chúng!”
“Khốn nạn!” Thiên Bằng sắc mặt trở nên cực độ khó coi.
Không thể ngờ nỗi lần này mình mang theo hai vị Thánh Hoàng cấp Trưởng Lão hộ tống cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ có thể trách thân phận của Càn Nguyên cao hơn cả hắn, khả năng điều động cường giả ở hai thế lực không phải hắn có thể so sánh.
Càn Nguyên và Càn Quân Đế Quốc, một ngày nào đó Tiểu Vương sẽ giết các ngươi chó gà không tha.
Hắn biết lời của Song Sinh Trưởng Lão là phù hợp hoàn cảnh, bằng không một khi hai người bọn hắn bị Càn Liệt tiêu diệt, nạn nhân tiếp theo sẽ là chính mình.
Không do dự nữa, Thiên Bằng liền dứt khoác xoay người bỏ chạy thục mạng.
“Hừ!”
Thấy tình cảnh này Càn Liệt cũng không truy đuổi, bởi vì hắn hiểu Song Sinh Trưởng Lão sẽ bằng mọi giá ngăn cản mình.
Vậy nên thay vì tự mình ra tay với Thiên Bằng, hắn bắt đầu thông qua bí pháp truyền âm, huy động đám thuộc hạ Thánh Vương ở trong Mê Linh Sâm Lâm tìm kiếm Thiên Bằng, tiến hành vây bắt.
Trong thời gian ngắn Thiên Bằng cũng không thể rời khỏi Mê Linh Sâm Lâm được.
Lạc Nam núp trong Bá Đỉnh chứng kiến tất cả, diễn biến đang phát sinh quả thật quá phù hợp với mong muốn của hắn.
Vốn đang buồn rầu vì không có cơ hội bỏ đá xuống giếng, hiện tại cơ hội liền tới rồi.
Không hề do dự, hắn bí mật điều động Bá Đỉnh bay theo phía sau Thiên Bằng, chờ đợi thời cơ.
Về phần cuộc chiến của mấy tên Thánh Hoàng không phải hắn có khả năng xen vào, âm thầm trù ẻo cả đám đồng quy vu tận.
…
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”
Thiên Bằng vừa chạy vừa mở miệng mắng chửi, đường đường là Tiểu Vương Gia của Thiên Phong Đế Quốc, đệ đệ của Thiên Phong Thánh Đế, hắn đã hai lần phải chạy trốn như chó nhà có tang bên trong Mê Linh Sâm Lâm.
Điều này đối với một kẻ tự cao tự đại như hắn chẳng khác nào sỉ nhục.
Dù trong lòng cực kỳ phẫn nộ, Thiên Bằng vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo và lý trí để hành tẩu trong Mê Linh Sâm Lâm này.
Khi đi vào hắn có hai vị Trưởng Lão cấp Thành Hoàng bảo vệ nên không có gì phải sợ, hiện tại phải hành tẩu một mình, Thiên Bằng cẩn thận từng bước chân.
Hắn dùng một tấm Phù Chú cao cấp bao phủ toàn thân che đậy hành tung, lại khoác vào một tấm áo choàng có khả năng bảo vệ cơ thể.
Chỉ là chưa di chuyển được bao lâu, Thiên Bằng liền cảm giác được xung quanh chính mình có vài bóng đen âm thầm truy đuổi.
“Lũ chó săn…” Sắc mặt Thiên Bằng lạnh lẽo.
Rõ ràng đám thuộc hạ Thánh Vương của Càn Nguyên đến rồi.
Bất quá đừng thấy Thiên Bằng là con ông cháu cha mà xem thường, hắn cũng nổi danh là thiên tài của Thiên Phong Đế Quốc, ở trong cùng cấp cực kỳ tự tin.
Không thèm bỏ chạy nữa, Thiên Bằng dừng chân quay người, kiêu ngạo đến cực điểm lên tiếng:
“Đám chó săn mau cút ra đây, muốn động vào bổn Vương các ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Không gian xung quanh vắng lặng không ai lên tiếng hồi đáp.
XOẸT XOẸT.
Nhưng trong cùng thời điểm, bốn bóng đen đến từ bốn phương hướng như bốn mũi tên sắt bén cùng lúc lao thẳng về Thiên Bằng, sát cơ bạo phát mãnh liệt.
“Thì ra là bốn con chuột nhắt, chết cho bổn Vương!”
Thiên Bằng không hề sợ hãi, ngược lại cất tiếng cười dài:
“Bát Thủ Thiên Công!”
Sau lưng của hắn mọc ra tám cánh tay lớn, kết hợp với đôi tay của hắn là tổng cộng mười cánh tay.
Đối mặt bốn vị Thánh Vương tập kích, mười cánh tay như tàn ảnh bay múa, ngưng kết thành mười loại Ngũ Tinh Thánh Kỹ mạnh mẽ hung hăng oanh tạc.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Đứng trước mười loại Vũ Kỹ hùng mạnh bộc phát cùng lúc, bốn vị sát thủ cấp Thánh Vương bị đánh bật trở ra, không thể động vào Thiên Bằng dù chỉ một chút.
“Cho các ngươi cơ hội quỳ xuống nhận sai, bằng không bổn Vương đồ sát sạch sẽ!” Thiên Bằng ngạo nghễ buông lời uy hiếp.
Thân phận và bối cảnh cao quý được thể hiện rõ ràng, trong mười cánh tay lần lượt xuất hiện mười thanh Liệt Không Đao giống y như đúc, mỗi một thanh Liệt Không Đao đều là Ngũ Tinh Thánh Khí, khi liên hợp lại uy lực sánh ngang Thất Tinh.
30 tầng Đao Vực bùng nổ, thập đại Liệt Không Đao lóe lên hàn mang dữ dội, nhiệt độ xung quanh cấp tốc hạ xuống, lưỡi đao bao phủ Thánh Vương Băng Lực.
Hiển nhiên Thiên Bằng là một vị Đao Tu tinh thông Băng hệ thuộc tính.
Đao khí đầy trời, không gian xung quanh cấp tốc kết băng, Thiên Bằng cực kỳ ngạo nghễ.
Bốn vị Thánh Vương sát thủ sinh lòng e dè, sự uy hiếp đến từ thập đại Liệt Không Đao quá mức đáng sợ, mỗi một nhát chém đều có thể xuyên qua không gian, đóng băng cơ thể.
Bọn hắn liền chuyển sang vừa đánh vừa thủ, chiến thuật câu kéo thời gian để chờ thêm đồng bọn.
Lần này có đến tám vị Thánh Vương được Càn Nguyên điều động trong Mê Linh Sâm Lâm, bốn vị kia vẫn đang trên đường chạy đến.
“Muốn kéo dài thời gian để đám chó khác chạy đến? bổn Vương không rảnh chơi với các ngươi!” Thiên Bằng cười lạnh lùng, bất chợt từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một mô hình Chiến Đài.
Hắn ném Chiến Đài lên không, phạm vi Chiến Đài cấp tốc biến lớn bao trùm chiến trường, rơi xuống mặt đất.
Thoáng chốc tất cả những sinh vật trong vùng bị ảnh hưởng đều xuất hiện trên Chiến Đài, không thể trốn chạy hay ẩn nấp.
“Đây chính là Sinh Tử Chiến Đài, tất cả người rơi vào đều phải chiến đấu đến chết, chỉ còn một người sống được rời khỏi!” Thiên Bằng lớn tiếng cười:
“Để xem bốn người các ngươi…”
Lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Thiên Bằng thoáng chốc cứng ngắt.
Bởi vì ngoài bốn tên Thánh Vương sát thủ, lại có thêm một kẻ khác vô tình bị Sinh Tử Chiến Đài tác động rơi vào.
Áo choàng bạc, mặt nạ bạc để lộ ba con mắt quỷ dĩ giữa màn đêm.
“Tam Nhãn…Tam Nhãn Thánh…Thánh Đế…” Thiên Bằng lắp ba lắp bắp, trợn mắt há hốc mồm, một cảm giác lạnh lẽo còn hơn cả Thánh Vương Băng Lực của mình bao trùm khắp toàn thân.
Lạc Nam nhún nhún vai, Bá Đỉnh xoay tròn trong lòng bàn tay.
Hắn đang định chờ Thiên Bằng và mấy tên Thánh Vương chó cắn chó rồi mới nhảy ra hưởng lợi, nào ngờ cũng bị Sinh Tử Chiến Đài của Thiên Bằng hút vào.
“ỰC…”
Bốn vị Thánh Vương sát thủ nghe thấy cách xưng hô của Thiên Bằng đối với Lạc Nam cũng nuốt nước miếng một ngụm khô khốc.
“Thánh Đế? Nói đùa sao?”
Sắc mặt Thiên Bằng so với khóc còn khó coi hơn, tay chân lạnh lẽo, trong lòng hối hận đến lộn tùng phèo.
Trời ạ, hắn lại đem một vị Thánh Đế thu vào Sinh Tử Chiến Đài.
Chỉ có người sống duy nhất mới được quyền rời đi.
Vậy…hắn phải tử chiến với Tam Nhãn Thánh Đế?
Thiên Bằng tè cả ra quần, quỳ rạp xuống đất hướng Lạc Nam quỳ bái:
“Tam Nhãn tiền bối, ngươi là Thánh Đế cường giả, chắc hẳn có thể tự mình thoát khỏi Sinh Tử Chiến Đài, đừng làm khó hậu bối như ta…”
Lạc Nam nghe vậy liền nở nụ cười, thản nhiên ứng tiếng:
“Một cái Chiến Đài nho nhỏ đương nhiên không thể làm khó bổn Đế, bất quá bổn Đế đang cảm thấy nơi này đáng giá chơi đùa, sao có thể dễ dàng rời đi?”
Mấy người nghe xong mà linh hồn như muốn nổ tung.
Bốn tên Thánh Vương sát thủ hận ý nghiến răng nhìn chằm chằm Thiên Bằng, Pháp Bảo chó má của ngươi vậy mà đắc tội với Thánh Đế cường giả.
Mà lúc này Lạc Nam lại ra vẻ cao nhân nghịch ngợm chắp tay lên tiếng:
“Đám các ngươi tử chiến đi, kẻ nào sống sót bổn Đế sẽ thưởng cho một kiện Bát Tinh Thánh Bảo!”
…
Chúc cả nhà đầu tuần vui vẻ