Phượng Cửu Huyền hai mắt vốn đang nhắm nghiền, toàn thân đau nhứt kịch liệt vì lực lượng cuồng bạo mà Niết Bàn Thánh Hỏa với số lượng khổng lồ gây ra…
Nhưng mà chẳng biết vì sao, ngay khi nam nhân tiến vào thân thể của nàng, tất cả cơn đau khắp toàn thân nàng như biến mất, đau đớn chỉ dồn về một nơi duy nhất trên cơ thể như khiến nàng cảm nhận được một cách rõ ràng nhất sự trinh nguyên của mình đã bị mất đi…
Rõ…rất rõ ràng…
Phượng Cửu Huyền cảm giác được sự to lớn đến khó tin của nam nhân, cảm giác được sự căng cứng như thép, nóng rực như liệt hỏa đang chen chút từng chút một bên trong cơ thể nàng, đang ma sát một cách mãnh liệt...
Máu cùng nước mắt đồng thời chảy, bờ mi lóng lánh lệ quan, đùi ngọc đỏ thẳm một màu tiên diễm…
Lạc Nam hít sâu một hơi để bình ổn nội tâm đang xao động, bên trong nàng thật sự chật khít quá mức, các vách thịt mềm đang bóp chặt lấy vật thể lạ như muốn ép dẹp nó…
Hắn thậm chí không nghĩ ra vừa rồi vì sao mình có thể đâm vào dễ dàng như vậy, trong khi lúc này muốn cử động cũng khó khăn…
Cơn sướng khoái dâng trào đến đại não, Lạc Nam lại không có thời gian để tận hưởng điều đó…
“Mau! Dẫn lực lượng sang cơ thể ta!” Nghiêm túc truyền âm cho Phượng Cửu Huyền.
Không cần Lạc Nam nói, Phượng Cửu Huyền cũng biết phải làm thế nào…
Nàng thả lỏng cơ thể hết mức, để nơi tư mật triệt để hòa quyện cùng Lạc Nam, hai người lúc này tuy hai mà một.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Quả nhiên có hiệu quả, Niết Bàn Thánh Hỏa do Thiên Đế Lực hình thành đã không còn phân biệt, nó xem Lạc Nam như một phần của Phượng Cửu Huyền, để lực lượng thét gào chảy vào trong người hắn.
“Ưm…”
Phượng Cửu Huyền nhẹ nhõm rên rỉ yêu kiều, nàng nhận ra Lạc Nam đã thành công chia sẽ lực lượng với nàng.
Hắn tự biến bản thân thành một vật chứa, tạm giữ phần lớn truyền thừa bên trong đan điền của mình, đợi Phượng Cửu Huyền thong thả tiêu thụ và chậm rãi truyền qua.
Thời gian dần trôi…kế hoạch thành công tốt đẹp, Phượng Cửu Huyền không còn nguy hiểm tính mạng, trái lại cả tinh thần và thực lực đang điên cuồng tăng lên.
Nàng đã tiếp nhận hết tất cả thủ đoạn đã thất truyền từa cổ chí kim của Phượng Hoàng Tộc cho đến ngày hôm nay, đồng thời nắm giữ tất cả lịch sử của chủng tộc, có được Niết Bàn Thánh Hỏa tinh khiết đạt đến 10 sao, vượt qua cả mẫu thân của mình là Phượng Nghi Nữ Đế.
Một điều duy nhất vẫn còn hạn chế chính là nơi này không thể độ kiếp, Phượng Cửu Huyền vì vậy chưa chính thức đột phá.
Hơn nữa quá trình đột phá sau khi rời khỏi nơi này của nàng sẽ chồng chất lên nhau vì liên tục từ một Bán Đế trở thành Địa Đế.
Không sai, sau khi lĩnh ngộ hoàn mỹ truyền thừa của Thiên Mệnh Phượng Tổ, Phượng Cửu Huyền đã đủ lực thành Địa Đế rồi, nếu độ kiếp thuận lợi…chỉ xét về tu vi nàng đã vượt qua cả Lạc Nam, thành tựu vô cùng kinh khủng.
Bất quá điều này không có gì đáng kinh ngạc.
Phượng Hoàng Tộc dù sao cũng là một trong những chủng tộc hàng đầu vũ trụ, mà truyền thừa của Phượng Tổ là tồn tại độc nhất vô nhị, từ trước đến nay chưa ai thành công tiếp nhận, nó mang lại hiệu quả vượt trội là lẽ đương nhiên.
Truyền thừa và phần thưởng ở các tầng khác có thể lặp đi lặp lại, nhưng truyền thừa của Phượng Tổ chỉ có một, đồng nghĩa với từ nay về sau Phượng Hoàng Bí Cảnh đã không còn tầng 13 tồn tại.
…
“Còn không mau đi ra?”
Thân thể nhẹ nhõm thoải mái không còn nguy hiểm, Phượng Cửu Huyền cố gắng dùng giọng điệu lạnh lùng nhìn Lạc Nam nói:
“Ngươi muốn tiếp tục như vậy đến bao giờ?”
“Tiếp tục? tiếp tục cái gì? Nàng kêu ta đi đâu?” Lạc Nam giả ngu hỏi.
“Ngươi…” Phượng Cửu Huyền hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
“Đại ân cứu mạng của Lạc công tử khiến ta vô cùng cảm kích, ngày sau hồi báo gấp trăm lần, nhưng quan hệ của chúng ta chỉ đến đó…”
Lạc Nam nở nụ cười nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng.
Nhịp tim Phượng Cửu Huyền nhảy dựng lên, ánh mắt lãng tránh không dám nhìn thẳng hắn.
“Từ xưa anh hùng cứu mỹ nhân, cái kết hoàn mỹ và tốt đẹp nhất chính là mỹ nhân lấy thân báo đáp cho anh hùng, sau đó hai người hạnh phúc bên nhau!” Lạc Nam nhếch miệng cười tà:
“Ta không tự nhận mình là anh hùng, nhưng nàng chính là mỹ nhân…phương thức báo đáp không cần thay đổi!”
Phượng Cửu Huyền trong lòng phi một ngụm, nam nhân này sao có thể nói lời vô sĩ một cách đường hoàng đến như vậy?
“Công tử xin tự trọng, Cửu Huyền đời này vô tâm đến chuyện nam nữ, chỉ muốn một lòng dẳn dắt Phượng Hoàng Tộc đến đỉnh vinh quang, đời đời phồn hoa không ngã!” Phượng Cửu Huyền nhìn thẳng hắn nói.
“Ý nàng là phát sinh quan hệ với ta sẽ làm chậm trễ việc dẫn dắt Phượng Tộc của nàng?” Lạc Nam chớp mắt hỏi:
“Nàng chắc chứ?”
Phượng Cửu Huyền trong lòng giật thót, nếu là nam nhân khác thì nàng sẽ không chút do dự gật đầu khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, nhưng Lạc Nam thật sự là quá khác biệt, với thiên phú và tiềm lực kinh khủng của hắn, nữ nhân bên cạnh hắn chỉ sợ không đuổi kịp bóng lưng của hắn mà thôi, nào có chuyện hắn sẽ liên lụy.
“Hừ!”
Lạc Nam bất chợt cúi đầu, bàn tay nắm lấy một bên bầu ngực căng tròn của nàng bóp lấy, bá đạo nói:
“Ta đã nói từ giờ phút vừa rồi nàng đã là nữ nhân của ta, không nghe thấy sao?”
“Nàng không lên tiếng từ chối chính là đồng ý rồi, không được lật lọng!”
“Còn nữa, một khi chúng ta đã kết hợp, nàng phải có trách nhiệm với ta, hiểu chưa?”
Phượng Cửu Huyền toàn thân tê dại, lòng bàn tay to lớn của nam nhân bao trùm lấy địa phương mẫn cảm của nàng, hai ngón tay hắn còn cố ý vân vê véo véo lấy hạt anh đào nằm trên đỉnh, hạ thể vô thức siết chặt.
Nàng lo lắng nếu tiếp tục như vậy mình sẽ bị rơi vào ma trảo của hắn, lạnh lùng nói:
“Những nữ nhân khác của ngươi là đều bị ngươi cưỡng ép chiếm được sao?”
“Thời gian sẽ trả lời cho câu hỏi này của nàng!” Lạc Nam mỉm cười tự tin:
“Ta dám khẳng định, tương lai nàng sẽ yêu ta!”
“Vậy hiện tại ngươi yêu ta sao?” Phượng Cửu Huyền nghiêm túc hỏi.
“Tạm thời chưa yêu!” Lạc Nam lắc đầu thừa nhận.
Quả thật như vậy, nếu không phải lần này trời đưa đất đẩy, hắn cùng lắm chỉ xem Phượng Cửu Huyền là một bằng hữu không hơn không kém, dù nàng xinh đẹp tuyệt luân, dù nàng cao quý phi phàm…nhưng nữ nhân của hắn đã có rất nhiều, không đến mức mỹ nhân nào cũng đều động lòng được nữa.
Bất quá trong hoàn cảnh hiện tại, khi hắn tiến vào cơ thể nàng, Lạc Nam đã nhận định nàng là nữ nhân của mình.
Lòng chiếm hữu của hắn vốn là rất mạnh, huống hồ gì còn có thêm Nghịch Long huyết mạch?
Đối với những nữ nhân đã phát sinh quan hệ với mình, trừ khi nàng ta làm ra hành vi phản bộ hoặc tổn thương những người thân khác, bằng không Lạc Nam sẽ không ngó lơ như cái gì cũng chưa từng diễn ra dù đó là ý muốn của nàng.
“Ngươi chưa yêu ta, ta cũng chưa yêu ngươi…vì sao chúng ta phải tiếp tục làm chuyện này?” Phượng Cửu Huyền đề nghị nói:
“Tạm thời tách ra, chờ sau này nếu ngươi có thể khiến ta yêu ngươi, ta sẽ cam tâm hầu hạ!”
“Buồn cười!” Lạc Nam bĩu môi nói:
“Tiểu huynh đệ của ta lúc này sắp nổ tung rồi, nàng muốn nó dừng lại là sao? nàng có cách khiến nó yên tĩnh lại sao?”
“Huống hồ nam nữ ân ái cũng là yếu tố rất tốt để gia tăng tình yêu đó!”
Phượng Cửu Huyền không thể nhịn nỗi sự vô lại của nam nhân này, đang muốn lên tiếng phản bác, một luồng điện tê dại đột ngột từ thân thể tiến lên tận não, khiến lời nói vừa ra khỏi miệng đã trở thành tiếng rên rỉ kiều dâm.
Lạc Nam không hề rảnh rỗi trong lúc nói chuyện với Phượng Cửu Huyền, một tay hắn ôm vòng eo nhỏ như eo con kiến của nàng, một tay vân vê nắn bóp bầu sữa, bên dưới côn thịt chậm rãi chuyển động ra vào theo nhịp điệu.
Trước đó Phượng Cửu Huyền đã sớm bị kích thích đến xôn tình nhộn nhạo, hiện nay khi Lạc Nam bất ngờ đánh úp, nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, linh hồn lơ lửng, nói không nên lời…
“Thân thể nàng không hề kháng cự ta!”
Lạc Nam kề môi sát vành tai ngọc của mỹ nhân, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng liếm láp lỗ tai tinh xảo…
Phượng Cửu Huyền nổi cả da gà, từng lớp phấn hồng bắt đầu lan tràn khắp da thịt.
“Không thể…”
Lực lượng trong người bùng nổ, Phượng Cửu Huyền muốn ngăn cản Lạc Nam động tay động chân.
Nhận ra ý đồ của nàng, Lạc Nam nhắm ngay đôi môi tiên diễm, bất chợt cúi mạnh đầu khóa lấy.
ONG!
Tinh thần trống rỗng, Phượng Cửu Huyền hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt tuấn lãng tà mị của nam nhân ở khoảng cách gần, từng hơi hô hấp nóng rực dương cương của hắn cũng chậm rãi khiến nội tâm nàng dao động, lực lượng vốn đang ngưng tụ chẳng biết biến đi đâu mất.
Lạc Nam mơn trớn hai mảnh môi thơm nồng nàn của Đế Nữ Hỏa Phượng Tộc, chỉ cảm thấy môi nàng mềm mại ướt át, ngậm vào trong miệng có cảm giác tan ra, hơi thở đàn hương loáng thoáng, quả thật là dụ nhân đến trí mạng.
Không thể nhẫn nhịn, Lạc Nam tham lam vươn ra đầu lưỡi tách ra hàm răng của nàng, nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào, mút lấy chất mật chùn chụt trong miệng nàng.
Tay hắn vẫn lã lướt trên từng ngõ ngách da thịt của nàng, sau cùng dừng lại trên hai đầu nhũ hoa săn cứng, tiếp tục đùa nghịch.
Bên dưới hạ thân, côn thịt ra ra vào vào bên trong u cốc, gân xanh nổi cộm lên trượt lấy các vách thịt mềm mẫn cảm.
Lạc Nam thể hiện bản lĩnh của một tay lão luyện tình trường, ba nơi liên tục giáp công, Phượng Cửu Huyền chỉ biết nằm im chịu trận, tận hưởng vô số khoái cảm mà chưa biết nam nhân từ đâu mang đến.
“Thôi được rồi, lần này xem như trả ân cứu mạng của hắn, tuyệt đối không có lần sau!”
Khoái cảm như sóng dữ không ngừng đánh úp đến, trong đầu Phượng Cửu Huyền xuất hiện một suy nghĩ.
Hiện tại nàng khó mà chống lại mong muốn của nam nhân cho nên đành tuân theo hắn, nhưng đợi khi rời khỏi Bí Cảnh, nàng sẽ đề phòng Lạc Nam đến gần mình, tránh càng xa càng tốt.
Đáng thương cho Phượng Cửu Huyền, nàng không biết rằng có lần một sẽ có lần hai, có lần hai sẽ lại có thêm vô số lần nữa…
Nhận thấy cơ thể mỹ nhân thả lỏng, Lạc Nam âm thầm vui vẻ, động tác càng thêm nhiệt liệt, hôn đến mức như muốn mút lấy lưỡi của Phượng Cửu Uyền vào trong miệng của mình.
“Ưm…á…nhẹ…chậm…”
Bị hôn đến mức không thể thốt trọn thành lời, Phượng Cửu Huyền chỉ có thể rên khe khẽ trong cổ họng, âm thanh mị ý cộng hêm nhan sắc mê người, Lạc Nam thoải mái gầm lên.
Hắn tạm tha cho bờ môi sưng đỏ của nàng, miệng trượt qua từng tấc da thịt mịn nàng, cuối cùng dừng lại ở bầu sữa tròn trịa…
“Hừ…ngươi là trẻ con sao?”
Phượng Cửu Huyền đối với chuyện nam nữ dốt đặc, thấy Lạc Nam vậy mà si mê ngậm lấy gò bông đảo của mình si mê, nỉ non hừ một tiếng hờn dỗi.
Lạc Nam không nói lời nào, hắn muốn dùng hành động để chinh phục thân thể Phượng Cửu Huyền trước, còn tình cảm để sau…
Bạch bạch bạch bạch bạch…
Côn thịt ra vào càng thêm dữ dội, đem hai chân thon dài nhấc lên gác vào vai mình, Lạc Nam tiến hành chạy nước rút, đôi môi dọc phấn hồng của nàng liên tục đóng vào mở ra nghênh đón động tác của hắn.
Phượng Cửu Huyền chỉ thấy mình như con thuyền nhỏ trước biển cả mênh mông, mỗi một đợt sóng đều khiến nàng lênh đênh vô định, trôi dạt trong cõi thiên thai…
“Á, sướng…sướng…”
Rốt cuộc, theo một tiếng phượng ngâm cao vút, từng dòng nước ấm từ tận cùng hoa tâm phun trào mà ra, mỹ nhân lên đỉnh lần đầu trong đời.
Bất quá bấy nhiêu đó vẫn chưa thể thỏa mãn Lạc Nam, hắn lật úp nàng lại, bàn tay véo mạnh bờ mông thịt béo mập, sau đó lại tách hai chân nàng ra, từ phía sau một lần nữa đâm vào lúc cán…
…
Vạn Yêu Thánh Địa…
Thời gian gần đây, Tôn Hầu Tử nửa bước không rời địa bàn, bởi hắn biết ngày Cửu Tỷ của mình sắp lâm bồn không còn xa…
Thông thường mà nói Thần Thú mang thai thời gian dài vô cùng, có khi lên đến trăm năm, càng đừng nói là những thai nhi mang huyết mạch ưu tú như cháu của hắn.
Bất quá bởi vì đứa trẻ kia quá mức nghịch thiên, thiên phú và linh trí cao đến không thể tưởng tượng, ở trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện những bước đầu tiên, cảm thấy quá mức nhàm chán ngột ngạt nên liên tục đòi ra ngoài.
Cửu tỷ lần đầu làm mẫu thân, mẫu tính lan tràn ôn nhu hiền dịu, cực kỳ chiều chuộng và sủng ái bảo bối trong bụng, vì lẽ đó dự định thêm một thời gian sẽ hạ sinh…
Giai đoạn quan trọng đến như thế, Tôn Hầu Tử làm sao dám lơ là?
Bất quá ngày hôm nay, hắn đột nhiên đứng lên, Hỏa Nhãn Kim Tinh lấp lóe, lông khỉ trên người dựng ngược, bờ môi lẩm bẩm:
“Khí tức này…”
BÙM!
Không để Tôn Hầu Tử đợi chờ quá lâu, vạn dặm sông suối Vạn Yêu Thánh Địa sôi trào, vô cùng vô tận Thủy Thuộc Tính được điều động, sau đó hóa thành thân thể một nam nhân mặc thanh sam nho nhã.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn nhận ra nam nhân này là bại tướng dưới tay mình, Vô Chi Kỳ.
“Xích Khảo Mã Hầu!” Đồng tử trong mắt Tôn Hầu Tử co rụt lại, gằn lên từng chữ một.
“Không sai!” Vô Chi Kỳ bình thản mỉm cười, đưa mắt đánh giá Tôn Hầu Tử một chút, hài lòng gật đầu:
“Linh Minh Thạch Hầu, chiến lực không tệ đâu.!”
“Chúng ta mặc dù đều là Hỗn Thế Tứ Hầu nhưng không quen không biết, ngươi vì sao đến tìm ta?” Tôn Hầu Tử ngứa ngáy hỏi.
Mỗi một con khỉ đều có bản tính khác nhau, nếu Vô Chi Kỳ thuộc dạng trầm ổn thành thục, thì Tôn Hầu Tử chính là thành phần tăng động.
“Ta hiện tại đã biết tung tích của Thông Túy Viên Hầu và Lục Nhĩ Mỹ Hầu!” Vô Chi Kỳ đi thẳng vào chính đề:
“Vì lẽ đó, ta muốn các ngươi tập hợp cùng ta, chúng ta sẽ vạch lên tấm màn bí ẩn mà vũ trụ vẫn luôn che đậy!”
Tôn Hầu Tử toàn thân chấn động, lời của Xích Khảo Mã Hầu khiến hắn vô thức nhớ lại dã tâm và nguyện vọng của Nghịch Long Đế năm xưa.
Bất quá, Tôn Hầu Tử hiện nay chỉ một lòng mong muốn thủ hộ Cửu tỷ bình an, nào có thời gian để tâm đến chuyện khác?
“Ta từ chối!” Tính cách thẳng thắn, Tôn Hầu Tử lắc đầu.
Vô Chi Kỳ nhướn mày, không hài lòng nói: “Trước khi đến đây ta đã có tìm hiểu qua về ngươi, biết được vô số năm về trước ngươi từng theo Nghịch Long với dã tâm hừng hực, vì sao hiện tại hùng tâm không còn? ẩn cư quá nhiều năm rồi chưa đủ hay sao? thật uổng phí cái danh Hỗn Thế!”
“Hừ, không phải việc của ngươi!” Tôn Hầu Tử cười lạnh, bản tính kiêu ngạo của hắn không cho phép một Hỗn Thế Tứ Hầu khác lên mặt dạy đời mình: “Ngươi còn chưa đủ tư cách dạy ta phải làm gì!”
“Tốt, vậy để ta cho ngươi xem thử ta có đủ tư cách hay không!” Vô Chi Kỳ mở miệng khiêu chiến.
Tôn Hầu Tử toàn thân ngứa ngáy, bản tính hiếu chiến khiến hắn rất muốn đáp ứng cuộc chiến này, nhưng nghĩ đến Cửu Tỷ…bèn cắn răng đáp:
“Hiện tại ta không đánh! Chờ thời cơ khác đi!”
“Haha, buồn cười!” Vô Chi Kỳ không hiểu nguyên nhân nên cất tiếng cười giận dữ:
“Ngay cả việc ứng chiến cũng không dám, uổng công ta đến tìm ngươi!”
Nói xong phất tay áo, xoay người muốn bỏ đi.
Nào ngờ hành vi của Vô Chi Kỳ đã đụng vào lòng tự tôn của Tôn Hầu Tử, hắn lãnh khốc nói:
“Chiến thì chiến! lão Tôn từng sợ qua ai?”
Nói xong, dẫn đầu bay vọt ra tinh không, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Vạn Yêu Thánh Địa để kịp thời trở về.
Đồng thời không quên truyền âm căn dặn tất cả trưởng lão Vạn Yêu Thánh Địa phải canh giữ nghiêm ngặt.
…
Hải Long Tiên Vực…
Long Ngạo Thiên đang ngồi trên Long Tọa nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên đứng bật người lên.
Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn nhận được tình báo:
“Vô Chi Kỳ đã tìm đến Tôn Hầu Tử như dự kiến, hai khỉ quyết định đánh nhau!”
Ánh mắt bề nghễ bốn phương, Long Ngạo Thiên hạ lệnh đầy dứt khoát:
“Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão, các ngươi theo trẫm đi một chuyến!”
Nở nụ cười tà trên khóe miệng, Long Ngạo Thiên trong mắt hừng hực vẻ tham lam:
“Cửu muội, để xem ngươi lẫn trốn ta vì lý do gì!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon