Bên trong Linh Giới Châu...
Lạc Nam ngồi bệch trên mặt đất, nghĩ lại viễn cảnh khi nãy mà hận đến nghiến răng, cái đám gia hỏa Phích Lịch Đường này đúng là người điên bị tẩy não, hắn cũng không điên theo mà chấp nhất với bọn hắn...
Tiêu Thanh Tuyền không có tâm trạng suy nghĩ giống Lạc Nam, nàng đang bị độ xa hoa bên trong Linh Giới Châu làm choáng ngợp...
Nếu nói Bạch Ngọc Thành là nơi phồn hoa đắc địa, thì nơi này chính là tiên cảnh trốn trần gian a...
Cực Lạc Suối trong veo ấm nồng khó cưỡng với mọi nữ nhân, Cung Đình Thụ hùng vĩ vượt qua thói thường, lại thêm cường độ Linh Khí kinh khủng gấp nhiều lần bên ngoài, không có từ nào để diễn tả...
Ngay cả sư phụ nàng là người có kiến thức và tầm mắt cao bậc nhất đại lục, vẫn không nói nên lời...
...
Trong tình huống nguy cấp đó, Lạc Nam chỉ có thể lôi kéo Tiêu Thanh Tuyền vào Linh Giới Châu tạm thời ẩn trốn...
Với đẳng cấp hiện tại của Limh Giới Châu, ngăn cản vụ nổ là chuyện dễ dàng...
Tên sát thủ tự xưng là Luyện kia không biết may mắn thoát khỏi hay không, tốt nhất là chết luôn càng tốt...
Sau lần này bản thân Lạc Nam biết mình không thể quá ỷ lại vào Vô Diện Da Mặt được, ít nhất là khi gặp đám sát thủ như tên Luyện đó...
Bất quá mặc dù nguy cơ tạm thời hóa giải, nhưng tình huống bên ngoài Lạc Nam hoàn toàn không biết chút gì...
Truyền Tống Trận nổ tung có quá nhiều khả năng xảy ra...
Có thể truyền tống đến một nơi bí ẩn nào đó trên Việt Long Tinh, một hiểm địa nào đó, hay thậm chí trường hợp xấu nhất là mắc kẹt trong hư không vô bờ bến...
Nghĩ đến trường hợp xấu nhất, Lạc Nam không nhịn được rùng mình...
“Tiểu Nam, chàng sao thế?” Bên trên Mị Nhi Cung, Tô Mị cảm nhận được động tĩnh khác thường, vội vàng thả người bay xuống...
Động tác phiêu dật xuất trần tràn đầy quyến rũ, Y Phục trên người cao quý bất phàm, tay cầm Mị Ầm Tỳ Bà huyền ảo thần bí...
Lại thêm dung nhan mị hoặc vô hạn kiều diễm, ngay cả Tiêu Thanh Tuyền cũng thoáng thất thần...
Tô Mị phát hiện Tiêu Thanh Tuyền, cũng lịch sự gật đầu chào hỏi, bất quá lại hạ mình ngồi xuống bên cạnh Lạc Nam, chờ câu trả lời của hắn...
Lạc Nam đem Vô Diện Da Mặt lấy xuống để dùng bộ dạng thật đối diện với nữ nhân của mình...
Sau đó đem mọi chuyện kể lại một lần...
Tô Mị nghe xong chỉ biết im lặng, bàn tay tinh xảo vỗ vỗ trán, nhẹ giọng an ủi nói:
“Phích Lịch Đường từ lâu nổi tiếng là đám điên, Phích Du Kích lần trước chúng ta chạm trán còn bình thường đấy!”
Lạc Nam đồng ý gật đầu, tên mập Phích Du Kích mặc dù cũng thích chơi bom, nhưng ít nhất còn biết quý trọng tính mạng mà chạy trốn...
Tên lần này thì hay rồi, hoàn toàn xem nhẹ cái chết, thậm chí coi đó là vinh quang, quả thật đáng sợ đến cực điểm...
Trên thế gian này, kẻ đáng sợ nhất là kẻ không biết sợ điều gì... Đám Phích Lịch Đường này ngay cả chết còn không sợ, thử hỏi còn ai dám chủ động trêu bọn hắn?
Bất quá cũng nhờ tên họ Phích này mà thoát khỏi tên Sát Thủ cấp luyện hư kia, thôi thì trong cái rủi có cái may...
Dẹp suy nghĩ lung tung qua một bên, Lạc Nam nhìn hai nữ phân phó:
“Các nàng ở trong này, ta ra ngoài xem xét tình hình...”
Biết cứ trốn thế này không phải là cách, Lạc Nam vươn người đứng dậy...
“Không được!” Tô Mị cùng Tiêu Thanh Tuyền giật nảy mình, cùng nhau giữ chặt tay hắn...
Nếu bên ngoài là một nơi thần bí nào đó còn tạm ổn, lỡ chẳng may gặp được hiểm địa hay không gian loạn lưu, chẳng phải vừa ra sẽ chết?
Tiêu Thanh Tuyền thậm chí quên mất xấu hổ, giữ chặt một tay Lạc Nam...
Ngay cả Tiểu Sư cũng chạy đến dụi cái đầu nhỏ vào chân hắn...
“Yên tâm đi, nếu có biến ta sẽ lập tức tiến vào Linh Giới Châu!” Hắn cảm động trấn an...
Hai nữ liếc nhau, đồng thanh nói:
“Chúng ta cùng ra!”
Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc xuống:
“Những chuyện như thế này toàn bộ phải nghe lời ta, Linh Giới Châu của ta, ta chỉ cần một ý niệm là có thể trốn vào, hai nàng ra ngoài chỉ thêm vướn bận!”
Thấy hai nữ và Tiểu Sư vẫn chưa xuôi, hắn nói thêm:
“Hơn nữa ta còn một lá bài bảo mệnh đấy, chính là Chỉ Định Na Di Phù, có thể truyền tống đến địa điểm mình mong muốn, vốn lúc đầu ta chưa có ý định dùng đến, nhưng hiện tại sẽ tùy tình huống mà xem xét sử dụng!”
Chỉ Định Na Di Phù này Lạc Nam mua được khi Cửa Hàng May Mắn vừa nâng cấp không lâu, vẫn chưa có cơ hội dùng đến...
Thứ này hiếm hoi vô cùng, dùng xong không biết bao giờ mới có thể mua lại, vì thế hắn luôn ẩn giấu để hộ mệnh khi cần thiết...
Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy thở phào một hơi an tâm...
Tiểu Sư truyền âm căn dặn: “Chủ nhân cẩn thận nha!”
Tô Mị than nhẹ một tiếng, biết hắn nói là đúng, nàng lo quá cũng chỉ thêm loạn, ôm chầm lấy hắn, dâng lên đôi môi thơm ngát của mình...
Lạc Nam trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, diệu dàng chiều chuộng...
Tiêu Thanh Tuyền xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, quay đầu đi nơi khác...
Sau một nụ hôn sâu, thân ảnh Lạc Nam biến mất...
...
Bên ngoài...
Trong một rừng hoa đua nhau khoe sắc, linh dược thơm ngát mê người lan tràn khắp phía...
Một hạt châu nhỏ hơn cả tế bào nằm trên cánh hoa lóe lên...
Thân ảnh Lạc Nam theo đó xuất hiện...
Hắn hít vào một hơi dễ chịu, lẩm bẩm lầm bầm:
“Nơi này là đâu? Xem ra vận khí lần này không tệ...”
Thả ra Thấu Thị Vạn Lý quan sát toàn cảnh, rất nhanh, một động phủ tinh xảo nằm giữa cánh đồng hoa thu hút ánh nhìn của hắn...
“Có nhân loại sao?” Lạc Nam tò mò, đôi chân đạp lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, bước chân nhẹ hơn lông hồng, tiếp cận động phủ...
Nơi này yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả âm thanh côn trùng kêu cũng không có...
Đưa mắt nhìn bào bên trong...
Chỉ trong khoảnh khắc đó, trái tim hắn như ngừng đập, một cảm giác yêu thích từ tận linh hồn truyền ra...
Bên trong động phủ, có một đám cánh hoa rực rỡ sắc màu xếp gọn gàng thành nệm, một sinh vật an tĩnh nằm trên...
Bộ lông so với tuyết còn trắng hơn, sáu cái đuôi nhẹ nhàng vũ động, thân hình tinh xảo uyển chuyển linh động, tứ chi thon dài đáng yêu, đôi mắt to tròn nhắm chặt như lâm vào ngủ say, lông mi cong cong nhẹ nhàng rung rẩy, cái miệng hồng hào chúm chím...
Lần đầu tiên Lạc Nam nhìn thấy yêu thú đáng yêu xinh đẹp như vậy, so với Bạch Tố Mai còn tinh khiết mị hoặc hơn một chút...
Như có một lực lượng thần bí nào đó tác động lên linh hồn, Lạc Nam mê mẩn tiến đến gần quan sát con yêu thú kia...
Rốt cuộc nhịn không được nữa, vươn tay ôm nó vào lồng...
Càng nhìn càng bị mê hoặc, đây rõ ràng là một tên Hồ Ly xinh đẹp, có loại khí chất nào đó cuốn hút lấy hắn...
Hồ Ly giường như lâm vào một trạng thái kỳ lạ, có người động đến mình vậy mà không biết...
Lạc Nam đem nó ôm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm như nhun kia hồi lâu, mới cầm lên ngắm nghía...
Quan sát từng ngóc ngách cơ thể Hồ Ly, Lạc Nam thú vị nhìn nụ hoa nhỏ nhắn màu hồng phấn tinh xảo đến cực điểm giữa đôi chân sau kia...
“Là giống cái sao?” Hắn cười tít mắt...
Rốt cuộc, như cảm ứng được điều gì, Hồ Ly chịu mở mắt...
Chứng kiến có người vậy mà bế mình trên tay ngắm nghía, Hồ Ly bộ lông dựng thẳng lên, sáu cái đuôi điên cuồng vũ động...
Một đôi mắt to tròn màu bích lục, chứa hàng ngàn hàng vạn mị ý, so với Mị Công của Tô Mị thậm chí mạnh hơn cả ngàn lần...
Lạc Nam nhất thời mê mẩn...
Trong Linh Hồn hắn, Kinh Văn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh điên cuồng chuyển động, nhanh chóng giúp hắn thức tỉnh...
“Dám mê hoặc ta này, cho nàng biết tay!”
Lạc Nam mắng yêu, trước ánh mắt trợn tròn của Hồ Ly, nhẹ nhàng cúi đầu hôn vào đôi môi phấn hồng của nó...
Một mùi thơm như tiên hương vào mũi, khiến trái tim Lạc Nam mê say...
Màu lông trắng như tuyết của Hồ Ly hiện hồng, ngơ ngác đến cực điểm...
Lạc Nam không chú ý rằng, trong lúc vô tình, hắn vậy mà lở tay ấn vào một phiến đá nơi vách động...
Cùng lúc đó, toàn bộ động phủ rung rẩy đến mức kịch liệt...
Lạc Nam giật mình thả lỏng tay, Hồ Ly nhân cơ hội nhảy xuống, ẩn mình trốn mất...
Hắn chưa kịp định thần, vài cổ khí tức mạnh mẽ vô song từ xa nhanh chóng tiếp cận...
Trong đó có hai luồng khí thế mạnh mẽ đến mức Lạc Nam cảm giác được rằng nếu mình không lập tức trốn đi, sẽ bị đánh đến thần hình câu diệt...
Nghĩ đến đây, bản năng sinh tồn buộc hắn bóp nát Chỉ Định Na Di Phù trong tay, mang theo ý niệm truyền tống đến Hải Châu Đại Lục...
Thân hình cấp tốc biến mất dạng...
Mà hắn vừa đi không lâu, ba thân ảnh nữ tử cùng lúc tiếp cận bên ngoài Động Phủ, không dám tiến vào bên trong...
Trái lại hai trong số ba người nữ tử đó quỳ rạp xuống đất, bốn cái đuôi sau lưng phe phẩy khiến không gian rung động, hướng về bên trong động phủ cung kính nói:
“Bái kiến tộc trưởng, không biết ngài có điều gì cần phân phó?”
Bên trong vẫn im lặng...
Người còn lại không quỳ là một thiếu nữ váy hồng xinh đẹp đến mức hoàn mỹ, toàn thân yểu điệu mê người, khí chất xuất trần đủ mê hoặc bất kỳ nam nhân nào...
Nếu Lạc Nam ở đây, nhất định sẽ nhận ra thiếu nữ này chính là nữ yêu từng ra sức giúp hắn trong trận chiến với đám thiên tài U Nguyên Đại Lục – Hồ Ngọc Nghiên...
Chỉ thấy Hồ Ngọc Nghiên lúc này phủ đầy lo lắng trên gương mặt, kính cẩn truyền âm vào bên trong Động Phủ:
“Sư phụ, người có sao không? Sao lại phát động cơ quan cần hỗ trợ?”
Sư phụ nàng lần này bế quan hết sức quan trọng, trong lúc đó thực lực bản thân không thể vận dụng, điều đó khiến Hồ Ngọc Nghiên không nhịn được lo lắng cho nàng...
Lại trầm mặt vài giây, rốt cuộc từ trong động phủ, một âm thanh có thể thấm tận xương tủy muôn vàn sinh linh vang lên:
“Bổn tọa không sao, chỉ ấn nhầm cơ quan trong lúc vô ý mà thôi, các ngươi có thể lùi ra!”
Hồ Ngọc Nghiên và hai cường giả hồ tộc kia nghe vậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cung kính cáo lui...
Bên trong động phủ, con Hồ Ly toàn thân rung rẩy vì tức giận, nhớ lại nam nhân khốn kiếp vừa nảy khi dễ mình, lại âm thầm trốn đi...
Trong đôi mắt bích lục của nàng, lửa giận như có thể thôn thiên phần địa,...
Nhưng lại chứa một tia thẹn thùng không đáng có...
...
Hải Châu Đại Lục...
Tại một hoang đảo bí ẩn nào đó...
Lạc Nam chật vật hiện ra, nhớ lại hai khí tức kinh khủng vừa rồi khiến hắn rùng mình...
“Kim Nhi, hai người vừa đến lúc nảy có tu vi gì?”
“Haha, Lục Giai Hậu Kỳ yêu thú, tương đương hai Luyện Hư Hậu Kỳ nhân loại!” Kim Nhi khoái chí cười nói...
Lạc Nam ớn lạnh, thở phào một hơi, âm thầm nghĩ may mắn mình trốn kịp...
Kim Nhi như cười như không nhìn hắn, rốt cuộc chết người không đền mạng phun ra một câu:
“Công tử ngay cả Thất Giai Hậu Kỳ còn nâng niu hôn môi vuốt ve ngắm nghía, sợ gì hai tên Lục giai?”
Phốc...
Lạc Nam xém chút nữa phun ra một ngụm, quát nói:
“Nói bậy cái gì, ta nào có bản lĩnh như vậy...”
Bất quá rất nhanh, hắn hồi tưởng lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, mình chỉ vừa động đậy một chút, lại có vài tên khủng bố tiếp cận, không lẽ là...
Gương mặt Lạc Nam trở nên khó coi...
“Không tệ nha, tiểu hồ ly công tử vừa yêu thương kia, Lục Vĩ Yêu Hồ, Thất Giai Hậu Kỳ đang bế quan đột phá, nếu thành công chính là Thất giai Viên Mãn, tương đương Hợp Thể Kỳ Viên Mãn nhân loại!” Kim Nhi thích thú cười khúc khích...
Ực...
Lạc Nam nuốt nước bọt khô khóc, liếm liếm đôi môi vẫn còn dư vị ngọt ngào, khó khăn hỏi:
“Sao khi đó nàng không nhắc nhở ta?”
“Đừng trách Kim Nhi, khi đó công tử đã bị thân thể của nàng mê hoặc, dù ta có nhắc người cũng không kiểm soát được đâu...” Kim Nhi thở dài u oán nói...
“Thân thể mê hoặc?” Lạc Nam lúc này mới nhớ, hắn vừa gặp Tiểu Hồ Ly kia đã như lâm vào mê muội, hoàn toàn bị cuốn hút mãnh liệt...
Phải biết lúc đó nàng trong hình dạng yêu thú a...
“Haizz, cũng không biết là phúc hay họa của công tử nữa...” Kim Nhi nhẹ giọng thở một hơi, phun ra từng chữ:
“Bởi vì Hồ Ly Thất Giai Hậu Kỳ kia, sở hữu một trong các thể chất mà công tử luôn tìm kiếm – Thiên Sinh Mị Cốt...”