P/S: Tròn ba năm em bắt đầu viết Con Đường Bá Chủ, có khi vui…có lúc buồn…nhưng cũng mừng vì phía sau luôn có những anh chị em đọc giả âm thầm ủng hộ để em tiếp tục đam mê.
Không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn, sẳn cuối tuần tranh thủ viết nhiều hơn thường ngày một chút xem như tri ân ngày đặc biệt.
Chúc cả nhà ngủ ngon để bước sang tuần mới vui vẻ, thuận lợi.
…
“Chết…chết rồi…”
Ma Long Vấn Thiên hai tay ôm đầu, không dám tin tưởng những gì mình đang chứng kiến.
Ánh kiếm Lạc Hồng mang theo đầu rồng của Long Ngạo Thiên rời khỏi cổ, máu tươi cuồng phún và vẻ mặt đầy hoảng sợ cùng không dám tin trên mặt của Long Ngạo Thiên khi rơi đầu là minh chứng cho tất cả.
“Ngươi…ngươi vậy mà giết hắn, ngươi vậy mà dém chém bay đầu hắn?” Thủy Hoàng lạnh lùng nhìn lấy Lạc Nam, giọng điệu ẩn chứa một tia kiêng kỵ.
Quá mức kinh khủng, kẻ này vừa có thực lực, vừa có bản lĩnh và can đảm lại thêm sát phạt quyết đoán.
Kẻ như vậy một khi hoàn toàn trưởng thành chính là cơn ác mộng của mọi địch nhân khi đối địch với hắn.
Lạc Nam một tay xách đầu Long Ngạo Thiên, một tay nâng lên Lạc Hồng Kiếm.
Ánh mắt khóa chặt Ma Long Vấn Thiên và Thủy Hoàng, nở nụ cười lạnh lẽo:
“Ta không chỉ chém bay đầu hắn, mà người kế tiếp chính là các ngươi!”
Nói xong, nhấc chân tiến về phía Ma Long Vấn Thiên.
“Sao lại là ta?” Ma Long Vấn Thiên hãi hùng khiếp vía.
Chiến lực của hắn so với Long Ngạo Thiên còn yếu hơn, Lạc Nam ngay cả Long Ngạo Thiên cũng đã giết, hắn làm sao có thể kháng cự?
Chỉ là Ma Long Vấn Thiên không hiểu vì sao Lạc Nam không chọn Thủy Hoàng làm mục tiêu muốn giết đầu tiên, trái lại lựa chọn chính mình.
Hắn đâu biết rằng, từ lúc nghe nói Ma Long Tộc muốn ám sát Nữ Hoàng đã đụng đến điểm mấu chốt trong lòng Lạc Nam.
Lần này nếu không làm thịt Ma Long Vấn Thiên, thì sau Đan Thần Đại Hội kết thúc hắn cũng sẽ đến hỏi tội Ma Long Tộc.
Phải cho toàn bộ vũ trụ biết rằng động vào hắn thì còn được tha thứ, nhưng dám động vào nữ nhân và người thân bên cạnh hắn chính là tử tội.
Giết gà dọa khỉ.
RĂNG RẮC…
Bất quá ngay lúc này, không gian dưới chân Lạc Nam bỗng nhiên nứt ra.
Một cái bàn tay khô gầy dữ tợn từ phía dưới chui lên, bắt chặt lấy gót chân hắn, nhẹ nhàng siết vào.
“Kẻ nào?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày, chỉ cảm thấy xương cốt nơi chân của mình đã bị bóp nát.
Đè nén cảm giác đau đớn, hắn nâng lên một chân còn lại, vận dụng sức mạnh của một Đại Thể Đế, sau lưng hiện lên hư ảnh rừng sâu mênh mông vĩ đại, bàn chân đạp mạnh xuống:
“Sâm La Vạn Tượng Cước!”
ĐÙNG!
Vạn dặm tinh không chấn động trước một cước này, nhưng kỳ quái ở chỗ không gian dưới chân Lạc Nam vẫn cực kỳ vững chắc không bị ảnh hưởng, bàn tay kia vẫn cứ giữ chặt gót chân hắn, liên tục dùng lực bóp vào siết chặt cổ chân Lạc Nam thành thịt vụn.
“Khặc khặc khặc, lực lượng khá đấy!” Dưới không gian vang lên tiếng cười quỷ dị như chế nhạo.
“Thích kéo chân đúng không?” Lạc Nam đột nhiên nở nụ cười xấu xa.
Bất chợt, hắn kéo quần xuống, lộ ra côn thịt dữ tợn của mình, hướng về bàn tay bên dưới đái xuống.
Tỏn tỏn tỏn…
Âm thanh thánh thủy rơi xuống bàn tay trong sự ngỡ ngàng của tất cả.
“Vô liêm sĩ!”
Chủ nhân bàn tay gầm rống một cách cuồng nộ, hiển nhiên không thể nào ngờ đến Lạc Nam lại đột nhiên hành động một cách bất quy tắc đến như vậy.
Ngươi đường đường là vạn cổ đệ nhất yêu nghiệt, sao có thể làm ra hành vi vô liêm sĩ như thế?
Vừa ghê tởm vừa phẫn nộ, bàn tay vội vàng biến mất.
Lạc Nam lúc này mới vận chuyển Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc và Thánh Mệnh Quang Minh bao trùm lấy cổ chân, nhanh chóng hồi phục.
Nhưng hắn không dám có chút vui mừng, ngược lại ngưng trọng nhìn lấy cảnh tượng tiếp theo.
Giữa không gian có bốn cánh cửa mở ra.
Theo sau đó, ánh mắt Lạc Nam mãnh liệt co lại.
Bởi vì từ trong bốn cánh cửa không gian có bốn người bước ra.
Đây là bốn kẻ mà Lạc Nam không hề hứng thú hay có ý định gặp lại thêm bất kỳ một lần nào nữa.
Doãn Chí Bình.
Bách Vô Sinh.
Lạc Vũ.
Lạc Phá Lôi.
Đều là những kẻ thù cũ đã chết của Lạc Nam khi còn ở Việt Long Tinh.
Trong đó Doãn Chí Bình là trượng phu cũ của Mộc Tử Âm, bởi vì hắn phản bội nàng nên bị Lạc Nam xử lý, đồng thời cướp lấy Phệ Thiên Mộc.
Bách Vô Sinh lại là Hiệu Trưởng của Bách Linh Học Phủ ở Hải Châu Đại Lục, nhiều lần trợ giúp nhi tử là Bách Hiểu Sinh khiêu khích Lạc Nam, tạo áp lực lên Tinh Linh Đảo muốn ép cưới Á Hy Thần, khi Việt Long Tinh gặp nạn chỉ biết trốn chui trốn nhũi, cuối cùng nghênh đón kết cục bi thảm.
Lạc Vũ thì không cần phải nói, tiền kiếp là một tên Tiên Vương ở Tiên Giới, sự tồn tại của hắn chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lạc Nam thật sự, cuối cùng trải qua nhiều lần sinh tử Lạc Nam mới trả thù thành công.
Lạc Phá Lôi là kẻ trực tiếp gây nên tấn bi kịch trong quá khứ của Lạc Nam, móc mắt hắn cho Lạc Vũ, đối xử với hắn như nô lệ, cuối cùng lại chết vào chính tay Lạc Vũ, bị hắn xem như chất dinh dưỡng nuốt chửng.
Bốn kẻ đã chết này khiến Lạc Nam có ấn tượng hơn hết trong số rất nhiều kẻ thù của hắn.
Ánh mắt Lạc Nam lạnh lẽo, đảo mắt nhìn qua bốn người bọn hắn gằn từng chữ một:
“Mặc dù chưa biết các ngươi là ai, nhưng các ngươi thành công khiến ta cảm thấy khó chịu!”
Bốn người bọn hắn nở nụ cười trên tức: “Quả nhiên dùng mấy khuôn mặt này có thể chọc giận được ngươi!”
Lạc Nam không nói thêm lời nào, một tay cầm Lạc Hồng Kiếm bổ xuống, một tay đã tung ra Bá Lực Chưởng.
Chưa dừng lại ở đó, Thần Tướng Vệ Hồn toàn thịnh đã bá đạo hiện lên sau lưng hắn, khí thế như hồng, hung hăng càn quấy lao về phía trước.
“Đừng vội vàng như thế, ngươi sớm muộn cũng sẽ chết thôi!” Lạc Phá Lôi nở nụ cười khiêu khích.
Chỉ thấy một chân của hắn duỗi ra đạp về phía trước.
Một đạp nhìn như vô cùng đơn giản lại ẩn chứa cuồn cuộn Thánh Uy, lực lượng bốn phương tám hướng ngưng tụ thành một cái bàn chân khổng lồ lao về phía trước.
RỐNG!
Một đạp khiến Mộc Thần Tướng, Thổ Thần Tướng và cả Băng Thần Tướng với khả năng phòng ngự kinh người bị phân chia tán loạn, không cam lòng gầm rống trước khi tiêu thất.
Bách Vô Sinh cũng ung dung lắc đầu, một cánh tay khô gầy xấu xí duỗi ra hóa thành chưởng ấn.
Sức ép của Thánh Uy lập tức nghiền nát tầng tầng không gian, đem Kim Thần Tướng, Lôi Thần Tướng, Hỏa Thần Tướng các loại đánh bật trở về, ầm ầm ngã xuống.
“Thánh Kỹ!” Lạc Nam lập tức đưa ra kết luận.
Nhìn thì đơn giản, nhưng công kích mà hai kẻ này vừa đánh ra chính là Thánh Kỹ chân chính hàng thật giá thật, uy lực khủng bố không phải Ngụy Thánh Kỹ của Thủy Hoàng có thể so sánh.
Doãn Chí Bình lúc này không thèm để ý đến Lạc Nam, ngược lại cất bước tiến về phía thi thể của Long Ngạo Thiên, chép chép miệng một cách tiếc hận:
“Đã sớm nói ngươi không chịu nghe, lúc này đầu lìa khỏi cổ, còn chẳng phải nhờ chúng ta cứu?”
Lạc Nam biểu lộ lạnh lùng, Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn ngưng tụ nhắm về bóng lưng Doãn Chí Bình bắn ra.
Thánh Kỹ khủng khiếp không thua kém bất kỳ người nào, ẩn chứa sát cơ dữ dội.
“Đừng vội như thế, chúng ta từ từ chơi đùa!” Lạc Vũ nở nụ cười trêu tức, thân mình đã xuất hiện trước mặt Lạc Nam.
ẦM ẦM ẦM!
Vô cùng vô tận Tà Khí cấp tốc được triệu hồi, một cổ oán khí lạnh cả sống lưng khuếch tán khắp toàn trường, thanh âm vô số đứa trẻ vô tội khóc lóc thảm thiết.
Trong ánh mắt nghiêm nghị của Lạc Nam, vô số cái đầu lâu đã bay lượn xung quanh thân thể Lạc Vũ, sau đó kết hợp với Tà Khí ngưng tụ thành một Pháp Tướng khổng lồ hình thù dữ tợn đứng sau lưng hắn.
“Vương Anh Pháp Tướng của Vương Anh Tà Thể?” Lạc Nam gằn giọng nói ra.
Hơn nữa chẳng biết vì sao, hắn cảm giác được Vương Anh Tà Thể này mạnh hơn của Lạc Vũ rất nhiều.
Không đơn thuần là mạnh hơn về đẳng cấp tu vi của người thi triển, mà nó mạnh hơn về mặt bản chất.
“Thánh Kỹ - Vạn Tà Pháp Chỉ!”
Lạc Vũ hai tay kết ấn, Vương Anh Tà Thể ngửa đầu gầm thét, Tà Thiên Đế Lực như sóng thần cuồn cuộn kết tụ trên đầu ngón tay của nó, phối hợp Sát Vực, Chiến Vực cửu tầng hình thành Vạn Tà Pháp Chỉ, bắn đến Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn.
OÀNH!
Hai loại Vũ Kỹ ầm ầm va chạm, điên cuồng ma sát lấy nhau giữa không trung như muốn đem đối phương tiêu diệt, bất phân thắng bại.
“Thật xin lỗi, dù Bá Lực của ngươi rất mạnh nhưng Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn chỉ là Thánh Kỹ Nhất Tinh, trong khi đó Vạn Tà Pháp Chỉ của ta thi triển lại là Nhị Tinh!”
Lạc Vũ nhún nhún vai nói một tiếng: “Bạo!”
OÀNH!
Vạn Tà Pháp Chỉ cùng Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn ầm ầm nổ tung, đồng quy vu tận.
Mà lúc này, Doãn Chí Bình cũng đã thành công tiến đến thi thể của Long Ngạo Thiên.
Trước sự quan sát của Lạc Nam, chỉ thấy Doãn Chí Bình từ trong lồng ngực móc ra một cái chân người khô gầy nứt nẻ, hình thù cực kỳ quái dị.
“Long Ngạo Thiên, ngươi sẽ trở thành một phần trong số chúng ta!” Doãn Chí Bình hài hước nở nụ cười.
Hắn vừa dứt lời, cái chân quái dị đã chủ động bay vào thân mình Long Ngạo Thiên, sau đó chậm rãi len lõi vào da thịt một cách quái đản và biến mất.
Lạc Nam có thể nhìn thấy sau cảnh tượng này, toàn bộ thân thể Long Ngạo Thiên lại phục hồi sức sống tràn trề.
Thậm chí cái đầu bị chém đứt cũng chủ động mọc ra trở lại.
Điểm khác biệt duy nhất là một bên chân của hắn đã hóa thành cái chân xấu xí vừa rồi kia, nằm ở phía chân trái ngược với Doãn Chí Bình.
“Lạc Nam, bổn tọa cùng ngươi không đội trời chung!”
Long Ngạo Thiên vừa mới phục sinh, hai mắt đỏ ngầu như máu nhìn lấy Lạc Nam, vừa nộ vừa cảm thấy nhục nhã.
Hắn vậy mà bị Lạc Nam thành công chém đầu.
Nếu không phải đã sớm ước định với bốn người này, chấp nhận một cái chân ký sinh lên trên cơ thể, e rằng hắn đã bị Lạc Nam thành công giết chết rồi.
Càng nghĩ càng nhục nhã, Long Ngạo Thiên nhìn bốn người Lạc Vũ quát lớn:
“Còn chờ cái gì? Lập tức xông lên tiêu diệt hắn!”
“Hừ, ngươi vừa mới dung hợp nên còn cần thời gian quen thuộc và bồi bổ!” Lạc Phá Lôi căn dặn nói:
“Tạm thời cứ để chúng ta ra mặt!”
“Được rồi!” Long Ngạo Thiên nghe vậy gật đầu, bắt đầu quan sát tình hình bên trong cơ thể mình.
“Khặc khặc, yên tâm đi…bổn tọa sẽ dẫn dắt ngươi đến vinh quang vô thượng, không có hại đâu mà lo!” Có âm thanh ngạo nghễ từ dưới chân vang lên đáp lại.
“Hy vọng là vậy đi!” Long Ngạo Thiên hít sâu một hơi, hắn biết mình không còn đường lui nữa rồi.
Mà lúc này, dư ba công kích và những hỗn loạn khắp chiến trường rốt cuộc chậm rãi tiêu tan, người bên ngoài có thể thấy rõ diễn biến xảy ra bên trong.
“Làm sao có thể? bọn hắn?”
Mà khi chứng kiến vây quanh Lạc Nam lúc này là Doãn Chí Bình, Lạc Phá Lôi, Lạc Vũ cùng Bách Vô Sinh…chúng nữ Hậu Cung cũng là giật nảy mình.
Đặc biệt là Mộc Tử Âm, Liễu Ngọc Thanh, Á Hy Thần, Lạc Huyên và Lạc Ly chúng nữ.
Không nói thêm lời nào, các nàng đã đạp không mà đến, hung hăng thi triển vũ kỹ công kích đám người bọn hắn:
“Đi chết!”
So với Lạc Nam, các nàng đương nhiên cũng cực kỳ căm hận mấy tên địch nhân này.
Hiện tại chứng kiến có kẻ giả mạo bọn chúng cũng không nhịn được phẫn nộ, toàn lực ra tay.
“Cẩn thận!” Lạc Nam biến sắc, ra hiệu các nàng nhanh chóng lùi lại.
Chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, Doãn Chí Bình híp mắt cười quái dị.
Thánh Uy bùng nổ trên cơ thể hắn, một thanh Kiếm được rút ra, cất giọng uy nghiêm quát:
“Thánh Cấp Bí Thuật – Phá Giới Hạn!”
Trong sự khó tin của những Kiếm Tu có mặt tại hiện trường, Doãn Chí Binh triển khai tầng tầng lớp lớp Kiếm Vực chồng chất lên nhau.
Cửu tầng…Thập tầng…Thập Nhất Tầng…Thập Nhị Tầng…
12 tầng Kiếm Vực khó tin dung hợp, Doãn Chí Bình đơn giản chém ra một kiếm.
PHỐC!
Lực lượng dữ dội quét ngang, Mộc Tử Âm chúng nữ bị chấn động đến bay ngược trở về, bờ môi rỉ máu, ánh mắt tràn đầy khó tin nhìn lấy địch nhân trước mặt.
Tuế Nguyệt cùng Hi Vũ đưa mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương sự kinh dị.
Vừa rồi kẻ địch sử dụng Bí Thuật Thánh Cấp, đây chính là thứ vượt qua khả năng lý giải của các nàng.
Bất quá nếu đã đụng độ địch nhân kinh khủng như vậy, các nàng đương nhiên không để Lạc Nam một mình đối mặt.
Áo dài tung bay, Hi Vũ và Tuế Nguyệt cùng lúc hạ người rơi xuống bên cạnh hắn, đề phòng nhìn đám địch nhân phía trước.
“Bọn này rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Diễm Nguyệt Kỳ, Liễu Ngọc Thanh chúng nữ cũng lo lắng siết chặt nắm tay.
“Các nàng cứ tin tưởng ở ta!”
Lạc Nam ra hiệu chúng nữ bình tĩnh.
“Lạc Nam, ngày hôm nay chúng ta chẳng những lấy mạng ngươi, còn mượn thể xác của đám mỹ nhân này vui đùa thỏa thích!” Lạc Vũ nhìn Tuế Nguyệt và Hi Vũ vươn ra đầu lưỡi liếm liếm bờ môi một cách dâm đãng:
“Ngươi dù lợi hại đến đâu cũng vĩnh viễn là ếch ngồi đáy giếng, làm sao hiểu được sự khủng bố của chân long trên bầu trời?”
Lạc Nam sắc mặt không có chút cảm xúc nào, trong lòng luân chuyển vô số suy nghĩ.
Hắn đã dần dần đoán được thân phận của mấy tên này.
Bởi vì vừa rồi bí mật sử dụng Thiên Cơ Bảng nhưng lại vô hiệu, lại thêm những thủ đoạn cường đại kia, Lạc Nam đã hiểu bọn chúng từ đâu mà đến.
Chỉ bất quá điều làm Lạc Nam chưa hiểu rõ chính là, bốn tên này đều là Thiên Đế nhưng lại sử dụng Thánh Kỹ một cách vô cùng dễ dàng mà không có dấu hiệu tiêu tốn quá nhiều lực lượng.
Điều này quá mức nghịch lý.
Phải biết rằng dù hắn có Bá Đỉnh đến từ Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng không thể liên tục thi triển Thánh Kỹ nhiều lần như thế.
“Chẳng lẽ bọn hắn đang giả vờ bình tĩnh? thực chất vẫn tiêu hao lực lượng giống như ta?” Lạc Nam âm thầm suy đoán.
“Bên phía chúng ta có cường giả khủng bố như vậy chống lưng sao?”
Mà khi nhìn thấy thủ đoạn của đám người Doãn Chí Bình, toàn bộ Tru Nghịch Liên Minh cũng cả kinh.
Bọn hắn không hề hay biết sự tồn tại của mấy vị này a.
“Đáng hận, vì sao bọn họ không xuất hiện sớm hơn? Hại chúng ta đại chiến tổn thất quá lớn!” Kim Đế nghiến răng nghiến lợi.
Kim Sí Tộc Trưởng cũng tán thành gật đầu, nếu mấy nhân vật này ra mặt sớm hơn, huynh đệ của hắn sẽ không bị Thiên Diệp Dao bắn chết.
“Các ngươi làm rất tốt!” Như hiểu được thắc mắc của Tru Nghịch Liên Minh, Lạc Phá Lôi nở nụ cười âm trầm:
“Nhờ sự cố gắng của các ngươi mà chúng ta biết được hết tất cả thủ đoạn của Lạc Nam và lực lượng dưới trướng hắn!”
“Đặc biệt hơn khi cả Thần Thông - Hoán Đổi Âm Dương có thể nghịch chuyển thế trận cũng đã được Lạc Nam sử dụng lên người Long Ngạo Thiên!”
“Môn Thần Thông này hạn chế về mặt thời gian, không thể tiếp tục thi triển ngay lập tức!”
Nói đến đây, bọn hắn tự tin và cuồng vọng tuyên bố:
“Cho nên ngày này năm sau, chắc chắn là ngày giỗ của Lạc Nam!”
…
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ