Bởi vì chiến đấu còn chưa kết thúc, sau khi Long Lệ bị phong ấn liền được thuộc hạ của Long Ngạo Thiên mang đi, không phải do đích thân hắn hộ tống.
Long Nghịch bị giết, tỷ muội thân thiết Long Khinh bị giết chết, Long Liên bị giam cầm, bản thân mình lại rơi vào tay địch nhân ngay cả tự sát cũng không được, ánh mắt Long Lệ tràn ngập tuyệt vọng và chán nãn.
“Haizz, tỷ muội chúng ta đã sớm cảnh báo bệ hạ về con người của Long Ngạo Thiên, đáng tiếc địa vị của chúng ta ở trong lòng hắn quá thấp…” Long Lệ cười thê lương:
“Hôm nay khi bệ hạ nhận ra bộ mặt thật của hắn cũng là lúc mọi chuyện không thể nào cứu vãn!”
Long Nghịch cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá mức tin dùng đồng tộc của mình.
Ở trong suy nghĩ của hắn thì lợi ích của bản thân mình và lợi ích của Long Ngạo Thiên đều gắn liền với lợi ích chung của cả Long Tộc, vì vậy Long Ngạo Thiên chắc chắn sẽ không có động cơ ra tay với mình.
Đáng tiếc Long Ngạo Thiên có dã tâm và nham hiểm vượt qua tưởng tượng của Long Nghịch, lợi ích của Long Tộc không thể so sánh với lợi ích cá nhân của bản thân hắn.
Lúc này tu vi của Long Lệ đã bị phong ấn hoàn toàn, thể phách và sức sống của Long Tộc rất mạnh nên dù nàng có cắn đứt cả lưỡi cũng không thể tự sát được.
Hai tên thuộc hạ đem nàng ném vào một căn phòng theo sự sắp xếp của Long Ngạo Thiên.
Còn cẩn thận đứng ở một bên canh gác.
Bọn hắn không những phải đảm bảo tính mạng của Long Lệ, mà còn phải bảo toàn cái thai ở trong bụng nàng theo lời căn dặn của chủ nhân.
“Nhiếp Hồn…”
Chỉ là rất nhanh, hai người liền mê muội, đầu óc mơ mơ màng màng, đứng như trời trồng không có tri giác.
Cảm nhận được có điều khác thường, Long Lệ ngẩng mặt nhìn lên liền chứng kiến một tên nam tử chậm rãi bước ra từ hư vô.
“Thế gian này lại có kẻ yêu dị như vậy?”
Chứng kiến vẻ ngoài của Lạc Nam, Long Lệ ở trong lòng giật mình.
Nàng cũng không hề sợ hãi hay lo lắng gì, bởi vì dù nam từ trước mặt là ai, có mục đích gì đối với nàng thì cũng tốt hơn việc phải rơi vào tay Long Ngạo Thiên.
Lạc Nam bước đến bên giường, nhìn bộ dáng cả người đầy máu, toàn thân đầy rẫy vết thương của Long Lệ, lại nhớ đến những lời mà Long Ngạo Thiên từng nói sẽ gây ra với nàng.
Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, quả thật không hối hận vì quyết định này của mình.
Dù chỉ là một giấc phu thê bên trong ảo mộng, Long Lệ ở thực tại chẳng biết gì về hắn, nhưng hắn cũng không mong muốn nàng phải gánh chịu kết cục thê thảm như vậy.
Việc hắn cứu giúp Long Liên, Long Khinh và giờ là Long Lệ cũng chỉ để bản thân nhẹ lòng, linh hồn thanh thản không phải lưu lại tiếc nuối khi mình có đủ năng lực mà không ra tay mà thôi.
Hắn cũng chẳng cần các nàng phải hồi báo, xem như cứu các nàng là vì lợi ích cá nhân của hắn.
Lạc Nam phất nhẹ tay, tất cả phong ấn mà Long Ngạo Thiên thiết lập trên cơ thể Long Lệ đã bị hóa giải.
Một bình Bất Tử Dịch Thủy đổ vào trong miệng của nàng.
Cảm giác dễ chịu khi vô vàn sinh mệnh lực bao trùm toàn thân khiến Long Lệ sung sướng đến cực điểm.
“Không biết tiền bối là ai?” Nhìn lấy Lạc Nam nàng mở giọng hỏi.
Hiển nhiên Long Lệ đã nhận ra thực lực của nam tử trước mặt vượt xa bản thân mình, gọi hắn một tiếng tiền bối cũng là việc nên làm.
Lạc Nam suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ta là bằng hữu của Long Liên và Tiểu Tiên, các nàng ấy nhờ ta đến cứu tỷ muội của mình!”
“Long Liên và Tiểu Tiên?” Long Lệ liền kích động nói:
“Hai người họ đã bị giam cầm, mong tiền bối lập tức ra tay…”
“Yên tâm, các nàng ấy rồi sẽ bình yên vô sự!” Lạc Nam tùy ý nói, sau đó lắc nhẹ óng tay áo.
Một nữ nhân liền từ trong đó xuất hiện.
“Long Khinh?” Long Lệ không dám tin vào mắt mình, chẳng phải trước đó nàng nhìn thấy Long Khinh bị Long Ngạo Hải chưởng chết rồi sao?
“Kẻ bị giết chỉ là khôi lỗi thế mạng, nàng ấy vẫn sống tốt!” Lạc Nam lại lấy ra Bất Tử Dịch Thủy đổ vào miệng Long Khinh.
Rất nhanh Long Khinh liền mở mắt ra, mờ mịt đánh giá bốn phía, Long Lệ liền đem nàng kéo lại kể mọi chuyện.
Xác nhận cả hai người mình đều an toàn, hai nữ nhân liền kích động hướng Lạc Nam bái tạ:
“Xin tiền bối cứu giúp Long Tộc vượt qua cảnh khổ, giết chết Long Ngạo Thiên!”
“Không thể, Long Tộc đã định trước phải trải qua một kiếp này!” Lạc Nam bình thản nói:
“Ta chỉ là ở đây bảo vệ các ngươi, chờ Long Lệ sinh con xong sẽ mang các ngươi rời đi!”
“Vì sao chúng ta không lập tức đi?” Long Khinh hốt hoảng nói:
“Long Ngạo Thiên rất nhanh sẽ đến…”
“Không cần phải lo lắng về hắn, Long Lệ cứ an tâm dưỡng thai cho tốt, Long Khinh chăm sóc nàng chu đáo một chút là được!” Lạc Nam đi đến một bên ngồi ghế.
Long Lệ và Long Khinh trong lòng có chút bất an, hành vi của Lạc Nam quá mức kỳ quặc và bí hiểm, các nàng khó thể lý giải được.
Bất quá nghĩ tới nghĩ lui dù Lạc Nam không xuất hiện thì các nàng đã sớm thê thảm cùng cực, lúc này một người còn sống, một người không rơi vào tay Long Ngạo Thiên đã là tốt lắm rồi, còn gì phải lo lắng nữa chứ?
Lạc Nam đánh ra Trận Văn hình thành Huyễn Trận, đem không gian của căn phòng này chia làm hai nửa riêng biệt.
Một nửa là để hắn và Long Khinh cùng Long Lệ ở, một nửa khác là bố trí Khôi Lỗi của Long Lệ và thuộc hạ của Long Ngạo Thiên.
Nửa tháng sau khi chiến cuộc kết thúc, Long Ngạo Thiên rốt cuộc tiến vào phòng tìm kiếm Long Lệ.
“Nhiếp Hồn!”
Vừa vào hắn liền trúng phải Hồn Kỹ của Lạc Nam, tâm trí trở nên ngu độn, giác quan và nhận thức cực kỳ yếu kém.
Lạc Nam là Hồn Thánh nên việc tác động lên lý trí của Long Ngạo Thiên là cực kỳ đơn giản, hắn thậm chí ngay cả một tia chống cự cũng không thể nào làm được.
Cũng chính vì như vậy, Long Ngạo Thiên dễ dàng rơi vào ảo cảnh, không đủ khả năng nhận ra Long Lệ trước mặt hắn chỉ là một Khôi Lỗi, bắt đầu làm ra đủ loại hành vi điên cuồng đối với nàng.
Lạc Nam dùng Nhiếp Hồn khống chế tinh thần của hắn, khiến hắn cho rằng khôi lỗi của Long Lệ đang mang thai, nàng còn bị hắn luyện thành nô lệ tình dục.
Sau khi phát tiết một trận trên thân Khôi Lỗi vô tri vô giác, Long Ngạo Thiên mới hào hứng bừng bừng rời đi.
“Súc sinh!” Ở không gian bên cạnh Long Lệ và Long Khinh nhìn thấy tất cả những thứ này, hận không thể lao sang ăn thịt, uống máu Long Ngạo Thiên.
Tên này đúng là súc sinh, hại chết huynh đệ còn muốn gian dâm tẩu tẩu đang mang thai.
Nghĩ tới đây hai nữ càng thêm cảm kích Lạc Nam, nếu không có hắn thì kết cục của Long Lệ chính là thê thảm như vậy đấy.
Các nàng cũng bị thủ đoạn quỷ thần khó lường của hắn làm cho kính sợ, chẳng ngờ đến Long Ngạo Thiên là một nhân vật kiêu hùng, hại chết được cả Long Nghịch lại bị Lạc Nam trêu đùa trong lòng bàn tay một cách dễ dàng như vậy.
Chứng kiến hai nữ dùng ánh mắt như nhìn một lão quái vật xem lấy mình, Lạc Nam vuốt vuốt mũi:
“Tuổi của ta còn trẻ hơn các nàng, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta!”
Hai nữ im lặng không nói lời nào, trong lòng lại tràn ngập không tin.
Khí chất lão luyện thành thục của Lạc Nam, bản lĩnh của sự thong dong và bình ổn khi biến Long Ngạo Thiên thành trò hề nhưng mặt không đổi sắc…
Một người trẻ tuổi hơn các nàng sao có thể làm được như vậy.
Biết hai nữ không tin, Lạc Nam cũng chẳng giải thích, ngược lại lấy ra mấy khối Nguyên Thạch đưa các nàng:
“Mặc dù thương thế đã ổn nhưng tu vi vẫn còn ảnh hưởng, luyện hóa thứ này đẩy nhanh tốc độ khôi phục đi!”
“Đa tạ tiền bối…”
Hai nữ cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, bắt đầu khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường.
Lạc Nam hài lòng gật đầu.
Mặc dù hắn cũng muốn mang các nàng rời đi vào lúc này nhưng tương lai đã định trước Long Ngạo Thế phải sinh ra ở Long Tộc, phải nhận giặc làm cha và phải trải qua tất cả những thống khổ ngày sau.
Để không tác động và làm thay đổi tương lai, Lạc Nam quyết định đợi khi nào Long Lệ sinh xong, để Long Ngạo Thế ở lại rồi mang các nàng rời đi cũng không muộn.
…
Nhiều ngày trôi qua, cái bụng của Long Lệ cũng dần trở nên lớn hơn.
Thật ra thời gian mang thai của Long Tộc rất dài, không thể chín tháng mười ngày như nữ tử nhân loại bình thường được.
Bất quá Long Lệ luôn được Lạc Nam cho dùng đan dược, tài nguyên bồi bổ, cái thai phát triển rất nhanh.
Long Ngạo Thiên vẫn thỉnh thoảng đến hành hạ Khôi Lỗi, Lạc Nam cũng cảm thấy nhàm, không thèm để ý đến hắn.
Mà sau một khoảng thời gian sống chung phòng, Long Lệ và Long Khinh cũng nhận ra Lạc Nam không hề khó gần, càng không có tâm thái cao cao tại thượng của cường giả, thái độ đối với hắn cũng dần trở nên gần gũi hơn.
“Tiền bối, ngươi vì sao đối xử tốt với chúng ta như vậy?” Long Khinh một bên cho Lạc Nam rót trà, hiếu kỳ chớp chớp mắt hỏi.
“Cứ xem như chúng ta hữu duyên đi…” Lạc Nam nhấp một ngụm trà cười nói.
Long Lệ nâng cái bụng tròn, ngồi tựa lưng vào thành giường, nụ cười ôn nhu đã pha kèm một chút mẫu tính:
“Muội muội, ngày nào ngươi cũng hỏi tiền bối câu đó…”
“Chẳng lẽ tỷ tỷ không tò mò sao?” Long Khinh cong môi nói:
“Ta không tin đại tỷ Long Liên và Tiểu Tiên nhận thức nhân vật lợi hại như vậy, tỷ muội mấy người quan hệ cực kỳ thân thiết, các nàng ấy biết ai chẳng lẽ chúng ta lại không biết?”
Long Lệ trầm mặc, nàng cũng hoài nghi về tính chân thật trong lời nói của Lạc Nam nhưng lại không dám hỏi.
“Tương lai các nàng sẽ biết!” Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu:
“Hiện tại còn chưa phải lúc…”
“Tiền bối đã nói như thế chắc chắn là có dụng ý của người, muội đừng tiếp tục làm phiền…” Long Lệ căn dặn.
“Biết rồi biết rồi.” Long Khinh bĩu môi.
Ngồi không cũng nhàm, nàng tiếp tục hướng Lạc Nam hỏi vấn đề khác:
“Mạo muội hỏi tiền bối một câu, thực lực của ngươi đạt đến mức độ nào?”
“Nàng muốn nói thật hay nói dối?” Lạc Nam cười hỏi.
“Nói dối thử xem!” Trong mắt Long Khinh hiện lên tia lém lỉnh.
“Đệ nhất thế gian, không ai mạnh bằng ta!” Lạc Nam đáp.
“Khanh khách…” Long Khinh khoái trá cười đến run rẩy bộ ngực sữa:
“Vậy còn nói thật thì sao?”
“Vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn ta nhưng bọn hắn không thuộc vũ trụ này!” Lạc Nam nhấp một ngụm trà.
“Phi, có gì khác nhau?” Long Khinh không phục yêu kiều hừ một tiếng.
Long Lệ cũng cảm thấy Lạc Nam đang đùa giỡn các nàng, bởi vì bất kể đáp án nào thì hắn cũng là kẻ mạnh nhất.
Đương nhiên các nàng không đủ kiến thức để nhận biết đến Nguyên Giới nên không thể nào hiểu được Lạc Nam là trả lời thật lòng.
“Ây nha…” Long Lệ bỗng nhiên rên lên một tiếng.
“Nàng thế nào?” Lạc Nam giật mình, vội vàng lo lắng tiến lại đặt tay lên bụng nàng kiểm tra tình huống.
Hắn thở ra một hơi, thì ra là tên tiểu tử trong bụng đang đạp nàng, không có gì nghiêm trọng.
Long Lệ ánh mắt có chút hoảng hốt, ở khoảnh khắc vừa rồi nàng cảm nhận được sự quan tâm từ tận đáy lòng của hắn, ánh mắt lo lắng và ôn nhu đó là thứ nàng chưa từng được cảm nhận trước đây.
Long Khinh ở bên cạnh cũng cảm thán trong lòng một tiếng:
“Giá như bệ hạ có được một nửa sự ôn nhu của hắn đối với chúng ta thì tốt biết mấy…”
…
Ngày sinh nỡ của Long Lệ rốt cuộc cũng đến.
Bởi vì Long Khinh không có kinh nghiệm, Lạc Nam thì lại là một Luyện Đan Sư cao cấp, việc đỡ đẻ cho Long Lệ cũng do hắn phụ trách.
Trong suốt quá trình này, hắn không để nàng đau đớn dù chỉ một chút.
Các loại Thiên Địa Dị Vật trị thương, làm dịu cơ thể luôn được điều động bao trùm toàn thân Long Lệ.
Tiểu tử Long Ngạo Thế bị hắn dùng Hồn Lực làm cho bất động, không thể cựa quậy hay gây đau đớn gì.
Khi hắn vừa ló ra một chân, Lạc Nam đã dùng Không Gian Chi Lực dịch chuyển hắn từ trong hạ thể của nàng ra bên ngoài.
Long Khinh ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, từ bao giờ đỡ đẻ lại dễ dàng như vậy hả?
Oe…oe…oe…oe…
Long Ngạo Thế cất tiếng khóc chào đời, chỉ là hình dạng của hắn lúc này là một con tiểu long, không phải đứa bé.
Hiển nhiên vẫn chưa hóa hình thành nhân loại…
Long Lệ mừng đến chảy cả nước mắt bế hắn trên tay.
Để mẹ con hai người ôn tồn hồi lâu, Lạc Nam đột ngột nói chuyện:
“Để hắn lại Long Tộc, chúng ta đi thôi…”
Vừa rồi hắn đã dùng Nhiếp Hồn điều khiển tâm trí của Long Ngạo Thiên, để tên này cho rằng mình đã mổ bụng Long Lệ bắt Long Ngạo Thế ra ngoài, Long Lệ đã chết.
Chuyện tiếp theo chỉ cần mang Long Lệ và Long Khinh đi, để Long Ngạo Thế ở lại là hoàn hảo, chẳng ảnh hưởng gì đến quỹ tích luân hồi.
“Không thể!”
Chỉ là Long Lệ vội vàng hoảng sợ lắc đầu, ôm chặt nhi tử trong lòng, nước mắt lưng trong nhìn lấy Lạc Nam cầu khẩn:
“Mong tiền bối mang hắn theo chúng ta, Long Lệ cả đời nguyện làm trâu ngựa…”
Nàng đã tưởng tượng ra được Long Ngạo Thế ở lại Long Tộc sẽ phải nhận giặc làm cha, thậm chí có kết cục khác còn tệ hơn.
Nàng mang nặng đẻ đau, còn chưa yêu thương nhi tử một ngày nào sao có thể bằng lòng xa cách?
“Tiền bối sao lại muốn làm thế? sao lại chia rẽ mẫu tử bọn họ?” Long Khinh bất mãn nhìn Lạc Nam.
“Đây là số mệnh của hắn!” Lạc Nam nhìn vào Long Ngạo Thế giải thích:
“Tin tưởng ta, cuộc sống của hắn không hề tệ như các nàng tưởng, chỉ chịu một chút khổ cực trong tương lai rồi sẽ thành tài!”
“Không…cầu xin tiền bối!” Long Lệ bật khóc bế Long Ngạo Thế hướng hắn quỳ xuống.
Long Khinh giận dữ căm tức nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Trong lòng hắn thở dài, biết kiểu gì cũng sẽ có một màn như vậy.
“Mọi thứ ta làm chỉ muốn tốt cho các nàng…” Lạc Nam thở dài, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn vận chuyển:
“Mê Hồn!”
Hồn Thánh Chi Lực cuồn cuộn tiến ra tác động lên linh hồn hai nữ, Long Lệ và Long Khinh liền vô lực ngã xuống, lâm vào một giấc ngủ say.
Lạc Nam thi triển Tụ Lý Càn Khôn thu các nàng vào óng tay áo, giải trừ Huyễn Trận, để lại Long Ngạo Thế.
Không thể mang theo Long Lệ và Long Khinh trực tiếp từ quá khứ trở về tương lai, bởi vì làm như vậy các nàng sẽ biến mất trong quá khứ, bị dòng thời gian xóa bỏ.
Cũng giống như trước đây hắn không thể mang Phiêu Tử Hàm theo mình trở về vậy.
Lạc Nam đành tìm kiếm một tiểu hành tinh bỏ hoang ở hạ giới, dùng Bất Hủ Kinh Văn dung hợp cùng Trận Văn, kết thành một Trận Pháp khổng lồ che giấu và bảo vệ toàn bộ hành tinh.
Có Bất Hủ Kinh Văn hòa cùng Trận Pháp, dù tất cả Thiên Trận Đế trong vũ trụ hợp lực lại cũng không thể phá trận.
Hắn đặt Long Lệ và Long Liên lên một chiếc giường giữa hành tinh bỏ hoang, dùng Sinh Mệnh San Hô gia tăng thật nhiều tuổi thọ cho các nàng, bố trí hoàn cảnh xung quanh trở nên xinh đẹp, tươi mát, dễ chịu.
“Ngủ đi để không phải trải qua cảm giác thống khổ, đợi chờ…” Lạc Nam vuốt ve gò má của hai nữ, giọng điệu ôn nhu:
“Ngày các nàng tỉnh giấc sẽ được nghênh đón ánh bình minh!”
Dàn xếp xong tất cả, Luân Hồi Thụ cũng đã xuất hiện bên cạnh.
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, ngồi lên trên cành cây.
Trở về thực tại…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon